Chương 111: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương

Phong Vân Quyển 4

Chương 111: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương

Chương 111: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương

Lời nói và ánh mắt của Nhất Uyển Hồng thật ấm áp, lần đầu tiên Nguyệt Long cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông ấy đối với mình chân thành như thế. Nhưng tiếc rằng khi bà ta cảm nhận được cũng đã là lúc chia xa.

- Hừ! Các ngươi cút ra cho ta.

Lão nhân kia khẽ lắc người, luồng ánh sáng hoàng kim từ thân thể lão phát quang chói lọi. Hóa thành một thanh kiếm vàng óng hất văng hai người Nhất Uyển Hồng ra sau.

Nhất Uyển Hồng toàn thân be bét máu, trên người cả trăm vết thương do khí kình chém phải đau đớn vô cùng. Ngay lúc Nhất Uyển Hồng bị hất mạnh ra sau, thì một bóng đen lướt tới đỡ lấy thân thể tàn tạ của ông ta, rồi hai người đáp nhẹ nhàng xuống đất.

- Tại sao bà lại không đi. Ở lại sẽ không còn cơ hội sống sót đâu.

Thì ra người vừa đỡ lấy ông ta chính là Nguyệt Long, giờ đây bà ta đã gỡ bỏ mặt nạ, khuôn mắt đúng là đáng sợ vô cùng. Nhưng ánh mắt của bà đã không còn sát khí đáng sợ như trước nữa.

- Tôi sao có thể bỏ ông lại một mình được chứ.

Ánh mắt ấm áp không một tia sát ý nào nhìn Nhất Uyển Hồng, khiến ông ngập tràn một cảm giác hạnh phúc, mà trước đây chưa từng trải qua.

- Bà làm thế bà cũng sẽ chết. Bà điên thật rồi.

Nhất Uyển Hồng không giám nhìn đối mặt với Lỗ Như Nguyệt, ông ta nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên. Hai bàn tay to lớn đã buông thõng, máu chảy ra không ngừng bởi cả hai cánh tay dường như đã bị phế.

Nguyệt Long liền lùa tay vào trong ngực áo của Nhất Uyển Hồng lấy ra một vật. Đó chính là nhạc cụ mà năm xưa, đại ca của ông ta đã tấu nên khúc nhạc làm bà ngây ngất.

- Chính ông là người năm xưa thổi khúc nhạc ở sau núi.

Nhất Uyển Hồng không trả lời chỉ im lặng, nhưng thái độ của ông ta đã trả lời cho tất cả.

- Tại sao ông lại lừa dối tôi cả mấy chục năm qua.

Nhất Uyển Hồng vẫn không nói nhưng hai khóe mắt đã dưng dưng.

- Có phải là vì Đại Đồng không.

Lúc này nước mắt đã không kìm nén được, tuôn chảy thành dòng xuống má của Nhất Uyển Hồng.

- Đại ca là người tốt nhất với ta. Ta không thể cướp đi người con gái huynh ấy yêu thương.

Lời nói run run nghẹn ngào từ miệng Nhất Uyển Hồng, phát ra mới thật đáng thương làm sao. Cả đời mình ông ta đã trôn chặt bí mật đó trong lòng, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng đã nói được ra.

- Uyển Hồng! Ta xin lỗi vì đã luôn phụ lòng của ông.

Cả hai người đã sống đến bạc đầu rồi mới biết được tình cảm mà người kia, dành cho mình lớn lao đến nhường nào. Nước mắt nóng hổi của hai người không hẹn mà cứ thế tuôn ra.

- Một câu chuyện tình thật cảm động. Lão phu nhất định sẽ thành toàn cho hai người, hưởng hạnh phúc ở dưới cuối vàng.

Lão nhân kỳ lạ kia tiếp tục tiến lại, ánh sáng hoàng kim trên người ông ta càng sáng chói mạnh mẽ hơn.

Ngay lúc đó Nguyệt Long bèn hét lớn một tiếng, âm thanh phát ra làm cả sơn động phải rung chuyển. Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu một thức cuối trong Thất Ngịch Hàn Thiên Kiếp.

Đất đá trên vách động chút xuống như mưa rào, nhân lúc đó Nguyệt Long cắp Nhất Uyển Hồng, cả hai nhảy xuống lòng giếng trời ở giữa thạch động.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến lão nhân kia cũng không kịp phản ứng. Ngay khi lão phát hiện ra, thì hai người bọn họ đã đắm mình vào trong lòng hố.

Trong tình yêu quan trọng là đúng người nhưng cũng phải đúng thời điểm, còn đúng người sai thời điểm chỉ khiến hối hận một đời.

Hai người đó một đời oan nghiệt cuối cùng cũng đã được ở bên nhau. Chết đôi khi không phải là chia ly, mà có thể là một sự hòa hợp viên mãn.

Đối với Nhất Uyển Hồng mà nói, thì cả đời đã hi sinh cho một mối tình đơn phương, đến chết mới được cảm nhận thế nào là hạnh phúc, như thế cũng đã là đạt được tâm nguyện.

Nguyệt Long luôn tự ti về sự xấu xa dị hợm của mình, nhưng bà phát hiện ra vẫn còn một người chân thành yêu thương mình. Như thế cho dù chết cũng đã không còn nuối tiếc nữa.

Lão nhân kỳ lạ kia đứng bên hố đen, nhìn xuống dưới thấy sâu hun hút cùng một màu đen thăm thẳm. Lão chắc chắn Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long đã yên nghỉ dưới đó rồi mới bỏ đi.

Lão là ai?

Lão vì sao lại nhắm vào Bộ Kinh Vân thì không ai biết.

Chỉ biết lão không phải là một nhân vật bình, nhất định là một kẻ vô cùng khó đối phó.

Còn Bộ Kinh Vân hiện giờ đang ở đâu.

Sau khi đả thương Nguyệt Long và thành công đoạt lại con của Bộ Thiên là Thiên Khôi. Bộ Kinh Vân nhanh chóng tìm đường thoát khỏi Lam Nguyệt Mê Thành.

Do không thuộc đường đi lối lại, nên Bộ Kinh Vân phải mất một thời gian để tìm đường thoát khỏi.

Vừa ra được bên ngoài Bộ Kinh Vân liền tìm xuống khu dân cư đông đúc, tìm mua một số nhu yếu phẩm cần thiết như thức ăn và đặc biệt là nước. Ông ta cần sửa soạn cẩn thận để chuẩn bị hành trình vượt qua xa mạc.

Bởi lần trước đến đây được người của Cự Kình Bang giúp, đi đường biển rút ngắn được khoảng cách. Nay không còn thuyền nên Bộ Kinh Vân phải trở về Trung Nguyên bằng đường bộ.

Phải mang theo đứa bé Thiên Khôi bên mình nên Bộ Kinh Vân luôn cẩn thận. Ông ta nghỉ lại một thị trấn, sửa soạn vật phẩm cần thiết. Đến sáng hôm sau, Bộ Kinh Vân mua một con Lạc Đà, định chờ một đoàn thương lái nào đi qua rồi theo về cùng.

Đến ngày hôm sau nữa sau khi mất một ngày chờ đợi, ông ta được người dân bản sứ chỉ đường, phải đi đến ngọn Bạo Phong thì mới gặp các đoàn thương nhân đi từ Ba Tư về Trung Thổ.

Bộ Kinh Vân y lời sửa soạn mọi thứ đầy đủ, rồi cùng Thiên Khôi cưỡi Lạc Đà tiến về phía dãy núi Bạo Phong.

Trên con đường xa mạc nắng cháy, Bộ Kinh Vân và cháu nội phải dầm dã nửa ngày mới tới được dãy Bạo Phong.

Nhưng tưởng mọi rắc rối tại Đại Mạc thì không phải. Trên con đường độc đạo đến dãy Bạo Phong phải đi qua một nơi.

Nơi này là đại bản doanh của một trong các thế lực Hùng mạnh nhất Đại Mạc là Liên Vân Trại.

Quả nhiên khi Bộ Kinh Vân vừa đi tới nơi, đã có người đợi sẵn, dường như hành tung của ông ta đã bị để ý từ trước.

Bộ Kinh Vân vừa đi đến khe núi đã có một đám binh mã đợi sẵn. Không hề biết chúng là ai, cũng không biết chúng ngồi đây đợi từ bao giờ. Chỉ thấy những kẻ này đều đằng đằng sát khí, nhưng đáng chú ý hơn là người dẫn đầu trong bọn chúng.

Người này tướng mạo bất phàm dáng đứng hiên ngang, nhìn xa khí thế như một con thần long đứng chặn ngang đường, khí thế không tầm thường.

Ngay cả con Lạc Đà của Bộ Kinh Vân đang cưỡi, cũng sợ hãi không giám bước lên. Bộ Kinh Vân cũng nhận thấy sự bất thường, bèn tụt xuống khỏi lưng Lạc Đà. Ông ta cầm cương, một tay ôm cháu, một tay dắt theo Lạc Đà bước đến.

Khi hai người cách nhau khoảng hơn mười bước chân, người đứng chặn đường kia liền lên tiếng.

- Người phía trước có phải thần thoại võ lâm trung nguyên Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân.

Nghe thấy hắn hỏi tên mình tử thần khẽ cất lời.

- Phải.

Người kia nghe xong chỉ cười lớn nói;

- Nghe danh đã lâu. Tại hạ là Thích Thiếu Thương giang hồ vẫn gọi là Cửu Hiện Thần Long.