Chương 14: Cưa Bom

Nhiệt Huyết Kháng Chiến

Chương 14: Cưa Bom

Chương 14: Cưa Bom

Chương 14: Cưa bom

Bóng dáng những chiếc xe tăng đầu tiên xuất hiện từ lúc năm giờ.

Một loạt đạn đầu được bắn ra thăm dò, nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng tuyệt đối.

Những người lính thuộc tiểu đoàn 77 áp sát người xuống mặt chiến lũy, đôi mắt họ nhìn ra đằng xa. Họ im lặng như những cái bóng.

Kẻ địch vẫn còn ở rất xa. Những viên đạn xe tăng nặng cả cân, dài cả mét bắn vào chiến lũy, làm đất nổ ra tung tóe. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Những người lính vẫn nằm im, mặc cho đất cát phủ kín người, rơi vào mắt, vào miệng.

Phía đằng xa, trong những gian bếp làng Quỳnh Lôi, làng Bạch Mai, lửa đã đỏ, khói trắng nhè nhẹ bay lên trời.

Những người dân quân nhìn lên bầu trời xám xịt, chờ nắng lên. Cuộc giao tranh sắp bắt đầu.

Trong sự bình tĩnh trước cơn bão của khu phố nhỏ trên cung đường dài kiên cố, chỉ có Phạm Tiến Dũng đang ngắm bắn. Hắn là người duy nhất được lệnh bắn không cần cho phép.

Hai giây, bóp cò. Lại hai giây, lại bóp cò. Ánh hừng đông phía chân trời phản chiếu trong đôi mắt Dũng một màu đỏ tuyệt đẹp. Đỏ như máu.

Những kẻ xâm lăng, dù được trang bị vũ khí và khí tài hiện đại, thì khi chết cũng đều đổ máu. Màu đỏ.

Phạm Tiến Dũng lại bóp cò. Một tên lính Âu-Phi bị bắn vào vai, nhưng hắn nhanh chóng chạy ra phía sau chiếc xe tăng. Dũng hơi nghiến răng. Lại phí đạn.

"Anh Dũng, bình tĩnh."

Một người lính thì thào. Dũng gật đầu, nhưng hắn không thay đổi tư thế. Khẩu Sten được phủ bên trên một lớp cát mỏng, để ánh kim loại không bị mặt trời phản chiếu, làm lộ vị trí. Nhưng sức giật đầu nòng dần phủi hết lớp bụi bên trên, làm họng súng lạnh ngắt xuất hiện giữa chiến lũy như một tia sáng lẻ loi.

Đầy kiêu hãnh.

Đạn xe tăng và đại bác bắn rát hơn, cũng gần hơn. Dũng xoay người, soải mình bò ra chỗ khác. Chiến lũy khổng lồ ngăn chặn kẻ địch xông lên, nhưng cũng ngăn chặn khả năng bắn tỉa của hắn.

Hơn nữa, súng tiểu liên STEN hoàn toàn không phù hợp với việc bắn tỉa.

Dũng thèm một khẩu STV-380 có trang bị đầu đạn giảm thanh. Hoặc một khẩu AK-47 cũng được.

Thế nhưng thời này, bộ đội Việt Minh chỉ có súng trường cướp lại từ Nhật Bản, hoặc MAT lấy từ tay Pháp. Khẩu STEN trên tay Dũng, chỉ huy Tần đã nâng niu rất lâu, lưu luyến mãi mới đưa cho hắn. Dũng không thể đòi hỏi nhiều hơn.

Bên dưới chiến lũy, tiếng người gọi nhau nhỏ nhẻ. Họ gọi nhau bằng chất giọng thì thào, ma mị. Những người tiếp tế dò dẫm trên con đường đầy đất và cát, với những niêu cơm nóng hổi.

Một chiếc máy bay vè vè lượn qua, nhưng không nã đạn xuống. Phạm Tiến Dũng cũng không nhìn lên. Nó bay cao quá, ngoài tầm bắn của hắn.

Bảy giờ sáng, đợt tiến công đầu tiên của địch mới uể oải tiến lên. Không thể giả tạo hơn. Một đợt thăm dò rõ ràng. Tài giơ tay lên đầu, ra hiệu ngắm bắn. Kẻ địch vẫn chưa vào tầm bắn. Chúng lò dò bước đi sau những vật cản. Một tên đá vào cái nồi vỡ úp trên mặt đất. Quả mìn tự chế nổ tung, quật ngã hắn và ba tên đồng bạn.

Ở gần đó, Phạm Tiến Dũng đang đều đặn bóp cò. Một tên, lại một tên ngã xuống.

Kẻ địch rút lui tạm thời.

Chúng chưa xác định được hỏa lực của ta, nhưng đã ước đoán được vị trí của xạ thủ Việt Minh. Dũng cười lạnh, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hai chiếc máy bay thả bom rít qua, tạo thành những âm thanh khó chịu. Những quả bom nặng gần ba chục cân được thả từ độ cao bốn, năm trăm mét xuống lòng chiến lũy, nổ mạnh. Nhưng độ chính xác thì chẳng nói nên lời. Đất cát lại bắn tung tóe lên.

Có vẻ tin đồn về một xạ thủ Việt Minh bắn cháy máy bay địch đã khiến những tên phi công không dám bay thấp hơn.

Một quả bom chột to bằng bắp chân cắm đầu xuống chiến lũy, nằm im đó, không phát nổ. Những người lính nuốt nước bọt, khe khẽ bò ra xa.

"Không phải bom nổ chậm, chột rồi."

Người tự vệ cao to có vết sẹo dài trên mặt ngắm nghía trái bom một lúc, rồi kêu lên. Hai người khác gật đầu, khẽ khàng bước lên, khiêng quả dân chủ toi cơm này xuống.

Thời kỳ khó khăn, bom hỏng thường bị cưa ra lấy thuốc súng.

Dũng hơi chần chừ nhìn đám đàn ông. Hắn bò qua hỏi một người lính gần đấy.

"Các anh ấy là thợ kỹ thuật à?"

"Bị ép lính đi đánh phát xít. Về nước là họ theo Chủ tịch Hồ Chí Minh chống Pháp."

Người lính tên Trung thì thào đáp lại. Tay anh cầm nắm cơm, nhai khe khẽ. Dũng gật đầu. Những người này đã có kinh nghiệm với bom đạn.

Những người bên dưới tách đường, để hai người tự vệ đem quả bom vào trong một ngôi nhà tồi tàn dựng sẵn. Hai người dân quân đã cầm cưa ngồi sẵn trong đó.

Phạm Tiến Dũng trầm tư nhìn vào bảng hệ thống. Trong đó có một nhiệm vụ gỡ bom. Trước đây, Dũng luôn né tránh nhiệm vụ này, nhưng sau khi mất 1000 điểm để lấy kỹ năng đào hầm, cơ bản là hắn đã không còn đủ điểm hệ thống để phòng thân.

Kỹ năng gỡ bom, những năm đi lính hắn cũng đã được dạy rồi. Dù không chuyên sâu, nhưng so sánh với những người dân công chưa từng tiếp xúc với những mỏ sắt chết người này, Dũng cảm thấy mình vẫn nên thử một chút. Hắn trượt xuống dưới chiến lũy, chạy về phía nhà gỡ bom. Những người xung quanh ngạc nhiên, đổ dồn mắt nhìn hắn.

Mấy người tự vệ tính ngăn hắn lại, nhưng Dũng chỉ nói mình biết gỡ bom, rồi bước vào. Mấy người đó do dự một chút, nhưng cũng không ai cản hắn nữa.

"Thằng Dũng, mày vào đây làm gì, chết người đấy."

Dũng lắc đầu khoát tay. Hắn nhìn chăm chú vào quả bom. Nặng khoảng gần hai mươi cân, kiểu bom cũ trong thế chiến thứ hai, vỏ đồng, chốt sắt.
Sức nổ ước tính thổi bay một gian phòng cấp bốn.

"Em gỡ được."

"Đây không phải chỗ để đùa đâu, mày đã thấy quả bom bao giờ đâu mà đòi gỡ."

"Em gỡ được."

Dũng kiên trì nói. Nhưng những người xung quanh vẫn không đồng ý để hắn lại gần quả bom. Có những sự việc không phải cứ cứng đầu là được.
Không còn cách nào khác, Dũng nhắm mắt, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Bom nặng mười bảy cân sáu, vỏ ngoài bằng đồng nặng gần mười cân, chốt sắt bọc kẽm dạng xoắn ốc, cưa ngang nổ ngay, không phải em không ai tháo chốt được quả này."

Người tự vệ ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Dũng. Anh ra hiệu cho hai người dân quân ngừng cưa lại.

"Đổ nước giảm nhiệt không được à?"

"Mười quả ba quả nổ. Chốt loại này phải dùng thép trước, rút chốt mà không đụng vào kíp nổ, sau đó mới cưa bung nó ra được."

Dũng vừa nói vừa ngồi vào gần quả bom. Hai người dân quân ngẩng đầu chờ ý kiến của người tự vệ. Anh gật đầu, bảo họ đi ra.

"Nó nói có vẻ đúng đấy. Hai thằng mày đi ra gọi thằng Tuần với thằng Cường vào đây."

"Vâng, anh Quân."

Hai người tự vệ mở cánh cửa ra, bước vào. Dù đã đoán trước, nhưng nhìn Dũng lom khom ngồi gỡ bom, họ vẫn vô thức lạc nhịp thở.

Phạm Tiến Dũng xoay xoay chiếc xẻng đa năng, tháo cán ra, rút từ bên trong một sợi thép mỏng. Hắn không sợ người khác chú ý. Trong mắt người ngoài, trên tay Dũng chỉ là một cây xẻng làm bằng sắt gỉ có thiết kế kỷ lạ mà thôi.

„Mày có cần bọn tao giúp gì không?"

Nhìn Dũng hành động tự tin và chuyên nghiệp, sự lo lắng trong lòng ba người phần nào đã giảm bớt. Đã từng sát cánh cùng nhau trong những năm tháng địa ngục trên chiến trường châu Âu, nơi bom đạn là bữa ăn sáng và tử vong là bạn đồng hành, trong mắt họ từ lâu đã không còn sợ hãi.

„Các anh ra ngoài trước đi. Bảo những người khác cách xa nhà gỡ bom tầm mười mét nữa."

Dũng vẫn tập trung nhìn vào quả bom. Vật phẩm hệ thống còn trong tay, bom nổ hắn cũng không chết ngay được. Nhưng hắn không muốn sự kiêu ngạo của mình làm những người khác bị thương.

Trên trời, máy bay địch đã ngừng thả bom. Trận đánh thăm dò buổi sáng kết thúc đơn giản, không thương vong. Phe địch bị tiêu diệt tám đến mười tên, chủ yếu là do Dũng ngắm bắn. Có hai tên bị hắn bắn bị thương, nhưng rút lui an toàn.

Một Vệ út giao liên trèo qua chiến lũy, đưa thư tín cho Tần. Anh nhìn phong thư. Là chỉ thị trực tiếp từ Bộ chỉ huy.

Tần mở phong thư ra, đọc nhanh nội dung.

Hơi nhíu mày.

Tần gấp lá thư làm hai, rồi ném vào bếp lửa gần đó. Bức thư bắt lửa, nhanh chóng cháy thành tàn đóm.

"Chi, em ra chiến lũy tìm cậu Dũng, gọi cậu ấy vào đây cho anh."

"Em… không đi được đâu ạ."

Nhìn vẻ ngập ngừng trên mặt cô nữ quân y, Tần nhíu mày sâu hơn.

"Sao vậy? Cậu Dũng xảy ra chuyện gì à?"

"Anh ấy đang gỡ bom ngoài kia. Anh Quân với anh Tuần không cho mọi người lại gần."

"Cái bọn này…"

Tần luống cuống chạy ra ngoài. Bộ chỉ huy vừa giao nhiệm vụ. Lúc này mà xạ thủ tốt nhất Thủ đô xảy ra chuyện, anh cũng khó mà bàn giao.

"Anh Quân, sao lại để cậu Dũng phá bom thế, cậu ấy có biết cái gì đâu."

Vừa thấy mặt Quân, Tần đã mắng phủ đầu ngay. Nhưng Quân vẫn cười hềnh hệch. Hắn rút từ túi áo gói thuốc lá nhăn nhúm lấy được từ xác một tay lính Ma-rốc, châm lửa.

"Chỉ huy không phải lo, thằng lỏi này nó ranh lắm, nãy giờ nó gỡ được hai quả rồi."

Ở bên cạnh, người tự vệ tên Cường gật gật đầu, đem khoe bao bột thuốc súng đầy gần hai mươi cân.

Tần mở bao, kiểm tra thuốc súng, rồi gọi một nữ dân quân đem cho đội sản xuất.

Giai đoạn này mặt trận Việt Minh vẫn chưa sản xuất được vũ khí, nhưng pháo, súng kíp và mìn tự chế không khó làm.

Thấy Tần vẫn không yên tâm, Tần vỗ vỗ vào lưng anh, phả một hơi thuốc lớn lên trời.

"Chỉ huy yên tâm. Tao lấy bao thuốc này cam đoan, thằng Dũng chẳng có mệnh hệ gì đâu. Cả đời tao chưa thấy thằng ranh con nào gỡ bom giỏi như nó cả…"

"Chạy mau."

Âm thanh thô bạo cắt ngang lời Tần. Từ trong căn nhà ọp ẹp, Dũng cuống cuồng chạy ra, trong miệng còn không ngừng chửi tục.

Khi hắn vừa gỡ xong quả bom thứ ba, thì hai người dân quân khệ nệ mang thêm một quả văn minh dân chủ vào. Sau đó, Dũng toát mồ hôi hột từng cơn.

Trước mặt hắn không phải một quả bom thối chốt, mà là bom nổ chậm.

Bom chột là quả bom khi rơi xuống đất bị hỏng mất một phần, thường đầu chốt bom, hoặc phần kíp nổ. Còn bom nổ chậm được thiết kế để phát nổ vào một thời điểm nhất định sau khi đến mục tiêu. Thời gian nổ chậm có thể chậm đến nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày.

Hắn đã biết làm gì có chuyện một buổi sáng lại nhiều bom chột như vậy được.

Khác với bom chột, bom nổ chậm thường được quân giải phóng xử lý tại chỗ, bằng phương pháp đánh nổ trên không của Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân Nguyễn Thị Vân Liệu, bằng cách chôn mìn bộc phá dưới đất, để bom phát nổ trên không.

Thế nhưng lúc này không có sẵn bộc phá, nên Dũng chỉ đành dùng cách ngu nhất: Lấy lựu đạn kích nổ mìn tại chỗ. Quả mìn được để trong vòng vây bao cát, nhưng sức công phá của nó vẫn không thể đùa được.

Vì thế, Phạm Tiến Dũng chạy như chưa từng được chạy. Hai tay xách hai người dân quân như xách gà, hắn lấy hết sức bình sinh để nghiến đôi chân xuống mặt đất.

Một tiếng nổ điếc tai đầy khó chịu vang lên. Giống như những ngày khác.

Nhìn vào ngôi nhà phá bom nổ bung lên trời, Tần xoa xoa thái dương, rồi giật lấy gói thuốc lá thơm của Quân, quay đầu đi.

"Để cậu Dũng phụ trách phá bom cũng được."