Chương 16: Tiếng thiết giáp trong đêm

Nhiệt Huyết Kháng Chiến

Chương 16: Tiếng thiết giáp trong đêm

Chương 16: Tiếng thiết giáp trong đêm

Đêm đã về khuya, có tiếng gà trống gáy xa xa nơi đâu đó.

Phạm Tiến Dũng hoài niệm một bát canh gà.

Những bước chân lặng lẽ hành quân trong bóng tối, xuyên qua những con đường đổ nát đầy mùi xăng và thuốc súng.

Một chiếc xe Jeep rề rà chạy qua, ánh đèn pha soi rọi một góc đường dài. Phía đằng sau, vài tên lính Tây dương chạy theo, những chiếc bi đông va vào nòng súng tạo thành những âm thanh leng keng to dần đều.

Chúng đang đến gần.

Những người dân quân đứng nép vào góc tường, không dám hít thở mạnh.

Một tên lính Tây dương đứng sát bờ tường, thở đứt quãng như một đứa trẻ. Có lẽ hắn ta thực sự là một đứa trẻ, vì đôi mắt đó vẫn trong veo, và trên đôi môi chẳng có chút ria mép nào. Thiếu niên ấy đi một vòng trái đất, đến một quốc gia nó chưa từng nghe đến tên, giết hại và bắt bớ những người chưa từng làm tổn hại gì đến nó, làm giàu cho tầng lớp tinh hoa chẳng hề quan tâm nó sẽ chết ở cái xó nào trên cái đất Đông Dương chỉ toàn bùn đất và đồng ruộng.

Đôi khi, ngây thơ cũng là cái tội.

Tên lính trẻ, ngờ nghệch di chuyển bất cẩn đến gần bức tường nơi hai người du kích đang ẩn nấp. Chỉ vài bước nữa thôi, nó sẽ vào gần phạm vi mà chỉ cần hơi nhấc tay lên, người du kích có thể dễ dàng đâm cây gậy tre xuyên cổ họng nó, và máu sẽ bắn ra.

Nhưng anh không làm vậy.

Mục tiêu của đội chủ lực không phải chỉ là đánh giết một tên, hay một tiểu đội lính Pháp nhỏ. Mục tiêu của họ to hơn, cũng rõ ràng hơn, là cứ điểm của giặc trên đường Giảng Võ, là kho vật tư, và những chiếc xe thiết giáp đã đánh gần sập một góc chiến lũy bên bờ sông Tô Lịch trong trận đụng độ chiều nay.

Quân ra hiệu cho mọi người tiếp tục di chuyển. Đôi mắt đen dường như ánh lên một tia sáng.

"Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ ba bảy."

Dũng xem đồng hồ trên hệ thồng, rồi thì thào đáp lại. Người du kích cầm đồng hồ ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng gật đầu không phản bác.

Theo đúng kế hoạch, đội chủ lực sẽ nổ súng lúc mười giờ kém năm phút. Tiếng súng nổ sẽ đánh thức những tên lính còn ngái ngủ, và những kẻ đang tỏa ra các chốt canh sẽ di chuyển tiếp viện. Các đội dân quân khác sẽ chặn đánh là tiêu diệt viện quân.

Vẫn còn gần hai mươi phút nữa.

Quân lén nhìn qua lỗ gạch bé xíu trên tường. Bên trong chốt, những tên lính Pháp không biết kẻ địch của chúng đang đến gần. Một tên ngồi ở chỗ cao, đánh Tây Ban cầm để cho hai kẻ khác hát một bài dân ca không dễ nghe của châu Âu, trong khi những tên khác hớn hở gõ bi đông và ăn đồ hộp. Một tên lính canh tóc xoăn râu rậm nằm bẹp ra đất, mặt đỏ bừng. Hắn say rồi.

Cả không gian đầy sự biếng nhác và ngu xuẩn.

Quân chép chép đầu. Nếu trong thế chiến mà lính Tây dương cũng thế này, vậy thì phát xít Đức đã đánh thẳng vào sân nhà Pháp được rồi.

Mà thực ra quân Đức cũng đánh bỏ mẹ bọn Pháp ra rồi.

Quân nhanh chóng xác định được số lượng quân phòng thủ trong đồn. Kinh nghiệm những giờ phút sinh tử trên những khu phố châu Âu rợp trời bom đạn và tuyết vẽ ra trong đầu anh một kế hoạch chi tiết. Sẽ là một kế hoạch với nhiều hy sinh, nhưng mỗi hy sinh phải có được giá trị xứng đáng.

Lắc đầu, rũ đi những suy nghĩ không cần thiết, Quân nói với những người anh em đã từng vào sinh ra tử cùng với mình.

"Thằng Thắng, thằng Cường cầm bom ba càng thì đứng sau cùng, những thằng khác tạo không gian cho chúng nó di chuyển. Cứ nhằm xe tăng mà đánh, thằng nào có mệnh hệ gì thì những thằng đằng tiếp tục cầm bom xông lên. Xe tăng Pháp chúng mày sờ vào cả đời rồi, điểm yếu chỗ nào tao không cần nói nữa. Đánh cháy được hai cái là thắng lợi, đánh được nhiều hơn là đại thắng. Bom ba càng không cháy được xe nó thì bồi thêm dăm quả lựu đạn, với một quả bom xăng. Thiết giáp vỏ mỏng không chịu được.

Thằng Dũng nấp sau công sự mà bắn, bắn phải chuẩn từng viên một. Những đứa khác chia ra mà bắn, súng đạn cũng được, cung tên cũng được.
Bắn cho nó không dám ngóc đầu lên. Thằng Thường, thằng Tuần ném lựu đạn vào chỗ mà chúng nó núp.

Những thằng còn lại đi theo tao, tìm xem cái xe Jeep nào chạy được, mình chất hết vật tư lên đấy, rồi lái qua Liên khu I. Thằng Thụ nói rồi, cái nào không lấy được thì đốt hết. Phải xong trước 11 giờ, nếu không mấy con Spitfire bà già nó bắn trên đầu thì không thằng nào chạy được."

Mọi người gật đầu, rồi ai vào chỗ ấy, chuẩn bị sẵn sàng. Đồng hồ nhích dần về phút giây giao chiến.

Hồi hộp và căng thẳng.

Phạm Tiến Dũng khẽ khàng trườn về phía trước. Động tác trườn bò quân ngũ của thế kỷ hai nươi mốt, được tập hợp bởi kinh nghiệm của những chiến sĩ đã trải qua bốn cuộc chiến tranh chỉ trong một nửa thế kỷ, được hắn thể hiện nhuần nhuyễn và không chút sai lầm. Cơ thể Dũng tiến sát lại bức tường, họng súng của hắn ở ngay sát đầu tên lính canh đang nằm ngủ.

Không một tiếng động.

Những người khác cũng bắt đầu tiến lên. Không được hoàn hảo như Dũng, nhưng những người nông dân mới cầm súng không đến một năm cũng có cách của riêng mình để bước đi trên nền đất nhẹ nhàng và tĩnh lặng.

Từng giây một chậm rãi trôi đi.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Dũng rùng mình nhẹ một cái. Hệ thống của hắn đang phát sáng.

Hệ thống chuyển sinh ngày 25/12/1946, 21:52

Người chuyển sinh: Phạm Tiến Dũng

Bí danh: Chưa có

Vai trò: Dân quân du kích, đội chủ lực

Kỹ năng: Bắn điểm xạ (rèn luyện thực chiến), xạ thủ 10 mét, khóa mục tiêu cấp thấp

Vũ khí: STEN

Vật phẩm: Giáp vải, mũ sắt, Bản vẽ thiết kế x 3, Thóc giống x 50kg, xẻng công binh, thẻ lặn dưới nước, thẻ tăng tốc độ hồi phục,

Nhiệm vụ chuyển sinh: Sống đến ngày đất nước hoàn toàn hòa bình (7/9/1991) – Chưa hoàn thành

Tuổi: 18 (Tuổi trước khi chuyển sinh: 39)

Chiều cao: 157 cm

Cân nặng: 49 kg

Sức mạnh: 290

Tốc độ: 12

Điểm phân phối: 40"

Kỹ năng đầu tiên mà Dũng nhận được ‘Tuyệt đối chính xác cấp thấp’ sáng lên một màu đẹp mắt đến mê người. Không giống ngắm bắn, tuyệt đối chính xác phù hợp với mọi loại súng tiểu liên.

Cánh tay Quân đã giơ lên. Một vài tên lính gác bắt đầu sửa soạn đổi ca trực. Từ phía đằng xa, đội tiểu binh đi tuần đã quay về. Trong bóng đêm,
Dũng nhận ra tên lính trẻ ngây thơ đã suýt mất mạng trong tay đồng đội của hắn. Trông nó vẫn vô tư, vui vẻ. Khẩu súng tủy tiện cầm bằng một tay, mũi súng hướng lên cao. Rõ ràng, đây không phải là động tác thích hợp trên chiến trường.

"Xung phong!"

Quả lựu đạn đầu tiên được ném ra. Những người du kích cũng ào xông lên.

Những tiếng súng nổ ngắt quãng, những tên lính Tây dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mũi tầm vông tre đã xuyên qua cơ thể chúng, và khẩu súng còn bám mùi dầu lạnh ngắt bị cướp khỏi tay. Chúng chết cả, nằm la liệt.

Phía trong đồn, mọi thứ kết thúc còn nhanh hơn. Một hai tên lính ở vị trí khó bắn kịp thời núp vào phía sau công sự, nhưng đa số đều đã chết dưới loạt đoạn đầu tiên của Dũng. Hắn dễ dàng bước vào trong căn nhà, cầm lấy một khẩu MAT-49 hai cò súng, bắt đầu cuộc săn lùng. Không có cách nào, quân đội chỉ dạy về vũ khí của các cựu thù. Súng tiểu liên của Anh không nằm trong danh mục được dạy.

Thực sự rất nhanh. Những tên lính cuối cùng trốn sau các thùng hàng đều tử vong cả rồi.

Dọc theo phố Giảng Võ, còn rất nhiều tên lính đóng ở các điểm khác nhau. Nhưng chỉ cần phá được nhà kho vật tư là đủ.

"Vỡ kế hoạch, vỡ kế hoạch hết rồi."

Mãi đến khi Phạm Tiến Dũng đổ xong vài can xăng quanh ngôi nhà, Quân mới lò dò từ đằng sau, miệng không ngừng rên rỉ. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy hớn hở của anh, không khó để nhận ra rằng Quân ước gì trận nào cũng vỡ kế hoạch như vậy.

Kẻ địch chết ba mươi tên, mười bảy trong số đó chết dưới họng súng của Dũng.

Đội du kích có hai người hy sinh, sáu người bị thương. Chủ yếu do cuộc đụng độ bên ngoài.

"Thằng Thắng, Thằng Cường để bom ba càng lại, lấy lựu đạn phá xe tăng. Những đứa khác đem mấy thùng hàng lại đây, để lên mấy cái xe này. Thằng nào biết lái xe thì chở về Liên khu I, thằng nào không lái được thì cõng về khu III. "

"Không đốt, không cần đốt. Còn thằng nào cản đâu mà đốt, cứ mang hết về. Xe thằng nào biết lái thì lái về, Liên khu I đang thiếu mấy cái này."

Quân bắt đầu chỉ tay năm ngón. Móc được bao thuốc mới cứng từ xác tên lính mũ đỏ, anh lại phấn khởi phì phèo điếu thuốc, nhưng đôi mắt vẫn dõi về phía xa, đề phòng quân địch tiếp viện. Những người khác hì hục chất hàng lên xe.

Ngó nghiêng một hồi, Quân quay qua nói với anh em.

"Xe tăng có thằng nào biết lái đâu. Cứ đốt đi."

"Em biết lái."

Nghe thấy Quân đòi đốt xe tăng, Dũng hoảng hồn bỏ thùng dược phẩm xuống, vội vàng kêu lên. Cuối cùng cũng có dịp hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.

Những người khác quay lại nhìn hắn như nhìn một con quái vật. Bắn súng, giết giặc, cưa bom, bắn máy bay, lại thêm lái xe tăng nữa. Nếu không phải Phạm Tiến Dũng mạnh mẽ và liều mạng hơn bất cứ ai, Quân thực sự sẽ dí súng vào đầu Dũng để kiểm tra xem hắn có phải gián điệp hay không.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi cùng nhìn vào con đường tối om thi thoảng lại vang lên vài tiếng súng.

Đêm hôm ấy, cả cung đường Giảng Võ vang vọng tiếng pháo bốn mươi li.

"Theo tư liệu của Quân đội nhân dân Việt Nam, mãi đến ngày 13/7/1960, những chiếc xe tăng T-34 đầu tiên do Liên Xô viện trợ mới lăn xích trên mảnh đất Việt Nam. Tuy nhiên theo thông tin mà cựu Bộ trưởng Đệ Tứ Cộng hòa Pháp cung cấp, vào đêm ngày 25/12/1946, một tiểu đội du kích Việt Minh đã đánh cắp một chiếc xe tăng hạng nhẹ của quân đội viễn chinh, và pháo kích liên tục vào các tòa nhà nghi có quân đội lê dương trấn giữ. Thiệt hại về người là không đáng kể, tuy nhiên trận đánh có ảnh hưởng lớn đến mức, một mệnh lệnh khẩn cấp đã được Ban chỉ huy quân đội Pháp đưa ra ngay trong đêm, rằng trong suốt 60 ngày đánh chiếm Hà Nội, luôn phải có ít nhất một người lính lê dương trấn giữ bên trong xe tăng tại mọi thời điểm.
Chiếc xe tăng bị đánh cắp đã bị tiêm kích bắn cháy ngay sau đó, nhưng những người Việt Minh đã kịp thời rút lui.
Phía Việt Nam không cho biết đã đào tạo người du kích lái xe tăng ở đâu. Tướng Phạm Tiến Dũng cho đến cuối đời cũng không bình luận gì về điều này.
‘Báo cáo về cuộc chiến tại Đông Dương’, theo tờ Switzland News viết ngày 17/8/1999"
(P/s: Bên kia không đăng được, tạm thời tôi chỉ đăng bên này thôi. Các chương trước có nhiều lỗi, tôi sẽ tranh thủ sửa trong ngày mai.
Tuần sau sẽ rất bận, nhưng tôi sẽ cố 1 chương/ngày. Không có cách nào, mùa dịch mà.)