Chương 20: Trùng độc chiến

Nhiệt Huyết Kháng Chiến

Chương 20: Trùng độc chiến

Chương 20: Trùng độc chiến

Theo chỉ thị của Thường vụ Trung ương Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, Bộ Tổng chỉ huy trực tiếp chỉ đạo Bộ chỉ huy Mặt trận Hà Nội nghiên cứu phương án tác chiến theo yêu cầu tiêu hao, tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch, giam chân chúng một thời gian ở Hà Nội, vừa chiến đấu vừa phát triển lực lượng.

Theo đó, Bộ chỉ huy Mặt trận Hà Nội báo cáo chủ trương tác chiến: Các lực lượng vũ trang Hà Nội ở tư thế sẵn sàng chiến đấu cao, khi có lệnh lập tức nắm quyền chủ động tập kích tiêu hao, tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch; tập trung lực lượng thích đáng đánh tiêu diệt một vài vị trí quan trọng của quân Pháp; tổ chức khu tác chiến dài ngày trong thành phố, lực lượng trụ lại sẽ thu hút và đánh địch ở đó. Ta vừa đánh địch ở nội đô, vừa đánh địch ở ngoại ô, tạo thế "trong đánh ra, ngoài đánh vào", trong đánh ngoài vây, trong ngoài cùng đánh.

Chiến lược đó, dưới sự chỉ huy của tổng tư lệnh Vương Thừa Vũ, được người đời sau biết đến với cái tên Chiến lược Trùng độc.

Rơi vào trong tổ côn trùng độc, dù là thú săn mồi kiêu hãnh hay chúa tể đại ngàn rừng hoang, cũng sẽ bị những con côn trùng tí hon xé thành từng mảnh nhỏ.

Tại đây, ngay lúc này, Hà Nội là một cái tổ côn trùng vô cùng lớn.

Ga Hàng Cỏ đạn bắn đến từng bức tường.

Kho xăng Tây Bắc cháy ngùn ngụt một ngày đêm.

Những chai xăng trên những mái nhà phía Bắc hồ Gươm tạo thành một cung đường lửa nướng cháy chiếc thiết giáp già cỗi đang gào rú ầm ầm phố Cai Kinh.

Những tấm hoành phi lâu năm, những giường, cửa, tủ, bàn chất đầy phố Hàng Đậu, với những quả mìn tự chế và lựu đạn pháo chôn giấu khắp nơi, ngăn cản đường tiến công của kẻ thù.

Và còn rất nhiều, rất nhiều nơi khác nữa.

Tại đây, ngay lúc này, Hà Nội là một cái tổ côn trùng vô cùng lớn.

Và cái tổ lớn này, vô cùng độc.

Thêm một tên giặc ngã xuống.

Toàn kéo thanh kiếm khỏi xác tên lính mũi lõ, cậu ngoác miệng lên nói gì đó với Dũng. Nhưng hắn ấn đầu cậu xuống mặt đường, cứu Toàn khỏi một tên lính bắn lén. Khoảng cách 9 mét, tên giặc chết rồi.

Những người du kích với túi vải rộng lanh lẹ thu nhặt súng ống. Dũng đưa khẩu súng ngắn để Toàn nạp đạn, rồi nhặt bi đông nước từ xác tên bắn lén lúc nãy, uống một hơi.

Lại là rượu.

Không ngạc nhiên về chuyện lính Pháp bị quân Đức đánh cho tan hoang chỉ trong vài tuần.

Những tên lính Pháp ở nhà máy sữa đang xả đạn súng máy với tốc độ tối đa. Chúng sẽ hết đạn sau khoảng nửa phút nữa.

Bên phía nhà thờ, đại bác đang nhả đạn. Chậm hơn, nhưng bụi mù nhiều hơn.

Quả đạn chống tăng thứ ba bay một đường vòng cung hoàn mỹ vào bức tường nhà thờ, đập vụn một bên tường đá xám với những hình vẽ Tây phương đầy trừu tượng, tạo thành lớp đất đá lớn đè lên khẩu đại bác đang bốc khói. Một tên giặc đã chết, cũng có thể là hai.

Khẩu súng máy bên phía nhà sữa ngừng nhả đạn rồi. Những người tự vệ quân lao lên. Một đợt tiểu liên bắn ra. Nhiều người ngã xuống, nhưng lại có nhiều người hơn tiến tới. Súng đạn vĩnh viễn không thể chiến thắng lửa. Tất cả những người trẻ đang chiến đấu ngày hôm nay, đều có lửa trong ánh mắt.

Giống như những con trùng độc lao vào cắn xé con mồi.

Đạn đại bác không cản được họ.

Bom máy bay cũng không cản được họ.

Những tên giặc chốt tại nhà sữa Minh Ngọc bắt đầu rút lui. Từng nhóm nhỏ năm người đứng tụm lại với nhau, di chuyển chậm chạp, hướng súng về cả bốn phương.

Dũng rút lựu đạn ra, dùng răng kéo chốt. Chốt không kéo được.

"Đưa lựu đạn cho em."

Toàn hét lên. Tiếng hét của cậu bị che lấp bởi tiếng súng đạn. Ném quả lựu đạn cho Toàn, Dũng cũng đồng thời nhận được khẩu súng ngắn đã được nạp đầy đạn. Hắn tiếp tục xung phong.

Những người lính Vệ quốc quân đang tràn vào trong nhà thờ. Một vài kẻ cứng đầu cố thủ sau những hàng ghế, sau căn phòng xưng tội, hoặc sau bức thánh giá của một vị thần toàn năng bị treo trên thập giá.

Chốn thiêng liêng không phù hợp với máu.

Ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua lỗ hổng trên bức tường vừa bị bazooka phá vỡ hắt lên các bức tượng, tạo nên những tuyệt tác tôn giáo đẹp long lanh.

Trắng như thạch cao. Và đỏ như máu.

Phía ngoài kia, những con chiên ngoan đạo của Đức Chúa Trời vẫn đang thả bom trên những chiếc máy bay.

Xuống Đất mẹ của rất nhiều con chiên khác. Và của vô số những con người yêu nước khác đang đấu tranh chống lại lũ ngoại xâm.

"Kéo súng về, mau kéo súng về."

Một vài âm thanh hốt hoảng kêu lên. Những người trai tráng khỏe mạnh, mặc trên người những chiếc áo mỏng manh giữa cái lạnh tháng mười hai, lấy hết sức bình sinh kéo khẩu súng về lại chiến lũy. Một cô giao liên nhanh nhẹn lao ra giữa bãi chiến trường hỗn loạn để nhặt hai viên đạn bazooka còn sót lại về. Bất chấp làn bom trải thảm, tay cô vẫn ôm chặt hai khối kim loại trong lòng, nâng niu như những đứa con mình dứt ruột sinh ra.

Những người thanh niên khác kéo sợi dây còn lại, muốn đưa Tân về. Nhưng sợi dây nhẹ bẫng, đứt đoạn. Asukada đã nằm lại đâu đó trên chiến trường. Anh đã trúng đạn vào ngực, nhưng lưỡi dao trong tay anh cũng đã cắm vào cổ một tên giặc khác. Thân hình anh bị vùi lấp dưới đống đổ nát của một ngôi nhà mới bị dội bom.

Phạm Tiến Dũng không quay đầu lại. Tìm kiếm Tân là chuyện của những người khác, còn nhiệm vụ của hắn chỉ có một: Xung phong.

Dũng không biết những người lính Nhật Bản này đã nghĩ gì khi tự nguyện ở lại thuộc địa cũ của họ, đào tạo và huấn luyện những chiến sĩ Việt Minh non trẻ, đồng thời chịu đựng ánh mắt căm thù và ghét bỏ của những con người đã sống sót qua nạn đói kinh hoàng mà Đế quốc Nhật Bản đã trực tiếp gây ra, trong khi phần lớn những người đồng đội khác đã rời đi, về nước, quên hết tội ác chiến tranh và sống cuộc sống của người bình thường.

Dũng cũng không biết họ có hối hận không, khi đổ máu và hy sinh ở mảnh đất cách xa quê nhà 3700 cây số. Có lẽ những con người từng tạo ra địa ngục và bị nhấn chìm bởi địa ngục, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt của họ sẽ hướng về quê hương, nhớ về những ngày tháng bình yên trước khi họ dấn thân vào cái địa ngục tàn nhẫn đầy máu tanh và điên rồ của Chiến tranh thế giới thứ hai.

Dũng không biết những điều này, và hắn cũng ngừng nghĩ về nó, bởi bước chân hắn vẫn dẫm lên đất bằng mà hướng về phía giặc. Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải hắn, đồng bào cũng đang xung phong. Đạn vẫn bắn không hề ngừng.

Dưới đống đổ nát kia, có một người Đông Bắc Á dũng cảm, chiến đấu và hy sinh vì một quốc gia nhỏ bé. Trên mặt đất, những người dân của đất nước này cũng đang dũng cảm, chiến đấu và hy sinh vì bản thân, và vì Tổ quốc mình.

Đôi mắt của người đàn ông đã không còn ánh sáng nữa. Nhưng bóng tối sâu thẳm cô độc và đau đớn cũng đã tan biến đi. Lúc này, anh ấy trông thật thanh thản.

Cuộc chiến đấu của Asukuda đã kết thúc.

Nhưng cuộc chiến tranh của người Việt Nam mới chỉ đang ở những trang đầu tiên.

Tại đây, ngay lúc này, Hà Nội là một cái tổ côn trùng vô cùng lớn.