Chương 50: thiệp mời.

Thế Gian Kịch

Chương 50: thiệp mời.

Chương 50: thiệp mời.


Rút ngăn kéo ra cầm cái thiệp mời trong tay, hắn thở dài. Đây chính là thiệp mừng thọ của nhà họ Đào, một trong các cửu môn ở trong tông, còn là ai thì hắn không biết, nhưng hắn biết mình phải đi, mà lại không biết lên tặng món quà gì, gõ bàn một lúc hắn quyết định đến khai thạch đường (một trong những nơi khi thiếu linh thạch hắn sẽ đến).

Vừa bước vào đường tất cả mọi người ở đây nhìn hắn với con mắt kì lạ, có vui mừng, còn toàn bộ nhân viên với con mắt tức giận.

Trần Long cũng mặc kệ đi đến những tảng đá đằng trước dùng long nhãn xem toàn bộ. Đáng tiếc ở đây cũng có vật báu, nhưng lại toàn hàng cấp thấp không đáng để mất tiền, hắn bước tới tầng cao hơn nhưng vẫn như thế, nhưng người theo dõi cũng càng nhiều. Đến cuối cùng khi bước vào lầu thứ 7, cũng lầu cao nhất, hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán nhưng hắn vẫn mặc kệ, một tảng đá là tận 7000 viên linh thạch.

Trần Long vận dụng hết cỡ khi định chọn một tảng đá, một tên quản sự ngăn hắn lại. Nhìn thấy có sự việc như thế khiến cho tất cả mọi người nhăn mày, nhưng lại cười như điên. Tên quản sự thì thầm cái gì đó vào tai của Trần Long. Nghe xong Trần Long liền gật đầu rồi rời đi.

Đi ra một khu hẻo lánh nhìn xung quanh nơi này, hắn đang bị theo dõi. Đúng vậy, tên quản sự kia nói quà đã chọn xong hết rồi. Nhưng đáng tiếc hắn vẫn không phát hiện ra tên nào, hắn chỉ đành thở dài một hơi.

Hắn truyền chân khí vào bên trong thanh kiếm hỏi xem có tên nào xung quanh đây không, đáng tiếc nhận lại chỉ là một cú lắc đầu. Trần Long lắc đầu đi về nhà. Không mất quá lâu hắn liền phải dừng lại vì một cô bé, Trần Long mỉm cười chạy đến rồi quỳ đứng xuống đất.

" Không biết đại nhân cần có việc gì ".

Cô bé đằng trước với vẻ suy tư một chút nói:

" Cũng không phải việc gì quan trọng đâu, khi nào đến tiệc sinh thần ngươi đi theo ta ".

Trần Long nghe xong liền nở một nụ cười thật tươi, đáp một tiếng " Vâng ". Nghe được thứ cần nghe cô bé liền rời đi, Trần Long nhướng mày, nếu như hắn đi theo con điên kia thì hạt giống này sẽ bị mọi người xác nhận là lệ thuộc hoàn toàn vào tông môn.

Đứng trước cửa tiểu viện hắn mở cửa bước vào trong, trước mắt hắn bây giờ có tổng cộng mười tên. Nhìn thấy mười hạt giống đằng trước, hắn nở một nụ cười.

Ngày sinh thần đã đến, Trần Long chuẩn bị sửa sang lại quần áo một chút. Đầu tiên hắn định để cho Nguyễn Long kia đi, nhưng đã có lệnh lên hắn phải thay đổi lại toàn bộ kế hoạch. Hắn hôm nay mặc bộ quần áo trắng toát, đường viền được sen lẫn màu xanh nước biển nhạt thêm mấy hoạ tiết trang trí. Cộng thêm khuôn mặt đẹp tuyệt trần của hắn, Trần Long nhìn xong mỉm cười gật đầu.

Hắn thật sự nể khi mẹ hắn đẻ ra khéo đến như vậy, có thể nói khuôn mặt hắn được trộn lại toàn bộ các nét đẹp nhất của hai người. Đôi mắt màu nâu giống như viên ngọc bích, môi hơi dày, sống mũi tuyệt đẹp là của mẹ hắn.Lông mày thì dài vừa đủ có màu đen bóng bẩy, nhỏ thanh tú là của cha hắn. Còn khuôn mặt như bước từ trong tranh ra thì đều mang nét của cả hai, nhưng khi qua tranh của mẹ hắn, hắn thấy hắn trông vẫn giống bố hơn một chút.

Sửa soạn ra ngoài không mất bao lâu hắn liền đứng trước cửa của tông, một con thuyền đáp xuống Trần Long bình tĩnh bước vào bên trong.

Vừa mới chạm chân đến mũi thuyền để xem cảnh sắc xung quanh, khi tàu vừa cất cánh. Không mất quá lâu liền đến nơi, Trần Long liền chạy ngay ra ngoài nôn thốc nôn tháo, hắn chửi thầm một tiếng. Tốc độ của con thuyền kia nhanh một cách đáng sợ, nếu như không phải hắn ôm được vào một cái cột buồm thì có lẽ hắn bay mất xác.

Bình tĩnh nhìn về con bé đang từ từ bước xuống, Trần Long thở dài một hơi. Một người hầu đưa cho hắn một cái khay được phủ vải đỏ lên, Trần Long cầm lấy rồi nhìn sang cô bé kia có ý gì không. Thấy không đáp lại, Trần Long hé mở khăn ra nhìn vào bên trong. Đồ vật bên trong làm Trần Long nuốt nước bọt, thượng hải thiết cấp ngũ phẩm toạ hoá. Thở ra một hơi thật sự không hiểu được bọn nhà giàu, Trần Long bình tĩnh bước lại đến cửa đưa thiệp mời ra bên ngoài. Tên canh cửa nhìn một lát rồi gật đầu, Trần Long bước vào bên trong.

Nhìn thấy mấy tên khác đã đặt đồ của mình lên kệ giá, Trần Long cũng bắt chước làm theo. Khi mọi thứ xong xuôi, hắn định trở về thuyền thì một cô bé chặn đường hắn.

" Ngươi là ai, từ đâu đến ".

Trần Long cau mày, hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm. Việc hắn làm đã xong vậy lên hắn liền rút lui khỏi chỗ này, đi được vài bước hắn lại bị kéo tay lại. Nhìn ra đằng sau một tên to cao lực lưỡng, bên cạnh chính là cô bé vừa nãy. Tên đàn ông với vẻ bực tức nói:

" Không nghe thấy cô chủ hỏi gì sao ".

Trần Long với ánh mắt thâm trầm, hắn hít một hơi rồi quay ra sau nói:

" Đệ tử Trần Long đến từ ngoại môn ".

Câu nói vừa dứt hắn liền hất tay ra, bước đi về phía thuyền. Tên đàn ông liền tức giận lao về phía hắn đấm một quyền khiến cho hắn bay ra xa. Trần Long nhìn mọi người xung quanh đang bàn tán về cái gì đấy, hắn ngẫm nghĩ một lúc liền nói:

" Thật sự có chút thất lễ, nhưng hiện tại ta mang bệnh trong người mong được quay lại thuyền ".

Nói xong hắn liền bước ra khỏi cổng, nhưng được nửa bước hắn liền bị người của con điên kia hô ở lại, Trần Long đăm chiêu một lúc liền bước vào bên trong đi dạo vài vòng thăm quan nơi này.

Đi bên cạnh hắn ngoại trừ cô bé kia ra, còn có một số cô bé từ các thế lực khác nữa cứ nói không ngừng, câu nào có hứng thú hắn sẽ trả lời, còn không hắn chỉ gật đầu giữ im lặng. Trần Long nhìn đám con gái cứ lẽo đẽo theo sau khiến cho hắn thật sự khó chịu. Một tên ngang tuổi hắn chạy đến, tên đó nhìn với vẻ đầy ghen tị nói:

" Nơi đây là tà phái mạnh được yếu thua, ta muốn thách đấu với ngươi ".

Trần Long cũng mặc kệ hắn, nhìn ra hướng khác thấy bên kia có một lão già đang ngồi câu, hắn chạy lại gần. Các cô bé định ngăn cản hoàng tử trong lòng, nhưng đáng tiếc bị một thế lực tà ác dùng một lực lượng ngăn cấm lại, còn tên kia liền đứng chờ xem trò vui sắp diễn ra.

Trần Long bình tĩnh ngồi bên cạnh lão lấy tạm một cái cần câu, hắn móc mồi vứt xuống hồ. Lão già nhìn thằng nhóc kế bên cười nói:

" Đẹp trai quá cũng khổ nhỉ ".

Trần Long suy tư một lúc rồi gật đầu, hắn nhìn sang lão nói:

" Không biết ngài khiến cho ta chạy đến đây có việc gì ".

Ông lão nhìn con mồi trước mắt đang không ngừng nhấp nhô, lão ta kéo một phát lên. Nhìn con cá một lúc, lão liền vứt nó trở lại trong hồ, lão quay sang nhìn Trần Long nói:

" Ngươi biết tại sao cửu môn bọn ta vẫn chưa giết toàn bộ hạt giống các ngươi không ".

Trần Long lôi ra từ trong người một cuốn sách, hắn cầm lên bắt đầu đọc.

" Ba trăm trước, khi cửu môn đã quá lớn mạnh. Tông chủ lúc bấy giờ là Thời Minh đã tự tạo ra một bí cảnh, lừa gần hết cao tầng của cửu môn vào. Đồng thời cũng liên kết thêm với chính phái, một lần giết hết. Sau trận thảm sát ấy, cửu môn như bị chặt một cánh tay, mười giờ còn 5 ".

Ông lão nghe xong cười lớn lên, lão ta nhìn cái hồ cá tham ăn trước mắt như nhìn lại quá khứ.

" Đúng vậy quả thật là như thế, các ngươi chính là tương lai để cân bằng hai bên. Hiện tại mấy lão già chúng ta cũng không dám động đến các ngươi ".

Nói xong lão lại nhìn hồ cá, ánh mắt hắn khó giấu nổi sự tức giận. Hắn bóp nát cái cần câu bên cạnh.

" Nếu như lúc ấy tộc trưởng các gia tộc quá kiêu ngạo coi trời bằng vung, thì có lẽ bây giờ dòng họ chắc chắn sẽ không suy yếu như hiện tại ".

Trần Long nghe xong liền cười rộ lên, hắn giựt mạnh cần câu lên, nhưng đáng tiếc lại để nó chạy mất. Hắn thở dài tràn đầy tiếc nuối nói:

" Không phải, đấy là do ngươi đổ lỗi thôi. Tại sao ngươi không nghĩ do tộc của ngươi đã quá thối nát, một cơn bão làm bật cả rễ ".

Nghe thấy Trần Long nói xong lão liền nhìn cái hồ với con mắt trầm ngâm, quả thật là như vậy. Lão nhìn thằng nhóc trước mắt nói:

" Hiện tại môn của ta đã mất quá nhiều, nhưng thứ nhận lại được lại quá ít. Có lẽ chính ta lên sửa đổi lại hết thảy, chính chúng ta lên để máu mới thay máu cũ ".

Trần Long vẫn ngồi đó nghe lão ta tâm sự, hắn vẫn làm việc của hắn. Còn lão ta vẫn không ngừng kể truyện, đến cuối Trần Long nhìn lão nói:

" Ta đã sáng tạo ra được một thứ gọi là thuốc lào, nó có khả năng làm cho con người trở lên nhẹ nhõm, giảm toả đi căng thẳng trong cuộc sống. Nhưng nó chỉ có khả năng ở tông sư thôi ".

Nói xong hắn mang điếu ra cùng với một thứ thuốc thơm ngất ngây say đắm lòng người, lão ta cầm lên ngửi ngửi quả thật nó có khả năng làm dịu cảm xúc nhưng nó hoàn toàn là chất độc. Nghĩ đến cảnh giới của mình cao, có lẽ không sảy ra vấn đề gì, sau một lúc lão ta liền áp chế cảnh giới còn tông sư. Lão cầm điếu còn Trần Long dạy cách sử dụng, sau một lúc mồm lão thở một hơi khói. Lão gật gù một lúc, liền quay sang hỏi Trần Long.

" Ngươi còn tổng cộng bao nhiêu cái như thế này ".

Trần Long thở dài nói:

" Không quá nhiều, một tháng cũng chỉ trích xuất ra mười gói đấy là do khả năng hiện tại còn kém ".

Nói xong ông lão liền gật đầu, vứt cho Trần Long mười viên tiên phẩm, Trần Long nuốt nước bọt.

" Từng này đủ rồi chứ ".

Trần Long gật đầu như gà mổ thóc, thấy vậy ông lão cũng gật đầu nói tiếp:

" Cứ 1 tháng đưa cho ta bốn gói, cứ một gói tính là mười viên tiên phẩm đi ".

Nói xong ông lão liền ngay lập tức biến mất, Trần Long ngồi tính. Một viên trung phẩm bằng 1000 viên hạ phẩm thậm chí còn hơn, tức là một viên tiên phẩm bằng 1000000 viên hạ phẩm. Mà đây còn là mười viên tiên phẩm tức là một hiện tại hắn đang cầm 1 triệu viên hạ phẩm. Hắn nuốt nước bọt thở dài trung quy vẫn không đoán ra được người giàu.