Chương 94: Một Mình Trong Đêm

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 94: Một Mình Trong Đêm

Chương 94: Một Mình Trong Đêm


***
Mặt trời đã khuất xa nơi chân trời từ lâu, trăng thượng tuần chỉ vừa mới nhô lên, con đường cái quan chạy ngang qua làng lúc này chỉ rặt một màu đen của bóng đêm. Bên kia mương Khoai, những tia sáng đỏ lòm từ những bóng đèn tròn treo ngoài mái hiên của mấy ngôi nhà nằm khuất lấp sau những rặng tre gai hắt thứ ánh sáng yếu ớt xuyên qua vài khoảng trống hiếm hoi giữa những thân tre rồi in xuống nền con đường đất nhỏ chạy dọc theo bờ mương. Con đường cái quan vào giờ này thưa thớt xe cộ qua lại và con đường nhỏ nằm bên kia mương Khoai cũng chẳng có nổi một bóng người. Chỉ còn độ một tuần nữa là đến ngày Lễ Quốc khánh, mọi năm vào thời điểm này, ngôi làng nhỏ bé của tôi thường chìm trong tĩnh lặng bởi lũ trẻ con vẫn đang trong kỳ nghỉ hè cùng với cha mẹ ở một nơi nào đó. Ngôi làng thân yêu của tôi sẽ trở nên sôi động hơn một chút khi bước vào năm học, lúc ấy ngôi làng sẽ có trẻ con, tuy rằng không nhiều. Cả làng có chừng gần bốn trăm nóc nhà nhưng phân nửa trong số đó đều cửa đóng then cài không có người ở quanh năm suốt tháng, phân nửa còn lại chỉ có người già và trẻ em, nhà tôi có thể xem là một ví dụ cụ thể. Chỉ vài hôm nữa thôi, ngay khi năm học mới bắt đầu thì tôi sẽ chẳng còn lý do nào để nấn ná ở lại làng nữa, tôi đi rồi thì nhà tôi chỉ còn lại bà nội.

Đáp ứng đề nghị của R9, tôi cũng đã cất công đạp xe một vòng, tạt qua nhà Chắc Gạo rủ rê nó đi chơi nhưng đúng như tôi đã nói, nó thường bắt đầu câu trả lời bằng một từ… bán phủ định "Thôi!", tiếp đó sẽ là vài lý do quen thuộc như bà nó không cho đi, nhà nó sắp ăn cơm, nó còn bài tập phải làm… nói chung là tôi không hề ngạc nhiên.

- Đi chơi điện tử cũng không à?

Chắc Gạo hơi chau mày, nó có vẻ lưỡng lự:

- Mày cũng đi ư?

Tôi gật:

- Nhưng tao không chơi! Tao sẽ ngồi uống nước xem hai thằng mày chơi. Mấy hôm nữa tao với thằng R9 tếch hẳn ra Hà Nội rồi thì mày có muốn cũng chẳng có người chơi cùng đâu.

- Thế mấy giờ?

- Cơm nước xong hẹn nhau ở cầu Đình.

Chắc Gạo không từ chối nhưng nó đã lầm bầm chửi tôi khi biết tôi lừa nó cho bằng được. Ba thằng ngồi trong quán nước, R9 là bình vôi, quan tám cũng ừ quan tư cũng gật, Chắc Gạo bàn lùi không chịu đi nên sau cùng tôi để cho R9 quyết là cả ba nên đi phá đám người khác hay đi chơi điện tử.

- Hay là đi chơi điện tử?

R9 hỏi mà như trả lời, tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Uống hết chén nước chè thì tôi đành phải đưa ra một đề nghị mới:

- Thế ngồi uống nước một chốc nữa rồi hai thằng mày té đi mà chơi điện tử, tao sẽ đi chơi một mình, nếu không có gì hay ho thì tao sẽ mò đến chỗ chúng mày chơi, cũng gần mà.

- Thế cũng được!

R9 gật gù còn Chắc Gạo khịt mũi tỏ ý đồng tình, tôi lầm bầm thành tiếng:

- Bố hai thằng dở hơi, lớn tướng rồi mà suốt ngày cắm mặt vào điện tử rồi sau này làm được cái gì cho đời cơ chứ?

- Mày đi phá đám người ta thì khác đếch gì bọn tao? – Chắc Gạo gân cổ hỏi lại.

- Có khi năm sau tao thi Đai học Cảnh sát, ra trường làm công an thì mấy việc rình mò bọn trộm lại hữu dụng chứ mày tưởng à?

- Thôi, thôi, thôi bố ơi! Bố cao có mét bẻ đôi thì bị loại từ vòng gửi xe đạp rồi. – Chắc Gạo nhếch mép cười. – Tao đây cao mét sau ba mà tao còn chưa dám mơ đây này.

- Công an người ta không tuyển mấy thằng đần đâu, tao nói thật sợ mày buồn!

Ba đứa chúng tôi ngồi chí chóe tương đối lâu trong quán nước cho thời gian mau trôi đi, chủ yếu là tôi và Chắc Gạo tranh luận, còn R9 chỉ ngồi gật gù tán đồng ý kiến ý cò của cả hai bên, thi thoảng nó chêm vào một câu vô thưởng vô phạt. Ba đứa chơi với nhau, mỗi đứa mỗi tính nết nhưng khi trưởng thành, do là tôi ghê gớm và to mồm hơn cả nên hai thằng bạn chẳng buồn tranh luận với tôi vì hai đứa nó biết rõ một điều rằng sẽ nói không lại được tôi thì cần gì phải tốn thời gian. Nói thì nói vậy, cũng có thể do tôi phải bỏ xứ mà đi nên mỗi khi có dịp trở về thì hai thằng bạn thân đều nuông chiều tôi hơi thái quá. Đứa thì cắp nách con nhỏ đi chỉ để uống nước chè ở quán cóc cùng tôi, đứa thì không ngủ ở nhà mà ra khách sạn ngủ chung vì sợ tôi buồn. Đôi khi ngẫm lại, hình như ba chúng tôi mỗi khi gặp nhau vẫn chẳng khác cái thời ngồi ở quán nước đầu làng là mấy.

- Mày thủ cái này ở đâu đấy?

Chắc Gạo thắc mắc khi nhìn thấy tôi thò cái súng cao su ra khoe.

- Xịn không?

- Xịn! – Chắc Gạo gật đầu. – Mày thó của ai?

- Tao làm đấy!

Chắc Gạo bĩu môi còn R9 cười nhếch mép, vẻ mặt cả hai thằng tỏ rõ sự nghi ngờ nếu không nói là… khinh bỉ lời tôi vừa nói. Tôi nhún vai thừa nhận:

- Tao mua lâu rồi, năm chục.

Cái súng cao su này tôi đã mua lại của một đứa trong làng mấy năm về trước nhưng đã lâu lắm rồi tôi không đụng đến. Tôi mua súng cao su không phải để bắn chim mà nhằm phục vụ công việc phá bĩnh người khác là chính. Một quả pháo cối sau khi đốt dây cháy chậm rồi kéo căng dây thun bắn lên cao sẽ gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa, phấn khích gấp trăm lần so với việc ném bằng tay. Tôi rất thành thục trò này, mà có khi trên đời này chỉ có tôi mới nghĩ ra được những trò oái ăm như này mà thôi.

Do chơi với nhau sáu, bảy năm trời nên R9 và Chắc Gạo đều hiểu phần nào tính nết cũng như khả năng của tôi. Tôi chưa bao giờ làm được một món đồ chơi tự chế nào ra hồn để mang khoe với chúng bạn, thôi thừa nhận điều này nhưng cũng chính miệng tôi tuyên bố xanh rờn bằng một bài thơ chế đã học vẹt ở đâu đó:

Không có việc gì khó,
chỉ sợ tiền không nhiều,
đào núi và lấp biển,
không làm được thì mua.

Tôi tâm đắc với bài thơ này lắm bởi vì nó phù hợp với tình trạng của tôi.

- Mày kiếm đâu ra mấy thứ này? Mẹ mày, mấy ông dân quân mà bắt được thì ngay chiều mai thằng Cò Tý cháu bà Già sẽ được bêu tên trên loa phát thanh của làng đấy.

Chắc Gạo dọa dẫm khi nhìn thấy tôi lôi quả pháo đùng cùng với hộp pháo diêm ra để khoe, cứ ba quả pháo diêm thì tôi quấn băng dính chặt lại với nhau thành một.

- Mày không hé răng ra thì ai biết mà bắt tao? Hơn nữa bọn trẻ con trong làng mình dịp Tết Trung thu hay Tết Nguyên đán nó vẫn chơi đầy đấy thôi.

- Mày nhờ thằng ôn nhà tao đi mua hộ phải không? Tao biết ngay mà. – R9 hững hờ nhìn món đồ chơi trẻ con mà tôi đem ra khoe. – Thôi mặc xác mày. Chơi dại có ngày bị tóm được thì bị đập cho tơi bời hoa lá, bố mẹ nhận không ra thì đừng có trách tao không cảnh báo.

Tôi tự tin nói:

- Trong ba thằng mình đây thì mày chân ngắn nhất. – Tôi chỉ vào R9 rồi hất hàm về phía Chắc Gạo. – Còn mày, chân thì không ngắn nhưng chạy không nhanh bằng tao. Hai thằng mày đi cùng tao có khi chả được cái tích sự gì, chỉ tổ vướng chân.

- Vâng! Nhà mày là nhất, cái đếch gì nhà mày cũng nhất. – Chắc Gạo bĩu môi chê bai.

- Lại chả thế! – Tôi vênh mặt dương dương tự đắc.

R9 và Chắc Gạo đèo nhau đi chơi điện tử bằng chiếc xe đạp của tôi, bỏ tôi ngồi lại một mình trong quán nhỏ đầu làng. Tôi không lấy làm phiền lòng vì xưa nay đi chơi đêm tôi thường chỉ đi một mình, tha hồ giở trò ma quỷ mà chẳng ai hay biết, đi mãi như vậy thành quen nhưng thú thật thì có người đi cùng tán phét vẫn thích hơn.

Tôi ngồi thêm một lúc, áng chừng đã hơn 8 giờ tối thì tôi mới đứng dậy trả tiền nước rồi nhanh chóng lẫn vào bóng tối. Tôi đánh một đường vòng cung ra tận trạm bơm sau đó xốc nhẹ ba lô trên vai, lững thững bước từng bước trên những thửa ruộng chỉ còn trơ gốc rạ. Vừa đi tôi vừa nhớ lại xem đã bao lâu rồi tôi không đi chơi một mình vào buổi tối với ba lô trên lưng, trong ba lô chứa những món đồ chơi mà chính tôi cũng khó có thể gọi tên một cách chính xác chúng là gì. Lần gần nhất tôi đi chơi đêm một mình để thực hiện những phi vụ mờ ám có lẽ là học kỳ I năm lớp 11, như vậy cũng đã đủ lâu rồi.

Ngước nhìn lên bầu trời, tôi thấy vầng trăng khuyết đã lên cao, ba bề trống trải, chỉ có hướng bên trái, cách lối tôi đang đi chừng hơn một trăm mét, là có những dãy nhà mặt tiền quay ra hướng đường cái quan. Địa hình trống trải như thế này, một khi tôi đến gần chỗ tối hôm qua đã đào bới sợ chỉ sợ đám người lạ mặt đang lúi húi bới từng nắm đất sẽ dễ dàng nhận ra cái bóng của tôi in trên nền trời, thế nên tôi quyết định đi chếch về phía bên trái sau đó lom khom bước đi song song với con đường lớn ngăn cách cánh đồng và mương Khoai. Sở dĩ tôi tính như vậy là vì tán lá của những cây cao nơi đầu làng hay những ngôi nhà hai tầng tối om không có người ở nằm ven đường cái sẽ giúp che đi cái bóng của tôi in trên nền trời. Tôi bước chậm nên phải mất hơn mười phút mới đi được già nửa quãng đường cần đi, càng gần đến nơi cần đến thì tim tôi dường như đập mạnh hơn, tôi cũng phải cố gắng điều hòa nhịp thở cho ổn định.

Ánh trăng sáng vằng vặc, thứ ánh sáng vàng nhạt trải khắp cánh đồng. Tôi tạm dừng ven một bụi cây nhỏ mọc ngay cạnh rãnh nước tưới tiêu ven đường cái, nheo mắt quan sát thật kỹ nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường ở phía xa. Điều tôi chờ đợi là một ánh đèn bất cẩn nào đó vô tình lia ra xung quanh nhưng hàng chục phút trôi qua, tôi vẫn chưa đạt được điều mình muốn. Chỗ mà tôi đào tối qua gần mấy bụi tre nên ở khoảng cách xa như này, nếu có bất kỳ ai đang đào bới cũng khó phát hiện khi mà bóng dáng của họ lẫn trong những khối đen hình bụi tre. Tôi quyết định ngồi chờ, thời gian là thứ mà tôi đang dư thừa. Ngồi chờ đợi người yêu đánh phấn bôi son có thể khiến tôi sốt ruột nhưng ngồi rình mò như lúc này lại khiến tôi cảm thấy phấn khích đến lạ thường.

***