Chương 91: Hóng Chuyện

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 91: Hóng Chuyện

Chương 91: Hóng Chuyện


***
Tôi được đánh thức bởi những cái tát nhẹ lẫn những cái bẹo má, nhưng tôi chỉ thực sự tỉnh giấc khi bị ai đó bịt mũi để phải thở bằng miệng. Mở to mắt ra nhìn, tôi mất vài ba giây để nhận ra gương mặt quen thuộc của Hà An đang dí sát vào mặt mình, cô nàng cười đắc chí:

- Dậy nào, dậy nào! Ngủ gì mà say như chết thế anh.

Dứt lời cô nàng đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ. Tôi uể oải nói:

- Lần sau đừng đánh thức anh như thế.

- Sao? Không thích hôn à?

- Không phải, em đừng có dí sát mặt em vào mặt anh như vậy, nhỡ đâu anh giật mình anh đấm cho một cái thì anh lại to tội.

- Anh dám ư?

- Đấy là ngộ nhỡ chứ ai dám! – Tôi phì cười, ngồi nhổm dậy dụi mắt hỏi. – Mấy giờ rồi em?

- Mặt trời lên đến ngọn tre rồi, hôm qua anh bảo có việc bận không lên nhà em, sáng nay cũng không thấy mặt nên em phải xuống xem thế nào.

Tôi mắt nhắm mắt mở xỏ đôi dép loẹt quẹt bước ra ngoài hiên lấy khăn mặt, Hà An liền đi theo. Vừa mở cửa bước ra hiên, tôi hơi khựng người lại khi nhìn thấy chiếc Cub dựng dưới sân, quay sang hỏi Hà An với giọng ngạc nhiên:

- Em đi xe máy xuống đây?

Hà An khịt mũi rồi gật đầu, vẻ mặt dương dương tự đắc:

- Tất nhiên!

Tôi lùi sang một bên nhìn Hà An từ đầu xuống chân, giọng lo lắng:

- Em đã đi thạo đâu mà bố em đưa xe cho đi, liều thế?

- Hứ! Anh cứ làm như mình anh biết đi xe máy không bằng ấy. Em đi chưa thạo thì đi chậm, chỉ cần nhanh hơn xe đạp là được.

Tôi nhìn chiếc xe Cub dựng trên khoảng sân gạch, thở dài:

- Thật tội nghiệp cho mày, hẳn là em ấy sẽ chỉ dùng số 3 để đi.

Hà An chau mày vì chưa hiểu câu tôi vừa mới nói, nhưng tôi nói đúng, chiếc 81 này chỉ có 3 số và tôi chắc chắn rằng Hà An sẽ chỉ dùng số 3, cô nàng sử dụng chiếc xe số y như một chiếc xe Spacy.

Tôi ngồi rửa mặt và đánh răng cạnh bể chum nước, Hà An ngồi đối diện, cô nàng cầm ca nước hộ tôi, nhìn cảnh này tương đối hạnh phúc. Tuy nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn, một ý nghĩ lóe lên trong đầu khi tôi ngửa nhìn trời cao để cổ súc miệng.

- Mẹ anh gọi cho em phải không?

Hà An sững người, trong một giây thì đôi mắt của cô nàng dường như mở to hơn bình thường. Tôi đoán là Hà An bất ngờ với câu hỏi của tôi nên đã có biểu hiện như vậy.

- À… à…

- Có gì mà phải giấu anh? – Tôi cười. – Nhìn nét mặt tươi như hoa của em thì anh đoán là mẹ anh gọi không phải để mắng, có lẽ để nhờ vả em điều gì đó.

Hà An dường như ngạc nhiên thật sự, cô nàng đành phải chép miệng thở dài não nuột:

- Xem ra chẳng giấu anh được.

- Là do em còn non đấy thôi. Mẹ anh đã nhờ em cái gì? Ừm… có cần anh đoán không?

- Ờ, đã vậy anh đoán thử xem.

- Chắc lại nhờ vả em động viên anh, khuyên nhủ anh mau ra Hà Nội chứ gì?

- Sao anh biết? – Hà An trố mắt nhìn tôi.

- Anh có biết đâu, chính em vừa nói cho anh biết đấy chứ.

- Thứ quỷ ma! – Hà An sụ mặt. – Đúng là đồ ông già.

Tôi nhếch miệng cười xem lời vừa rồi của Hà An là một lời khen. Tôi đâu phải thầy bói, tôi chỉ ráp nối các câu chuyện lại với nhau mà thôi. Tối qua R9 cũng có nói là mẹ tôi nhắn nhủ nó, thêm nữa, mới gần 9 giờ sáng Hà An tự đi xe máy xuống đánh thức tôi với nét mặt hớn hở nghĩa là có chuyện vui nên tôi cho rằng chỉ có thể là mẹ tôi gọi về nhà Hà An nói chuyện với cô nàng. Tôi không cho mẹ biết số điện thoại của nhà Hà An nhưng cuối tháng bên bưu điện gửi giấy báo cước điện thoại thì kiểu gì cũng có số, tránh sao được, đợt vừa rồi ở Hà Nội hầu như ngày nào tôi chẳng gọi về cho Hà An.

- Nếu mẹ anh gọi về hỏi em lần nữa, em cứ nói lại là anh muốn ở một mình thêm chút ít thời gian, có lẽ đầu tháng Chín sau khi em khai giảng thì anh mới đi.

- Em nghe mẹ anh bảo là công việc trên Bắc Giang của bố anh rất bận, mẹ anh muốn anh lên trên đấy giúp bố anh một thời gian.

Tôi phẩy tay:

- Quên đi! Nhiệm vụ chính của anh là học và học. Thêm nữa anh muốn ở Hà Nội, em biết đấy, nếu không có em và bà ở đây thì còn lâu anh với chịu ở đất Hà Bốc này.

- Thế anh gọi cho mẹ anh nói đi chứ mỗi lần nói chuyện với mẹ anh thì em cảm thấy áp lực lắm.

- Em sợ hả?

Hà An gật đầu thừa nhận. Thấy vậy tôi đành phải đồng ý:

- Được rồi, chiều anh sẽ gọi ra nói với mẹ anh là anh cần thêm chút thời gian và anh cũng không lên Bắc Giang ở cùng với bố anh đâu.

Hà An nắm tay tôi lắc lắc:

- Vậy anh tính ở nhà thêm hai tuần nữa hả?

- Tất nhiên! Anh đang nghỉ hè mà! Anh cần thời gian để gặm nhấm nỗi buồn, một kẻ vừa mới thất bại cũng cần có không gian riêng chứ.

- Nói thật chứ nhìn anh chẳng có vẻ gì vừa mới trượt đại học hết. – Hà An cười tươi rồi nhéo mũi tôi. – Mưu mô xảo quyệt hết chỗ nói, đáng ra anh phải thi vào trường điện ảnh để sau này làm diễn viên mới phải.

- Đợt anh cũng tính vậy nhưng em xem này. – Tôi vén áo lên, vỗ vào ngực. – Người ta bảo bây giờ không cần diễn viên đóng phim về nạn đói hồi trước nên anh không có cửa.

Bà Già đi ăn cỗ giỗ đến trưa mới về nhưng vẫn không quên để sẵn cho tôi một đĩa bánh cuốn, Hà An nói với tôi như vậy. Tôi trải chiếu, ngồi xếp bằng tròn giữa nhà để ăn bữa sáng muộn trong khi Hà An ngồi cạnh bên, ngả đầu vào vai tôi kể những câu chuyện không đầu không cuối. Tôi thoáng nghĩ, cuộc đời của một người đàn ông có lẽ cũng chỉ sướng đến thế là cùng khi mà đồ ăn trước mặt, con gái đẹp cạnh bên và ăn sáng xong còn có thể làm chuyện người lớn nữa.

- Lúc sáng em có gặp anh R9 ở đầu làng, hình như anh ấy mới về phải không anh?

- Em gặp nó lúc nào?

- Lúc em đi qua cầu Đình thì thấy anh ấy đạp xe xuống mạn dưới kia, em định gọi nhưng lại thôi vì anh ấy đi với một người nữa.

- Mẹ cái thằng, nói thì như thánh tướng, chắc lại mò xuống cống Đoan chơi điện tử rồi. Nó chở người hay hai thằng hai xe?

- Anh ấy chở người.

- Có phải một thằng nhỏ nhỏ người tầm như anh không?

Hà An gật đầu xác nhận nên tôi đoán đó là Chắc Gạo, tôi không biết Chắc Gạo về từ khi nào vì nó cũng hay ru rú ở nhà chứ ít khi ló mặt ra đường.

Sực nhớ chuyện tối qua, tôi rủ Hà An:

- Nếu em không vội về thì chúng mình xuống đó xem thằng R9 đang làm gì, tiện thể mình kiếm cái gì ăn luôn.

Hà An không từ chối, với những kẻ đang yêu thì miễn là được ở bên nhau còn đi đâu, ở đâu không quan trọng.

Đúng như tôi phán đoán, hai thằng bạn của tôi đang cắm mặt trong quán điện tử nhưng tôi lười tạt vào, thay vào đó tôi chở Hà An đi tìm quán ăn. Lúc đi qua cống Đoan, tôi có chú ý đến chỗ mà tối hôm qua tôi đã đào bới nhưng cánh đồng đầy nắng vẫn vắng bóng người. Tuy nhiên sau khi cùng Hà An ăn trưa xong quay lại thì nơi đó lại tụ tập một nhóm hơn chục người khiến tôi có chút tò mò nên tôi quay xe lại tạt vào chỗ R9 đang chơi điện tử gọi nước để uống.

Tôi ngồi vắt chân chữ ngũ uống nước đồng thời ủ mưu tính kế, Hà An ngồi cạnh bên cứ dựa đầu vào vai tôi, một vài người lớn đi qua nhìn thấy thì có vẻ không hài lòng nhưng tôi mặc kệ, dù gì tôi cũng không còn là học sinh nữa rồi. Trong khi tôi và Hà An ngồi với nhau tình tứ như vậy thì hai thằng bạn vẫn chỉ chăm chú nhìn vào màn hình tivi không rời một phút, đến uống nước hai đứa cũng vội. R9 vừa chơi vừa hút thuốc, Chắc Gạo thì không, thi thoảng hai thằng chửi nhau chí chóe khiến tôi và Hà An nhìn nhau rồi lắc đầu cười tủm tỉm. Chắc Gạo, dù chơi thân với hai thằng nghiện thuốc lá nhưng nó chưa bao giờ hút. Chắc Gạo là một chàng trai ngoan, một người đàn ông ngoan nhưng vẫn ế vì con gái hay phụ nữ dường như thích đàn ông hư một chút.

Đúng như tôi nghĩ, sau hơn nửa giờ ngồi uống nước thì người xung quanh kháo nhau rằng ở ngoài ruộng gần đó đêm qua đã bị đào bới, một vài người tò mò, nhất là trẻ con đã kéo ra nhau ra xem thử nhưng tất nhiên là chẳng có gì để xem rồi.

- Ngoài ruộng thì có gì mà đào hả anh? – Hà An hỏi tôi.

- Thì đào chuột hoặc rắn, anh đoán vậy!

Hà An không để tâm đến việc đó nữa nhưng tôi lại nói:

- Trời nắng, em ngồi đây một lúc anh ra đó ngó thử xem có gì hay anh kể cho.

- Khiếp, đàn ông con trai mà lắm chuyện quá cơ.

- Mấy phút thôi mà.

Dứt lời tôi chạy ù đi hóng chuyện.

***