Chương 17: Quay về.

Minh!

Chương 17: Quay về.

Ma tộc là tên gọi chung của ba chủng tộc tà ác bao gồm: Qủy tộc (có hình dạng như những bóng ma), Ma thú (Hình dạng như các loài thú dữ như hổ, báo, rồng, phượng,…có ma lực và có thể biến hóa thành người), Yêu Tinh tộc (xuất xứ từ nguồn gốc giống Tinh Linh, người trong tộc chỉ toàn mỹ nam, mỹ nữ nhưng lại mang trong bản thân những điều tà ác, hay dụ dỗ con người và hấp thụ sức sống của họ)

Sự phân chia cấp bậc của Ma thú là do chúng tuy có ma lực lớn trong người nhưng lại có trí khôn không cao, nên việc thi triển các loại thuật là rất khó (tùy con, cỡ như rồng, phượng thì xác định sự hủy diệt), bù vào nhược điểm này, ma thú được tự nhiên ban tặng sức chống chịu ma pháp thuật rất cao, một Pháp sư cao cấp tương ứng với ma thú Cấp 3, muốn đánh hạ được nó là điều không dễ nếu chỉ có một hai người, đổi lại chỉ cần dính một đòn của ma thú liền là hấp hối hoặc chết ngay tức khắc. Ma pháp sư bình thường rất yếu ở khoảng chống chịu và phòng thủ.

Đó cũng là lý do vì sao trên một tinh cầu rộng lớn, Ma tộc lại chiếm mất 5/9 diện tích sinh sống, con người bao gồm Tinh Linh tộc, Nhân loại và Thú Tộc (hình dạng người nhưng có tai và đuôi như thú) chỉ chiếm diện tích 4/9 tinh cầu.

Nếu không phải Con người có nhiều ma pháp sư lợi hại, mưu tính sâu xa thì e rằng thế giới đã sớm bị Ma tộc vốn luôn có âm mưu đen tối độc chiếm từ lâu.

Cuộc chiến hai bên vẫn luôn diễn ra có công khai cũng có âm thầm tại nhiều góc khuất mà rất ít người biết.

- Điều đó là hiển nhiên, huynh biết không, để trả thù, họ đã phải rèn luyện rất cực khổ kể cả bên ngoài lẫn bên trong game, thường ngày cũng chỉ dám ngủ hai, ba giờ đồng hồ mà thôi.

Y Miên Miên tựa như một con mèo ấm ấp nằm gọn trong lòng hắn, cái đầu nhỏ bé xin đẹp áp sát vào ngực hắn nói.

- Ta biết.

Hắn chỉ nói ra hai chữ đó rồi chợt ngưng lại chốc lát

- Kể ra thì họ cũng đã ở đây hơn 2 năm, có lẽ ta nên đưa họ ra ngoài để học tập, rèn luyện. Chứ nếu cứ mãi ở một chỗ thì dù có luyện thế nào cũng không thể tiến bộ vượt bậc được, ra ngoài là điều cần thiết họ.

Đã đến lúc hắn nên thực hiện kế hoạch mà bản thân đã lên sẵn.

- Ưm.

Y Miên Miên chỉ khẽ kêu lên một tiếng, cũng không quản chuyện hắn muốn làm, nàng chỉ cầu ở bên cạnh hắn đến hết đời là được.

Y Miên Miên vốn là người thuộc vùng quê hẻo lánh, đối với chuyện nam nữ nàng đã được dạy từ nhỏ, khi Minh cứu nàng, nàng đã thề nguyện theo hắn suốt đời, yêu thích hắn là chuyện đơn nhiên.

Hai người im lặng theo dõi cuộc chiến trên 13 màn hình kia.

Hơn 20 phút sau, để lại y Miên Miên với công việc trông coi của nàng hắn rời đi, hắn nên quay về chính sự, việc hắn quay về đây cũng không phải chỉ để xem xét tình hình.

Bước chân vào phòng thứ nhất để thoát ra khỏi khu nghiên cứu đi lên trên căn nhà cũ kĩ ngày nào. Dạo qua từng đồ vật, hắn lại nhớ đến những hình ảnh có cha mẹ ngày xưa, nước mắt có chút không chịu được mà nhỏ giọt…Chỉ vài ba phút, hắn bước ra khỏi căn nhà, tìm đến khu rừng nhỏ phía sau.

Hòn đảo này có diện tích rất lớn với hơn 150 mẫu, hình dạng thì khá tròn, ngoài căn nhà khá lớn gần mép đảo của gia đình hắn thì chiếm diện tích hơn ¾ là một khu rừng nhỏ tự nhiên, lúc trước cha mẹ hắn cũng hay dắt hắn đi cắm trại ở phía sau đó.

Dưới ánh trăng, bước đến một con suối nhỏ bên trong hắn chợt hơi khựng người vài ba phút vì những hình ảnh cuộc thi câu cá với cha mẹ hắn hiện ra. Hắn tiến đến một giải đất trống gần bên, ngồi xuống thảm cỏ mà bắt đầu nhắm mắt nhập định.

Mục đích chính yếu hắn về đây là tìm hiểu loại lực lượng kì dị mà bản thân vừa mới đạt được cả về hình thức tu luyện lẫn cách dùng, mọi kế hoạch đã lên sẵn chỉ còn chờ thời cơ đến mà thôi, hắn dư giả rất nhiều thời gian để tiếp tục tăng lên thực lực.

Hắn không biết là tại sao, có lẽ là do cảm giác, hắn tin rằng nếu bản thân sử dụng được lực lượng kia, hắn sẽ rất bá đạo. Hắn tự cảm thấy, hắn dường như đã từng sỡ hữu và sử dụng nó rất nhiều lần và thuần thục, đó là cũng là lý do giải thích cho việc hắn không có quá nhiều ngạc nhiên hay thắc mắc vì lực lượng kì dị đột ngột xuất hiện.

Vài mươi phút qua đi, "Linh lực" hai từ bất giác hiện ra trong đầu hắn…

***

Gần 9h tối, Minh hơi chút nhức đầu tỉnh dậy, nhìn xung quanh hắn biết là bản thân vẫn đang còn ở khu nghiên cứu, hắn cần phải về lại khu Hòa An để làm một học sinh ma pháp bình thường, cũng như thi hành nhiệm vụ của A.D quân đội vào ngày mai tại khu Mộc Huệ.

- Số 5, Số 6, công việc của các ngươi chỉ có vậy, giờ thì mau chóng làm đi thôi.
Quay qua một bên, hắn thấy Số 3 đang phân phó công việc cho Số 5, Số 6, hắn rời khỏi giường mà đứng dậy.

- À, Số 4, ngươi đợi ta một lát.

Số 3 nhìn thấy "hắn", liền chạy lại một cái thiết bị gì đó, hai tay liên tục nhấp nháy bàn phím, vài giây sau, một bộ quần áo nam sinh của trường Ma pháp Trương Dương bỗng dưng từ không khí hiện ra, Số 3 nhanh chóng cầm nó lại đưa cho "hắn".

- Đồng phục của ngươi đây.

Rồi Số 3 lại móc trong túi áo ra vài thứ trang sức cùng với chiếc điện thoại đặt trên bộ quần áo đang nằm trên tay "hắn"

- Đừng quên đeo bốn thứ này vào, ngươi đi đi.

Lạnh nhạt nhắc nhở, Số ba quay trở lại với công việc nghiên cứu của bản thân, hắn đang cố tạo ra một loại gen đột biến giữa người với ma thú.

Từ đầu đến cuối Minh chỉ lặng im đứng, nhận xong mọi thứ mà Số 3 đưa, hắn ngay tại chỗ cởi đi một bộ áo trắng phủ tạm bên ngoài, đeo một cái bông tai hình chữ thật, dây chuyền có hình mặt trăng bị khuyết, một chiếc nhẫn, rồi lắc thiết bị liên lạc với A.D quân đội vào tay phải, hắn mặc quần nhỏ rồi khoác lên bộ đồng phục trường Trương Dương bên ngoài, bỏ điện thoại vào túi quần.

Xong xuôi mọi thứ, hắn nhanh chóng vượt qua nhiều cửa để đến căn phòng nhỏ ban đầu có khắc truyền tống thuộc căn phòng số 3, hắn bước vào, khởi động kí tự và nhanh chóng biến mất.

….

Thành phố Phi Vũ,

9h40 phút tối ngày 25 tháng 8 năm 1778 theo lịch Pháp Nguyên.

Ký tự thuộc tấm da thú bên trong một căn phòng đóng kín và bị khóa bên ngoài sáng lên, Minh xuất hiện.

Cuộn lại tấm da thú, hắn mở khóa bên trong của cửa sổ mà phóng ra ngoài.
Loay hoay một hồi chíu rọi các kiểu bên ngoài cổng biệt thự, hắn một lần nữa tiến vào nhà, ở dưới lầu một.

Đêm đã gần khuya, bên dưới do đèn không hề mở nên khá là tối, hắn bước lên trên bậc cầu thang để về phòng của bản thân sắp xếp vài thứ.

- Minh ca, Minh ca…

Vừa đến nơi, một âm thanh nhỏ bé, mềm mại vang lên khiến hắn khẽ lắc đầu, Như Yến lại không chịu về phòng, cái này rõ là đang nói mớ tên hắn trong lúc ngủ, nàng quan tâm hắn như thế khiến hắn có chút vui.

Bên trong thì khá tối, chỉ có đâu đó vài ánh trăng rọi vào nho nhỏ nên hắn không nhìn thấy rõ mới suy đoán lung tung, chứ thật ra Như Yến không có nói mớ cái gì hay ngủ nghỉ. Nàng lúc này là đang mặc trên người một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt khá thoáng mát, một tay thì đang đặt lên miệng căn cắn ngón trỏ, đôi mắt mông lung ướt át, còn một tay thì…ở dưới.

Cách đây chỉ vài phút, nàng cũng không hiểu bản thân đang làm cái gì, tình cảnh lúc này chỉ là do phản ứng tự nhiên của cơ thể nàng khi quá nhung nhớ và lo lắng cho Minh mà thôi, nàng muốn hắn nhanh khỏe lại để về bên cạnh nàng, vỗ về nàng như mọi khi.

Tình dục, hay chuyện nam nữ thì nàng đã được học lý thuyết ở trường ma pháp cấp hai, còn chuyện "thẩm du" thì nàng không hề biết đến, nàng cho rằng đây là phản ứng tự nhiên thôi.

Minh rời đi rón rén vào phòng vệ sinh, hắn không thấy đói nên chỉ đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ sớm, mai còn thức sớm để nhanh chóng đến khu Mộc Huệ.

Nằm trên cái ghế dài bằng vải bông mềm mịn, hắn không vội ngủ, hắn cần có một số việc phải làm trước đó.

Trước nhất, hắn cần điểm lại nguồn ma lực và những kĩ năng, thuật có sẵn trong đầu.

Thứ hai, hắn cần điện báo cho Ngọc Diệp tỷ biết tin tức của Như Yến, cái này là cái khiến hắn vừa đau đầu lại vừa cảm thấy có lỗi nhất, định là hắn đã sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm hay la mắng.

Cái cuối, hắn cần tu luyện lại khí công một lần nữa.

5 phút sau, hắn cầm trên tay chiếc điện thoại (mỏng chỉ 1mm, phẳng như một mảnh kính, độ dài tối đa là 1m, độ rộng tối đa là 0.7m, hiện tại hắn cầm trên tay à có độ dài 10cm, rộng 4cm) của bản thân, lích vào danh bạ, hắn khó khăn nhắn lên những dòng chữ rồi gửi đến Ngọc Diệp. Hắn không gọi vì sợ làm phiền công việc của nàng.

Thở ra một hơi mà đặt điện thoại trên bàn kế bên, hắn ngồi tập luyện khí công.

"Rì rì"

5 phút sau, điện thoại hắn rung lên, đọc tin nhắn bên trong chỉ duy nhất một chữ "Ngươi…" của Ngọc Diệp gửi khiến Minh càng cảm thấy có lỗi, mịa, biết vậy thì hắn không hứa làm gì.

Thở ra một hơi, hắn lại nhắm mắt tu luyện khí công.