Chương 25: Duyên phận.

Minh!

Chương 25: Duyên phận.

***Sry mọi người vì vụ 2c vào 30/4, 1/5, Tác thật ko lường được lúc đó lại bận rộn nhậu nhẹt với bè bạn như vậy. Tác đã hứa sẽ bù, tất sẽ bù. Thành thật xin lỗi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Minh lắc nhẹ đầu xem như một cuộc hạnh ngộ thú vị, hắn vác nàng trên lưng mà rời đi (cõng).

Thiếu nữ bị thuốc mê rất nặng, với năng lực hạn hẹp của bản thân, hắn không thể giúp nàng tỉnh lại lập tức ngoài việc không ngừng đưa Phong ma lực xâm nhập cơ thể nàng để khu trừ đi dần, việc này có lẽ là mất khoảng 14, 15 phút.

Vác nàng trên lưng mà không phải đợi nàng tỉnh rồi đường nấy đi đơn giản là vì hắn có một cái lối suy nghĩ không mấy logic, lúc sáng thấy nàng từ khu trọ đi ra, hắn đoán nàng cũng ở nơi đó nên tiện đường mang nàng về, có thể xem như bù trừ cho việc hồi sáng.

Mười ba phút sau,

Đã 9h đêm, hắn và nàng thiếu nữ xinh đẹp vẫn đi trên một con đường ít người, từng chút từng chút một, hương thơm từ người nàng ta khiến hắn thấy rất thoải mái, làm nhạt cái mùi máu tanh không lâu trước đó của hắn.

- Hơơ…

Tiếng giật mình thức tỉnh của thiếu nữ từ sau lưng hắn truyền đến.

Con đường đang đi lùi, hàng cây bị bỏ rơi, bóng tối xung quanh cùng với một mùi hương nam nhân dịu nhạt ngay sát cạnh chính là những thứ nàng cảm nhận được lúc này.

- Đã tỉnh rồi sao?

Âm thanh của Minh chợt vang lên, hắn đã thu về ma lực từ một phút trước khi nàng tỉnh lại.

- Ngươi…ngươi là ai? Ta bị sao thế này?

Nỗi hoảng sợ chợt dâng lên trong nàng, vì không phải hình ảnh trước đó nàng rõ là nhìn thấy năm gã thanh niên cùng một người đang ôm phía sau bản thân? Người đang cõng nàng là ai, sự việc xảy ra lúc trước là gì, nàng sợ, rất sợ.

Đôi tay mềm yếu của nàng nàng, cơ thể mỏng manh của nàng đang bắt đầu chống cự trên lưng hắn, tìm mọi cách đẩy ra.

Minh cảm nhận được điều đó, hắn bội bỏ nàng xuống

- Nếu ngươi đã tỉnh, ta cũng nên đi. Chuyện sáu kẻ kia đều đã được giải quyết kịp thời, ngươi không hề bị gì.

Không quay mặt lại, không nói nhiều, Minh đáp trả cho nàng những thông tin cần thiết và đủ làm rõ thắc mắc của nàng, hắn bước cất bước tiếp tục.

Nghe hắn nói, nàng liền cảm nhận thân thể một cách nhanh chóng, đôi tay chợt mò cái này cái kia trên cơ thể, lát sau nàng mới thở phào yên lòng, quả thật không có chuyện gì xảy ra.

Ngước đầu nhìn lại trước mặt, dự là nàng tính nói lời "cảm ơn" đối với Minh, vì nếu theo suy luận của nàng, người vừa cõng bản thân chắc chắn là người vừa mới cứu nàng, thế nhưng nơi đây nào đã từng có một bóng người khác ngoài nàng.

Ngẩn ngơ dò tìm một hồi khá lâu, nàng chỉ có thể nhẹ cắn môi.

"Người gì đâu thật kì cục"


"Ọc ọc.."

Đến một ngã ba với bên phải là con đường nối với đường lớn khu Mộc Huệ đang sáng đèn rực rỡ vì rất nhiều quán xá, nhà cửa. Đằng trước vẫn chỉ là con đường đơn lẻ, gần nhất để về khu nhà trọ.

Minh buộc phải rẽ phải, hắn đã đói, hắn cần ăn một thứ gì đó để lấp bụng trước khi về.

Quán bún bò "Hùng"

- Cho ta một tô bún thịt - chả, nhớ là rau sống, không cần chụm nước sôi.

Gọi xong, Minh ngồi đến một cái bàn trống bên trong cái quán bún khá đơn sơ này.

- Có liền.

Chốc lát sau,

- Tiểu Mỹ Lệ đó hả, sao hôm nay cháu đến trễ vậy.

Nhìn một thiếu nữ có vẻ hối hả chạy đến, người trung niên chủ quán chợt cười lên chào hỏi.

- Hôm nay có việc bận ạ, Hùng thúc nhanh làm cho cháu hai bịch bún như cũ, cháu phải về gấp.

Thiếu nữ nhanh nói, tuy giọng điệu gấp gáp nhưng lại rất êm tai, thanh âm nàng vang lên lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt người có mặt tại nơi này, trong đó có cả Minh.

- Thật đẹp.

Nhìn đến hình ảnh nữ sinh với mái tóc đen huyền óc ả của nàng, chỉ có duy nhất hai từ để tả.

Thiếu nữ này không phải là thiếu nữ Minh vừa cứu thì còn là ai.

- Được được, cháu đợi giây lát.

Trung niên vội đáp, đôi tay tức khắc liên tục làm việc.

Minh húp lấy sợi cuối cùng, hắn đứng lên một cái liền tiến lại quầy chuẩn bị trả tiền rồi về ngủ lấy sức, ba ngày tại khu Mộc Huệ hắn sẽ sống qua được.

Chỉ vừa đến quầy, hắn đã cảm nhận đến một cái ánh mắt kì quái đến từ thiếu nữ đang chờ kế bên. Nàng ta đang có một hồi suy tư.

- Ông chủ, của ta bao nhiêu?

Gạt ánh mắt đó qua một bên, xem như không biết đến, hắn nói.

- Của quý khách là 8 đồng.

Vừa làm hai bịch bún cho tiểu Mỹ Lệ, trung niên chỉ cười nhẹ một cái với hắn.

Đưa tiền, Minh rời đi.

- Khoan…khoan đã.

Giọng nói hơi ngượng ngùng của thiếu nữ chợt vang lên, tay nàng chợt nắm lấy một góc áo của hắn mà kéo lại, không cho hắn tiếp tục di chuyển.

- Có gì sao?

Nhíu mày, Minh quay người lại với âm điệu giọng nói đã được biến đổi, hắn không muốn nàng ta nhận ra hắn là người đã cứu nàng vùa rồi, thời gian hắn không có, né được cái nào thì né, hắn thật sự là rất mệt.

- Chúng ta có từng gặp nhau trước đây?

Nghe đến giọng nói lạ hoắc của Minh, nàng cũng không chú ý, nàng là chú tâm vào gương mặt của Minh vì nó nhắc nàng nhớ đến vụ hồi sáng gặp cái tên biến thái kia, chứ nàng không có liên tưởng hắn với người cứu nàng, trời lúc đó rất tối, nàng nào thấy mặt mà liền tưởng.

"Nếu quả thật là hắn, hừ hừ…"

Tiểu Mỹ Lệ có một cái ý nghĩ an ác trong lòng, lúc sáng vì sợ trễ học nên không xử đẹp tên này nhưng mà bây giờ thì.

Câu hỏi của nàng hình như là quá ngây thơ thì phải.

- Chưa hề, ngươi không lẽ thấy ta đẹp trai liền muốn tìm cớ làm quen?

Minh lộ vẻ trở nên khó chịu hẳn hoi tựa như bản thân là người nổi tiếng này nọ, hắn muốn phân tán cái ý nghĩ của nàng.

Nàng ta giật bắn mình khi nghe hắn nói

- Oẹ, có ma mới thèm quen ngươi.

Nôn khan một tiếng, thiếu nữ hơi tức giận rồi không thèm nhìn hắn nữa.

Minh nhẹ lòng, hắn rời đi, quay lại con đường cũ mà tiến bước.

- Của cháu đây, tất cả 15 đồng.
….

Đêm tối, đền đường không đủ rõ đến nơi phương xa, theo dự tính Minh chỉ cần đi thêm 10 phút nữa là đến khu trọ nằm trong một dãy nhà thuộc khu Mộc Huệ.

"Đang theo dõi ta sao? Haizz"

Kể từ lúc hắn rời đi khỏi con đường nhiều quán xá, thiếu nữ vẫn luôn duy trì một khoảng cách phía sau hắn không rời, hắn liệu có làm điều gì quá lôi cuốn, thú hút nàng ta?

"Thật kì lạ, hình ảnh bóng lưng này rất giống với hình ảnh mờ nhạt của bóng lưng ân nhân, nhưng nếu là kẻ tự đại này thì làm sao có thể?"

Tiểu Mỹ Lệ không ngừng vừa suy nghĩ vừa dùng ma lực để giảm nhẹ bước chân mà đi theo sau lưng Minh.

Đường nhỏ, đường lớn, khu nhà trọ, nàng liên tục theo bước.

"Hắn cũng ở trọ nơi này?"

Thấy Minh tiến vào khu nhà trọ rồi trèo bộ lên cầu thang, Mỹ Lệ nghi hoặc, nàng cũng đi lên, có thể là tiếp nối xem hắn đang làm gì, cũng có thể là nàng phải về phòng, giờ này chắc bà nội rất đói.

"Cạch"

Đứng tại góc khuất cầu thanh tầng ba, nhìn Minh mở cửa bước vào phòng 304 ngay sát cạnh căn phòng 303 của nàng và bà nội, nàng đã hiểu, nàng đã xác định.

"Là tên biến thái, chắc chắn là tên biến thái đó"

Gương mặt trở nên nóng giận, dự là đến gõ phòng hắn mà kêu gào nhưng thấy tròi tối nên nàng áp chế lại.

"Ngày mai khi ta về, ngươi sẽ biết tay ta, tên biến thái"

Hậm hực một tiếng trong lòng, nàng chợt biến bản thân trở về một thiếu nữ tươi vui mà mở cửa bước vào, đối với tên biến thái thì dữ tợn, còn đối với bà nội yêu quý của nàng, nàng phải là một cô bé vui tươi, ngoan ngoãn.

Vụ va chạm lúc sáng chỉ mang tính bất ngờ, hai bên ai cũng không có lỗi, thế thì vì sao Mỹ Lệ lại ngang ngược mà luôn bực tức Minh, muốn xử Minh?

Tất cả là vì hắn đã chạm, ngửi và nhìn thấy quần lót của nàng, sự xấu hổ tột độ dẫn đến việc nàng trốn tránh muốn hắn là người nhận hết trách nhiệm một cách vô lý.

…..

6h sáng ngày 27 tháng 8 năm 1778.

"Vụt"

Đang trong tư thế ngồi xếp bằng vì luyện khí công, Minh chợt mở mắt tỉnh dậy, hắn lập tức thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi mang theo ba lô đã có sẵn vài thứ mà rời khỏi phòng.

Trường Ma pháp Trương Dương có thời gian bắt đầu vào học là 8h, từ đây nếu đi tàu điện ngầm đến khu Hòa An thì chỉ mất 1h đồng hồ, Minh vẫn còn kịp.

- Lại quên thanh kiếm rồi.

Vừa bước xuống cầu thang ba bước, cảm thấy bàn tay trống không, hắn đành phải nhanh chóng trở về phòng.

Cua quẹo nơi cầu thang có lẽ vẫn luôn là điểm chết người…

Một cái xoay người, trước mắt hắn cực kì gần lại là một gương mặt xinh đẹp với mái tóc đen huyền đang trố mắt đầy bất ngờ nhìn hắn.

"Bịch"

Va chạm lại một lần nữa diễn ra.