Chương 22: Chiến!

Minh!

Chương 22: Chiến!

- Tất cả nhanh chóng lui ra khỏi phạm vi 100m, nhanh lên!

Cùng lúc đó hai người liền khỏi động pháp thức, định là thi triển thuật đối phó với Minh, có điều, đẳng cấp của Minh và họ hoàn toàn cách biệt một trời một vực, giữa một con quỷ và người bình thường, nó là chuyện không thể so sánh.

- Đã quá trễ, các ngươi sẽ không còn cơ hội.

Minh vẫn đứng yên nơi đó, hắn chỉ lạnh nhạt nói ra một câu như âm thanh từ địa phủ truyền đến, kêu gọi bọn họ mau chóng qua đó.

- Chuyện quái gì thế này, cơ…cơ thể của ta…

- Ma lực của ta, nó đang cạn kiệt.

- Ta…ta không thể di chuyển, sức lực của ta…

Hai mươi vị pháp sư nghe hai vị Pháp linh đột ngột quát lên ra lệnh, tuy không hiểu gì, họ vẫn phải gấp rút quyết định rời đi bởi đó là lệnh và họ biết, họ không có năng lực như hai vị Pháp Linh, nhiều cái nguy hiểm họ không thể nhìn ra.

Thế nhưng khi định dùng pháp lực gia cố thân thể để nhanh chóng rời đi, họ phát hiện pháp lực bản thân đang bị chặn, không thể sử dụng, dần dần chúng đang có xu hướng bị một loại lực lượng quỷ dị ăn mòn, pháp lực đang cạn, cơ thể dần suy yếu, họ chỉ có thể đúng bất động, có di chuyển thì cũng chỉ như đi bộ bình thường.

- Ngươi, ngươi làm cái gì đối với bọn ta?

Vị Pháp linh dẫn đội đang thi triển một loại thuật thuộc hệ hỏa liền gào lên, bởi hắn phát hiện pháp thức hắn thực hiện được nhưng pháp lực lại không ra, nó đang bị lực lượng gì đó ngăn cản, tuy không ăn mòn nhưng thật sự là cản lại được dòng chảy ma pháp của hắn khiến nó chậm lại.

- Mau chóng lui ra ngoài phạm vi 100m, nơi này đã bị hắn thi triển pháp thuật, đây đã là khu vực của hắn, càng nán lại lâu, chúng ta càng bất lợi.

Với kinh nghiệm và kiến thức sâu sắc, vị "đồng minh" liền hiểu ra, kẻ đeo mặt nạ không phải là thi triển thuật gia tăng thân thể, hay trực diện tấn công bọn họ, hắn là đang thi triển một loại thuật kì lạ bao phủ lên nơi này trong phạm vi 100m, pháp sư bên trong nếu là người yếu thì sẽ mất đi sức lực, pháp lực, người mạnh hơn thì các dòng chảy ma lực di chuyển trong cơ thể một là chậm lại, hai là bị buộc dừng, thi triển pháp thuật trong này rất khó hoặc phải mất thời gian cực lâu mới làm được, các tốt nhất là rời khỏi "vùng bao phủ", bọn hắn còn cơ hội phản công.

- Ta chắc chắn sẽ giết ngươi.

Thốt ra một câu đầy sát ý, hai vị Pháp Linh dùng pháp lực gia cố bản thân, tăng tốc độ rời đi, dùng pháp thuật không được, nhưng gia thân lên người là vẫn được, bọn hắn là Pháp Linh không phải pháp sư cao cấp mà bị áp chế hoàn toàn.

- Rời đi không dễ như vậy.

Đứng tại chỗ nhàn nhạt nói, Minh không đuổi theo hai người vì điều đó không cần thiết, hắn thi triển phong thuật đi ra, tính mạng họ liền phải kết thúc.

- Phong Kiếm.

Lời vừa dứt, không khí đột ngột co đặc lại thành bảy thanh kiếm bén nhọn mà bay lơ lửng trên đầu Minh, hắn lập tức chỉ tay về phía hai Pháp Linh đã rời đi hơn 40m, bảy thanh kiếm lập tức xé gió mà truy đuổi cực nhanh như những con giao long gào thét đòi mạng.

- Không thể nào, điều đó là không có khả năng.

Hai vị Pháp Linh chạy nhưng vẫn nhìn ra sau lưng, pháp hiện Minh chỉ với một câu nói, pháp thức hầu như không có khởi động vậy mà pháp thuật lại đi ra, đã thế đây còn là một pháp thuật có tính sát thương cao, điều đó đòi hỏi kĩ thuật thi triển rất phức tạp, pháp thức không mất đến hơn 10 giây đừng mong ra được thuật, vậy mà tên đeo mặt nạ này…

Bọn hắn chỉ cần mất chưa đến 5 giây là sẽ thoát ra được, vậy mà không thể ngờ.
Dùng pháp lực của Pháp Linh mà gia thân có lẽ sẽ giúp họ giữ lại được tính mạng, nếu như không trúng tim hay đầu.

- Đúng là quái vật, hạng 7 liệu có phải là thực lực thật sư mà ngươi thể hiện?

Trong khi vị Pháp linh kia nản chí thì vị "đồng minh" lại chỉ là khiếp sợ mà kêu lên, trình độ của hắn là hơn hẳn tên Pháp linh kia.

- Ngươi đi trước, ta phía sau hậu cần, khi ra ngoài liền yểm trợ ta hoặc tấn công hắn.

Cố ý chậm lại bước tiến để ở sau lưng vị Pháp Linh

- Ma hồn, hiện.

Tên "đồng minh" chợt gào lên, ngay lập tức trước mặt hắn, từ hư không xuất hiện một viên đá vàng đồng dài chừng 10cm, rộng chừng 9cm, đây là Ma hồn của hắn, là căn cơ pháp lực của hắn.

- Chắn.

Cầm viên đá đưa ra phía trước, đối diện với bảy thanh kiếm bằng gió, ma lực hắn truyền vào khiến nó nhanh chóng to lớn hẳn ra, kích thước giờ đã đạt dài 3m, rộng 2m, dày 1m, nó đủ để che chắn cơ thể hắn và tên đồng bọn Pháp linh phía sau đang cố gắng hết lực đi ra khỏi phạm vi "quái đản".

- Ma…ma hồn, hắn đã triệu hồi được rồi sao?

Vị Pháp linh kia thấy viên đá do đồng bọn gọi ra, hắn cảm thấy kinh ngạc, mặc cảm cùng ghen tỵ, hắn đã ở Pháp linh hơn 10 năm mà không thể triệu hồi ra Ma hồn của bản thân, vậy mà tên này chỉ vào Pháp Linh có 10 ngày lại triệu hồi được, hắn phiền muộn trong chốn nguy hiểm.

Minh nhíu mày, hắn không ngờ tên vốn là "đồng minh" này lại có thể triệu hồi ra Ma hồn, căn cơ pháp lực bản thân mỗi một pháp sư, đây là ngoài dự tính của hắn bởi Ma hồn rất khó để triệu hồi.

Có điều, Minh cũng không phải là một thằng hạng xoàng ở lề đường.

- Ngưng.

Minh thốt ra một tiếng, chuyện quái dị xảy ra khiến trước tất cả các pháp sư đang bất lực ở phía sau đều ngớ người, bảy thanh kiếm gió thật sự là ngưng lại trên không trung, không hề cử động, cái này thật vô lý, thuật đã thi triển thì làm sao còn có thể điều khiển được hành động của nó? (Một viên đạn được bắn thẳng thì làm sao còn có thể hướng lên trên hay hướng xuống dưới?)

Kiến thức của họ còn rất non về pháp thuật, cũng như cách dùng ma lực, pháp thức.

- Nhất Kiếm, phá.

Bảy thanh kiếm nhau chóng tụ lại, dung hợp với nhau mà hình thành nên một thanh kiếm nhỏ, nó dài chỉ chừng nửa mét, sau đó nó…

"Vèo"

Như một tia sét giáng lâm trần thế, tốc độ của nó không thể hình dung tại trong mắt những người nơi đây, Pháp Tông có lẽ còn nhìn ra một hai.

"Phập"

Xuyên qua tấm đá vàng đồng, nó cắm vào thẳng vào ngực trái của vị "đồng minh" kia, đến đây nó hết lực và ngừng hẳn, không xuyên qua thân thể vị "đồng minh".

Kinh ngạc nhìn thanh phong kiếm ngay trên ngực bản thân, vị "đồng minh" kia tràn đầy khó hiểu, tại sao, tại sao Ma hồn của một vị Pháp linh như hắn lại không thể cản được cái thuật bé tẹo của một tên Pháp sư cao cấp?

Ma hồn tan biến, đôi mắt trắng dã, cơ thể ngã xuống đất, một dòng máu đỏ tươi tuông chảy, hắn đến chết vẫn không có đáp án. Một vị Pháp linh đã ra đi quá nhanh.

Với Pháp Tông, thuật của Minh không thể gây tổn hại, nhưng với Pháp Linh, nó còn tùy người đó kiệt xuất ra sao hay chỉ bình thường.

- Chết? Hắn đã chết? Có Ma hồn vẫn chết?

Vừa mới ra khỏi phạm vi 100m cạnh kẻ đeo mặt nạ, pháp lực đã chảy xuôi lại, không bị cái lực lượng gì ngăn cản, vị Pháp Linh dẫn đội quay ra sau định thi triển thuật tấn công Minh liền thấy đồng bọn ngã xuống, hắn đứng người thửng thờ giây lát.

"Ta…ta phải chạy, tên này là quái vật"

Hắn run sợ trong lòng, hắn quay lưng rời đi mau lẹ, thế nhưng chỉ vài bước, bất giác hắn quay lại vì biết bản thân không thể thoát, tên đeo mặt nạ có Phong thuộc tính, hắn chắc chắn là chạy không kịp với việc gia cố thân thể mà tăng tốc độ.

Hắn chỉ có thể liều mạng, pháp thức của hắn khởi động.

Minh đứng đó, ánh mắt sắc bén có thể biết vị Pháp linh kia tính làm gì, hắn bất quá vẫn tại chỗ, không đi ngăn cản điều Pháp linh kia làm.

7 giây sau,

- Chết đi, Hỏa Viêm Bạo.

Vị Pháp Linh gào lên, một quả cầu lửa đậm đặc khổng lồ với bán kính 5m (kích thước) hiện ra làm không khí nơi đây bỗng chốc nóng rực, nó nhanh chóng bay thẳng đến chỗ của Minh và hai mươi pháp sư bất động trong tình trạng vây quanh Minh.

Với thuật này, vị Pháp Linh kia cũng quyết định là giết luôn người nhà, Minh quá nguy hiểm, hắn bất chấp.

Nhìn quả cầu to lớn đang bay qua, tất cả đều run sợ trừ Minh, hắn chỉ là mỉm cười tàn độc đằng sau chiếc mặt nạ.

- Phong Đệm.

Pháp thuật được thi triển chưa đến một giây, Minh nhảy lên trên không trung cực mạnh, một cơn gió bên dưới nhanh chóng hình thành mà đẩy hắn một cách mạnh mẽ, không cho hắn rơi xuống dưới đất.

- Phong Nhận.

Pha tan nóc nhà phân xưởng số 3, Minh bay cao lên bầu trời cũng là lúc một tiếng nổ lớn vang lên

"Bùng"

Phân xưởng số 3 đã thành tro tàn, bên dưới khắp nơi đều là lửa đỏ, hai mươi pháp sư tan thành tro bụi bên trong biển lửa.

Không ngăn cản vị Pháp Linh kia vì hắn muốn mượn thuật giết người cho đỡ mệt chút.