Chương 20: Bị bao vây.

Minh!

Chương 20: Bị bao vây.

Công viên 247 là một công viên nổi tiếng ở khu Mộc Huệ, ở đây không những có cảnh sắc đẹp đẽ, thơ mộng mà nó còn là nơi thường xuyên diễn ra các buổi ca nhạc đầy sống động.

- …Đừng để nước mắt xua đi mọi niềm vui, hãy để nụ cười nở trên môi của em. Hãy cứ để anh quan tâm em từng đêm, hãy cứ để anh sống với những mong chờ…(Lời Anh Muốn Nói – The Men)

Tiếng nhạc khá dịu nhẹ cùng với các ca sĩ vang lên, tiếng người im ắng lặng yên theo dõi theo từng điệu nhạc, đôi tay cầm lên những thanh phát sáng không ngừng đung đưa qua lại trái phải. Hiện tại nơi này không dưới 3 ngàn người.

Đêm nay chính là một đêm ca nhạc.

Tại bên trong dòng người đang thưởng thức âm nhạc kia, hai nhóm người với số lượng thành viên mỗi bên chỉ có 3, họ đang trao đổi một thứ gì đó mà không ai biết.

- Những thứ bọn ta yêu cầu đã có đủ?

Một giọng nói cực nhỏ vang lên trong dòng người hơi chút bàn tán khi ca khúc gần kết thúc, nếu là người thường dù có chú ý, không gian yên tĩnh không một tiếng động cũng không thể nghe được, đây là một biện pháp nói chuyện của những ma pháp sư, người ngoài mà nghe cũng chỉ là ríu ríu như tiếng gì đó kêu.

Giọng nói này xuất phát từ phía 3 người đứng gần nhau đang theo dõi trên sân khấu.

- Một chiếc nhẫn có khả năng kháng hỏa ma thuật, một cái vòng tay có thể giúp tăng lên mộc thuật, và một đôi giày có thể tăng cao tốc độ di chuyển, tất cả đều đã đúng như ngươi yêu cầu.

Ba người ở ngay phía sau lưng ba người kia cũng đang theo dõi trên sân khấu mà nói.

- Có thể đưa đồ vật để bọn ta thử trước.

Một người phía sau liền đưa ra một cái túi giấy như thường dùng để chứa quần áo cho một tên ở phía trước.

Cầm chiếc túi giấy, người kia nhanh chóng chia cho hai người đồng minh chiếc nhẫn và đôi giày. Giây lát, nhìn đồng bọn gật đầu, hắn hài lòng.

- Mọi vật đều tốt, đây là tiền của các ngươi.

Hắn đưa một cái thẻ cho tên đứng đầu ba người đằng sau.

- Giao dịch đến đây là kết thúc, các ngươi tự lo liệu, bọn ta đi trước.

Cầm xong chiếc thẻ, ba người liền muốn rời đi.

- Khoan đã, trước đó có thể giải thích cho ta một cái thắc mắc được không?

Người đằng trước chợt níu kéo.

- Điều gì, nếu không quá khó khăn chúng ta sẽ giải đáp.

Người phía sau nhíu mày.

- Cũng đơn giản thôi, ban đầu các ngươi hẹn bọn ta là tại một khu công nghiệp bỏ hoang, các ngươi nói là đã kiểm soát được hết các camera giấu kín, thế thì vì sao gần đến thời điểm giao dịch lại hẹn bọn ta ra đây, nơi này quả thật rất ồn, lại còn có mấy cái ma pháp cảnh canh giữ xung quanh khiến bọn ta muốn thoát cũng có chút chật vật, các ngươi thì khỏe rồi, tay không đi ra ngoài thì chẳng có ai để ý.

Người phía trước phàn nàn, dự là hắn cũng không lắm lời hỏi, thế nhưng cứ thấy ức ức, nghĩ lại cái bọn này cứ giao xong liền bỏ đi để lại cho bọn hắn một mớ nguy cơ, xem như hỏi cũng bớt đi một phần tò mò.

- Các ngươi không cần biết, tóm lại thì đêm nay chỗ đó đã có người, chúng ta không thể giao địch được.

Chỉ giải thích lập lờ, ba người nhanh chóng rời đi.

Ba người còn lại chỉ hơi lắc đầu, tiếp đó liền mỗi người một món mà mang trực tiếp lên người để đợi thêm lát nữa mà rời đi, tránh sự chú ý một vài ma pháp cảnh ẩn nấp (ẩn thân với người bình thường) lòng vòng ngoài kia luôn theo dõi những người khả nghi và đảm bảo trị an, không xảy ra điều gì đó bất trắc.

….

Khu công nghiệp bỏ hoang, cách vị trí Minh khi ở trung tâm là 2864m và cách công viên 247 là 1452m.

Đứng trước cánh cổng ra vào bị rỉ sét vì năm tháng, Minh nhìn vào bên trong những căn nhà xưởng bị bỏ hoang mà trong lòng đầy nghi hoặc, hắn đã cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Nơi diễn ra giao dịch các thiết bị ma pháp trái phép thường chỉ là ở những nơi có đông người, đặc biệt là các khu dành cho người thường vì hai nguyên nhân chính yếu.

Thứ nhất là vì rất ít camera giám sát, chỗ càng ít người hoặc khu bỏ hoang thì càng có nhiều camera giấu kín cực nhỏ luôn hoạt động liên tục, mọi hoạt động trái phép đều bị phát hiện và bắt giữ nhiều lần, tin tức cũng có đầy, tổ chức thông minh thì không có ngu mà tự chui vào, phát hiện camera nơi nào để phá hủy đi là rất khó. (do thiếu nhân lực, cái này về sau sẽ rõ chi tiết, tạm cứ nói thế)

Thứ hai, khu người thường có rất ít ma pháp cảnh, nếu có thì chỉ le que vài chục, vả lại thực lực thường rất yếu, trốn thoát hay đánh bại họ là điều rất dễ. Đây cũng là chính sách của các thế lực phòng chống mấy hành vi trái phép, có chừa lỗ để nhữ thì mới có thu hoạch và những người như Minh chính là công cụ để thu hoặc.

Nơi này cũng như xung quanh vài trăm mét là hoàn toàn không có người, camera giám sát nơi này có thể lên đến hàng trăm cái chứ không phải đùa, vậy thì vì sao bọn buông bán lậu này lại giao dịch tại nơi đây, bọn chúng ngu à.

Chắc chắn là không, bọn hắn giao dịch ở đây nếu theo Minh thì chỉ có một lý do duy nhất, bọn hắn đã hoàn toàn kiểm soát được camera bằng một phương pháp gì đó, có lẽ là…

Minh nhìn vào cái bản đồ nhỏ trên mu bàn tay, khoảng cách của hắn và chấm đỏ chỉ còn hơn 50m, cụ thể thì chắc chắn là cái nhà xưởng số 3 từ trái sang phải trước mặt kia.

"Vụt vụt…"

Hắn lặng lẽ tiến lên trong đêm đen, việc sử dụng một ít pháp lực Phong hệ cho hắn khả năng linh hoạt, giảm tiếng động một cách thấp nhất có thể.

Chỉ vừa đến phạm vi 10m của nhà xưởng số 3, một giọng nói đùa cợt chợ vang lên, một ánh đèn hơn chút trắng lại hơi có chút đo đỏ từ bên trong có phát ra bên ngoài

- Nếu đã đến rồi thì bước vào đây đi, thằng bạn của ngươi đang đợi ngươi đến cứu đấy.

Nghe thế Minh liền nhíu mày, hắn ghé mắt vào một cái lỗ nhỏ nằm trên bức tường mà nhìn.

Bên trong đất trống, rộng rãi có phần bụi bặm (mấy cái thiết bị, máy móc chắc là bị đem đi bán rồi), tại trung tâm, một thanh niên trẻ tuổi không tuổi tác vì bị bịt phần lớn khuôn mặt mà trói gọn vào một chiếc ghế gỗ bình thường, trên người hắn có đeo một số thiết bị cầm cố ma lực.

Người này bị phong ấn khả năng điều động pháp lực trong cơ thể.

Xung quanh, đứng cạnh bên thanh niên là một hàng 14 người bịt mặt để không ai biết được diện mạo, dẫn đầu nhóm người này có lẽ là một tên hơi to con, lực lưỡng đang ngồi trên chiếc ghế gỗ khác mà nhìn trực diện về cái lỗ nhỏ Minh đang quan sát.

Và nó không chỉ có thế.

"Pháp Linh"

Với kinh nghiệm và độ nhạy cảm với ma lực, chỉ một lần nhìn Minh đã biết được thực lực của đối phương, điều này khiến hắn kinh ngạc và khó coi.

Pháp Linh xuất hiện tại đây khiến Minh cảm thấy hơi khó đối phó một chút.

Hắn chỉ là pháp sư cao cấp, thế thì vì sao bên trên lại phân hắn làm nhiệm vụ mà phải đối đầu với Pháp Linh? Có lẽ vì thông tin bị lộ, gián điệp bị bắt thành ra tổ chức tội phạm đưa người xuống cho chắc, hoặc cũng có lẽ là vì chuyện khác.

Hắn và tên gián điệp chỉ có sự liên hệ về cái bản đồ, còn thông tin của nhau thì chẳng ai biết, dù là họ tên, nhìn khoảng cách hắn biết người trên ghế kia chính là gián điệp của A. D quân đội gửi vào.

Nhìn tình cảnh này, hắn biết nhiệm vụ đã thất bại. Bây giờ hắn chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ đi, hai là tiêu diệt bọn này để cứu người, nếu bắt được hết cả lũ thì càng tốt, có điều, cứu người thì được nhưng nếu muốn Minh bắt người khi chưa chuẩn bị gì thì rất khó.

Bình thường nếu gặp những ma pháp sư bị nạn, hắn sẽ không cứu trừ phi có mục đích gì đó, nhưng lần này, dưới thân phận một binh lính của A.D quân đội, hắn buộc phải cứu người kia.

Minh mở cửa bước vào bên trong.

"Bộp bộp"

Một cái vỗ tay lập tức vang lên

- Tốt, đủ gan dạ.

Vị Pháp linh kia đứng dậy khen hắn.

Vụt, vụt, vụt

Từ một số góc khuất có thể thuận tiện cho việc che dấu tung tích, gần hơn 10 người đi ra, chắn đầu phía sau lưng hắn, cánh cửa cũng đồng thời được đóng kín lại.

Đeo mặt na, mang thanh kiếm trên tay, Minh chỉ liếc nhìn, hắn không ngờ bọn này chuẩn bị chu đáo đến thế chỉ vì hắn muốn bắt hoặc giết hắn.

- 1 Pháp Linh, 7 Pháp sư cao cấp và tổng cộng 14 Pháp sư trung cấp, các ngươi có cảm thấy dư thừa khi chỉ đối phó một Pháp sư cao cấp như ta?

Tay trái vững chui kiếm, tay phải sờ tay cầm, hắn đã chuẩn bị xuất chiêu bất cứ lúc nào.

- Không hề dư thừa, bởi vì ngươi xứng với điều này. Ngươi hiểu mà, đúng chứ.

Vị Pháp linh lắc đầu, tên đe mặt nạ còn rõ hơn hắn thế thì vì sao lại hỏi.

Không cần biết tổ chức phía sau là gì, nhưng tất cả đều có một quy luật chung, những ma pháp sư được hành động riêng lẻ, chỉ có một mình thi hành nhiệm vụ, đều là những kẻ cực kì nguy hiểm, một tóp người ngang cấp nhiều khi muốn giết cũng không được, chỉ trơ mắt để chạy thoát.

Minh không nói gì, chốc lát hắn lại nói