Chương 18: Đối chiến Pháp Tông.

Minh!

Chương 18: Đối chiến Pháp Tông.

3h sáng ngày 26 tháng 8,

"Có người"

Minh đang ngủ theo tư thế ngồi thì đột ngột tỉnh dậy, hắn cảm ứng được có người tiến cận ngôi nhà.

"Là Ngọc Diệp tỷ"

Cảm nhận kĩ lưỡng hơn, hắn biết người đó là ai.

"Độc độc"

Những tiếng bước chân gây ra động tĩnh to lớn trong đêm vang lên

"Tách" đèn được bật lên khiến căn phòng sáng trưng

Ngọc Diệp gấp gáp vội vàng từ cửa bước nhanh vào bên trong.

- Ngọc Diệp tỷ.

- Hừ.

Minh đứng dậy chào hỏi nhưng nhận lại chỉ là một tiếng hừ lạnh, Ngọc Diệp bỏ mặt hắn mà nhanh chóng bước lên lầu hai tìm đến căn phòng của Như Yến.

- Tiểu Yến.

Mở toang của phòng mà hô lên một tiếng to lớn để gọi cũng là để đánh thức Như Yến dậy, thế nhưng bên trong không có ai khiến nàng có chút điếng người tại chỗ, có khi nàng con gái nàng đã…

- Mẹ.

Như Yến bất giác từ phía sau hơi chút dụi mắt kêu lên, nàng còn rất ngái ngủ.

- Tiểu Yến, mau, mau theo mẹ.

Tâm trạng cảm thấy đỡ hơn chút, nàng vội tiến đến nắm tay Như Yến mà "lôi" đi trong khi Như Yến chả hiểu truyện gì đang diễn ra, nàng là một bộ ngơ ngác.

- Có chuyện gì xảy ra sao mẹ?

Như Yến hỏi

- Không có thời gian đâu con, chúng ta cứ rời đi trước đã, có gì mẹ sẽ giải thích sau.

Dắt Như Yến bước từng bước xuống cầu thanh, Ngọc Diệp không thể giải thích tại đây, nàng không có thời gian, đợi đến nơi an toàn rồi tính.

- Minh ca.

Vừa thấy Minh, Như Yến liền như có thêm sức mạnh mà giựt bàn tay nhỏ nhắn thoát ra khỏi Ngọc Diệp, nàng vội tiến đến đầy vẻ quan tâm hỏi

- Huynh về đây từ lúc nào, vì sao muội không biết? Thương thế của huynh ra sao rồi?

- Ta…

Minh chỉ vừa thốt ra một chữ thì câm lại, hắn nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Ngọc Diệp.

- Mau lên con, chúng ta không có thời gian.

Một lần nữa kéo lấy Như Yến, nàng cất bước, nàng hầu như không muốn nói chuyện với Minh.

- Mẹ mau buông con ra, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Vừa cố nén lại bước chân, vừa muốn thoát khỏi bàn tay của Ngọc Diệp, Như Yến cảm thấy rất khó chịu tâm tình.

- Yến muội, trước hết muội cứ đi theo Ngọc Diệp tỷ, chuyện còn lại chúng ta để sau hẳn nói.

Minh lên tiếng trấn định Như Yến, tất cả điều này đều do hắn gây ra, hắn có thể giúp gì được cho Ngọc Diệp, hắn liền giúp.

Như Yến nghe vậy liền có chút mím môi nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn theo chân Ngọc Diệp dần ra khỏi ngôi nhà.

Ngọc Diệp tâm tình phức tạp, nàng biết Minh không có lỗi gì trong này, tất cả đều do nàng quá buông lỏng, nhưng cứ nghĩ đến việc Minh không giúp nàng ngăn chặn Như Yến, nàng rất giận (cái này là do nội dung tin nhắn, Minh hoàn toàn nhận trách nhiệm, không nói Như Yến không nghe theo)

Nhìn bóng lưng hai người đang hối hả, ánh mắt Minh lộ vẻ gì đó, hắn nhanh chóng bước lên lầu hai.

- Minh ca không đi theo chúng ta sao mẹ?

Ngồi trên chiếc xe LiVie mà Ngọc Diệp đã để sẵn bên ngoài (chiếc xe này chạy bằng pin, không có bánh xe cũng như ống bô này nọ, nó lơ lửng trên không, cách mặt đất 30cm), Như Yến thắc mặc cực kì hỏi Ngọc Diệp đã ngồi vào buồng lái.

- Con không cần quan tâm đến nó, nó đủ lớn, đủ tự chăm sóc bản thân.

Nóng giận trả lời khi nhắc đến Minh, nàng nhìn vào màn hình điều khiển xe mà liên tục gõ này, chỉ nọ. Thực lực của Minh nàng khá là rõ, vả lại nàng không muốn liên lụy đến Minh thêm nữa, lão quái vật đó chắc đã rình mò được rồi.

- Không, con không đi nếu không có Minh ca, mẹ mau mở cửa ra.

Cố gắng đẩy cửa xe nhưng bất lực, Như Yến hối hả kêu lên, nước mắt cảu nàng dần dâng lên, không biết vì sao khi nghĩ đến việc không có Minh bên cạnh, nàng lại thất lạc, tim đau nhói.

Ngọc Diệp than thở trong đầu, nàng không trả lời Như Yến mà chỉ chú ý đến việc gõ trên màn hình điều khiến xe, mặc cho Như Yến không ngừng thút thít, lắc người nàng.

Trước khi hai người Ngọc Diệp leo lên xe,

- Bên kia có dị động.

Một vị trung niên hơn 60 tuổi đang dựa lưng trên bờ tường, chợt thấy Ngọc Diệp cùng Như Yến đi ra liền giật nảy mình, hắn vội thông báo cho người còn lại.

Hai người này chính là hai Pháp Tông từ hai ngày trước đã được điều đến để theo dõi Ngọc Diệp, chính xác hơn là bảo vệ cho Ngọc Diệp, chờ ngày ông chủ hoặc người của ông chủ đến.

- Ta thấy rồi, hình như có một người phụ nữ muốn mang theo đối tượng rời đi.

Trung niên hơn 60 còn lại lên tiếng, hai người nhìn nhau gật đầu, họ định tiến lên ngăn cản.

- Hai vị không cần đi đâu hết.

Chỉ vừa bước lên một bước, một thiếu niên trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi của họ, trên tay thiếu niên là đang cầm một thanh kiếm.

Minh ở nơi này chỉ để câu giờ cho hai người rời đi, với năng lực Pháp sư cao cấp, hắn không thể đánh bại hai Pháp Tông, nhưng mà nếu là ngăn chặn giây lát liền được.

"Soẹt"

Thanh kiếm với những dòng ký tự kì dị trên mình được rút ra khỏi vỏ (đây vẫn chưa phải trạng thái hoàn mỹ của nó, đến sau còn nhắc đến).

- Ma lực đạt Pháp sư cao cấp?

Cảm nhận nguồn ma lực của Minh khiến hai người chợt trố mắt lên, tên tiểu tử chỉ 15, 16 tuổi trước mặt lại là có ma lực đạt đến Pháp sư cao cấp, cái quái gì vậy, tên này yêu nghiệt vậy sao?

Một thiếu niên chỉ vừa 15, 16 tuổi đã có ma lực mạnh mẽ thế này, bọn họ ngoài thấy ở học viện hoặc thánh viện ra thì chưa từng thấy, gặp Minh tại lúc này chính là sự ngạc nhiên lớn.

Pháp sư cao cấp và ma lực Pháp sư cao cấp hoàn toàn khác nhau.

- Ngươi qua ngăn cản họ, để ta giáo huấn tên tiểu tử không biết lượng sức này.

Khẽ nhíu mày nhìn Minh, tên trung niên bên trái nói với trung niên bên phải.

- Không, ta chỉ cần dùng "Hầm Băng" là được, ta cũng muốn xem thử tên nhóc này có thể làm được gì.

Trung niên kia lắc đầu, sau đó thú vị nhìn Minh, mặc khác hai tay hắn đang không ngừng tụ ma lực mang thuộc tính Băng để khởi động pháp thức tạo ra "Hầm Băng" thuật, một loại thuật có thể tạo ra một căn nhà bằng băng nhốt nguyên chiếc xe vào bên trong. Khoảng cách của hắn với chiếc xe chỉ hơn 100m chút, với một Pháp Tông như hắn, điều này hoàn toàn có khả năng.

Hắn cũng muốn thưởng thức thiếu niên có tài này.

- Tùy ngươi, nhưng phải nhanh lên, nếu họ mà đi mất, ta ngươi liền toi.

Trung niên ban đầu chỉ vừa nhắc nhở

- Ngươi làm được điều đó sao?

Minh chỉ đứng cách họ hơn 5m liền nói, gương mặt hắn đầy vẻ bình tĩnh khi đối đầu với hai Pháp Tông có nguồn ma lực lớn hơn hắn gấp bội, hắn nếu chỉ cần dính một thuật của họ liền toi.

Thế nhưng đó là dính thuật, nếu họ không ra được thuật thì hắn không bại.

- Phong Thức Bát Chuyển.

Khởi động pháp thức để sử dụng Phong thuật hầu như là không có (khởi động pháp thức quá nhanh), Minh lập tức gia cường phong thuộc tính lên bản thân khiến tốc độ của hắn nhanh đến khó tưởng.

"Vụt" chỉ trong chớp mắt hắn biến mất ngay tại chỗ.

Trơ mắt nhìn Minh đã thi triển ra thuật, hai người trung niên hoàn toàn đã vỡ mất lý thuyết pháp thức, tên này rõ ràng không có khởi động pháp thức thì làm sao lại ra được thuật? Bọn hắn không cảm ứng được pháp thức Minh khởi động, họ chỉ biết pháp lực của Minh vừa vận chuyển liền đã có thuật, quá khó tin.

- Tên nhãi con.

Hai người đồng thời kêu lên, ma lực nhanh chóng gia vận thân thể, tăng cường khả năng về công lẫn thủ bởi vì…(thuật, pháp thức, gia cố,…khi Minh đến trường học sẽ nói rõ hơn)

"Soát"

Minh đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, một kiếm mang theo tiếng gió rít gào tạt ngang qua, lưỡi kiếm bén nhọn có thể nhận rõ.

Bọn hắn tuy không pháp hiện pháp thức nhưng từng động tác, từng cái di chuyển của Minh, bọn hắn có thể thấy, thân phận Pháp Tông không phải để chơi.

Hai người nhanh chóng đưa tay ra đỡ, định là nắm luôn thanh kiếm lại, với ma lực của Pháp Tông gia cố, thân thể bọn hắn đã cứng như bàn thạch, một thanh kiếm cùi làm sao có thể tổn thương họ.

Có điều…

"Soẹt" một tiếng kêu "ngọt sớt" vang lên, hai tia máu cùng bay ra.

Cảm thấy có điều bất ổn, hai người trung niên nhanh chóng lùi ra sau, rồi nhìn lên bàn tay bản thân đang có một vết máu dài khá sâu tại lòng bàn tay.

"Thanh kiếm tên tiểu tử này là một Ma thiết bị"

Hai người cùng có ý nghĩ trong đầu.

- Ngươi mau đi chặn chiếc xe lại, ta sẽ ngăn hắn, nhanh lên.

Hiểu được tình hình, hai người tận lực gia tăng ma lực lên thân thể mà hành động, tên tiểu tử này không phải hạng xoàng.

"Vụt" tốc độ tăng cao gần như đã bằng với việc Minh dùng Phong thuật, một trung niên lao nhanh về phía mẹ con Ngọc Diệp còn đang "cãi cọ" bên trong mà không hay biết truyện gì bên ngoài.(xe cách âm, không nhìn liền chịu).

"Vù" tên trung niên còn lại thì phòng về phía Minh, hắn định đôi co, không để Minh phá hoại ngăn cản, với năng lực của một Pháp Tông, không dùng được thuật cũng sẽ không thua.

Đôi mắt đảo nhanh nhìn hai bên, hai phía

- Phong Thức: Nhất chuyển.

Mũi Minh trào máu nhưng đổi lại tốc độ hắn tăng gấp đôi, thuật này đang gây áp lực càng lớn lên cơ thể hắn.

"Vù" hắn di chuyển quá nhanh, đôi mắt hai Pháp Tông có thể nhìn ra nhưng hành động lại không kịp.

"Soẹt" xuất hiện trước mặt tên trung niên đang tiến lại gần mẹ con Như Yến, một kiếm lại bổ ra khiến tên này phải lùi gấp, ma thiết bị không phải giỡn.

"Soẹt" quá nhanh, hắn lại quay qua chém một kiếm tên trung niên kia, đẩy lùi vị Pháp Tông này lại.

Cùng lúc đó, tại trên chiếc ghế bông mà Minh ngồi ngủ, cuộn da thú được đặt một bên đột ngột sáng lên, một bóng người nhảy ra liền nhanh chóng di chuyển bay lên nóc nhà.

"Soẹt…soẹt…soẹt" liên tiếp là những đòn chém, hai Pháp Tông dần bị đẩy lùi lại gần nhau thêm một lần nữa.

- Chó chết, chó chết, chó chết.

- Ta thề sẽ băng thây ngươi ra trăm ngàn mảnh tên tiểu tử đáng ghét.

Hai người không ngừng gào lên, tức giận đến cực độ, đã hơn trăm năm nay liền chưa có ai bức họ đến tình cảnh như thế này, vừa không thể dùng thuật lại cũng không thể làm gì được người ta.

Lại xấu hổ, giận dữ hơn chính là, bọn hắn bị một tên tiểu tử sở hữu Phong thuộc tính với ma lực Pháp sư cao cấp áp bức, cái này nếu để truyền ra liền rất nhục nhã.

Nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại, cái còn lại chỉ là giết chết tên tiểu tử khốn nạn này ngay khi phong thuật của hắn hết hiệu lực để hả giận.

Bất giác lúc này, hai bóng đen mờ nhạt bao trùm lên trên người bọn họ, sắc mặt bọn họ liền tái mét nhìn lên trời, pháp lực gia tăng lên thân thể cực đại.

- Lôi Kích.

Mây đen giăng lối, sấm chớp rên rỉ bên trong

"Ầm Ầm"

Hai tia sét to lớn kêu hét, lao thẳng từ trên trời rơi xuống người bọn họ.

- Phong Thức: Tứ chuyển.

Tai, mũi, mắt Minh đều rỉ máu, tốc độ hắn gia tăng kinh khủng như một tia chớp, hai tia sét lao xuống cũng là lúc hắn kịp chạy ra ngoài.

ĐÙNG...