Chương 26: Một sợi tơ nối...

Minh!

Chương 26: Một sợi tơ nối...

***Chương này nội dung có chút nhạy cảm, cũng không nói gì quá nhiều liên quan đến ND chính, nên mong đọc giả nào dưới 18 tuổi đừng nên xem.

****Cuối cùng 25 cương sơ nét về Main cũng xong, từ chương này, truyện qua một hướng mới:)), đây mới chính là cái bắt đầu truyện thật sự.
...................


"Thật thơm"

Mũi hắn ngửi đến một mùi hương sẽ không thể nào phai nhòa theo năm tháng

"Thật mềm"

Tay phải hắn dựng ngay trước ngực bản thân, hắn nhẹ nắn khi trúng vật gì đó cực kì mềm mịn, nó cứ như là lông vũ vậy.

- Ưm..

Một tiếng kêu gì đó mà không thể thốt thành lời vang nhỏ lên khi hắn nắn.

"Cái này cũng thật mềm"

Tay trái của hắn đang ở đằng sau một cái vật thể gì đó, bắt gặp một thứ cũng nhô ra, hắn theo bản năng hắn liền nắn, cảm giác nó rất đàn hồi.

- Ưm…

Lại là một tiếng kêu nhỏ vang lên

"Miệng ta giường như đang có một thứ gì đó ngòn ngọt, cảm giác nó rất ngon"
Cảm thấy thế, hắn liền tay vừa nắn, miệng vừa mơn trớn một cái gì đó mềm mềm, ướt át, ngòn ngọt khó tả.

Bất giác thời gian như trôi đi rất lâu, hắn như chìm đắm, hắn sẽ không bao giờ muốn mở mắt, có lẽ hắn sợ đây chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy liền sẽ tan biến.

Minh để lại cho Số 4 cảm xúc, một số tư liệu về bản thân và cho nó có được sự tự thân suy nghĩ nhưng hắn không có đưa vào cái chuyện "hôn hít, sờ mó hay ấy ấy" cho Số 4, cái việc hắn đang làm đây sẽ giống như một đứa trẻ đang không muốn buông tha thứ mình thích, hắn không phải kẻ đê tiện, đừng trách hắn.

Thiếu nữ lúc này bị hắn ôm, bị hắn sờ nắn, bị hắn hôn, cơ thể nàng mềm nhũng ra, nó như bị rơi vào khoảng không, nàng đã không thể suy nghĩ được gì nữa.

Môi vẫn hôn, tay phải hắn đã không còn nắn vật tròn tròn mềm mềm kia, nó đã được rút ra để phối hợp với tay phải mà vòng qua eo nàng, ôm gọn lấy thân thể mảnh khảnh của nàng.

Họ cứ như thế, như thế cho đến khi một cục u to lớn nóng bỏng từ bên dưới bụng của Minh nổi gồ lên mà chỉ này chỉ nọ ra vẻ như vừa được xuất chuồng cần phát uy.

"Có vật gì đó rất cứng, rất nóng"

Ý thức mờ nhạt của Mỹ Lệ dần hội tụ, bụng nàng với lớp da mỏng đang bị vật gì đó cứng cấn vào, nó khá là khó chịu, nàng bắt đầu dần hồi tỉnh từ đây.

Mắt nàng chợt mở bừng ra, ngay lập tức đập vào mặt nàng là một đôi mắt đáng nhắm lại, một cái trán cùng với mái tóc ngắn, nàng trố mắt đẹp to lên đầy kinh ngạc.

- Ưm…ưm…

Vội muốn nói đều gì đó những chỉ phát ra được tiếng ưm ưm, nàng cảm nhận đến cái miệng của bản thân đang bị thứ gì đó cuốn lấy, một vật thế gì đó đang tung hoành bên trong.

Nàng ngây người hoảng sợ hẳn lên, hình ảnh trong phim bất giác hiện lên, nàng dần hiểu ra bản thân nằm trong tình huống gì.

- Ựm.

Cắn nhẹ một cái vật bên trong miệng nàng, đúng, là cắn nhẹ, nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại làm vậy. Trong trường hợp này, đáng lý nàng phải cắn thật mạnh, mạnh cho nó đứt lìa ra, thế nhưng không hiểu, nàng không thể hiểu.

- A…

Bị đau, Minh vội buông lỏng bàn tay ra, Mỹ Lệ tranh thủ cơ hội mà thoát ra vòng tay hắn, ngồi ở một bên mà nhìn hắn, cảm xúc của nàng lúc này rất là khó tả.

Đôi tay vội đưa lên miệng hơi chút sờ mó cái lưỡi rỉ máu, đôi mắt Minh mở bừng ra, hắn nhanh chóng ngồi dậy nhìn xung quanh xem chuyện gì đang xảy ra, cái khối u dưới thân hắn cũng xẹp xuống.

- Hức hức…

Xung quanh chỉ là một cái hành lang hẹp, các cửa phòng có biển số 30? đều đã bị đóng kín cách biệt với bên ngoài, nơi đây không một bóng người trừ hắn và một thiếu nữ đang ngồi úp mặt vào đầu gối khóc lóc, nước mắt nàng đã rơi xuống đất vài giọt.

Hắn nhớ là khi trở về liền va chạm với thiếu nữ cả sáng qua lẫn đêm qua đều gặp, sau đó là một hồi các cảm giác tuyệt vời khó tả, hắn chỉ hiểu đến vậy.

Nhìn thiếu nữ ngồi một mình với đôi vai run lên mạnh liệt, hắn không hiểu vì sao bẩn thân lại có sự buồn, có sự mang theo lỗi lầm.

Hắn chỉ có thể im lặng ngồi kế bên nàng không một lời lên tiếng, việc đi học học hay phải quay về phòng lấy thanh kiếm cũng quên mất.

6h 44 phút,

Minh vẫn im lặng không rời mắt khỏi thiếu nữ, hắn cứ trơ người ra đó

"Ngươi đã làm đến thế thì vì sao còn không an ủi hay nhận trách nhiệm với nàng"
Một âm thanh vang lên trong đầu Minh thông qua một cái liên kết kì dị nào đó giữa hắn và Minh chính hiệu.

"Chủ nhân, ta, ta phải làm sao?"

Hắn ngập ngừng trong lời đáp trả với Minh, nó đã biểu hiện rõ sự không biết làm gì của hắn.

"Haizz, tất cả đều là sai sót của ta, mặc dù đã để lại cho ngươi nhiều thứ nhưng ta vẫn quên mất việc cho ngươi kiến thức về tình cảm nam nữ"

Minh bản tôn tự thở dài, sau đó

"Hãy tự cảm nhận"

Một luồng thông tin thông qua sợi liên hệ trực tiếp nhập và trí não của Minh, hắn như chìm đắm vào hình ảnh, thông tin bên trong.

Vài giây sau, đôi mắt từ vô hồn của Minh lại có hồn thêm một lần nữa, tay trái hắn chợt đưa lên nhằm muốn quàng vai nàng, đưa đầu nàng tựa vào ngực, hắn đã tính mở miệng nói gì đó, thế nhưng…

- Đừng đụng vào người ta.

Tay hắn vừa đụng vào người nàng, Mỹ Lệ liền ngước gương mặt ướt đẫm kia lên, tay nàng nhanh chóng gạt đi tay hắn, nàng vội vã đứng dậy mà chạy vụt đi, từng giọt lệ vẫn còn rơi xuống.

"Vụt"

Theo bản năng vừa có được từ kho kiến thức kia, nàng chạy đi, bàn tay hắn chợt muốn tóm lấy tay nàng mà kéo lại, thế nhưng nó không thành, hắn chỉ có thể nhìn nàng thút thít dần khuất bóng dưới bậc thang.

"Tại sao, tại sao? Ta chỉ là nhìn thấy hắn nên vội muốn đuổi theo để dằng mặt một chút hắn biến thái thế nhưng…tại sao chuyện này lại xảy ra, hu hu…"

Dù đã đi một đoạn đường khá xa khu nhà trọ, trong tay vẫn cầm chiếc cặp xách chứa vật dụng cần thiết cho một Ma pháp sư khi đến trường "Nguyệt Nữ", Mỹ Lệ vẫn còn suy nghĩ về vụ va chạm.

"Cạch"

Đóng cửa phòng, Minh khoác thanh kiếm lên vai một bên, ba lô một bên, hắn rời khu nhà trọ để ra đến nơi có tàu điện ngầm đi xuyên khu.

Tại lúc này, Minh và tiểu Mỹ Lệ sẽ không biết rằng, đôi chân họ đột ngột xuất hiện một sợi tơ hồng vô hình trong mắt bất cứ ai, nó như là mấu chốt kết nối hai người lại với nhau từ đây.


7h 59 phút,

Thay đổi đồng phục tại một nhà vệ sinh công cộng rồi lại sau một hồi sử dụng quá nhiều Phong thuật để tăng phúc tốc độ di chuyển, đứng trước cái cổng to lớn thường nhật của trường Ma pháp Trương Dương, Minh chỉ nhẹ thở dài mà bước vào, hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đối với hắn.

"Coong coong coong"

"Rè rè…"

Tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên cũng là tiếng cửa ngoài bị rào lại không cho bất cứ ai xâm nhập.

Minh tiến đến "bốn bức tường" của trường, đôi mắt hắn nhanh chóng đảo qua một vòng

"Khối 1, lớp A"

Dựa theo thông tin thì hắn là một thành viên thuộc lớp A của khối một với độ tương thích pháp khí là 34%, hắn nếu đến trường thì chắc phải đến lớp A, khối 1 để học.

Hắn là một dạng người luôn tự làm theo cách suy nghĩ của thân, khi làm sai hoặc là quá bí thì mới hỏi người khác, thành ra hắn cũng không đến phòng giáo viên hay phòng học sinh mà tra bản thân nên đến chỗ nào, lớp nào.

"Bên trái"

Hắn vội tiến đến.

Khối 1 (một cạnh hình vuông) được chia ra thành 5 tầng (lầu) phân chia theo hạng từ thấp đến cao E – D – C – B – A, đều đó nó cũng nói lên rằng, thiết bị hay đồ nghề, sách dạy hay thậm chí giáo viên bên trong cái tầng đều khác nhau, hạng E thì chắc chắn cùi hơn D, D thì cùi hơn C, cứ thế tính tới.

Minh bước lên một cái vòng tròn bên cạnh trái của Khối I, một luồng gió nhanh chóng từ bên dưới chân hắn đẩy hắn lên trên cao (bản thân thuộc tầng nào thì tự thân nhảy xuống tầng đó, gió đẩy cũng không quá nhanh), đến tầng 5 cao nhất, hắn nhảy xuống.

Nhìn hành lang không một bóng người, cõ lẽ đều đã ngồi ngay ngắn bên trong, Minh mở của bước vào, một trận ánh mắt nhanh chóng nhìn đến hắn, hắn cũng đảo một vòng.

Ghế chống rất nhiều, hắn cứ tìm đại một cái không quá xa cũng không quá gần bục giảng mà ngồi xuống tựa nhắm mắt tĩnh tâm. (dễ hình dung thì cứ tưởng tượng như giảng đường đại học ở bên Mỹ đi)

- Thằng nào đây? Trông hơi quen.

Một âm thanh thiếu niên nhướng mày vang lên đến từ một phía cách hắn không xa.

- Ngươi ngu như con bò, tên này là cái tên ảo tưởng sức mạnh, tưởng bản thân có thể ngăn được khí gì đó bên trong ống kín hôm kiểm tra thực lực thành ra bị thương mén đi đời nha đó, ừm, cái gì mà Minh Minh gì đó.

Một giọng thiếu niên khác cũng vang lên lập tức.

Xét đến thì hai âm thanh gần như phát ra cùng một vị trí, vậy thì chỉ thể giải thích là họ ngồi chung, trong căn phòng lớp 1 - A này chỉ có tổng cộng 30 người, tính luôn cả Minh, nếu nói đến ngồi chung mà kiêu ngạo hết sức thì chắc chỉ có "anh em" Lang gia, Lang Văn Vĩ và Lang Vũ Ba mà thôi.

Người khác im lặng không nói, họ kệ Minh, đơn giản là vậy.

- Hèn chi…

Lộ ra cái biểu cảm như nhớ ra, Lang Vũ Ba liếc nhìn Minh với ánh mắt chế giễu.

"Cạch"

Ngay lúc này, một vị nữ giáo viên xinh đẹp khoảng chừng 27, 28 tuổi bước vào, cả lớp, bao gồm Minh cũng đứng dậy nghiêm chỉnh.