Chương 2: Thiên đường

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 2: Thiên đường

Ofounotos là một vương quốc nhỏ nhưng giàu có, với nhiều mỏ vàng nằm rải rác khắp trên lãnh thổ. Nhắc tới Ofounotos người ta thường nghĩ ngay đến sự rực rỡ và sáng chói, với những thành phố dát vàng nguy nga, với những đội quân mũ vàng giáp vàng và binh khí cũng bằng vàng. Vì vậy mà Ofounotos còn có tên gọi khác là vương quốc Mặt trời.

Nhưng khi cơn bão chiến tranh tràn tới, vàng đã bị tắm trong máu. Các thành phố lộng lẫy của Ofounotos chẳng thể nào đứng vững nổi trước những quân đoàn Hermaheim đen tối.

Farasasor, vua Mặt trời, người trị vì Ofounotos. Nhận thấy thất bại là điều không thể tránh khỏi, ngài đã quyết định dẫn dân chúng và binh lính rời bỏ kinh thành sang lánh nạn ở vương quốc đồng minh Kalzias.

Một cuộc di tản lớn chưa từng thấy, những dòng sông người dài dằng dặc đổ về phía Đông. Họ di chuyển đêm ngày, chẳng dám nghỉ ngơi quá lâu, bởi kẻ thù khát máu đang ở ngay phía sau.

Sau nhiều ngày đường, vào lúc này dòng người đang ở trên vùng đồng cỏ Ofoll, giáp ranh biên giới Kalzias. Vua Farasasor luôn ở vị trí dẫn đầu, ngài cưỡi trên con chiến mã đen tuyền, áo giáp vàng tinh xảo mang trên mình. Ngài là một vị vua trẻ tuổi với vóc dáng cao lớn và khí chất kiêu hùng. Mái tóc ngài mang màu nâu sáng, xoăn và dày rủ xuống hai bờ vai rộng. Đôi mắt ngài có sắc nâu nhạt, luôn vững chí và không bao giờ tắt đi ánh sáng.

Đi bên cạnh vua Farasasor, cưỡi trên con ngựa xám bạc là vị nữ tướng chỉ huy trưởng kỵ binh có tên là Necedorria, nàng cũng còn rất trẻ và xinh đẹp. Nàng vận chiến giáp vàng với những họa tiết hoa bạc. Mái tóc nâu của nàng có màu đậm hơn tóc nhà vua đôi chút, dài hơn và thẳng hơn. Mắt nàng nâu sậm, với ánh nhìn luôn nghiêm nghị và sắt đá.

Ở phía sau hai người là tướng cầm cờ cùng các tướng lĩnh khác, họ đều cưỡi bạch mã. Lá quốc kỳ của Ofounotos in hình một mặt trời vàng tỏa ra những lưỡi lửa màu đen trên nền trắng, lúc này đang bay uể oải trong gió.

Dòng người tị nạn khổng lồ vẫn lầm lũi di chuyển trong bầu không khí u ám, họ đang bước những bước cuối cùng trên đất mẹ Ofounotos. Xung quanh họ, đồng cỏ xanh thẳm và buồn bã, bởi trời không có nắng mà dày đặc mây đen.

"Than ôi, non sông đã bị bỏ lại cho lũ quỷ dữ." Giọng nhà vua cất lên đau thương. "Nhưng đây chưa phải dấu chấm hết. Chỉ cần một người Ofounotos sống sót thì hy vọng phục quốc vẫn còn. Chúng ta nhất định sẽ trở lại!"

"Vâng, thưa bệ hạ." Necedorria nói, bàn tay nàng đặt lên ngực.

"Acepeacesh, trái tim của thế giới, họ đang chiêu mộ anh tài và đang bầu ra một vị vua. Cục diện chiến tranh rồi sẽ sớm thay đổi." Vua Farasasor nói.

"Nhưng họ ở quá xa." Necedorria khẽ lắc đầu. "Thần e là họ chẳng thể giúp gì cho phương Nam này."

"Quả thực như vậy, chúng ta cần phải liên minh với những vương quốc ở gần và lập nên một bức tường phòng thủ đủ mạnh."

"Thưa bệ hạ, sẽ chẳng có một liên minh nào nếu nỗi sợ hãi vẫn ngự trị trong tinh thần binh sĩ và cả trong những người lãnh đạo."

"Ngươi luôn nói ra những sự thật đau lòng, Necedorria." Vua Farasasor thở dài.

Lúc ấy từ xa phía trước, bỗng hiện ra bóng một kỵ sĩ trinh sát đang cấp tốc phi ngựa trở về. Vừa tới gần, anh ta đã thốt lên:

"Thưa bệ hạ, chúng ta không thể đi tiếp…" Ánh mắt anh ta đầy hoảng loạn. "Bởi ở phía trước ngập tràn quân địch! Những đạo quân ma quái Hermaheim thưa bệ hạ!"

"Chúng tới từ phía Kalzias, vậy nghĩa là Kalzias cũng đã thất thủ." Giọng Necedorria nặng nề.

"Không thể nào…" Sắc mặt vua Farasasor thoáng sa sầm. "Quân số chúng tầm bao nhiêu?" Ngài hỏi người lính trinh sát.

"Không thể tính xuể thưa bệ hạ…" Anh ta đáp với giọng nghèn nghẹn. "Chúng như một vùng biển đen đặc giữa bình nguyên."

"Bệ hạ, giờ chúng ta phải làm gì?" Các tướng lĩnh ở phía sau thúc ngựa lên hỏi. "Chúng ta cần ngay một phương án, thưa bệ hạ!"

"Xin hãy yên lặng." Necedorria lên tiếng. "Các ngài đang dồn ép bệ hạ đấy sao?"

"Chỉ huy Necedorria!" Họ đáp lại. "Ngài cũng là người phải nghĩ kế sách đấy, tình thế cấp bách lắm rồi! Chức danh chỉ huy của ngài đâu phải chỉ là thứ để trang trí?"

"Vậy còn các ngài?" Necedorria chẳng hề nao núng. "Chức vị của các ngài có nhiệm vụ gì?"

"Ta đã quyết." Nhà vua chợt ngẩng cao đầu nói. "Chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên." Ngài tuyên bố. "Hãy để dân thường đi lên phía Bắc, và để bộ binh đi theo bảo vệ. Còn tất cả kỵ sĩ hãy theo ta tiến thẳng về phía trước, phía Đông, chúng ta sẽ tấn công thẳng vào quân Hermaheim để cầm chân chúng. Chúng đang đắc chí vì đánh đâu thắng đó, chúng càn quét qua mọi vùng đất và luôn ở thế chủ động, chúng nghĩ rằng không gì có thể ngăn cản chúng và tất cả đều run sợ rệu rã trước chúng. Nhưng giờ chúng ta hãy cho chúng một đòn bất ngờ. Chúng ta sẽ tấn công chúng! Đây sẽ là cuộc phản công đầu tiên của các vương quốc tự do!"

Giọng ngài như sấm sét, ánh mắt ngài là bão tố. Và các tướng lĩnh xung quanh ngài đều thấy trong lòng rực lên khát khao xung trận, và đôi mắt họ đều cháy bừng lên chiến hỏa.

"Tấn công! Đó cũng luôn là mong muốn của thần, thưa bệ hạ!" Necedorria khí thế nói, nàng đội mụ trụ vàng lên đầu. "Cuộc tấn công của chúng ta nhất định sẽ tiếp thêm cho các vùng đất khác sĩ khí và can đảm, để họ tự tin chiến đấu. Tiến lên! Tiến lên Ofounotos!"

Nói rồi nàng gỡ chiếc tù và vàng đeo bên hông và đưa lên miệng thổi một hơi dài, phát lệnh triệu tập các kỵ sĩ. Và nhiều tiếng tù và khác vang lên đáp lại, dọc theo dòng người trùng trùng kéo dài xa tít tới tận chân trời. Những tiếng tù và hào hùng như sấm nổi trên đồng cỏ. Các đội kỵ sĩ ở phía cuối đang phi ngựa dồn lên phía đầu. Muôn người dân xôn xao, có nhiều tiếng reo hò.

"Nhanh hơn nữa! Khẩn trương lên! Chiến tranh đã ở sát đây rồi! Theo ta!" Nhà vua đội mũ trụ vàng sáng choang lên đầu, ngài tuốt ra thanh kiếm vàng sáng chói và giương cao, con tuấn mã đen ngài cưỡi chồm lên. "Theo ta! Tới trận đánh!"

Những lá cờ mặt trời bay phần phật. Và 10.000 kỵ sĩ Ofounotos trong chiến giáp vàng giờ đã chỉnh tề hàng ngũ. Thẳng tiến về phía trước, họ rầm rập di chuyển như dòng sông vàng cuộn trào sóng.

----

Quân thù đã hiện ra rồi, chúng mang theo bóng tối. Mũ giáp và binh khí của chúng đen thâm thẫm, khuôn mặt chúng được che kín sau những chiếc mặt nạ quỷ đen u sầu. Ngập tràn trên đồng cỏ, chúng hành quân. Vô vàn những đại đội dậm bước san sát bên nhau.

Và kìa, những lá cờ mà chúng giương cao, những lá chiến kỳ của Hermaheim, đang lồng lộng tuôn bay giữa bầu không trung tối sầm đi trong những luồng tử khí. Trên những lá cờ là hình ảnh một nàng tiên cá bạc, hai tay nàng cầm hai lưỡi hái bạch kim trên nền cờ màu xanh lục sậm; những hình ảnh ấy được thêu bằng phép thuật nên chúng luôn phát sáng lung linh.

Các kỵ sĩ Ofounotos ghìm ngựa lại, và trong một thoáng họ dường như e sợ trước quân số quá sức đông đảo của kẻ địch, ánh mắt họ lo âu và tim họ đập dồn dập. Nhưng vua Farasasor không để nhuệ khí của đoàn kỵ sĩ chùng xuống lâu, ngài một lần nữa giơ cao bảo kiếm vàng và thét lớn:

"Hỡi các kỵ sĩ Ofounotos, những người con của vương quốc mặt trời! Tuốt kiếm ra và chiến đấu, nâng giáo lên và xuyên thủng quân thù! Thúc ngựa tràn lên kề vai sát cánh, lao thẳng vào lũ quỷ ma cùng anh em đồng đội! Đừng nao núng và đừng do dự, ngay lúc này là thời khắc tiến công! Hãy để mọi nguồn sức mạnh trào ra như bão lốc, tiến công và dẫm nát chúng! Vì Ofounotos!!"

Giọng ngài trầm vang như tiếng hổ gầm lan truyền khắp chiến trường. Và tất cả kỵ sĩ đồng thanh thét vang theo ngài, giọng họ ầm ầm vang vọng như đá núi sụp lở, như đất đai đang cựa mình:

"OFOUNOTOS! OFOUNOTOS! OFOUNOTOS!"

Necedorria phi ngựa ngược xuôi phía trước đoàn kỵ binh, với chất giọng cao nàng hô to những hiệu lệnh:

"Dàn rộng đội hình! Thiết kỵ binh tiến lên trước, khinh kỵ binh theo sau! Các tướng chỉ huy vào vị trí! Toàn quân sẵn sàng xuất kích! Không khoan nhượng và không dừng lại khi chưa tiêu diệt hết kẻ thù!"

Và rồi những tiếng tù và lại đồng loạt cất vang đầy mãnh liệt và hùng tráng. Nhà vua chỉ thanh kiếm thẳng về phía trước và hô lên dũng mãnh:

"Tấn công! Vì tổ quốc! Vì dân tộc! Tiến lên Ofounotos!"

Và đoàn quân kỵ sĩ giáp vàng không ngừng gọi vang tên quê hương khi họ thúc ngựa tràn lên, trùng trùng lớp lớp, rung chuyển thế giới, họ chính là biển nắng vàng rực rỡ chói lọi ngay trên mặt đất. Và khí thế ngợp trời của họ khiến mây đen trên cao cũng run rẩy tan rã, và từng luồng ánh sáng tỏa xuống, trắng lóa và huy hoàng. Họ mang theo muôn ngàn ánh sáng lao về cõi bóng tối.

Lũ lính Hermaheim ở những hàng đầu vội vã dựng lên một bức tường giáo đen tua tủa chĩa thẳng ra, còn đội cung thủ Hermaheim phía sau thì tới tấp tuôn ra những loạt tên đen dày đặc. Nhưng các kỵ sĩ Ofounotos đã đeo sẵn khiên vàng trên cánh tay, và họ nhất loạt đưa khiên lên khi cơn mưa tên rào rào quất xuống, và liền sau đó họ đáp trả chúng bằng một trận mưa giáo vàng rực sáng.

Và rồi họ đã tràn tới nơi. Hàng đầu là đội thiết kỵ binh với ngựa được phủ lên mình những tấm giáp xích vàng, và trên tay họ là những cây thương vàng dài và lớn, họ nhanh chóng phá nát bức tường giáo của địch như thể đang xuyên qua bức tường gỗ mục, họ tiếp tục tiến sâu vào đội hình trùng điệp của quân địch mà chẳng gì có thể cản lại. Và từng đợt sóng khinh kỵ binh phía sau ập vào rồi tỏa ra vung gươm vàng mặc sức chém giết quân giặc. Chúng khiếp vía và tan vỡ, chúng rụng đầu và nát thây, chúng tháo chạy và bị dẫm đạp tan xương dưới vó ngựa cuồng phong.

Trận chiến trên đồng Ofoll, đồng cỏ mênh mông trải rộng hàng trăm dặm trên lãnh thổ Ofounotos và Kalzias, thảm khốc và ác liệt khôn cùng. Các kỵ sĩ vàng Ofounotos vẫn tung hoành càn lướt giữa quân Hermaheim đen kịt đông hơn họ gấp nhiều lần, như muôn tia nắng rừng rực tỏa vào bóng đêm.

Vua Farasasor trong bộ áo giáp vàng oai phong và ngời sáng nhất, như một mũi lao sấm sét ngài phi thẳng vào hàng ngũ quân địch và vung thanh trường kim kiếm rải chồng chất xác chúng lên nền cỏ.

Và Necedorria luôn chiến đấu gần bên nhà vua, trên tay nàng là một cây rìu vàng hai lưỡi lớn. Trên lưng con ngựa xám bạc, nàng đẹp tựa một đóa hoa sen nhưng cứng rắn sắc sảo như một mũi giáo, và chẳng tên lính Hermaheim nào còn sống sót nổi một khi nàng quét rìu vào chúng.







Tàn trận, bãi chiến trường đã trở thành biển xác chết của cả quân địch lẫn quân ta. Những cái xác vàng nổi bật trên nền xác đen. Những cánh quạ u tối bay tới lượn vòng vòng trên vòm trời. Nhà vua cưỡi ngựa diễu qua những đống ngổn ngang thi thể, gươm giáo, cờ xí và khiên gãy vỡ; ngài nhìn vào khuôn mặt của một vài xác lính Hermaheim bị văng mất mặt nạ quỷ và nói:

"Trông chúng đâu khác gì chúng ta? Chúng cũng là con người."

"Thưa bệ hạ, đây có lẽ không phải quân Hermaheim đích thực." Necedorria nói. "Mà chỉ là quân từ các chư hầu và thuộc địa mà chúng đã chiếm. Hãy nhìn những bộ giáp dù cùng có màu đen nhưng lại mang nhiều kiểu dáng khác nhau, như thể mới được phủ lên một lớp sơn đen ma thuật và gắn lên huy hiệu quân đội Hermaheim, rồi đeo thêm mặt nạ quỷ."

"Vậy quân chủ lực của chúng đang ở đâu?" Nhà vua hỏi.

Và ngay lúc ấy, ngài đã được trả lời. Từ phía xa đột ngột nổi rền lên tiếng trống trận và tiếng kèn đồng ồn ã. Những âm thanh nhức nhối và khủng khiếp. Và những cái bóng khổng lồ đang lừng lững tiến ra từ vùng tối.

Quân chủ lực Hermaheim đang tới!

Từ vùng tối phía Đông nơi cuối cánh đồng, chúng đang tiến ra. Những khối hình cao ngất, đồ sộ, âm u, kỳ quái.

Thật khó để gọi chúng là gì, bởi chúng vừa giống những gã khổng lồ bằng đá đen thẫm, lại vừa trông như những tòa nhà hùng vĩ với vô số ngọn tháp nhô lên từ vai và đầu. Phải, chúng như là những khối công trình được thổi hồn sống và biết cử động.

Có năm tên tất cả, và tên đi giữa là tên lớn nhất cao nhất và nhiều tháp nhất. Từ dưới nhìn lên có cảm giác chúng cao đụng nóc trời, như thể một dãy núi đang ầm ầm chuyển động. Những bước chân của chúng khiến mặt đất chìm vào những đợt rung chấn mỗi lúc một mãnh liệt.

Lũ ngựa của các kỵ sĩ Ofounotos chồm lên và hí lên những tiếng hoảng loạn, như chính những chủ nhân đang cưỡi trên lưng chúng. Kẻ thù lần này vượt quá sức tưởng tượng của họ, và họ cảm thấy một nỗi tuyệt vọng đang xâm lấn tâm trí, như những quầng mây đen lại đang tràn ra phủ kín bầu trời kia. Không còn một tia nắng nào còn có thể chiếu xuống nữa.

"Giữ vững!!" Vua Farasasor lại thêm một lần thét vang trấn an tinh thần binh sĩ. "Giữ vững kiếm và khiên trên tay! Giữ vững quyết tâm và can đảm trong lòng! Hỡi các anh em, phía sau chúng ta là đồng bào, là gia đình và quê hương! Chiến đấu, chỉ có chiến đấu chúng ta mới bảo vệ được những điều quý giá ấy! Dẫu kẻ địch của chúng ta là thần thánh thì cũng hãy hiên ngang đối đầu với chúng! Quyết tử! Quyết tử vì đất nước!"

Ngài vung thanh kiếm vàng lên, và cả ngàn thanh kiếm vàng của các kỵ sĩ Ofounotos cũng đồng loạt vung lên theo cùng với những tiếng hô vang quyết tử mạnh mẽ.

"Thiết lập lại đội ngũ!" Necedorria vung cây rìu vàng lên. "Chia ra thành những tốp nhỏ! Phân tán sự chú ý của chúng!"

Năm tên khổng lồ tháp đá đã dừng cả lại, rồi đột nhiên chúng tụ lại với nhau, bốn tên ở hai bên cánh tiến tới bao quanh lấy tên ở giữa, chúng quỳ xuống quanh hắn và đưa những cánh tay đá khổng lồ bám vào hắn. Và ngay lúc ấy cơ thể của cả năm tên bắt đầu biến đổi. Vô vàn lớp kết cấu đá trên mình chúng đang không ngừng chia tách ra, thay đổi vị trí và hình dạng rồi lại gắn kết vào nhau, như những mảnh ghép của một khối mô hình vĩ đại.

"Đất mẹ ơi…" Vua Farasasor ngước lên nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, những tên khổng lồ đá đen đang biến hình và hợp nhất. "Đây là một cơn ác mộng."

"Chúng đang hợp thể, chúng đang lắp ghép…" Necedorria căng thẳng lên tiếng. "… thành một thứ gì đó…"

"Đó là…" Đôi mắt nâu sáng của nhà vua mở căng. "Một tòa lâu đài… Không, một tiểu thành phố!"

Phải, giờ hiển hiện sừng sững trước mắt họ là một khối kiến trúc kỳ vĩ, trông như một thành phố với hàng trăm ngọn tháp đá đen vươn lên từ thấp tới cao theo một đường xoắn ốc, tạo thành năm tầng mà điểm cao nhất cách mặt đất ít nhất là ba trăm mét. Trên đó, một lá đại kỳ Hermaheim tung ra và bay lật phật với hình tiên cá lưỡi hái sáng lấp loáng.

Đoàn quân kỵ sĩ Ofounotos chết lặng ngước nhìn thành phố đá khổng lồ tăm tối. Một thành phố chỉ toàn một sắc đen sầu muộn, u ám, quái gở. Nhưng đột nhiên, từ trên đỉnh thành phố bỗng vụt lóe lên một cột ánh sáng trắng. Và trong cột ánh sáng ấy, một dáng người đang lờ mờ tựu hình.

Khi dáng người đã hiện ra rõ ràng thì cột sáng quanh hắn cũng dần tắt lịm. Hắn là một gã trai cao ráo với mái tóc đen tết xoắn thành nhiều bím nhỏ dài tới eo, y phục hắn cũng một màu đen tuyền với chiếc áo khoác dài choàng bên ngoài bộ giáp mỏng. Các đường nét trên gương mặt hắn đều hết sức sắc nét, hoàn hảo, không một khiếm khuyết nhỏ. Đôi mắt hắn mang hai màu: Bên phải đen nhạt ảm đạm, trong khi con mắt bên trái có phần đồng tử và mống mắt được làm từ vàng nguyên chất óng ánh rực rỡ.

Hắn uy nghi đứng đó, trên phần hiên rộng nhô ra từ tòa tháp cao nhất và dõi nhìn xuống toàn cảnh bãi chiến trường mênh mông xa tít bên dưới, xuống biển xác chết và cả các kỵ sĩ giáp vàng Ofounotos.

"Chiến tranh." Hắn cất giọng, bằng ma thuật nào đó giọng hắn vang vọng khắp không gian như thể thần linh đang cất lời. "Hương vị chiến tranh ngập tràn trong không khí. Mùi của máu, mùi của cái chết, mùi của nỗi sợ."

"Xin giới thiệu," Hắn dang rộng hai cánh tay ra. "Ta là Myxallis, một trong mười hai Tử chiến thần dưới trướng nữ hoàng Mesatravia, chỉ huy quân đoàn số bảy: Quân đoàn Hắc Thiên Sứ thuộc siêu đế quốc Hermaheim. Và đây là hắc thành di động Mezmethsormesh."

"Nào, giờ hãy tiếp tục cuộc chiến." Hắn nở nụ cười với con mắt vàng lóe lên rừng rực. "Hãy để máu tiếp tục nhuộm đẫm đồng cỏ xanh. Quân đoàn Hắc Thiên Sứ xuất trận!" Hắn thét lớn, giọng hắn vang rền.

Sấm chớp rạch phá bầu trời. Và từ dưới thành phố đá đen mà hắn gọi là hắc thành Mezmethsormesh, từ những ngọn tháp tối tăm nhấp nhô trên các tầng, đang bay túa ra lớp lớp những đội quân có cánh hùng hậu.

Hàng ngàn hàng vạn thiên sứ đen trong thoáng chốc đã bay tỏa lên và dàn trận kín rợp khắp cõi không trung. Chúng gồm cả nam lẫn nữ trong những bộ giáp đen và trên tay chúng là những lưỡi hái bạc. Khuôn mặt chúng đều đẹp đẽ nhưng ác độc. Sau lưng chúng là những đôi cánh dang rộng bằng sắt đen tinh xảo, với những viên ngọc bạc lấp lánh được gắn giữa những lớp lông vũ sắt. Vì thế mà trông chúng như một biển sao lung linh mọc lên giữa ngày.

Và khi chúng nhất loạt đập cánh phóng xuống tấn công thì như mưa sao quất xuống. Từ bầu trời chúng đang tràn xuống trong nỗi kinh hoàng của các kỵ sĩ.

"Tiêu diệt! Tiêu diệt mọi thứ cử động trên mặt đất!" Myxallis ra lệnh. "Hỡi các hắc thiên sứ, hãy nhấn chìm tất cả vào máu và chết chóc!"

Họ đã chiến đấu anh dũng, họ đã gạt đi nỗi khiếp sợ để vung kiếm và giáo đương đầu với lũ thiên sứ hung ác. Nhưng chúng tràn qua họ như một trận bão đen lấp lánh mưa bạc, muôn vàn lưỡi hái bạc của chúng quét xuống họ và tước đi của họ sự sống.

Rất nhiều người đã ngã xuống, những kỵ sĩ Ofounotos cùng với ngựa của họ, máu họ thấm ướt những lá cỏ đồng Ofoll. Rất nhiều người đã chẳng còn được thấy lại quê hương.

Chỉ sau đợt tấn công đầu tiên, đoàn quân kỵ sĩ đã hoàn toàn tan tác, chỉ còn sót lại chưa tới một phần năm quân số với gươm gãy khiên nát.

Myxallis cũng đang bay xuống từ trên đỉnh hắc thành, từ sau lưng hắn bật tung ra một đôi cánh lớn, lớn hơn hết thảy cánh của các hắc thiên sứ, cũng bằng sắt đen nhưng được đính những viên ngọc vàng lộng lẫy. Và trên tay hắn hiện ra một lưỡi hái dài bằng vàng ròng, được chạm khắc những hoa văn lạ lùng. Đó là thần khí của hắn, lưỡi hái vàng Emtarrus.

Rất nhanh hắn đã chọn cho mình một đối thủ, đó là người kỵ sĩ đã chiến đấu dũng mãnh nhất và đã chém hạ không ít những thiên sứ đen của hắn, người đó không ai khác ngoài Necedorria. Hắn dang cánh đáp xuống và vung cây hái Emtarrus hạ sát con ngựa của nàng, khiến nàng ngã nhào xuống đất.

Nhưng Necedorria nhanh chóng đứng dậy, nàng tháo chiếc mũ trụ bẹp khỏi đầu và quăng sang một bên, và mái tóc nâu của nàng lại tuôn ra sóng sánh. Nàng cầm chắc cây rìu vàng hai lưỡi trong tay và quay về phía tên Tử chiến thần Myxallis sẵn sàng đối đầu với hắn.

"Một mỹ nhân trong chiến giáp vàng." Myxallis nói, đôi mắt hai màu đen - vàng của hắn nhìn xoáy vào Necedorria. "Nàng tuyệt đẹp, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Và ta thèm khát được thấy vẻ tuyệt vọng và đau khổ trên khuôn mặt nàng. Ta thèm được tự tay tước đi sinh mạng của nàng."

Necedorria phá lên cười, giọng cười trong trẻo như tiếng bạc reo vang. Nàng đáp lại hắn:

"Để đạt được điều ngươi thèm muốn ngươi sẽ phải rất thận trọng, bởi đầu ngươi có thể rơi xuống bất cứ lúc nào dưới lưỡi rìu trên tay ta đây."

"Ha ha, nữ kỵ sĩ ngoan cường." Hắn cười lớn, đôi cánh đen đính ngọc vàng vẫn tỏa rộng sau lưng hắn. "Hãy xưng danh đi."

"Ta là Necedorria!"

Và cuộc đấu của hai chỉ huy bắt đầu ngay sau đó, lưỡi hái và rìu vung vào nhau, hai thứ binh khí đều bằng vàng khiến cho những tia lửa vàng tuôn ra rực rỡ mỗi khi chúng chém vào nhau. Tiếng vàng nhức óc.

Nhưng sự khác biệt giữa một binh khí phàm trần và một thần khí nhanh chóng lộ rõ, lưỡi rìu của Necedorria ngày một sứt mẻ rồi vỡ tan sau một cú bổ mạnh của Myxallis. Và ngay tại cú bổ ấy cánh tay cầm rìu của nàng cũng bị chém đứt lìa dẫu được bọc giáp, máu nàng tuôn ra đỏ rực rơi lã chã lên nền cỏ.

Nàng không kêu gào cũng chẳng than khóc, nhưng nàng gục xuống khi hắn tiếp tục vung lưỡi hái vào nàng. Hắn ra đòn kết liễu rất nhanh gọn. Và nàng đã ngã xuống như một nhành liễu bị bẻ gãy trong gió. Necedorria của xứ Mặt trời.

"Đánh bại được một chiến binh dũng cảm như nàng là một chiến tích đáng tự hào của ta." Hắn nhìn xuống xác nàng và bày tỏ sự tôn trọng, rồi hắn đập đôi cánh sắt bay thẳng lên không trung.

"Necedorria! Không…" Vua Farasasor đang phi ngựa tới, nhưng ngài đã tới quá muộn. Nhìn xác người nữ tướng thân tín, đôi mắt ngài cháy hỏa nộ. Đau thương và giận dữ, ngài vung kiếm lên cao và thét lớn: "Myxallis, xuống đây và đấu với ta! Ta là vua của Ofounotos, ngươi phải đấu với ta!"

"Oh không, vua của Ofounotos." Hắn cười đáp. "Ta sẽ không đấu với ngươi, bởi mạng của ngươi đã được dành sẵn cho một người."

Lời hắn vừa dứt thì từ vòm trời cao, xuyên qua màn mây dày, những vật thể khổng lồ và u tối đang lừng lững bay xuống. Chúng là những pháo đài bay bằng đá đen, sắc đen đậm đặc. Một pháo đài lớn nhất ở trung tâm, và bay xung quanh nó là vô số, vô số pháo đài con. Chúng đang bay xuống như những khối thiên thạch đồ sộ với những hình thù kỳ dị tang tóc tới từ ngoài vũ trụ.

"Thứ gì thế kia…" Vua Farasasor không giấu nổi vẻ kinh ngạc. "Chúng tới từ thế giới nào vậy??"

"Xin giới thiệu với ngươi," Giọng Myxallis vang vang như tiếng sấm. "Quân đoàn mười ba: Quân đoàn Tử Thần Bầu Trời, do đích thân nữ hoàng Mesatravia và ngài thống chế tối cao Yyza chỉ huy."

Những pháo đài bay đang hợp nhất lại với pháo đài trung tâm, chúng đang không ngừng biến đổi và lắp ghép. Và rồi sau một hồi, lại thêm một tiểu thành phố nữa đã được tạo ra, lơ lửng, trải rộng trên không trung, tỏa cái bóng khổng lồ hàng dặm vuông xuống mặt đất.

"Và giờ ngươi đang được chiêm ngưỡng thiên thành Etelhal." Giọng Myxallis vẫn vang dội. "Thành phố bay vĩ đại của Hermaheim."

Thiên thành Etelhal ấy còn rộng lớn hơn cả hắc thành Mezmethsormesh, và cũng hoàn toàn bằng đá đen tuyền, với những tòa tháp, những cung điện và đền đài.

Và kìa, từ trên tòa thành hùng vĩ giữa trời, nữ hoàng Mesatravia đang bay xuống, nàng tỏa sáng như một ánh sao rơi.

Nữ hoàng của đế quốc bóng tối đang bay xuống, nàng cưỡi trên lưng con rồng bạch kim hai đầu Namihiza sáng loáng.

Nặng nề và dữ dội, con rồng khổng lồ dang cánh đáp xuống ngay trước mặt vua Farasasor, hai cái đầu của nó vươn ra nhe nanh gầm rít, những cặp mắt của nó chói ánh bạc, và lớp vảy của nó chói ánh bạch kim.

Con ngựa của nhà vua hoảng loạn hất ngài xuống mặt cỏ rồi quay đầu phi mất. Nhưng ngài lại vươn người đứng thẳng dậy, tay ngài vẫn giữ chắc thanh bảo kiếm vàng và giơ ra trước mặt con rồng. Nó gầm lên rồi toan táp tới, nhưng nữ hoàng bảo nó:

"Dừng lại Namihiza, hắn là của ta."

Nàng uy nghi cưỡi trên lưng rồng và nhìn xuống vị vua, đôi mắt nàng xanh cháy một sắc lam nhạt, giọng nàng lạnh giá lan tỏa:

"Buông kiếm xuống, vua của Ofounotos. Quỳ xuống dưới chân ta, và ngươi cùng vương quốc của ngươi sẽ được trở thành một phần của thiên quốc Hermaheim."

Vua Farasasor cất tiếng cười, ngài đáp:

"Mesatravia, nữ hoàng của lũ ma quỷ, vẻ ngoài ngươi lộng lẫy nhưng trái tim ngươi ác độc. Sẽ không có một người lương thiện nào khuất phục trước ngươi, và đế chế của ngươi sẽ sớm sụp đổ bại vong."

Nữ hoàng mỉm cười, rồi nàng chợt tuốt kiếm ra, thanh trường kiếm bạch kim Niehar, chuôi kiếm đính kim cương trắng.

Và nàng bay xuống, nàng rời khỏi lưng rồng nhẹ bẫng như một áng mây. Một hình ảnh đẹp đến mức mà từ tuyệt mỹ cũng không đủ để miêu tả, mái tóc dài miên man của nàng tuôn ra óng vàng như những sợi nắng, và ngát hương của những loài hoa trắng.

Và thời gian như bị làm chậm lại.

Khi nàng bay xuống và vung thanh Niehar vào vị vua. Và nhà vua cũng vung bảo kiếm vàng lên đỡ đòn, nhưng lưỡi kiếm của ngài dễ dàng bị chém gãy làm hai mảnh như thể làm bằng đá. Nữ hoàng lướt qua ngài, và đầu ngài rơi xuống, vẫn đội nguyên mũ trụ vàng. Máu ngài phun lên cao, đỏ như lửa.

"Mặt trời đã tắt ở Ofounotos." Nữ hoàng nói, nàng nhìn xuống đầu vua Farasasor lăn dưới chân mình bằng đôi mắt xanh rực. "Và sẽ vĩnh viễn không mọc trở lại."

Nàng nhìn ra bãi chiến trường xung quanh, những kỵ sĩ Ofounotos cuối cùng đều đã gục ngã trước những lưỡi hái của đội quân hắc thiên sứ. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng:

"Đối với ta, cái chết cũng là sự khuất phục."

Nàng bước chậm rãi giữa những cái xác lổn nhổn, trên mình nàng là bộ áo giáp bạch kim mỏng nhẹ nhưng hoa mĩ. Bên dưới là chiếc váy trắng xếp tầng dài ngang gối thêu họa tiết bạc, và đôi chân nàng được bọc bởi đôi bốt bạch kim.

"Ofounotos và Kalzias đã bị chinh phục. Phương Nam đã hoàn toàn thuộc về chúng ta."

Một giọng nói giá buốt cất lên. Nữ hoàng quay nhìn ra sau. Gã quân sư của nàng - Yyza đang đứng đó, trong chiếc mặt nạ nửa vàng nửa băng và chiếc áo khoác dài trắng thêu ký tự bạch kim. Đôi mắt hắn xanh màu biển cháy.

"Ta muốn nhiều hơn nữa." Nàng nói.

"Sẽ theo ý Người." Yyza đáp.

Mưa chợt trút xuống, tiếng mưa râm ran vang lên khắp không gian.

Ở phía kia, Necedorria bỗng gượng dậy, bằng chút sinh lực cuối cùng nàng cố gắng lê bước tới bên xác nhà vua. Rồi nàng quỳ xuống và ôm lấy cái đầu đội mũ trụ vàng của ngài bằng cánh tay còn lại, giọng nàng uất nghẹn:

"Đức vua…"

Nước mắt nàng hòa vào cơn mưa. Nàng ngửa mặt lên trời và khóc, đau đớn, tuyệt vọng, u buồn. Nàng khóc không chỉ vì nhà vua, mà nàng khóc cho cả dân tộc của mình rồi sẽ diệt vong. Những làn mưa cứ không ngừng xối xuống, lạnh buốt, thê lương.

Myxallis bỗng xuất hiện phía sau lưng Necedorria, đôi cánh đen lấp lánh ngọc vàng của hắn tỏa ra đồ sộ. Ban nãy dường như hắn đã nương tay với nàng khi ra đòn kết liễu, và giờ hắn sẽ phải hoàn tất nốt nhiệm vụ của mình. Nhưng một lần nữa hắn lại do dự, hắn nhìn xuống nàng và sự thảm thương của nàng khiến ánh mắt hắn thoáng chùng xuống, và lưỡi hái trên tay hắn bất động.

"Ngươi còn chờ ta ra lệnh nữa sao, Myxallis?" Nữ hoàng Mesatra bước tới.

"Rõ, thưa nữ hoàng." Myxallis đáp, và cây hái vàng quét xuống.

Chiếc đầu của Necedorria rơi xuống nằm bên đầu vua Farasasor, và sẽ còn nằm bên như thế rất lâu về sau nữa, bởi chẳng còn ai sống sót để thu dọn chiến trường này. Và tất cả sẽ mục rã thành xương trắng, bị vùi lấp dần trong cát bụi tro tàn.

Nữ hoàng Mesatra lại cưỡi trên con rồng bạch kim bay lên không trung. Hắc thành Mezmethsormesh lại tách ra thành năm tên khổng lồ đá và tiến bước. Đội quân hắc thiên sứ bay rợp trời cùng thiên thành Etelhal.

Mưa chẳng hề ngớt tạnh. Nữ hoàng bay xuyên màn mưa giữa đội quân chết chóc của mình, mắt nàng sáng cháy, giọng nàng tỏa vang:

"Tiến lên các quân đoàn Hermaheim! Tiến lên và đừng quay đầu lại, bởi vinh quang đang ở phía trước, vinh quang của chinh phục và thống trị! Tiến lên hỡi những người con của hủy diệt! Tiến lên phương Bắc! Tiến về phương Tây và phương Đông! San bằng mọi vật cản, phá hủy mọi thành quách, tiêu diệt mọi sự sống! Hãy để cơn bão tuyệt vọng tiếp tục chuyển động, hãy biến Telasinkka thành địa ngục đầu tiên của thế giới! Và từ đống tro tàn đó, chúng ta sẽ xây dựng thiên đường."