Chương 7: Alcavika Gió xanh kiêu hãnh

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 7: Alcavika Gió xanh kiêu hãnh

Nắng rơi đầy trên lòng bàn tay Ifasia khi nàng đưa tay ra, màu nắng vàng ánh ả đến nỗi nàng chỉ muốn uống thử.

Lúc này, nàng và gã á thần đang đi qua một khoảng rừng thoáng đãng nơi những tán cổ thụ chỉ tỏa bóng thưa thớt, nhưng trên nền rừng thì lại mọc sum suê những loài thực vật có hình thù kì lạ và màu sắc sặc sỡ, như thể chúng đã tồn tại từ thời cổ đại hàng triệu năm trước.

Qua khỏi đó, hai người đã bước ra một bờ suối rộng lớn và trống trải. Những viên sỏi trắng lạo xạo dưới chân họ và con suối mênh mông chảy vắt ngang trước mặt. Dòng nước có vẻ hiền hòa và không mấy sâu, nhưng họ chợt nghe thấy những tiếng ầm ầm từ phía xa xa bên trái vọng tới, như thể một trận lũ dữ đang cuồn cuộn tràn về.

Nhưng không, chẳng phải lũ mà là một đàn ngựa lạ lùng đang trùng trùng phi tới.

Hãy nhìn mà xem, dáng hình chúng khác hẳn loài ngựa thông thường. Bởi phủ trên thân mình chúng không phải lông, mà lại là một lớp vảy cá màu lam nhạt bóng bẩy như được làm từ ngọc. Bờm và đuôi chúng là những sợi bạc dài mướt, mềm mại và lấp lánh. Cặp mắt của chúng cũng ánh sắc bạc, còn bộ móng dưới chân thì bằng ngọc xám cứng cáp.

Ifasia trầm trồ khi đàn ngựa xanh tràn qua ngay phía trước mặt mình, xuôi theo dòng suối chúng trập trùng lao đi như sóng lũ, dưới ánh nắng trông chúng thật dũng mãnh và đẹp đẽ biết bao. Hết lớp này đến lớp khác chúng nối đuôi nhau tung vó phi qua, nước bắn tóe ngầu bọt trắng dưới những bước chạy dồn dập sung mãn, nhưng nhìn kĩ mới thấy móng của chúng không hề chạm xuống đáy suối, chúng đang đạp trên mặt nước mà phi, bờm bạc và đuôi bạc tung bay phấp phới rực rỡ.

"Chúng là thứ ngựa gì vậy?" Ifasia hỏi.

"Thủy mã Nepshorr." Gã á thần đáp. "Loài ngựa của miền sông nước. Chúng thường tự do và kiêu hãnh phi trên những dòng sông con suối, trên những vùng hồ rộng, và trên cả đại dương. Loài ngựa này chỉ có ở miền Trung và phía Bắc Zanassa, khi tới eo biển Ebenamis cô sẽ còn thấy những đàn lớn hơn thế này nữa."

Hai người đứng trên bờ chờ một lúc đàn thủy mã Nepshorr mới phi qua hết, họ còn nhìn theo cho đến khi chúng xa khuất về phía hạ nguồn rồi mới bắt đầu lội qua con suối. Nước suối ngập gần tới đầu gối nên Ifasia phải vén váy lên cho khỏi ướt. Khi qua tới bờ bên kia, gã á thần bỗng đứng sững lại:

"Ồ sao ta có thể quên chứ? Lẽ ra phải bắt lấy một con Nepshorr ấy để làm thú cưỡi, nó sẽ giúp chúng ta mau chóng ra được khỏi khu rừng Neamiti này."

"Ngoài vàng ra chắc ngươi chẳng nhớ được thứ gì khác đâu nhỉ?" Ifasia mỉa mai.

Hắn phá lên cười, làm nàng cũng phì cười theo. Rồi hắn nói:

"Đừng lo, trong rừng này còn rất nhiều loài huyền thú khác. Rồi chúng ta sẽ tìm được thú cưỡi tốt hơn cả thủy mã."

Và họ lại đi tiếp, len lỏi qua đủ loài cây lạ lẫm và chiêm ngưỡng đủ quang cảnh lạ kỳ của khu rừng triệu năm tuổi.

Hiện giờ, họ đang luồn lách qua vô số dây lan rừng lướt thướt rủ xuống từ trên cao. Chúng có màu trắng và vàng, phủ dày đặc trên cả một khoảng rừng rộng, khiến họ phải khá vất vả để vượt qua, và mùi hương ngào ngạt của chúng còn vương lại trên người họ mãi.

Rồi một lúc sau, họ bỗng lạc vào một bãi nấm đá khổng lồ, nơi trú ngụ của hàng đàn bướm rừng muôn màu. Những cây nấm với đủ kích cỡ, có cây chỉ nhỏ xíu nhưng có cây cao ngang đầu người, thậm chí còn có những cây to lớn như cổ thụ. Chúng là những khối đá hình nấm hay là những cây nấm mang màu của đá thì Ifasia cũng chẳng rõ nữa, chỉ thấy đậu kín trên bề mặt của chúng là hàng vạn cánh bướm với đủ sắc màu rực rỡ nhất - tựa như những tấm thảm sống động và đầy tươi sáng.

"Hãy đi thật khẽ, đừng đánh thức lũ bướm." Gã á thần thì thào.

Hai người bước đi nhẹ nhàng giữa những cây nấm, cố không phát ra tiếng động nào. Nhưng rồi Ifasia chợt dẫm phải một cành cây gãy và ngã sấp xuống nền rừng. Thế là lũ bướm đã bị đánh động, và chúng lập tức ùa ra khỏi những cây nấm và bay tán loạn. Rất nhanh chóng lũ bướm đã phủ kín không gian, hàng triệu cánh bướm chấp cha chấp chới dày đặc như những màn sương pha trộn tất cả màu sắc có trên đời.

Ifasia và gã á thần tối tăm mặt mũi vì lũ bướm đang bu kín lấy hai người, chúng không ngừng ào ạt lao thẳng vào họ như những trận bão.

"Chạy thôi!" Gã á thần nắm lấy tay Ifasia kéo nàng dậy rồi hắn đưa nàng chạy đi.

Và hai người cùng nhau chạy xuyên qua muôn ngàn lớp bướm, muôn ngàn sắc màu. Họ cứ chạy mãi, chạy mãi. Cho đến khi đã hoàn toàn thoát được ra khỏi đàn bướm, họ mới buông mình xuống nền rừng đầy lá mục mà thở hổn hển. Dù mệt bơ phờ nhưng vẫn không nhịn được cười, và họ còn cười suốt một lúc lâu sau đó nữa.



Đến buổi trưa khi đi ngang qua một thác nước, Ifasia lại một lần nữa được trầm trồ, bởi hiện ra trước mắt nàng là một đàn thiên nga đỏ lộng lẫy đang vô tư tắm mát.

Những con thiên nga ấy quả là những sinh vật quá đỗi xinh đẹp, với lớp lông vũ đỏ thẫm như lửa, với mỏ bạc và chân bạc. Cổ chúng dài và uốn cong duyên dáng, mắt chúng đen láy tinh anh, chúng thong dong bơi lội dưới chân ngọn thác trông chẳng khác nào những đốm lửa bùng cháy giữa nền bụi nước trắng xóa.

"Thiên nga lửa Ivestal." Gã á thần nói. "Loài này hiện chỉ còn rất ít trên thế giới, chúng ta rất may mắn mới có thể gặp được chúng ở đây đấy."

Hai người nghỉ trưa luôn ở bên thác nước, họ vừa gặm cá nướng vừa ngắm nhìn bầy thiên nga Ivestal kia. Chúng đang nô giỡn âu yếm nhau, đám thì bơi dưới nước, đám thì vỗ cánh bay liệng phía trên đỉnh thác. Quang cảnh có khác nào chốn thần tiên.

Ánh nắng ban trưa rắc đầy trên những nhành cỏ. Gã á thần kể thêm cho Ifasia nghe những truyền thuyết về loài thiên nga này. Rằng chúng được sinh ra từ máu của nữ thần chiến tranh trong trận chiến cuối cùng của các vị thần. Khi nữ thần ngã xuống, từ vũng máu của nàng chợt trỗi dậy lên những con thiên nga có bộ lông đỏ rực, và chúng không tượng trưng cho chiến tranh mà tượng trưng cho khát vọng sống mãnh liệt.



Đến chiều, nắng vẫn ánh vàng trên khắp không trung và bầu trời. Bên dưới khu rừng Ifasia và gã á thần vẫn đang tiến bước, rồi thì họ đã phát hiện ra một loài sinh vật còn tuyệt mĩ hơn cả thủy mã và thiên nga lửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy sinh vật ấy Ifasia đã như muốn nín thở, bởi nàng đã hoàn toàn bị chinh phục trước vẻ đẹp huyền diệu của nó.

Giữa khoảng rừng trống kia, trên thảm cỏ phủ đầy những bông cúc họa mi xanh, là một con chim phượng hoàng khổng lồ với bộ lông vũ màu xanh lục và những dải đuôi vàng.

"Phượng hoàng rừng Alcavika." Gã á thần mỉm cười với đôi mắt lấp lánh những tia bạc. "Loài chim cực hiếm chỉ có ở rừng Neamiti, tốc độ bay còn nhanh hơn cả đại bàng tuyết. Giờ chúng ta sẽ thu phục nó!"

Alcavika, thần điểu rừng xanh, chúa tể các loài chim, gió xanh kiêu hãnh, linh hồn cỏ cây, hay rất nhiều tên gọi khác nữa. Loài chim đẹp tuyệt trần như một kỳ quan của tạo hóa.

Đậu sừng sững ở kia như một cây đại thụ kiêu hùng, giữa thảm hoa cúc họa mi xanh thắm rập rờn như sóng, chim phượng hoàng rừng đang vươn dài chiếc cổ lên cao với một phong thái tao nhã, đôi mắt bạc thánh thiện đang hướng lên ngắm nhìn bầu trời và những cơn gió. Mỏ của nó cũng bằng bạc, chân phủ vảy xám và vuốt bằng pha lê trắng. Toàn thân nó được bao phủ bởi những chiếc lông vũ dài tha thướt, óng mượt và xanh vô ngần, thứ màu xanh chẳng bao giờ có thể phai úa hay tàn lụi. Nhưng diễm lệ hơn hết thảy là mười một dải đuôi bằng vàng ròng ở phía sau, những dải đuôi dài như những dòng thác và luôn tỏa ra một thứ ánh sáng cao quý như ánh thái dương.

Ifasia vẫn chưa hết ngất ngây và xúc động, nàng và gã á thần đang nấp sau một thân cây và nhìn ra, hai người đang được chiêm ngưỡng một con phượng hoàng Alcavika bằng xương bằng thịt chứ không phải qua sách truyện hay tranh vẽ, nó hiển hiện trước mắt họ thật rõ nét và chân thực quá đỗi.

"Với một sinh vật như thế này… mà ngươi tính thu phục và biến nó thành thú cưỡi của chúng ta sao?" Giọng Ifasia run run.

"Phải, cô không muốn cưỡi trên lưng một con phượng hoàng rừng sao, sẽ phiêu lắm đấy." Gã á thần nháy mắt.

"Phiêu… Ta yêu cầu ngươi dùng từ đứng đắn!" Mặt nàng hồng lên. "Nhưng thu phục nó bằng cách nào chứ?"

"Hà hà, rõ ràng là cô muốn mà. Trước tiên cô nên biết cách phân biệt giữa chim phượng hoàng Alcavika trống và mái qua dải đuôi của chúng." Hắn chậm rãi nói. "Chim mái có dải đuôi vàng như thế kia, còn chim trống có dải đuôi màu bạc hoặc trắng. Và dải đuôi cũng chính là điểm yếu của loài phượng hoàng này. Trong mười một dải đuôi có một dải chứa đựng cội nguồn sức mạnh của phượng hoàng, nếu tóm được đúng dải này thì sẽ dễ dàng thần phục được nó, còn nếu tóm sai sẽ bị nó tiêu diệt."

"Làm sao để biết đâu là dải đuôi chứa sức mạnh khi cả mười một dải đều giống nhau như đúc?" Ifasia hỏi.

"Việc đó cứ để ta, ta có thể cảm nhận nguồn sức mạnh bằng tâm nhãn." Hắn tự tin nói.

"Câu này ngươi nói ra đơn giản quá, ta nghi ngờ lắm, khó mà tin được." Nàng xua tay.

"Cô tin hay không thì tùy. Mặt trời vẫn tỏa sáng mà chẳng hề phụ thuộc vào niềm tin của người trần gian. Giờ ta sẽ vòng ra phía sau để tóm đuôi con phượng hoàng, còn nhiệm vụ của cô là tiến ra trước mặt nó và thu hút sự chú ý của nó." Hắn phân công.

"Hả?" Mặt Ifasia sa sầm. "Sao ta phải làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế? Ngươi dám dùng ta làm mồi nhử à? Nhỡ nó tiêu diệt ta thì sao hả?"

"Đừng lo, lãnh chúa bé bỏng." Hắn mỉm cười. "Nó sẽ không tấn công cô nếu cô không tấn công nó trước. Vì vậy hãy thật nhẹ nhàng chậm rãi tiến ra, và đừng quên dang rộng hai tay cho nó thấy cô không có ác ý với nó. Bắt đầu nào!"

Nói rồi hắn lướt đi, nhanh và êm như gió cuốn, hắn đã mất hút sau những bóng cây bỏ lại Ifasia đầy ấm ức:

"Ehhh, ta đã đồng ý đâu hả!"

Nhưng rồi nàng cũng rời khỏi chỗ nấp và tiến ra khoảng rừng trống, quanh bước chân nàng những bông cúc họa mi rung rinh, cả thảm hoa khe khẽ gợn lên như một màn sương xanh.

Và chim phượng hoàng Alcavika đang hướng ánh nhìn đầy sắc bạc xuống nàng, nó nghiêng nghiêng cái đầu sang hai bên quan sát con người bé nhỏ phía dưới chân nó với vẻ tò mò cảnh giác.

Nàng dang hai cánh tay ra và bước về phía nó, từng bước thật chậm, gió đưa làn tóc nàng bay lên phất phơ, trong lòng nàng đầy hồi hộp và trên má nàng lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng nàng vẫn cố nở ra một nụ cười khi nàng ngước nhìn con phượng hoàng.

Nó vẫn chăm chú nhìn xuống nàng, nụ cười của nàng dường như khiến ánh bạc trong đôi mắt nó dịu đi một chút.

Mọi việc thật thuận lợi. Cho đến khi… nàng chợt vấp vào một mô đất và ngã úp mặt xuống thảm hoa.

Kiếm nàng văng ra khỏi vỏ, ánh sáng trắng từ lưỡi kiếm lóe rạng như tia chớp.

Và con phượng hoàng chợt cảm thấy mối đe dọa, nó lập tức dậm chân và đập cánh bay vọt lên trời xanh ào ạt như một luồng gió lốc. Tiếng kêu của nó cất lên vọng vang lanh lảnh.

Lúc ấy gã á thần đã ở rất gần đuôi con phượng hoàng, vậy mà nó đã bay đi mất ngay trước khi hắn kịp ra tay. Hắn tiếc nuối ngẩng nhìn theo trong một thoáng, rồi vừa thở dài vừa tiến về phía Ifasia.

"Cô đi bắt phượng hoàng hay đi vồ ếch thế?" Hắn mỉa mai. "Làm ơn đừng có ngã vào những thời khắc quan trọng nữa được không?"

"Thôi đi, ngươi cũng toàn quên những chuyện cần thiết còn gì?" Nàng lườm hắn bằng ánh mắt sắc như chứa cả ngàn lưỡi thép.

Hắn nín thinh, khắp vùng lưng lạnh toát. Tyxarar nói đúng, có vẻ như hắn bắt đầu bị ám ảnh bởi những ánh lườm của nàng rồi.

KÍÍU!!

Đúng lúc ấy tiếng kêu trong vắt của con phượng hoàng Alcavika lại ngân vang, từ không trung nó đang dang cánh sà xuống như một đám mây xanh khổng lồ.

Đôi mắt Ifasia mở lớn khiếp đảm. Gã á thần kéo lấy tay nàng:

"Nó tấn công chúng ta đấy, chạy ngay!"

Hai người hoảng hồn ùa chạy, những cây cúc họa mi ngả rạp dưới bước chân họ và dưới luồng gió hắt ra từ đôi cánh phượng hoàng. Chỉ thoáng cái con chim đã lướt xuống ngay trên đầu họ, bóng nó trùm lên họ và móng vuốt của nó đang vươn xuống sắc lẻm.

Vụt!

Gã á thần liền quăng người vào Ifasia, hắn ôm gọn lấy nàng và đẩy nàng ngã nhào, vừa kịp tránh khỏi móng vuốt phượng hoàng trong gang tấc. Hai người ôm lấy nhau mà lăn lộn mấy vòng trên thảm hoa cúc, trong khi con phượng hoàng thì ào ào lướt qua, quắp hụt mồi lên nó lại đập cánh bay trở lên cao.

Gã á thần nằm đè trên người Ifasia che chở cho nàng, hai người cứ nằm im re trong tư thế ấy thêm một lúc lâu nữa chẳng dám cử động. Con phượng hoàng vẫn đang lượn qua lượn lại trên không trung, nhưng có vẻ nó không còn muốn sà xuống nữa. Cảm thấy đã an toàn gã á thần mới rời khỏi người Ifasia và nằm vật ra bên cạnh nàng, chẳng hiểu sao hai người lại cùng bật cười dù vừa trải qua những giây phút thót tim.

"Nó đã buông tha cho chúng ta rồi, may quá." Gã á thần thở phào nói, hắn nhìn lên con phượng hoàng ở tít trên trời.

"Nhưng chúng ta chẳng còn cơ hội thu phục nó nữa." Giọng Ifasia đầy tiếc nuối.

"Lo gì, còn vô khối loài kỳ điểu khác tuyệt hơn phượng hoàng rừng." Hắn gối đầu lên hai cánh tay.

"Ngươi nói thật đấy chứ?"

"Ờ, ha ha."

Hai người cứ nằm trên thảm hoa cúc họa mi xanh ngát như thế và ngắm nhìn bầu trời, cảm giác thật thảnh thơi, khoan khoái. Lúc này họ thấy chẳng còn gì phải vội vã nữa.

Ifasia co bên chân trái lên và đặt hai bàn tay trắng ngần lên ngực, đôi mắt nàng biếc trong và những làn tóc đen huyền tỏa rộng trên những cánh hoa êm ái. Hương hoa thoang thoảng mơn man bên cánh mũi nàng, gợn lên trong nàng một chút xao xuyến. Những vầng mây trắng muốt trên vòm trời cao rộng kia đang chuyển dần sang màu vàng, rồi hồng, rồi tím, rồi cuối cùng bỗng trở nên đỏ rực. Cả trời mây đang bừng lên sắc đỏ của buổi hoàng hôn trong trẻo, thanh bình.

Gió nổi lên vi vút khiến cả cánh đồng cúc họa mi xôn xao, những bông hoa mảnh mai với cánh xanh nhạt và nhị xanh đậm, như màu xanh của nhựa sống tươi trẻ.

Ifasia cảm thấy mình như đang hòa tan vào màu xanh ấy, hòa tan vào cả ánh chiều và gió trên bầu trời hoàng hôn bao la kia. Nơi chim phượng hoàng Alcavika vẫn đang chao liệng vòng vòng với những dải đuôi vàng chói lọi.