Chương 11: Nước mắt á thần

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 11: Nước mắt á thần

Hồi 1: Sắc xanh của hi vọng

Luồng sét đánh văng Ifasia xuống đất như thể là một trái táo héo rụng, giáp ngực nàng cháy đen, mái tóc nàng xơ xác, thân thể nàng bốc khói.

Gã á thần điếng lặng như thể chính hắn vừa bị sét đánh, nhưng rồi cơn giận bùng lên trong mắt hắn, và hắn rút thanh kiếm lửa ra rồi lấy hết sức phóng thẳng về phía cái đầu của ả Hagya chúa. Phừng! Phừng! Cái đầu bùng lên những quầng lửa dữ dội và cao ngất, và nó chẳng còn có thể bắn ra bất kỳ tia sét nào nữa.

Gã á thần quỳ xuống bên nàng lãnh chúa, lòng hắn lạnh ngắt. Nàng yếu ớt nhìn hắn, với chút hơi tàn nàng khẽ mỉm cười:

"Giờ… mới thực sự là thảm… nhỉ?"

Nụ cười của nàng mới đau thương làm sao. Hắn cúi đầu xuống. Tro tàn tuôn như mưa quanh hai người. Và cơn gió lướt qua, mang theo hơi thở của thần chết đã gần lắm rồi.

"Sao cô lại làm vậy?" Hắn hỏi. "Sao lại phải xả thân để cứu mạng một kẻ như ta?"

"Vì ngươi cần thiết cho thế giới này hơn ta…" Nàng đáp. "Với nguồn sức mạnh ngươi có… ngươi sẽ cứu được rất nhiều người…"

"Cô đang nói cái gì vậy?" Hắn ngẩng lên nhìn nàng.

"Tyxarar đã cứu ta… Giờ ta lại cứu ngươi, và ngươi hãy cứu thêm thật nhiều người khác nữa… Cứ như thế chính nghĩa sẽ lan tỏa… và bóng tối sẽ bị đẩy lùi…" Ánh mắt nàng sáng lên le lói.

"Vậy ra đó là chính nghĩa ư?" Hắn đau đớn nhận ra.

"Phải, ta đã cho ngươi thấy chính nghĩa rồi đấy…" Nàng lại mỉm cười.

"Giờ ta phải làm gì đây?" Hắn thấy miệng mình đắng ngét.

"Hãy hứa với ta, Nethessarion…" Nàng gọi tên hắn, lần đầu tiên. "Ngươi hãy thay ta đi tiếp hành trình này, hãy đến và chiến đấu dưới ngọn cờ chính nghĩa của Acepeacesh, hãy chiến đấu để bảo vệ những người yếu đuối, chiến đấu vì tự do cho những dân tộc bị xâm lăng… Đừng chỉ chiến đấu vì bản thân ngươi…"

"Ta hứa." Hắn gật đầu. "Nhưng ta sẽ không để cô chết."

Nói rồi hắn lấy thanh kiếm băng và cứa mạnh vào lòng bàn tay trái của mình. Máu hắn chảy ra, một thứ máu kì lạ và đẹp tuyệt. Dòng máu hắn mang sắc bạc tinh quý, với những hạt vàng lấp lánh lẫn bên trong. Hắn đưa bàn tay tới sát bờ môi nàng, để dòng máu ấy chảy vào trong miệng nàng.

"Hãy uống đi, máu của một á thần đấy." Hắn khẽ bảo.

Nàng cảm thấy một vị thanh và êm, ấm áp và trong lành, như thể nàng đang uống nước từ một dòng sông mùa xuân đầy nắng.

"Nó có tác dụng gì…?" Nàng hỏi.

"Ta không biết." Hắn nói. "Nhưng các truyền thuyết luôn kể rằng uống máu của các vị thần sẽ được trường sinh bất tử, nên chắc là máu của á thần cũng có một phần công dụng nào đó."

"Hưm… ngươi còn không biết rõ về chính mình ư??" Nàng nghẹn. "Mà ngươi là con của vị thần nào thế…?"

"Điều ấy lúc này chẳng quan trọng." Hắn đưa tay gạt những tàn tro rơi trên khuôn mặt nàng. Hắn nhìn vào đôi mắt đen sẫm của nàng, đôi mắt mà sự sâu thẳm hắn chẳng bao giờ có thể thấy hết. Rồi hắn cúi xuống và hôn lên môi nàng.

Đó là cảm giác mà cho đến tận cuối cuộc đời mình, hắn cũng chẳng thể nào quên được. Làn môi nàng mềm như búp sen, tươi như lộc biếc, và mọi cảm xúc trong hắn đều bừng tỏa, bừng tỏa đến bất tận, như muôn ánh bạc đang tràn ra khắp thế giới.

Và khi môi hai người chạm vào nhau, trên trời đêm kia chợt lóe lên vô vàn dải sáng.

Những dải sáng dài và xanh biếc.

Mưa sao băng xanh đang kéo qua bầu trời, nhưng không phải sắc xanh lam rừng rực chết chóc như ngôi sao chổi Xelleca những đêm trước, mà là một sắc xanh lục êm dịu và an lành.

Sắc xanh của hi vọng.

Hồi 2: Như những vì sao

Những ngọn lửa đã dịu xuống, cái xác khổng lồ của ả hồ ly chúa Hagyleji đang bốc hơi thành những làn sương hồng, xám và bạc. Và cả xác của bầy Hagya rải rác trong rừng cây và bên bờ suối cũng vậy, chúng đang nhẹ nhàng siêu thoát.

Gã á thần bế Ifasia lên và đưa nàng tới bên bức tường băng. Rồi hắn ngồi tựa lưng vào lớp băng lạnh và để nàng nằm gối đầu lên đùi hắn. Hai người cùng ngắm cơn mưa sao băng xanh lấp lánh trên cao, những dải sao vẫn đang tuôn trào như vô tận. Gió vẫn thổi vi vu trên khoảng không gian trống trải mênh mông phía trước họ, và tro bụi vẫn bay nhưng đã thưa dần.

"Dường như em đã cảm thấy khỏe hơn rồi…" Nàng nói.

"Không biết là nhờ uống máu á thần hay nhờ nụ hôn đây nhỉ?" Hắn mỉm cười nhìn nàng.

"Là nhờ năng lượng tỏa xuống từ cơn mưa sao kia mới đúng…" Nàng khẽ cười, rồi nàng lại nhăn mặt vì đau đớn, những vết cháy xém trên người nàng nhức nhối.

Hắn im lặng và vuốt lên tóc nàng.

"Em nhớ Xepinor quá…" Nàng thì thào, nước mắt nàng ứa ra. "Em nhớ lâu đài Bách hồng hương, nhớ những đêm trăng xanh, nhớ những mùa hoa Trinh tuyết trắng nở rộ, nhớ ánh nắng vàng óng trên những cánh đồng, nhớ Ifasan, và cả Tyxarar nữa…"

"Một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng trở về." Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng. "Quê nhà ở phía sau luôn chờ đợi."

"Hành trình với anh, giá như em có thể đi xa thêm một đoạn nữa…" Giọng nàng buồn bã.

"Rồi chúng ta sẽ cùng đi thật xa." Hắn cúi xuống hôn lên trán nàng. "Xa tới tận cùng thế giới này."

"Nắm lấy tay em…" Nàng nói.

Hắn cầm bàn tay bé nhỏ của nàng lên và xiết chặt trong tay mình.

"Tháo chiếc nhẫn ra giúp em…" Nàng bảo hắn, trên ngón trỏ của nàng có đeo một chiếc nhẫn.

Hắn làm theo lời nàng. Đó là một chiếc nhẫn bạch kim, mặt nhẫn có hình hoa hồng được đính những viên kim cương nhỏ nhiều màu: xanh, tím, vàng, đen, trắng.

"Tặng anh đấy, chiếc nhẫn em thích nhất…" Nàng dịu dàng nói. "Coi như để trả cho chỗ máu bạc anh đã cho em uống…"

"Thế này thì nhiều quá rồi." Hắn lắc đầu.

"Không sao đâu, Nethesh…" Nàng mỉm cười. "Hãy nhận lấy đi, và… đừng bao giờ quên em nhé?"

Khi cơn mưa sao băng xanh đã đi qua, trăng lưỡi liềm mọc lên, trông có vẻ đầy hơn đêm qua một chút, và mang sắc tím nhạt, như một vết bầm đau buồn của trời.

Bức tường băng sừng sững giờ ánh lên sắc tím biêng biếc của ánh trăng, và cả sắc bạc tỏa xuống từ dòng sông Ngân hà lấp lánh kéo dài qua hai phía bầu trời. Đêm trở nên trong và sâu, khi gió và tro bụi lắng xuống.

Gã á thần lấy một sợi dây bạc luồn qua chiếc nhẫn mà Ifasia tặng rồi đeo lên cổ, chiếc nhẫn tỏa sáng trên ngực hắn như một đốm sao bé xíu.

"Sao anh có thể quên em được, Ifasiameyi." Hắn mỉm cười và lại nắm lấy bàn tay ấm mềm của nàng. "Ngay lần gặp đầu tiên, em đã gây ấn tượng cho anh. Em kiêu sa và cao ngạo, nhưng cũng rất kiên cường và chính trực. Em từ bỏ tất cả vương quyền của cải để lên đường chiến đấu ở một châu lục xa xôi. Em theo đuổi lý tưởng của mình một cách kiên định. Suốt bảy ngày chúng ta băng rừng trong mưa gió, dẫu biết bao lạnh giá và mỏi mệt em vẫn chẳng kêu than một lời, chỉ luôn luôn hướng thẳng về phía trước. Đi bên em anh cảm nhận được tất cả, ý chí và sự mạnh mẽ của em. Để rồi khi nắng lên, em tỏa sáng rạng rỡ như một nàng tiên rừng.

Làm sao anh có thể quên em được Ifasia? Em đã cho anh những cảm xúc anh chưa từng biết đến. Vào cái đêm bão tố sau khi tiêu diệt xong lũ ác thú rình rập, anh trở về hang đá và thấy em ngồi đợi bên thanh kiếm lửa, trong anh bỗng có một cảm giác ấm áp vô cùng, như được trở về tổ ấm bên một người thân yêu. Và khi chúng ta cùng nằm trên cánh đồng hoa cúc họa mi xanh, anh đã thấy thật vui và thanh thản, như đang nằm cạnh một người bạn tri kỷ, cùng ngắm mây trời chậm rãi thay sắc buổi chiều tà. Rồi đêm hôm qua khi chúng ta ngồi bên nhau dưới gốc cây cổ thụ rủ tóc trắng, lúc em tựa đầu xuống vai anh và thiếp ngủ bên anh, anh lại thấy thật yên bình, và anh đã ước giá như chúng ta cứ ở lại khu rừng này mãi mãi, chỉ hai chúng ta, sống giữa thiên nhiên cỏ cây, những năm tháng sẽ tươi đẹp biết mấy.

Em biết không Ifasia? Khi em khóc, khi em cười hay khi em giận, tất cả đều thật đặc biệt trong lòng anh. Được phiêu lưu cùng em, anh đã không còn cô đơn. Và anh không còn sợ ngày mai tới, vì đã có em đồng hành.

Dẫu quãng thời gian chúng ta bên nhau ngắn ngủi, nhưng với tất cả những chuyện đã trải qua thì làm sao anh có thể quên em được hả Ifasia?"

"Nethesh…" Nàng mỉm cười, và nước mắt nàng lại lăn ra. "Em xin lỗi…"

Hắn ôm lấy nàng và lại hôn lên môi nàng lần nữa. Một vài tiếng chim rừng văng vẳng từ xa rất xa. Không gian thật sâu thẳm.

"Anh biết không Nethesh, anh mang mùi hương của bầu trời…" Nàng khe khẽ nói. "Và em thích mùi hương ấy lắm. Lúc ngả đầu xuống vai anh và nhắm mắt lại, em thấy mình như đang ở trên những tầng mây, bay bổng giữa vùng trời bao la xanh ngắt…"

"Còn anh thích hương hoa hồng luôn tỏa ra thơm ngát từ em." Hắn hôn lên bàn tay nàng. "Anh thích cả cách em lườm." Hắn cười. "Thích đôi mắt đen huyền như biển đêm, và làn tóc như suối khuya chảy."

Đêm yên ả quá đỗi. Dưới chân bức tường băng cao ngất, chỉ có hai người bên nhau. Và dường như cả thế giới rộng lớn bên ngoài kia chẳng còn lại gì, không bóng người cũng không sự sống, tất cả như đều đã tan biến, chỉ còn lại hai người ở nơi đây.

"Hãy kể tiếp cho em những câu chuyện về rồng đi…" Nàng nói.

"Đang đến đoạn nào rồi nhỉ?"

"Rồng thủy quái Asgahnium."

"À phải rồi, Asgahnium." Hắn bắt đầu kể. "Loài rồng thủy quái, thân dài như trăn khổng lồ, đầu rồng hung dữ. Vảy trắng và gai trắng bao bọc cơ thể chúng, mắt chúng xanh cháy với tia nhìn dữ dội. Chúng thường sống dưới đáy những hồ băng sâu thẳm rộng lớn và lạnh cóng…"

Nàng muốn đưa tay lên và chạm vào khuôn mặt hắn, chạm vào đôi mắt xám bạc và mái tóc xám khói. Nhưng cơ thể nàng lại chẳng thể cử động. Dù vậy nàng vẫn mỉm cười ngắm nhìn hắn, lắng nghe hắn kể chuyện và ước giá như cứ mãi được như thế này, giọng hắn thật trầm và thật ấm, giữa đêm tĩnh lặng không một tiếng động hay âm thanh nào khác.

Cứ như thế hắn đã kể cho nàng nghe về tất cả các loài rồng, hắn cứ kể mãi, kể mãi cho đến khi cơn buồn ngủ khiến hắn gục đầu xuống và ngủ thiếp đi bên nàng.







Sáng hôm sau. Khi hắn thức dậy, thân thể nàng đã lạnh ngắt.

Hắn thẫn thờ nhìn nàng.

Gió sớm mai mát dịu. Nàng đã rời khỏi cuộc sống này thật nhẹ nhàng, như những vì sao tan biến khỏi bầu trời lúc bình minh lên.

Hồi 3: Erechitas

Ánh nắng đỏ tỏa chiếu lên không gian và bức tường băng những lung linh rạng rỡ. Bình minh vẫn mang đến những tươi tắn như mọi ngày, và bầu trời trong lành trải rộng ra bát ngát.

Gã á thần cứ ngồi lặng nhìn thi thể của Ifasia mãi, với đôi mắt xám bạc trống rỗng. Trông nét mặt nàng thật thanh thản, như thể một nàng công chúa đang ngủ. Và dẫu trên da thịt nàng đầy những vết thương cùng bộ váy giáp rách nát, thì nàng vẫn đẹp đẽ và thanh cao quá đỗi. Nàng vẫn tỏa hương như một đóa hoa hồng dịu dàng.

Khi nắng chuyển sang màu vàng, gã á thần đứng lên, hắn đưa thanh kiếm băng gõ nhẹ vào bức tường băng, và trong chớp mắt cả bức tường khổng lồ đã tan biến thành những làn khói mỏng. Thế rồi hắn sửa lại tư thế nằm của Ifasia cho thật ngay ngắn, hắn để hai chân nàng duỗi thẳng và hai tay đặt lên ngực, hắn vuốt mái tóc đen dài của nàng để những làn tóc lại chảy êm ả hai bên vai.

Hắn làm mọi việc thật lặng lẽ. Hắn hôn lên trán nàng thật lâu.

Rồi cuối cùng, hắn chỉ mũi kiếm băng vào nàng và lẩm nhẩm câu thần chú băng phong, từ mũi kiếm liền phóng ra một làn khí băng xanh nhạt bao phủ quanh nàng. Và cơ thể nàng bắt đầu đóng lên những lớp băng dày, từng lớp, từng lớp, cho đến khi chúng tạo thành một ngôi mộ băng long lanh dưới nắng.

Giờ hắn lại dùng thanh kiếm lửa khắc những dòng chữ lửa đỏ rực lên mặt trước của ngôi mộ băng, thật tài tình khi lửa được viết ngay trên băng. Lửa vĩnh cửu và băng vĩnh cửu. Nghĩa là chúng sẽ trường tồn và bất diệt với thời gian, vĩnh viễn bảo vệ cho thân xác nàng thiếu nữ nằm bên trong chúng được vẹn nguyên.

Những dòng chữ lửa viết:

‘Ifasiameyi, lãnh chúa của xứ sở hoa Trinh tuyết Xepinor - vương quốc Elvipasyl, chủ nhân của lâu đài Bách hồng hương. Một trái tim chính nghĩa.’

Rồi tiếp đó, hắn lau thanh kiếm Tialander của nàng cho bóng loáng rồi cắm nó trước ngôi mộ băng thay cho cây thập tự.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, hắn chợt bật khóc. Hắn khóc như một đứa trẻ, hắn gập người xuống mà khóc.

Giờ chặng đường phía trước của hắn sẽ lại thăm thẳm và đơn độc. Như định mệnh của một kẻ lữ hành cô đơn.

Khi hắn khóc, những giọt nước mắt của hắn rơi xuống đất làm mọc lên những bông hoa bé nhỏ lung linh, cánh hoa trong suốt như được làm từ nước đá, nhị hoa là những sợi bạc mảnh mai.

Sau này, họ gọi đó là hoa Erechitas - nước mắt á thần.







Và một ngàn năm sau, người ta vẫn còn cất lên những khúc ca về loài hoa này:

"Erechitas, đóa hoa mong manh

Cánh hoa là băng, nhị hoa là bạc

Hương hoa thơm ngát mà buồn man mác

Như xót như thương kiếp phận vô thường…"

Hồi cuối: Lời hứa

Hắn đã ngồi khóc bên ngôi mộ băng của nàng suốt một ngày một đêm.

Sang đến bình minh ngày thứ hai, hoa Erechitas giờ đã mọc lên thành cả một cánh đồng mênh mông, phủ kín khoảng đất trống rộng lớn và lan cả vào rừng cây, muôn ngàn muôn vạn đóa hoa nhỏ bé xôn xao trong gió sớm rì rào. Ngôi mộ băng như một hòn đảo trong suốt nổi giữa một biển hoa trong veo với những đốm nhị bạc lấp la lấp lánh.

Thế rồi hắn đứng dậy, và gạt đi nước mắt. Hắn cúi đầu mặc niệm nàng trong một phút, rồi hắn nhìn lại khuôn mặt nàng đang say giấc bên trong những lớp băng, và nói:

"Ifasiameyi, hãy yên nghỉ nhé. Cô bé dũng cảm của anh, nữ thần Lerarna sẽ dang tay đón em vào lòng. Giờ anh sẽ lên đường tới Acepeacesh và cùng họ quét sạch đế chế Hermaheim ma quỷ, hay bất cứ thế lực nào muốn khơi dậy chiến tranh. Anh sẽ lấy đầu nữ hoàng Mesatravia hay bất kỳ tên bạo chúa nào khác muốn thống trị thế gian. Anh sẽ chiến đấu thay cho phần của em và sẽ vinh danh em sau mỗi chiến công. Hãy dõi theo anh nhé Ifasia yêu dấu, anh sẽ trở thành niềm tự hào của em."

Và như thế cuộc phiêu lưu lại bắt đầu, với cặp song kiếm lửa băng đeo sau lưng, và túi hành trang gọn nhẹ quấn quanh mình. Nắng đã vàng ruộm rồi, nhuộm sắc màu óng ánh mênh mang xuống cánh đồng hoa thương mến.

"Tạm biệt nhé, Ifasia, anh đi đây. Khi nào cuộc chiến kết thúc anh sẽ lại trở về đây bên em." Hắn mỉm cười. "Đó là một lời hứa đấy."

Và như thế, hành trình của gã á thần đã chính thức bắt đầu.