Chương 13: Món quà màu nhiệm

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 13: Món quà màu nhiệm

Những câu chuyện vẫn tiếp tục được kể, và những ly rượu tuyết thảo vẫn tiếp tục được rót đầy. Nethesh và nữ chúa Chiviol nói hết về lịch sử thế giới thì lại chuyển sang nói về lịch sử các vị thần, về các anh hùng ngàn xưa, rồi về các vùng đất huyền thoại trên khắp bảy lục địa và năm đại dương. Và vẫn còn rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng giờ trăng đã lặn, sao đã mờ dần, đêm đang tan, và bình minh đang sắp lên rồi.

"Nào, hãy cùng uống ly rượu cuối cùng, bạn của ta." Nữ chúa Chiviol nâng ly lên. "Hiếm khi có được người nói chuyện hợp với ta như ngươi, Nethesh."

Nethesh mỉm cười, anh đưa ly rượu của mình cụng vào ly của nàng nữ chúa, rồi hai người cùng uống cạn hết sức sảng khoái.

"Thật là một đêm đầy thú vị." Nethesh nói, anh nhìn vào đôi mắt màu xanh lá sáng trong như thủy tinh của nàng nữ chúa. "Cám ơn rất nhiều, nữ chúa Chiviol. Cô là một người bạn tuyệt vời và đáng mến. Cô đã cho tôi thấy vốn hiểu biết của tôi vẫn còn kém lắm, những câu chuyện cô đã kể tôi sẽ ghi nhớ."

Chiviol mỉm cười, và những dợn tóc trắng như tuyết hai bên gương mặt nàng khẽ lay động trong chút gió thoảng ban sớm.

Đêm đang nhẹ nhàng tan đi, và hừng đông tím đẫm đã ló dạng, mọi người đều đứng dậy, bữa tiệc đã tàn. Chiviol quay nhìn Nethesh và Emibenia, nàng dịu dàng nói:

"Giờ là thời khắc chia tay. Bọn ta sẽ tan vào ánh ngày, còn hai ngươi sẽ tiếp tục hành trình xa vạn dặm của mình. Để tới Acepeacesh hai ngươi sẽ phải đi qua đại thảo nguyên Pellehalla mênh mông và nhiều vùng đất khác nữa ở phía trước, rồi còn phải vượt qua biển cả đầy sóng dữ. Những chặng đường sẽ rất dài và vất vả, thế nên ta sẽ ban tặng cho hai ngươi một thú cưỡi."

Rồi nàng huýt sáo một tiếng dài, và từ đằng xa có một cái bóng trắng đang phi đến. Khi nó tới gần, sắc trắng của nó càng sáng bừng.

Đó là một sinh vật mà ngay cả Nethesh cũng chưa từng biết tới. Nó có mình của loài ngựa nhưng đầu lại của loài rồng, toàn thân nó được che phủ bởi một lớp lông vũ của loài đại bàng, trong khi phía sau nó lại là đuôi của loài phượng hoàng với ba dải đuôi rất dài. Tất cả đều mang một màu trắng tuyền. Trắng đến rực rỡ.

"Đây là một con rồng thảo nguyên Capidparos." Chiviol giới thiệu. "Từ nay nó sẽ cùng đồng hành với hai ngươi."

Nethesh thích thú bước đến làm quen với con rồng Capidparos, anh đưa tay vuốt lên lớp lông vũ mượt mà trên lưng nó. Nó hực lên một tiếng và dậm dậm bộ móng bằng đá xuống mặt cỏ, trên đầu nó lởm chởm sừng lớn sừng nhỏ.

"Mình ngựa, đầu rồng, lông đại bàng, đuôi phượng hoàng. Dũng mãnh oai vệ mà cũng thật uyển chuyển tao nhã." Anh vui sướng nói. "Quả là một món quà vô giá, thưa nữ chúa của các tinh linh thảo nguyên."

"Ta mừng vì ngươi thích nó, Nethesh." Chiviol khẽ gật đầu. "Nó có vẻ cũng khá thích ngươi đấy." Nàng cười.

Emibenia thì có vẻ hơi e dè con rồng Capidparos, cô bé chưa dám bay lại gần nó mà chỉ lơ lửng ở cách một khoảng. Chiviol mỉm cười nhìn cô bé:

"Còn cô bé này, nhỏ xíu như vậy thì đi chiến đấu làm sao?"

"Dạ, con có kiếm đấy ạ." Emibenia lại rút ra thanh kiếm thủy tinh của mình.

"Và em ấy còn có cả phép thuật nữa." Nethesh cười nói.

Chiviol che miệng cười, rồi nàng khẽ bảo:

"Cô bé dũng cảm, vì tinh thần chiến đấu của ngươi, ta sẽ tặng riêng cho ngươi một món quà."

Nàng cúi xuống và thổi ra một làn hơi bạc vào Emibenia. Làn hơi thơm ngát, dịu dàng bao quanh lấy cơ thể cô bé rồi dần tan đi.

"Thế là sao ạ?" Emibenia hỏi.

"À, món quà này phải chờ một lát mới có hiệu nghiệm." Chiviol hiền dịu đáp.

"Dạ vâng." Emibenia cảm thấy vừa háo hức vừa tò mò.

Nhiều nàng Aralariur lúc này cũng đang tới bên Nethesh, họ tặng anh những nhành hoa kèm theo những lời chúc:

"Lên đường may mắn nhé."

"Hãy chiến đấu anh dũng và lập thật nhiều chiến công nhé."

"Chàng kiếm sĩ, xin hãy gia nhập quân giải phóng để trả lại tự do cho những vùng đất bị đế chế Hermaheim chiếm đoạt."

Nethesh mỉm cười gật đầu với từng người, lòng anh đầy cảm động trước sự chân thành của họ. Cuối cùng Chiviol nói:

"Tạm biệt. Khi nào chiến tranh kết thúc hãy quay trở lại nơi này nhé, và kể lại cho ta mọi chuyện."

"Nhất định rồi." Nethesh đáp. "Tạm biệt."

Chiviol cất mình bay lên cao, đôi cánh bướm trong như màng nước của nàng lại bung rộng. Và các Aralariur cũng tung cánh bay lên theo nàng, những chiếc váy xanh rợp sắc thắm. Rồi khi tia nắng đầu tiên chiếu tới, cơ thể của tất cả bọn họ đều tan ra, tan ra thành muôn cánh hoa và lá cỏ, theo gió tỏa bay phấp phới trên khắp bầu không trung trong lành.

Và ánh bình minh tím đang tỏa lan biêng biếc trên khắp bầu trời. Kìa những hoa văn phát sáng trên những vòng đá khổng lồ của Eo Oa cũng đang chuyển sang sắc tím. Ban mai mát trong và thanh khiết.

"Họ đã tan biến hết rồi." Emibenia buồn thiu nói.

"Đến đêm họ lại hiện ra mà." Nethesh nói. "Và họ sẽ lại mở dạ vũ tiệc cùng trăng sao."

"Em không muốn phải xa họ đâu." Emibenia thút thít khóc.

"Rồi chúng ta sẽ còn trở lại đây mà, một ngày nào đó." Nethesh đưa ngón tay trỏ xoa đầu an ủi cô bé.

Cô bé liền cắn vào ngón tay anh.

"Đau quá, sao em lại cắn anh nữa hả?" Anh trừng mắt với cô bé.

"Anh lại muốn kiểm tra xem em có phải tưởng tượng của anh không chứ gì!" Cô bé xù tóc lên.

"Đồ ngốc, anh chỉ muốn an ủi em thôi."

"Sao anh cứ coi em là ảo ảnh thếế?"

"Đã bảo không phải rồi mà."

"Em đói quá."

"Hả, em đã ăn suốt đêm rồi còn gì."

Hai người quay lưng rời khỏi khu vực trung tâm Eo Oa, con rồng Capidparos dậm nước kiệu đi theo phía sau họ. Họ đi qua những vòng đá đứng uy nghiêm trong nắng sớm. Giọng Emibenia cứ ríu rít:

"Nè, nè Nethesh, không biết món quà nữ chúa Chiviol tặng em là gì nhỉ? Em nghĩ nữ chúa đã ban cho em một phép thuật nào đó."

"Ừ, cứ chờ xem." Nethesh nói, rồi anh vươn vai. "Anh buồn ngủ quá, có lẽ anh phải chợp mắt một lúc rồi mới tiếp tục hành trình được."

Anh ngồi xuống và ngả lưng vào chân một vòng đá, những nhành hoa mà các Aralariur tặng anh đặt sang bên cạnh. Emibenia bay xuống nằm trên bụng anh.

"Em cũng muốn ngủ." Cô bé cuộn tròn người lại.

"Không phải đêm qua em đã ngủ rất nhiều rồi sao?" Anh nhắm mắt lại, và nhanh chóng thiếp đi.







Nethesh ngủ tới tận trưa. Khi anh thức dậy, nắng đã vàng ruộm trên các vòng đá và trên nền cỏ xanh. Những nhành hoa của các Aralariur vẫn ở bên anh, nhưng cô bé tinh linh tí hon Emibenia thì đã không còn nằm trên bụng anh nữa rồi.

Mà thay vào đó là một thiếu nữ.

Một thiếu nữ với kích thước cơ thể của một người bình thường, đang nằm gối đầu trên bụng anh.

Và ngay lúc này thiếu nữ ấy cũng đang thức giấc, cô ấy chống tay ngồi dậy và chầm chậm mở mắt nhìn anh.

Anh nhìn cô ấy mà trong lòng ngạc nhiên hết sức:

"Emibenia… em lớn lên rồi đấy à?"

Bầu trời ban trưa xanh ngắt, và mặt trời rực rỡ tỏa nắng xuống.

Cô bé tí hon Emibenia giờ đã lớn phổng thành thiếu nữ, mái tóc màu bạc hà chảy mềm mại trên lưng cô như một dòng sông in rợp bóng cây xanh tươi mùa hạ, trên mình cô vẫn là chiếc váy ngắn như may bằng những lá cỏ, và phía sau cô vẫn là đôi cánh chim trong suốt nhưng giờ nó rất lớn.

Cô bé chống tay ngồi dậy và mở tròn đôi mắt long lanh màu xám mây nhìn Nethesh:

"Nethesh, sao anh lại nhỏ đi thế?"

"Không, là em lớn lên đấy." Nethesh đáp.

Cô bé nhìn ra xung quanh rồi nhìn lại cơ thể mình, môi cô bé khẽ nói:

"Heh, thì ra đây là món quà nữ chúa Chiviol đã ban cho em."

Rồi cô bé lại ngẩng lên nhìn Nethesh và cười híp mắt:

"Nhưng giờ em đã lớn bằng anh rồi."

Cô bé đứng phắt dậy và rút thanh kiếm thủy tinh bên hông ra, nó cũng đã to và dài ra theo cơ thể cô bé. Khi cô bé đứng dậy, đôi cánh của cô bé dang rộng với những lớp lông vũ trong suốt đẹp kỳ ảo, giọng cô bé đầy sung sướng:

"Và em đã có thể chiến đấu cùng anh."

"Anh nghĩ là thanh kiếm ấy vẫn không dùng để chiến đấu được đâu." Nethesh lẩm nhẩm. "Trông nó dễ vỡ lắm."

Emibenia vẫn đang hết sức khoái trí và phấn khích, bằng đôi chân trần cô bé chạy ra khoảng cỏ trống trải vừa reo lên vừa cười giòn giã, rồi cô bé chợt vỗ cánh bay vọt lên cao. Cô bé chao liệng vòng vèo một hồi trên không trung, rồi lại bay lên cao hơn nữa, cao nữa cao mãi, cho đến khi chỉ còn là một chấm đen li ti trên nền trời xanh thẳm. Và rồi chấm đen ấy cũng hoàn toàn mất hút.

"Thế là em ấy đã bay mất luôn rồi…" Nethesh ngước nhìn theo cô bé và thở dài.

Con rồng thảo nguyên Capidparos nằm gần đó cũng gầm gừ trong cuống họng như đồng cảm với anh.

Nhưng không, chỉ ít phút sau Emibenia đã lại bay về, từ trời cao cô bé dang cánh sà xuống, và rồi lại đáp xuống trước mặt Nethesh. Và giây phút ấy anh bỗng thấy cô bé không khác gì một thiên thần. Và thiên thần ấy ngồi xuống bên anh, giọng cô bé vẫn ríu ra ríu rít:

"Em vui lắm, giờ em đã có thể bay lên thật cao, lên tận chín tầng mây. Trước kia vì em quá nhỏ nên cứ mỗi khi bay cao lại bị gió thổi xuống, hi ha ha. Nè Nethesh, anh thấy hình dáng mới này của em thế nào?"

Nethesh nhìn lại Emibenia một lượt, mắt anh cũng đã dần quen với kích cỡ cơ thể mới của cô bé.

"Thì ra trông em cũng ra dáng thiếu nữ đấy chứ nhỉ?" Anh đưa tay xoa đầu cô bé, giờ anh đã có thể xoa đầu cô bé bằng cả bàn tay rồi.

"Thế trước giờ anh coi em là trẻ con sao?" Cô bé biểu lộ nét mặt nửa giận dỗi nửa thất vọng.

Anh cười, những lọn tóc khói xám của anh rung rinh dưới nắng.

"Ah, Nethesh…" Emibenia chợt ngập ngừng. "Anh này, em… em có một điều muốn nói với anh…" Mặt cô bé đang đỏ dần lên. "Thực ra, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã muốn nói…"

"Em muốn nói gì?" Nethesh hỏi. "Cứ nói ra đi."

Mặt Emibenia đã thực sự đỏ nhừ lên, thế rồi cô bé lấy hết dũng khí và nói:

"Em… em muốn được làm em gái của anh lắm ạ!"

"Thì cứ làm đi." Nethesh nói.

"Ế, thật không?" Emibenia không ngờ là anh ấy lại đồng ý nhanh đến vậy.

"Ừ." Nethesh gật đầu. "Từ giờ em sẽ là em gái của anh."

"Ahhh thích quá, vậy là em đã là em gái của một á thần." Cô bé vui sướng reo lên.

"Còn anh là anh trai của một tinh linh." Nethesh ngửa cổ cười.

"Anh sẽ mãi mãi, mãi mãi là anh trai của em nhé?" Cô bé khoác lấy cánh tay anh.

"Ừ, chúng ta không cùng một giống loài, cũng chẳng chung huyết thống, nhưng sẽ mãi mãi là anh em, là gia đình." Anh lại xoa đầu cô bé, những điều anh nói hoàn toàn là những gì trái tim anh nghĩ. Suốt những ngày qua Emibenia đã trở thành một điều thân thuộc đối với anh, như một cô em gái nhỏ vui tươi giúp anh quên hết ưu phiền. Và dẫu cô bé có ở dưới hình dạng tí hon hay lớn lên như hiện tại, thì tình cảm của anh dành cho cô bé vẫn không thay đổi.

Và rồi họ lại tiếp tục hành trình. Con rồng Capidparos cũng nhấc mình dậy đi theo họ. Dưới ánh nắng giữa trưa lấp lánh, họ đi xuyên qua cổ thành Eo Oa với lớp lớp những vòng đá uy nghi mà trầm tĩnh. Emibenia đi chân trần trên thảm cỏ, cánh cô bé xếp lại đằng sau, cô bé cứ lí lắc chạy vòng quanh Nethesh rồi lại khoác tay anh.

"Được sánh vai đi bên anh thích thật đấy ạ." Cô bé cười tươi rói.

"À, có lẽ anh vẫn thích em là cô bé tí hon hơn." Nethesh mỉm cười nói. "Anh thích cái cảm giác em ngồi vắt vẻo trên vai anh và ngân nga hát."

"Giờ anh cũng có thể cõng em trên vai anh mà." Cô bé vui vẻ đề nghị.

Thế là Nethesh để cô bé trèo lên vai mình và anh cõng cô bé đi, cô bé thực ra vẫn rất nhẹ nên anh chẳng gặp chút vất vả nào, mà lại có cảm giác được làm một người anh đích thực hơn.

Ngồi trên hai vai Nethesh, góc nhìn được thay đổi cao lên rất nhiều nên Emibenia càng phấn khởi, cô bé chỉ tay về phía trước và cất giọng trong vắt:

"Fwarr ~ Đi nào, đi tới Acepeacesh."

Cứ thế Nethesh cõng cô bé đi, đi mãi, trong thành phố đá chẳng còn bóng người. Và cô bé lại ngân tiếng hát, hát véo va véo von những bài ca về cỏ cây và về vạn vật. Những giây phút ấy Nethesh thấy vui và hạnh phúc lắm.



Khi đã ra khỏi thành phố vòng đá Eo Oa, hai người cưỡi lên lưng con rồng Capidparos, ngồi trên lớp lông vũ trắng tuyền mượt như nhung của nó, Nethesh ngồi trước còn Emibenia ngồi sau ôm lấy anh. Và con rồng gầm lên một tiếng rồi sải vó phi đi, với những bước chạy thần tốc nó chở họ lao thẳng về hướng Đông Bắc.

Và đại thảo nguyên Pellehalla cứ trải ra mãi trước mắt họ, xanh rờn như một đại dương bất tận của những lá cỏ.