Chương 14: Bài ca cuối cùng

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 14: Bài ca cuối cùng

Trên lưng rồng, Nethesh và Emibenia vẫn mải miết phi mãi, phi mãi. Gió thảo nguyên không ngừng lùa qua tóc họ, lồng lộng mà thơm ngan ngát.

Bầu trời đôi lúc đầy những đám mây xám trắng lớn tỏa bóng râm mát, đôi lúc lại quang đãng và chói chang nắng. Điểm xuyết đây đó trên nền cỏ xanh là biết bao màu sắc đẹp tươi của những loài hoa dại: Lam biếc của hoa nemophila, tím lịm của oải hương, hồng thắm của chi anh…

Họ vẫn phi mãi, có lúc họ phi xuôi theo những dòng sông dài xanh trong, hay phi ngang qua những cụm rừng nhỏ xanh thẫm. Có lúc họ lại phi hòa vào những đàn rồng Capidparos hết sức đông đúc, nhưng chúng đều có bộ lông đen tuyền thay vì trắng như con mà họ đang cưỡi, trập trùng trập trùng chúng lao nhanh giữa biển cỏ, những tiếng vó nện ồn ã và những tiếng gầm dũng mãnh.

Ngày qua ngày, chàng á thần và cô bé tinh linh vẫn cưỡi rồng phi mãi trên đại thảo nguyên bao la bát ngát. Họ phi trong buổi bình minh, phi trong ánh ngày, phi qua hoàng hôn, rồi phi dưới ánh trăng và dưới bầu trời sao. Có khi họ phi xuyên qua cả những màn mưa, phi dưới sấm sét giăng giăng trên vòm mây giông.

Và sau những cơn mưa thì Pellehalla lại càng thêm xanh tươi mơn mởn, và chân trời trước mắt họ lại bừng lên muôn sắc cầu vồng rạng rỡ.

Nhưng rồi bỗng một ngày họ chỉ còn thấy một sắc đen.

Như thể mọi màu sắc đã bị rút hết ra khỏi thế giới.

Lúc này họ đang phi vào một miền đất cằn cỗi, nơi mọi loài thực vật đều khô héo, queo quắt, đen xạm, tàn tạ. Cứ như chúng đã nhiễm phải một dịch bệnh đáng sợ nào đó. Hoặc cũng có thể chúng đã bị đầu độc bởi một thế lực hắc ám xấu xa.

Lòng họ chùng xuống. Sắc đen u buồn chết chóc trải ra mênh mông khắp xung quanh họ, ngay cả bầu không gian cũng giăng đầy tàn tro khói bụi, và mây trời thì mịt mùng u ám.

"Chuyện gì xảy ra với nơi này vậy?" Nước mắt rơi trên khuôn mặt Emibenia, quang cảnh khiến trái tim cô bé thắt lại.

"Chúng ta đã lạc vào một vùng đất chết." Nethesh nói, anh cho con rồng Capidparos phi nước kiệu và thận trọng quan sát. Khắp trên mặt đất là những lá cỏ đen héo rũ, và những bụi hoa xỉn màu úa nát. Rải rác đây đó vươn lên những thân cây khô chết đen thui vặn vẹo, cùng những khối đá đen thẫm hình thù kỳ dị ma quái.

Thế rồi, phía trước họ hiện ra một hồ nước đen đặc như hồ dầu, và âm u quái gở như một hố vực đầy bóng tối. Hay như một cổng vào của địa ngục?



"Một hồ nước độc." Nethesh nói, anh và Emibenia đã xuống khỏi lưng rồng và tiến tới sát mép hồ xem xét. Hồ nước này không quá lớn, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, nhưng nước hồ thì đen ngòm đậm đặc và đầy yêu khí. Chú ý lắng nghe, họ cảm thấy như có vô vàn tiếng rên rỉ thì thào vang lên từ dưới đáy hồ.

Dường như đây chính là trung tâm của vùng đất chết này, chính hồ nước đen này đã lan tỏa bệnh dịch và chết chóc ra khắp đồng cỏ xung quanh.

"Rời khỏi đây thôi, Emibenia." Nethesh nắm lấy cánh tay cô bé. "Đây là một hồ nước của ma quỷ. Nấn ná thêm sẽ chẳng có gì tốt lành đâu."

"Không." Emibenia lắc đầu, nước mắt vẫn đầm đìa trên khuôn mặt cô bé, những giọt nước mắt cứ lăn ra, nối tiếp nhau, óng ánh nhỏ xuống ngực áo cô bé.

"Kìa Emi… Sao em lại khóc?" Nethesh hỏi, vẻ đau thương của cô bé khiến lòng anh cũng quặn lên.

"Cây cỏ đang chết." Cô bé thổn thức. "Anh nhìn xem, các bạn cây cỏ đang chết, họ đang chết…"

"Chúng chỉ là cây cỏ vô tri thôi mà." Anh đặt tay lên vai cô bé.

"Không đúng…" Bờ vai cô bé run lên, giọng cô bé nghẹn ngào nhưng quyết liệt. "Cây cỏ cũng là những sự sống! Cây cỏ cũng có cảm xúc và biết cảm nhận! Em là một tinh linh của cây cỏ và em có nhiệm vụ phải bảo vệ họ. Em muốn trả lại màu xanh cho nơi này, em muốn trả lại sự sống cho các bạn cỏ cây…"

"Làm sao em có thể làm được?" Anh khẽ hỏi cô bé.

"Em sẽ làm được." Cô bé quả quyết. "Em sẽ dùng linh lực của mình để hồi sinh họ."

"Nhưng nơi này rộng lớn lắm, một mình em làm sao đủ sức." Anh lo ngại.

"Em sẽ cố gắng," Cô bé đưa tay gạt những dòng nước mắt, và đôi mắt màu xám của cô bé lại ngời sáng. "Với nguồn năng lượng phép thuật mà nữ chúa Chiviol ban cho em, em đã mạnh lên rất nhiều, và em sẽ cố gắng hồi sinh tất cả các bạn cỏ cây và hoa ở nơi đây."

Quyết tâm của cô bé khiến Nethesh chẳng thể ngăn cản, anh đành để cô bé làm theo ý nguyện của mình. Đứng giữa nền cỏ đen xơ xác cô bé cất lên giọng hát, bởi tinh linh dùng âm nhạc để giải phóng linh lực trong người. Những giai điệu bay ra từ miệng cô bé, mang theo muôn vàn những hạt bụi sáng li ti màu xanh lá.

Lấp lánh lấp lánh những hạt bụi sáng rắc xuống những lá cỏ chết, và kỳ diệu quá đỗi, rắc tới đâu sắc xanh lại bừng lên tới đó. Và từng nhành cỏ vươn thẳng mình dậy, không còn ủ rũ héo hon mà tràn đầy nhựa sống.

Emibenia dang đôi cánh trong suốt và từ từ bay lên cao, làn môi cô bé vẫn không ngừng ngân lên những giai điệu du dương, trong sáng, êm đềm. Và những hạt bụi sáng vẫn không ngừng tuôn ra, tỏa ra xung quanh cô bé, như những hạt sinh khí, theo gió bay xa hơn và lan rộng hơn.

Và màu xanh đang lan tỏa, lan tỏa, lan tỏa. Như những đợt sóng tươi thắm nuốt trọn lấy sắc đen sầu muộn. Mọi loài thực vật đều đang được vực dậy, những lá cỏ lại xanh rờn, những khóm hoa lại tỏa hương khoe sắc, và những thân cây lại đâm chồi trổ lá.

Nethesh đứng lặng người lắng nghe những bài ca tuyệt đẹp của tinh linh, lòng anh dâng lên nỗi xúc động khi ngắm nhìn vùng đất chết giờ lại đang dần trở nên xanh tươi, màu đen của cái chết đang ngày một bị đẩy lùi xa, những tàn tro khói bụi trong không khí cũng đang dần tan đi, ngay cả màn mây âm u dày đặc trên bầu trời cũng đang loãng dần.

Và những làn nắng vàng óng đang tỏa xuống, khiến vạn vật càng thêm lung linh. Từng tia nắng chiếu rọi xuống mặt hồ nước đen, như thanh tẩy hết những tà khí và chất độc, làm nước hồ lại trở nên trong lành và ánh lên sắc xanh biếc.

Chợt, những bóng đen méo mó ma quái đang bay túa lên từ dưới đáy hồ, chúng kêu khóc và vẫy vùng điên loạn, nhưng rồi chúng cũng dần bị thiêu rụi và tan biến trong biển nắng ngày một rực rỡ.

Vùng đất chết đã được hồi sinh.

Thực sự hồi sinh.

Và tiếng hát của Emibenia đã ngừng, cô bé đang chầm chậm rơi xuống, nắng và những hạt sáng nâng đỡ cơ thể cô bé.

Nethesh bước tới đỡ lấy Emibenia, cô bé đã lịm đi vì kiệt sức. Anh ôm cô bé vào lòng, vừa xót xa vừa tự hào nói:

"Emibenia của anh, em thật phi thường."

Cây cổ thụ đứng ven hồ giờ lại tỏa bóng xanh um, tán lá xum xuê rì rào trong gió. Nethesh đưa Emibenia tới đó và để cô bé ngồi tựa lưng vào gốc cây. Cô bé khẽ mở mắt nhìn anh và mím môi cười:

"Cám ơn anh, em cần nghỉ một lát…"

"Đồ ngốc, em đã giải phóng hết linh lực của mình rồi phải không?" Anh ngồi xuống bên cô bé.

"Em không sao đâu, anh đừng lo…" Cô bé gượng nói.

"Không sao thật chứ?" Anh nhìn cô bé và đưa tay khẽ vuốt lên những làn tóc bạc hà biêng biếc.

"Vâng, cũng may là em không bị thu nhỏ lại." Cô bé cười. "Và các bạn cỏ cây đã sống lại rồi, nơi này lại thật tươi đẹp…" Cô bé nhìn ra mặt hồ gợn sóng và những vùng cỏ xanh mơn man xa xa.

"Phải, thật tươi đẹp, hơn mọi nơi anh từng biết." Anh mỉm cười. "Em đã làm nên một điều kỳ diệu. Em còn mạnh mẽ hơn anh rất nhiều, cô bé ạ. Em sẵn sàng trao đi nguồn sinh khí của mình để cứu đồng cỏ. Còn anh lại chẳng thể bảo vệ được em."

Một khoảng lặng. Như có tiếng thở dài của gió. Nhưng rồi cô bé lại khoác lấy cánh tay anh:

"Em không sao thật mà, giờ em vẫn có thể hát cho anh nghe được đấy."

Cô bé ngả đầu xuống vai anh và khe khẽ hát. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô bé. Giọng hát của cô bé như tiếng thì thầm trong trẻo bên tai anh, cô bé đang cất lên một bài ca tinh linh êm ả nhẹ nhàng:

"Gió có trái tim của gió

Mây có trái tim của mây

Nước có trái tim của nước

Cây có trái tim của cây

Người có trái tim của mây

Vô hình không thấy được

Người mang trái tim của gió

Mênh mông không biết trước

Người mang trái tim của nước

Trong vắt mà cô đơn

Người mang trái tim của cây

Dịu êm và xanh rờn…"

Những giai điệu ấy ru anh vào giấc ngủ theo một cách thật thanh thản và yên bình. Còn cô bé thì dần tan ra bên anh.

Cơ thể cô bé đang tan ra, tan ra thành muôn vàn đốm sáng màu xanh bạc hà, lung linh tinh khiết như những vì sao tỏa vào không gian.



Khi Nethesh thức giấc, anh biết mình đã mất cô bé thật rồi. Giờ chỉ còn lại một mình anh ngồi dưới gốc cây trong buổi hoàng hôn đang chầm chậm ùa về.

Một vài chiếc lá lả tả lướt rơi.

Anh gục đầu xuống. Một nỗi u buồn tràn ngập. Mọi thứ về cô bé tinh linh ấy như một giấc mơ.

"Không, em là thật." Anh khẽ nói. "Em là cô bé đã luôn đi bên anh trong hành trình vừa qua, luôn hát cho anh nghe và luôn tươi cười. Và anh sẽ luôn nhớ về em, Emibeniafatilliarenasagra…"

"Tệ thật, đến giờ anh vẫn không thể nhớ được hết tên em." Anh thở dài, bỗng khao khát được lắng nghe tên đầy đủ của cô bé dẫu chỉ một lần nữa, cô em gái bé nhỏ của anh.

Đêm ấy, anh ngồi dưới gốc cây ấy trong lặng lẽ và cô đơn.







Bình minh lên rực rỡ. Mặt hồ óng ánh những tia nắng hồng. Tán cây lao xao và thảm cỏ dợn lên nhè nhẹ.

Nethesh bỗng thấy có một nhành hoa màu xanh bạc hà mọc lên bên cạnh mình.

"Là em đấy phải không, Emibenia?" Anh hỏi.

Nhành hoa khẽ đung đưa như đang cười.

* Và sau này người ta gọi đó là hoa Emibeni, cánh hoa màu bạc hà và lá có hình giống những chiếc cánh.

Nethesh đứng dậy, anh nhìn lại quang cảnh tươi đẹp nơi đây và mỉm cười:

"Emibenia, linh hồn em đã tan ra và hòa vào cỏ cây. Giờ em chính là cỏ cây rồi, và ở đâu có cỏ cây thì anh biết em sẽ ở đó. Anh sẽ luôn tìm thấy em, phải không cô bé?"

Khắp cánh đồng cỏ dợn sóng, và muôn cánh hoa cất mình bay lên lất phất. Nethesh lại cưỡi lên lưng con rồng Capidparos trắng tuyền phi vào giữa thảo nguyên lộng gió:

"Chúng ta cùng tiếp tục hành trình nào."