Chương 10: Trái tim quả cảm

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 10: Trái tim quả cảm

"Trời ơi, chúng ta sẽ đánh bại được thứ kia chứ?" Ifasia thảng thốt ngước nhìn con quái chúa đang hiện nguyên hình rõ mồn một trước mắt mình.

"Hãy thử xem nào." Gã á thần đáp, cặp song kiếm lại được tuốt ra trên hai tay hắn.

Chúa tể Hagya, Hagyleji, nữ chúa khổng lồ của bầy hồ ly tinh hồng nhãn, ả còn to lớn hơn cả tên tà thần của rừng Aviaram. Trông hình dạng ả gần giống với một nhân mã, chỉ có điều phần thân ngựa được thay bằng thân cáo với bốn chân dài mảnh duyên dáng, cùng bộ lông trắng mượt tựa như một cánh đồng tuyết tinh khiết không chút vẩn bụi. Phần thân người ở nửa phía trên của ả để trần, với bộ ngực như hai quả đồi tuyết căng tràn tuổi xuân thiếu nữ, nhưng làn da ả lại trắng bệch và khô nứt như mặt hồ băng rạn vỡ. Hai tay ả không mang vũ khí mà chỉ có những móng vuốt cong và sắc như những lưỡi hái chết chóc.

Nhìn lên cao hơn, khuôn mặt ả mang vẻ vô cảm uy nghiêm của một nữ thần cổ đại, với hai con mắt hồng rừng rực cháy như hai miệng núi lửa sắp phun trào dung nham. Trên đầu ả đội một chiếc vương miện làm từ xương trắng và hồng ngọc, mái tóc ả xõa dài với những làn tóc trắng phơ xen lẫn hồng nhạt. Và ả không chỉ có mười ba chiếc đuôi, mà số đuôi của ả nhiều không đếm xuể, chúng vần vũ xòe ra lớp lớp trùng điệp phía sau ả như vô vàn những dải lửa của mặt trời, với một sắc trắng rực rỡ khiến cả khoảng rừng rộng lớn sáng bừng lên.

Vừa mới hiện ra, ả Hagya chúa đã cất lên một tiếng kêu não nề như tiếng mèo rừng gọi đàn con không bao giờ trở về. Tiếng kêu lớn và vang xa tới nỗi khiến mọi muông thú trong bán kính nhiều dặm đều hoảng hồn trốn chạy.

Thế rồi, ả hướng cặp mắt cháy bỏng xuống hai con người nhỏ bé như những mầm cây non phía dưới chân ả. Và chẳng hề báo trước, từ cặp mắt ấy đột ngột phóng thẳng xuống họ hai luồng sét hồng rực sáng!

Gã á thần lập tức bắt chéo hai thanh kiếm tạo ra một vòm chắn năng lượng hai lớp mang hai sắc lam và đỏ, khiến hai luồng sét bị dội lại thành vô số những nhánh sét nhỏ.

Ả Hagya chúa liền tăng cường độ của hai luồng sét lên mức tối đa khiến chúng càng dữ dội, và từ mười đầu móng vuốt của ả đồng loạt phóng ra thêm mười dải sét ngoằn ngoèo và hồng rực nữa. Nhưng vòm chắn của gã á thần cũng được gia cố thêm năng lượng nên vẫn đứng vững, những luồng sét và dải sét cứ đánh vào lại bị dội ra, tung tóe ra xung quanh. Muôn ngàn tia sét cứ không ngừng tỏa văng ra mọi hướng, dày đặc như lưới nhện, khiến khắp không gian rực sáng chói lóa, và khiến Ifasia có cảm giác như đang chìm trong một biển sấm sét bất tận.

Sau đợt tấn công khủng khiếp ấy, cỏ cây đều đang rừng rực bốc cháy, bầu không khí bị hun nóng đến ngạt thở. Ả Hagya chúa ngoác miệng gầm gào, rồi ả dậm bước thình thình tiến lên. Mặt đất rung chuyển, những thân cây cháy sụp gãy, bụi lửa bay hỗn loạn khắp mọi nơi.

"Lùi lại phía sau, Ifasia." Gã á thần bảo nàng lãnh chúa, giọng hắn trầm khàn. "Đây không phải là trận chiến dành cho cô."

Đúng vậy, Ifasia cũng tự biết lượng sức mình, nàng chỉ là người bình thường còn đây là cuộc chiến của các vị thần. Và nàng đành bước lùi xuống theo lời hắn. Hắn đưa thanh kiếm băng vạch một đường xuống đất; ngay lập tức một bức tường băng trong suốt, rất cao và dày, phút chốc đã sừng sững mọc lên ngăn giữa nàng và hắn.

"Cứ đứng sau bức tường băng này, cô sẽ được an toàn." Hắn nói. "Đây là băng vĩnh cửu, không gì có thể phá vỡ."

"Hãy cẩn thận nhé…" Nàng chạm tay lên mặt băng lạnh buốt.

"Được rồi, cứ yên tâm." Hắn gật đầu. "Trận này ta sẽ lại chiến thắng, như bao trận khác từ trước đến nay."

Dù hắn nói vậy nhưng nàng vẫn thấy không an lòng, không hiểu sao nàng có một dự cảm rất xấu về trận đánh này. Một linh tính về một kết cục tồi tệ. Hết sức tồi tệ.

Hắn quay đi, rồi phóng thẳng về phía ả Hagya chúa.

Và ả lại phóng ra một trận bão những tia sét hồng chói lòa vào hắn. Hắn đáp trả bằng những luồng lửa và băng, đỏ rực và xanh biếc, phóng ra từ cặp song kiếm. Trong nháy mắt khắp không gian đã lại chìm ngập trong sấm sét, băng và lửa. Hoa lửa, hoa băng, lôi điện thi nhau bừng sáng. Cây cối hết đóng băng rồi lại bốc cháy, rồi cuối cùng tất cả đều tan ra thành tro xám. Những vòm cây cổ thụ biến thành những vòm lửa, rồi vòm băng, để rồi trong giây lát đã bị sấm chớp phá tung ra thành cát bụi. Không một thứ gì còn có thể tồn tại ở giữa trận chiến kinh hoàng của hai đối thủ sở hữu những quyền năng siêu việt ấy.

Đứng sau bức tường băng, Ifasia cảm thấy như đang nhìn ra một thế giới khác, thế giới của hỗn mang, thế giới của sự hủy diệt.







Sau một hồi, cả một khoảng rừng mênh mông đã bị san bằng thành bình địa, không còn một bóng cây ngọn cỏ mà chỉ thấy tro tàn rờm rợp tỏa bay, phủ lên không gian một màu xám ngắt, tang tóc. Bầu trời mở ra với muôn triệu vì tinh tú, nhưng ánh sáng tỏa xuống lại thật yếu ớt, lạnh lẽo.

Trận chiến của gã á thần Nethesh và ả hồ ly tinh chúa Hagyleji vẫn chưa phân thắng bại, đây có lẽ là con quái vật mạnh nhất và to lớn nhất mà hắn từng đối đầu.

Lúc này trên tay ả quái chúa đang hiện ra một cây rìu thần khổng lồ có cán dài nặng nề, cả lưỡi rìu lẫn cán rìu đều làm bằng thép đen bóng loáng. Và giờ ả không tấn công bằng sấm sét nữa mà bằng những cú bổ rung chuyển đất rừng, khiến tro bụi lại càng bị xới tung lên mù mịt. Nhưng chính vì có kích thước quá lớn so với đối thủ đã khiến ả khó chém trúng mục tiêu, nhất là khi đối thủ của ả lại có khả năng di chuyển phi thường.

Như một ánh chớp xanh, gã á thần nhoang nhoáng lướt đi trên mặt đất tránh khỏi những nhát rìu thần tới tấp bổ xuống. Rồi hắn chợt phóng sát tới dưới chân ả quái chúa, chẳng hề do dự hắn chém cả hai thanh kiếm trên tay vào cẳng chân trước bên trái của ả, làm những dòng máu xám lấp lánh ánh bạc tóe ra vương vãi.

Khi ả Hagya chúa gào lên và khụy cái chân bị thương xuống, thì gã á thần đã lại nhảy vọt lên không trung rồi. Lúc ấy, như một ngôi sao băng, hắn vun vút bay xuống và đâm thẳng cặp song kiếm vào bên mắt phải của ả quái. Lần này ả gào thét còn thảm thiết hơn, tiếng kêu của ả như phá nát không gian vọng lên cả vòm trời. Gã á thần không thể chịu được âm thanh ấy nên vội tung mình ra sau và đáp trở lại mặt đất, đầu óc hắn thoáng choáng váng.

Con mắt phải của ả Hagya chúa đã bị đâm mù, điều đó khiến ả giận dữ cuồng điên, ả truyền sấm sét vào cây rìu thần khiến nó sáng rực lên. Và rồi, nhắm vào gã á thần với tất cả hận thù, ả giáng cây rìu sét đồ sộ xuống hắn bằng tất cả sức mạnh ả có.

Gã á thần chẳng né tránh nữa, hắn chập hai thanh kiếm lại với nhau, để lửa và băng hòa quyện lại thành một thể thống nhất. Hai thứ tưởng chừng đối nghịch vậy mà chỉ trong một giây đã tan nhập vào nhau, tạo nên một thanh đại kiếm vừa trong suốt vừa đỏ rực, vừa tráng lệ lại vừa chết chóc, như thể là một khối kim cương máu.

Và khi cây rìu mang đầy những tia sét giáng xuống thì thanh đại kiếm kim cương cũng vung lên. Một âm thanh nhức óc và một quầng chớp chói lọi. Lưỡi rìu sét khổng lồ đã vỡ tan ra thành ngàn mảnh trong khi lưỡi kiếm kim cương vẫn vẹn nguyên.

Xuyên qua những mảnh vỡ của chiếc rìu, gã á thần tiếp tục bay vụt lên, dũng mãnh vô song hắn vung đại kiếm quét một đường trí mạng vào cổ ả quái chúa Hagyleji. Và chẳng còn một tiếng gào thét nào nữa bởi cái đầu khổng lồ của ả đã rụng xuống, rồi ngay sau đó cái thân hình đồ sộ với muôn ngàn chiếc đuôi của ả cũng ầm ầm quỵ ngã như đá núi sụp đổ. Máu ả chảy ra thành sông bạc dưới trời sao.

Đó là đòn đánh mà gã á thần đã dồn toàn bộ sức lực còn lại trong người, hắn đáp xuống mặt đất một cách nặng nề, cả cơ thể như đã kiệt quệ. Thanh đại kiếm kim cương đỏ rơi xuống ngay bên cạnh hắn, và lại tách ra thành hai thanh kiếm băng - lửa như cũ.

Ifasia bước ra khỏi bức tường băng và tiến về phía gã á thần. Khắp không gian, tàn tro bay tơi tả. Ngay cả nền đất cũng ngập đầy tro bụi, nơi đây quả thực đã là một thế giới khác, thế giới của sắc xám tang thương.

"Lần này đã thực sự kết thúc rồi chứ?" Ifasia lên tiếng, nàng nhìn về phía cái xác của ả Hagya chúa đang nằm im lìm như một gò tuyết lớn mà vẫn cảm thấy bất an, và những linh cảm xấu vẫn chưa nguôi đi trong lòng.

Gã á thần thu nhặt lại hai thanh kiếm, hắn nhìn nàng và cười:

"Trận này hai chúng ta đều thảm quá."

"Ngươi còn cười nữa sao?" Nàng lườm hắn, rồi nàng nói: "Lũ yêu quái này cũng được đánh thức bởi ngôi sao chổi Xelleca phải không?"

"Giờ chúng sẽ lại ngủ vĩnh viễn." Hắn nói. "Rời khỏi đây nào."

Cái đầu to như đá tảng của ả Hagya chúa nằm cách một đoạn so với phần thân, bên mắt phải bị đâm thủng nhắm tịt lại trong những quầng máu xám, còn bên mắt trái thì vẫn mở trừng trừng dù chẳng còn chút sinh khí nào. Nhưng bất chợt con mắt ấy lại đang hồng rực lên, và rồi nó đột ngột phóng ra một luồng sét lớn hướng thẳng vào gã á thần!

Lúc ấy hắn đã quay đi nên chỉ có Ifasia nhận thấy điều đó. Nàng hoảng hốt nhào tới và không một giây đắn đo, nàng đã hứng trọn luồng sét thay cho hắn.

Luồng sét đã giáng thẳng vào người nàng, mãnh liệt và tàn khốc thiêu đốt nàng từ trong ra ngoài.

Hắn quay lại và sửng sốt khi thấy cả cơ thể nàng đang rực sáng lên. Nàng đã che chở cho hắn, như thể là một thiên thần hộ mệnh với trái tim quả cảm.