Chương 6: Nàng tiên rừng

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 6: Nàng tiên rừng

Rồi bóng đêm ập xuống khu rừng. Những thân cây trở nên đen thui tăm tối và đầy đe dọa, cho đến khi ánh trăng xuyên qua những tầng lá chiếu rọi xuống thành từng vạt trong trẻo.

Ifasia và gã á thần Nethesh vẫn song hành tiến bước, trông họ thật nhỏ nhoi và lạc lõng giữa muôn vàn loài thực vật hoang dại của chốn rừng thẳm. Và chắc chắn, giờ là thời điểm ưa thích của những loài dã thú săn đêm khát máu.

"Tìm chỗ nghỉ thôi." Gã á thần nói. "Thơ thẩn trong rừng vào đêm khuya là tự sát."

Ifasia chẳng phản đối. Một lúc sau, hai người tìm tới bên một gốc cổ thụ to lớn đến nỗi bộ rễ của nó nổi tràn trên mặt đất như những xúc tu bạch tuộc khổng lồ phủ đầy rêu, họ nhìn thấy một chỗ hõm sâu giữa những nhánh rễ trông không khác gì một cái hang. Họ liền chia nhau ra nhặt một ít củi khô rồi đem vào trong cái hang đó nhóm lửa.

Gã á thần xếp những hòn đá tròn quanh đống lửa để tránh lửa cháy lan vào thân cây. Ifasia ngồi xuống và cởi túi hành trang đeo trên vai ra. Nền hang đầy cỏ, lá khô và vụn gỗ mục. Không khí trong hang mốc mác và lạnh lẽo, nhưng hơi ấm từ ngọn lửa đang lan ra thật dễ chịu.

Bữa tối chẳng còn bánh mì vì chiếc túi đựng thức ăn đã bị rơi mất khi con đại bàng tuyết đâm xuống cánh rừng, chỉ còn một ít phô mai và rượu táo. Ngoài ra có thêm những cây nấm gã á thần hái được lúc đi nhặt củi vừa nãy, hắn xiên nấm vào những cành cây nhỏ và nướng lên.

Họ dùng bữa trong lặng lẽ, chẳng ai nói với ai một lời. Chỉ có tiếng lửa cháy lép bép vì một vài cành củi vẫn còn tươi. Món nấm nướng thơm phức nhưng Ifasia chẳng hề đụng đến, nàng chỉ uống rượu và thy thoảng mới uể oải cắn một miếng phô mai nhỏ.

Phía bên ngoài ánh trăng đã tắt từ khi nào, chỉ có một màu đen kịt. Thế rồi tiếng mưa vang lên. Râm ran. Thăm thẳm.

"Mưa thế này Tyxarar đứng một mình nơi đó chắc sẽ lạnh lắm." Ifasia u buồn nói.

"Anh ấy giờ là cây rồi." Gã á thần bẻ mấy cành củi quẳng vào đống lửa. "Cây cối yêu mưa, chứ đâu sợ mưa."

Ifasia chợt bật khóc nức nở, nàng ôm lấy mặt mà khóc, những giọt nước mắt rơi ra trong veo và ánh lên sắc đỏ của lửa.

Gã á thần thở dài, hắn nhấm nháp xiên nấm và nghe tiếng nàng thổn thức khóc.

"Này thôi đi, cô say rồi đấy à? Đừng uống nữa." Hắn nhoài người tới vơ lấy chiếc túi da đựng rượu táo. Rồi hắn dốc chiếc túi lên miệng nhưng nó đã cạn nhẵn không còn nổi một giọt, nàng chẳng để lại chút nào cho hắn cả, đó là chỗ rượu cuối cùng rồi.

Nàng vẫn ngồi khóc, và cứ khóc mãi, đôi vai run lên và mái tóc mềm chảy xuống ngực. Hắn ngán ngẩm nhìn nàng:

"Cô yếu đuối hơn ta tưởng đấy. Ban đầu cứ nghĩ cô mạnh mẽ lắm. Vẻ cao quý kiêu hãnh của một lãnh chúa đâu rồi? Giờ trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ. Một cô bé đáng thương, yểu điệu, yếu mềm, mong manh. Cứ thế này thì dù có gia nhập quân đoàn Acepeacesh cô cũng sẽ sớm phơi xác trên chiến trường."

Nàng chợt lườm mắt lên nhìn hắn. Ánh nhìn của nàng như chất chứa cả những tức giận lẫn căm ghét sâu sắc, như thể muốn thiêu đốt hắn. Hắn không chịu được ánh mắt ấy nên đành quay nhìn ra cửa hang, nơi cơn mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt.

Khi hắn quay trở lại thì đã thấy nàng đang nằm sõng soài bên đống lửa mà ngủ thiếp đi, chắc nàng đã say quá rồi. Hắn nhìn khuôn mặt nàng mà bỗng không thể rời mắt, da nàng hồng lên vì rượu, đôi môi và những vệt nước mắt trên má nàng phản chiếu đậm ánh lửa, mái tóc đen óng phủ trên vai và cánh tay, nàng đẹp hơn cả nữ thần nhan sắc cổ xưa, và chắc chắn những tiên cá Naialand hay Eljornasium cũng chẳng thể so bì.

Một cơn gió lạnh ngăn ngắt như hơi thở của nữ thần băng giá chợt lùa vào trong hang. Gã á thần mở chiếc túi hành trang của Ifasia lấy ra một tấm chăn mỏng, rồi hắn đắp lên cho nàng.

"Cứ ngủ đi," Hắn vừa lẩm nhẩm vừa tựa lưng vào lớp gỗ cây thô sần của vách hang. "Đêm nay hãy cứ ngủ thật say, vì ngày mai… ai biết xảy ra chuyện gì."







Sáng hôm sau, cơn mưa vẫn chẳng dứt. Hai người rời khỏi cái hang dưới gốc cây và bước thẳng vào làn mưa lâm thâm. Cả rừng cây đều đã ướt đẫm, những cành lá lướt thướt ủ rũ, những đám hơi nước và sương lững lờ khắp chốn.

Họ lặng lẽ tiến bước bên nhau, các tầng tán cây phía trên cao đã cản bớt mưa nhưng y phục và đầu tóc họ vẫn dần ướt sũng. Và khi đi qua những khoảng rừng thưa họ mới thấy hết được cơn mưa lớn đến mức nào, mù mịt khắp trời, những làn mưa tới tấp táp xuống da thịt họ đầy rát lạnh.

Cả ngày dài họ cứ miệt mài đi xuyên rừng cây trong cơn mưa dai dẳng, nền đất rừng càng lúc càng thêm lầy lội và trơn trượt, màu xanh của các loài thực vật như nhòa đi trong sắc xám ảm đạm của những màn mưa sầu muộn.

"Ngươi có chắc đang đi đúng hướng không?" Ifasia hỏi, chiếc váy xếp li trắng sũng nước bết sát trên đôi chân nàng, mái tóc nàng vắt ra trước ngực và cũng ướt đẫm.

"Tất nhiên rồi, ta có thể xác định phương hướng bằng tâm nhãn." Gã á thần đáp, hắn cũng ướt nhẹp chẳng kém. "Và ta luôn biết rõ mình đang đi tới đâu."

Họ đi thêm vài tiếng nữa thì trời bắt đầu tối, và cơn mưa càng to thêm nữa. Đêm nay họ nghỉ lại trong một hang đá rộng rãi hơn cái hang trong gốc cây đêm qua.

Chẳng thể kiếm nổi củi khô để nhóm lửa, nên gã á thần đành dùng tới thanh Hỏa hồng tiên kiếm của mình. Hắn rút thanh kiếm ra và chỉ bằng một cái búng tay đã khiến lưỡi kiếm nóng đỏ lên như vừa lấy ra từ lò nung, thế rồi những lưỡi lửa bắt đầu tỏa bùng ra dọc theo lưỡi kiếm, chúng uốn lượn một cách sống động như thể đang trong một vũ điệu ảo diệu. Gã á thần cắm thanh kiếm bốc cháy xuống nền hang, những lưỡi lửa vẫn nhảy múa không ngừng, tỏa ra hơi nóng và ánh sáng khiến bầu không khí trong hang nhanh chóng trở nên ấm áp.

Rồi gã á thần lại trở ra bên ngoài để tìm thức ăn. Chờ hắn đi khuất Ifasia mới mở chiếc túi hành trang của nàng ra, chiếc túi làm bằng loại vải không thấm nước nên mọi thứ bên trong vẫn còn khô nguyên. Nàng lấy ra một chiếc khăn lớn, và một chiếc váy dài đỏ thêu hoa trắng.

Ifasia gỡ thanh kiếm bên hông và dựng vào vách hang, rồi nàng bắt đầu cởi bỏ bộ áo giáp ướt trên người. Khi đã cởi hết nàng dùng khăn lau khô tóc và cơ thể, rồi mặc lên mình chiếc váy mới. Thay y phục xong xuôi, nàng tới ngồi gần bên thanh kiếm lửa để sưởi. Cả ngày dài dầm mưa rét nàng gần như đã kiệt sức và lạnh run, giờ có lửa ấm và nơi khô ráo nàng cảm thấy như được hồi sinh.

Ifasia ngồi sưởi một lúc thì gã á thần quay trở về, trên tay hắn là một con rắn trắng lớn. Rồi hắn làm thịt con rắn, cắt khúc, xiên vào que và nướng bằng lửa của thanh hỏa kiếm. Ifasia không hài lòng với thứ đồ ăn này, nàng phàn nàn với hắn:

"Ngươi không thể bắt con gì khác dễ nuốt hơn được sao?"

"Cô tưởng dễ lắm hả?" Hắn thản nhiên nói. "Bữa sau đến lượt cô đấy, muốn ăn gì thì tự đi bắt."

"Hừm." Nàng chau mày bất mãn, nhưng vì đang đói nên cũng đành cầm lấy một xiên và ăn. Không ngờ thịt rắn tuyết lại ngon quá đỗi, mềm và thơm hơn cả thịt gà, đang nóng hổi nên vị càng tuyệt hảo không thể cưỡng lại được. Cắn miếng thứ nhất nàng cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường, cắn miếng thứ hai nàng bay thẳng lên cung trăng, cắn miếng thứ ba nàng đã phiêu lạc trên sao hỏa, và những miếng tiếp theo thì nàng đã ở rất xa hệ mặt trời…

Gã á thần còn mang về mấy trái mận rừng, to như trái táo, vỏ xanh nhưng bên trong vàng và ngọt đậm. Ifasia chậm rãi ăn một trái và nghe tiếng sấm rền ầm ì ngoài trời.

"Bão về rồi, mưa sẽ còn kéo dài." Gã á thần nói, gương mặt hắn trong ánh lửa trông đầy huyền ẩn.

Sau bữa ăn, Ifasia trải chăn ra một góc hang và nằm xuống. Nàng nằm ngắm những lưỡi lửa uốn lượn từ thanh kiếm một lúc, và nghe thêm một vài tiếng sấm rền nữa, rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ nàng lại khóc, nàng nhớ về những lúc tập kiếm cùng Tyxarar, nhớ những lời nhắc nhở bảo ban của anh, nhớ ánh mắt màu hoàng hôn xa thẳm mà anh nhìn nàng vào giây phút cuối cùng trước khi anh biến thành cây…

Bên ngoài, mưa gió vẫn gào rú liên hồi, sấm sét chốc chốc lại gầm vang. Rồi đến nửa đêm, một tiếng sấm nổ khủng khiếp khiến Ifasia chợt tỉnh giấc. Gạt đi dòng nước mắt, nàng ngồi dậy. Thanh kiếm cắm giữa nền hang kia vẫn đang tỏa ra những ngọn lửa đỏ rực, như thể nó có một nguồn năng lượng vô tận. Nhưng gã á thần thì đã không còn ở trong hang nữa. Hắn đã đi đâu giữa đêm mưa bão thế này?

Ifasia cảm thấy lo lắng, nàng đứng dậy rồi tiến ra cửa hang và nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy một màn mưa trắng xóa giữa đêm đen thăm thẳm. Đứng một lúc nàng lại quay vào ngồi xuống cạnh thanh kiếm lửa, trong bụng nôn nao bồn chồn. Nàng ngồi đợi mãi mà gã á thần vẫn chưa về, đã có chuyện gì xảy ra lúc nàng ngủ say?

Thế rồi, hắn cũng trở về.

Sau một chuỗi dài những tiếng sấm kinh thiên động địa, gã á thần đã bất chợt hiện ra ở giữa cửa hang, cùng với ánh chớp sáng rực trong màn mưa phía sau.

Khi hắn bước vào trong hang và được soi bởi ánh lửa, Ifasia rùng mình thấy toàn thân hắn đẫm mưa và đẫm máu. Những giọt nước mưa tong tỏng nhỏ xuống từ cơ thể hắn đều nhuộm trong màu máu, và thanh kiếm băng trên tay hắn cũng nhuốm đầy máu đỏ.

"Có chuyện… gì vậy…?" Ifasia sợ hãi hỏi, nàng đưa tay chặn lên ngực vì tim nàng đang run rẩy.

Hắn ngồi phịch xuống nền hang và quăng thanh kiếm băng sang một bên, rồi mới đáp:

"Lũ ác thú đã dòm ngó hang này. Ta vừa xử gọn chúng rồi."

Ifasia thoáng nhẹ nhõm, nàng đã nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng hơn. Nàng lại hỏi:

"Ngươi… có bị thương không?"

"Cô đang lo lắng cho ta đấy à?" Hắn nhìn nàng và cười. "Không cần đâu, chẳng có loài quái vật nào có thể làm xước dù chỉ một mẩu da của ta được cả, đây đều là máu của chúng thôi."

"Đừng hiểu nhầm." Ifasia nghiêm giọng nói. "Ta chỉ sợ ngươi bị làm sao thì ai sẽ đưa ta ra khỏi khu rừng này."

"Oh, cô nhẫn tâm quá nhỉ?" Hắn cười vang rồi đứng dậy và đi ra chỗ để hành trang của mình. Túi hành trang của hắn nhỏ gọn hơn của Ifasia nhiều và cũng làm bằng vải chống nước; hắn mở túi và lấy ra một bộ y phục gồm quần dài, áo vải và những dải băng dài, cả kiểu dáng lẫn màu sắc đều có vẻ giống hệt bộ hắn đang mặc. Chứng tỏ gu thời trang của hắn thật đơn điệu.

Rồi gã á thần bắt đầu tháo bỏ những dải băng xanh quấn trên hai cánh tay hắn, sau đó hắn cởi ra chiếc áo ướt át đẫm máu trên người. Cơ thể hắn đầy săn chắc như một bức tượng đồng tinh hoa nhất, các cơ bắp và nước da như được chế tác tỉ mỉ bởi đôi tay tài ba của vị thần điêu khắc và nghệ thuật.

"Cô còn định ngồi xem ta thay đồ đến khi nào hả?" Hắn chợt quay nhìn Ifasia.

Nàng đỏ bừng mặt, rồi chỉ trong nửa giây nàng đã chạy vút về góc hang của mình và nằm quay mặt vào trong.

"Ta sẽ cho cô xem thoải mái." Hắn cười nói. "Nếu cô cũng cho ta coi lúc cô thay đồ."

"Im đi tên láo xược!" Nàng hét lên và vụt trùm kín chăn lên đầu.

Mưa suốt đêm hôm đó. Và mưa suốt cả ngày hôm sau. Và cả ngày hôm sau nữa. Mưa dầm dề, mưa buồn thảm. Lúc rào rào, lúc rả rích, chứ chẳng khi nào tạnh hẳn.

Ifasia và gã á thần Nethessarion vẫn tiếp tục hành trình đầy vất vả trong khu rừng Neamiti rộng lớn. Ngày họ đi xuyên mưa gió, đêm họ nghỉ ở những hang động hay những chỗ có tán cây dày. Bữa ăn có các loại quả rừng, thịt sóc, hoặc lươn và cá bắt ở đầm lầy.

Ngày thứ năm, mưa vẫn rơi triền miên.

Sang ngày thứ sáu, mưa tuôn bất tận.

Rồi đến ngày thứ bảy, khi Ifasia đã mất dần hi vọng về việc có thể thoát khỏi cái màu xám xịt u uất của những cơn mưa, thì trời bỗng hửng nắng.

Bừng lên giữa vòm trời mờ mịt, nắng đẩy dạt những quầng mây tối tăm và chiếu tỏa xuống thế gian sắc vàng rạng rỡ. Nắng thắp sáng trên khắp các tán cây và mang trở lại màu xanh tươi thắm cho cành lá. Muôn vàn tiếng chim hót cất lên và muôn vàn loài hoa hé nở. Khu rừng Neamiti trở nên sinh động, đẹp tươi như vừa được thay một lớp áo mới. Vạn vật đều ngập tràn sức sống như mới được tái sinh.

Và những đau buồn trong Ifasia thoáng chốc như cũng đã tan biến hết, bước chân nàng thanh thoát và lòng nàng nhẹ bẫng, sắc mặt nàng tươi tắn và nét cười hiện ra trong vắt trên môi.

Gã á thần quay nhìn Ifasia, và giây phút ấy hắn bỗng cảm thấy mình như đang bước đi bên cạnh một nàng tiên rừng.