Chương 5: Hy sinh đầu tiên

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 5: Hy sinh đầu tiên

Họ tiếp tục lên đường từ lúc trời còn mờ sương. Bỏ lại ốc đảo phía sau, họ bay vào những màn sương mờ ảo, ẩm ướt và lạnh lẽo. Rồi khi mặt trời le lói nơi chân trời phía Đông thì màu sương trắng bị xua tan nhanh chóng, và thay vào đó là sắc đỏ vàng đầy huy hoàng của bình minh.

Ifasia cũng thấy lòng rộn lên những hứng khởi cho một ngày mới. Ngồi trên lưng đại bàng, nàng nhìn xuống biển cát trắng mênh mông của sa mạc Ujjam đang được nhuộm trong màu nắng vàng óng, những cồn cát nhấp nhô mềm mại cứ trải rộng ra xa tít mãi như không có điểm kết. Quang cảnh tuyệt đẹp quả khiến lòng người phấn chấn, hôm nay sẽ lại là một chuyến phiêu lưu mới, tới những miền đất mới.

Nhưng dường như, trên vòm trời kia vẫn còn lưu lại một vệt sáng xanh mờ nhạt của ngôi sao chổi Xelleca từ đêm qua, và nó lại khiến Ifasia thấy bất an. Đường tới Acepeacesh vẫn còn xa lắm, gian chuân thử thách còn vô vàn.

Con đại bàng vẫn lướt đi vun vút giữa không trung bát ngát nhằm thẳng về hướng Đông Bắc, đôi cánh trắng rũ ra từng hạt tuyết lất phất theo mỗi nhịp vỗ. Mặt trời dần lên cao, mỗi lúc một tỏa nắng chói chang. Bầu không khí bị thiêu đốt như trong lò luyện kim. Cái nóng của sa mạc rát da rát thịt, nóng từ trên trời rót xuống và nóng từ mặt cát tỏa lên, nóng điên đảo nóng rợn người. Ba người cưỡi trên lưng đại bàng phải trùm kín lên đầu những tấm vải dày mà vẫn chẳng thấy đỡ hơn là mấy.

Nhưng rồi cuối cùng sau nhiều tiếng đằng đẵng, con đại bàng cũng đưa họ bay vượt qua được sa mạc trắng Ujjam khắc nghiệt, giờ họ thấy ở dưới kia là một bãi đá rộng lớn với những lùm cây bụi xác xơ vàng úa. Qua khỏi bãi đá lại đến một rặng núi hiểm trở, lúc này đã là quá trưa nên họ cho con đại bàng hạ cánh xuống một đỉnh núi gai góc của rặng núi ấy.

Đỉnh núi toàn đá xám ngắt và không có lấy một cọng cỏ, họ ngồi nghỉ trong bóng râm của một khối đá lớn. Nước đem theo khá nhiều nên họ uống thỏa thích, rồi họ lại ăn trưa bằng bánh mì và thịt nguội, cùng với vài miếng phô mai sữa dê bùi ngậy.

"Lãnh chúa, Người nên ăn nhiều một chút." Tyxarar khẽ nhắc Ifasia, khi anh thấy nàng chủ yếu chỉ uống nước.

"Thôi đi." Ifasia nhíu mày nói với vẻ khó chịu, nhiều lúc nàng cảm thấy Tyxarar cứ như là bảo mẫu của nàng vậy.

Gã á thần ngồi dựa lưng vào chân khối đá, vừa gặm bánh vừa ngắm trời mây, trông hắn thật vô tư lự.

Ifasia đứng lên và bước lại gần con đại bàng tuyết Chirialga đang đậu lừng lững ngoài nắng, nàng muốn làm quen nhiều hơn với nó. Con đại bàng có vẻ cũng rất mến Ifasia, nó vươn cái đầu khổng lồ xuống cho nàng vuốt ve. Ôi, chỉ riêng cái mỏ pha lê trong suốt của nó cũng đã lớn bằng cả người nàng, và cặp mắt óng ánh sắc bạc của nó khi nhìn gần mới thấy hết được vẻ đẹp kì ảo. Ifasia mỉm cười và đưa tay vuốt nhè nhẹ trên lớp lông đầu mượt như nhung của con đại bàng, nàng hỏi gã á thần:

"Nó tên là gì?"

"Mây." Hắn đáp.

"Mây? Ngươi không thể đặt cho nó một cái tên mạnh mẽ hơn được sao?" Nàng bĩu môi.

"À, là vì ta đã quên rằng nó là một con chim trống." Hắn gãi đầu.

"Mi chỉ nhớ được tới vàng thôi phải không?" Nàng chán nản nói.

"Cái tên Mây hợp với nó đấy chứ." Tyxarar nói. "Bởi trông nó cũng không khác gì một đám mây trắng lớn." Anh cười rồi quay sang gã á thần: "Cậu đã thuần hóa được nó như thế nào vậy, Nethesh?"

"Đó là một câu chuyện rất dài." Hắn cười đáp. "Đến tối tôi sẽ kể cho anh nghe."

"Oh, tôi mong đến buổi tối thật đấy."



Buổi chiều, họ bay qua một đô thị rất lớn, những mảng thành phố với nhà cửa cây cối và sông hồ hiện ra thấp thoáng bên dưới những đám mây. Rồi tiếp đó họ lại bay qua những cánh đồng hoa màu, đồng ngô, đồng lúa, đồng dưa…

Đến khi mặt trời đã xuống lưng chừng khoảng trời phía Tây, nắng đã dịu nhẹ đi nhiều, thì họ đã bay tới rừng Neamiti - khu rừng nguyên sinh lớn nhất lục địa Zanassa. Và đó cũng là lúc họ đụng độ một đàn chim sắt Mahirus hết sức đông đảo.

Chim sắt Mahirus, chúng là loài chim không lông với lớp da trơn màu đen sẫm, cứng dày và bóng loáng như thể được làm từ kim loại. Đôi cánh của chúng có màng trong suốt như màng nước. Mỏ của chúng dài và nhọn, màu xám, trông như những mảnh đá sắc lẻm. Và cặp mắt chúng cũng có màu đá, sáng quắc dữ tợn.

Dù là một loài chim ăn thịt, và dù có số lượng áp đảo nhưng rõ ràng bầy chim sắt Mahirus kia chẳng dại gì tấn công một mãnh điểu khổng lồ như đại bàng tuyết. Tuy vậy để an toàn, đại bàng tuyết vẫn bay thấp xuống phía dưới tránh xa khỏi chúng.

Ifasia ngẩng nhìn lên, lũ chim Mahirus đang bay về hướng Tây, chúng bay san sát bên nhau như một vầng mây dài lê thê lấp loáng phản chiếu ánh nắng, những đôi cánh vỗ rào rạt và những cái mỏ cất lên những tiếng kêu lanh lảnh vọng khắp không trung.

Đại bàng tuyết giờ bay ngay phía trên tấm thảm rừng bạt ngàn, xanh sâm sẫm. Những tán cổ thụ khổng lồ nhấp nhô xen lẫn với những loài cây lạ lùng cao vút, xa phía Bắc là bóng những đỉnh núi phủ sương mây trắng xóa. Nắng đang đậm màu thêm, và gió mát mẻ với mùi hương của gỗ và lá. Nhưng đột nhiên, một quầng sáng chợt lóe lên giữa những ngọn cây ở phía dưới kia, và liền sau đó một luồng sáng xanh lục vụt phóng lên nhằm thẳng vào con đại bàng.

Đòn tấn công bất ngờ và chớp nhoáng từ kẻ thù bí ẩn, đại bàng tuyết dù đã nhanh nhạy nghiêng mình né tránh nhưng luồng sáng kì dị vẫn quét qua chiếc cánh bên phải của nó. Và như có ma thuật, cả chiếc cánh ấy bỗng cứng ngắc và những chiếc lông vũ trên đó đang biến thành những nhành lá xanh rờn.

Nhưng chưa hết, hiện tượng biến đổi lạ thường ấy đang nhanh chóng lan rộng ra toàn thân thể đại bàng tuyết, muôn vàn cành lá đang đua nhau mọc ra trên khắp mình mẩy nó từ đuôi cho đến đầu; những cành lá xanh mơn mởn, chúng đâm chồi nảy lộc không ngừng. Và chỉ thoáng chốc, con đại bàng như đã bị biến thành một cái cây xanh ngắt với đôi cánh dang rộng cứng đơ phủ đầy lá non tươi, xương thịt nó đã biến thành gỗ còn đôi mắt nó thì đã biến thành hai hòn đá bạc vô tri.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Ifasia và hai người còn lại đều sững sờ, kinh ngạc. Họ chỉ còn biết nằm rạp xuống và bấu víu lấy lớp cành lá trên mình con đại bàng, vì giờ nó đang lướt rơi xuống cánh rừng phía dưới như một cánh diều xanh đứt gió.

Những cành cây lớn bé gãy rụng răng rắc khi con đại bàng đâm xuống một tán cây cổ thụ vĩ đại, rồi mắc kẹt luôn trên đó. Gã á thần thoăn thoắt nhảy khỏi lưng con đại bàng, hắn vít vào các cành cây và các dây leo để đáp xuống mặt đất một cách dễ dàng. Ifasia và Tyxarar tuy vất vả hơn nhưng cuối cùng họ cũng xuống tới nơi. Khoảng rừng này toàn những cây đại thụ khổng lồ cao dễ đến trên năm mươi mét.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Ifasia lo lắng hỏi, nét mặt nàng đầy căng thẳng. "Luồng sáng xanh lục đó là gì??"

Khuôn mặt gã á thần tối sầm như bị bóng đêm bao phủ, chỉ có đôi mắt hắn là vẫn lấp lánh, giọng hắn âm u:

"Theo ta biết, thứ ánh sáng đó chỉ có thể là từ Tà thần của rừng Aviaram. Mọi sinh vật sống bị luồng ánh sáng của hắn chiếu vào đều sẽ hóa thành cây."

"Aviaram, Tà thần của rừng." Tyxarar lặp lại, ánh mắt anh cũng đầy lo âu, và mồ hôi lăn dài trên má anh. "Sinh vật huyền thoại đã chìm vào giấc ngủ sâu từ ngàn xưa, và gần như đã bị quên lãng. Vậy mà giờ nó đã thức giấc rồi sao?"

Ba người đều im lặng, họ vừa cảm thương cho con đại bàng tuyết xấu xố, vừa lo sợ cho những gì đang xảy ra.

Ngôi sao chổi xanh Xelleca có lẽ đã đánh thức những thứ cổ xưa và đáng sợ trên khắp thế giới này. Và chúng sẽ trỗi dậy với cơn thịnh nộ đã tích tụ ngàn đời.

THÌNH!!

Nền đất rừng bất chợt rung lên dữ dội. Từ phía xa cây cối đang gãy đổ rào rào.

Nhịp tim Ifasia dồn lên như trống trận, đôi mắt đen sẫm của nàng mở căng.

Tà thần của rừng Aviaram.

Nó đang tới!

GRÀÀÀO!!

Tiếng rống của tên tà thần nghe như tiếng cả đàn voi rừng đang gầm thét, và âm thanh ấy khiến đôi chân sau lớp váy của Ifasia bủn rủn.

THÌNH!

Nó đang tới, mỗi bước dậm chân lại khiến cả khoảng rừng rung chuyển, lá cây rụng xuống như mưa. Ifasia chết lặng trong nỗi sợ hãi bao bọc bủa vây, người nàng cứng lại.

THÌNH! THÌNH! THÌNH!!

Tiếng dậm chân ngày càng dồn dập và gần thêm, đó hẳn phải là bàn chân rất rất lớn. Tà thần của rừng Aviaram sắp hiện ra rồi, nó đã ở rất gần!

"Chạy đi, lãnh chúa!" Tyxarar hét lớn, anh nắm lấy cổ tay Ifasia và kéo nàng chạy.

"Tìm những tảng đá và nấp vào!" Gã á thần Nethesh cũng vừa quay mình chạy vừa thét to. "Đừng nấp sau thân cây vì con mắt của tên tà thần có thể nhìn xuyên qua cây rừng!"

Họ cuống cuồng tháo chạy; Ifasia vừa chạy vừa quay nhìn về phía sau, đôi mắt nàng đầy khiếp hãi khi thấy tên tà thần với một kích thước khổng lồ đang đánh gãy những thân cây lớn để xộc ra, khoảnh khắc ấy nhịp tim nàng đập mạnh đến tức thở.

Aviaram Tà thần của rừng, hắn hiện ra sừng sững như một tòa pháo đài, mà chiều cao ít nhất phải hơn hai mươi mét, cả cơ thể vĩ đại của hắn được bao phủ bởi một lớp cành lá dày rậm xanh rì. Hắn có tới bốn cánh tay to dài và lực lưỡng, trên các bàn tay vươn ra những chiếc vuốt đá sứt mẻ nhưng vẫn đầy nguy hiểm. Đầu hắn đội một chiếc vương miện khổng lồ bằng ngọc đen u tối. Hắn chỉ có một con mắt duy nhất, nhưng nó to cộ và xanh rực như màu lá cháy.

Và giờ con mắt ấy đang láo liên dõi xuống truy tìm những con mồi. Nhưng lúc đó Ifasia và Tyxarar đã vừa kịp náu mình vào phía sau một phiến đá lớn, còn gã á thần Nethesh thì biến đi đâu chẳng rõ.

Tên tà thần hung bạo nện bước giữa những thân cây đại thụ, đầu hắn liên tục lắc lư sang hai bên, quét ánh mắt chết chóc tìm kiếm những kẻ đang ẩn nấp dưới mặt đất. Miệng hắn há ra, nước dãi chảy nhễu nhạo trên những chiếc răng nanh ố vàng bẩn thỉu.

Ifasia ép sát mình vào lưng phiến đá, nàng gần như nhịn thở vì tên tà thần đang thình thình bước ngang qua gần ngay nơi nàng nấp. Hắn sẽ phát hiện ra mất! Ôi, hắn sẽ tìm ra mình… Những ý nghĩ của nàng run rẩy. Nhưng lúc đó Tyxarar đã chợt nắm lấy bàn tay nàng, và nàng ngẩng nhìn anh. Ánh mắt vững vàng của anh đang nhìn thẳng vào mắt nàng, giúp nàng lấy lại tinh thần.

Tên tà thần đã đi qua. Nhưng đúng lúc ấy chợt có một tiếng cú rúc rợn người vang lên.

Ifasia rùng mình, con cú đang đậu trên một cành cây cao tít, bộ lông nó xanh thẫm, và cặp mắt thao láo cháy xanh của nó đang chằm chằm nhìn thẳng xuống nàng.

Con cú xanh chính là tai mắt của tên tà thần, hắn điều khiển được thú rừng. Và tiếng rúc của con cú đã chỉ cho hắn vị trí hai con mồi đang ẩn nấp. Hắn lừng lững quay người lại, rồi nhấc bàn chân xanh lét đồ sộ lên toan đạp xuống phiến đá đang che chở cho Ifasia và Tyxarar.

Hai người vội vã bỏ chạy khỏi đó, ngay trước khi phiến đá bị dẫm nát vụn dưới gót chân tàn bạo của tên tà thần.

Nhưng giờ họ đã lộ diện trước hắn. Và cái miệng rộng ngoác của hắn như đang kéo lên một nụ cười quái ác, rồi liền sau đó từ con mắt to cộ của hắn vụt phóng ra một luồng sáng xanh rực rỡ thẳng xuống họ.

Giây phút ấy, Ifasia đã ngã ra nền đất, còn Tyxarar đã dang rộng hai cánh tay che chắn cho nàng. Và anh hứng trọn luồng sáng, nó chiếu thẳng xuống lưng anh.

Ifasia nhìn lên, tim nàng quặn lại khi chứng kiến những nhành lá xanh thắm đang tua tủa mọc ra trên khắp thân thể Tyxarar. Da thịt anh đã biến thành gỗ cây. Và đôi mắt màu vàng cam như màu hoàng hôn xa thẳm của anh chỉ kịp trao nàng ánh nhìn trìu mến cuối cùng, trước khi hóa thành hai viên sỏi lạnh lẽo, vô hồn.

"Không…" Nàng nghẹn ngào, nỗi đau khổ dâng ngập trong lòng.

Con mắt của tên tà thần Aviaram lại đang rực lên, chuẩn bị chiếu tiếp luồng sáng thứ hai xuống Ifasia.

Và cả cơ thể lẫn ruột gan nàng đều lạnh toát, bởi nàng đã cảm nhận được kết thúc của mình.

Nhưng ngay lúc ấy, gã á thần Nethesh đã xuất hiện! Hắn đã leo lên một vòm cây đại thụ từ lúc nào và giờ đang bay xuống. Nhanh như chớp, hắn đáp thẳng xuống mặt tên tà thần và dũng mãnh đâm cả hai thanh kiếm băng lửa vào con mắt xanh rực tàn ác.

Tên tà thần rú lên điên dại, tiếng rú lồng lộng sởn gai ốc, bốn bàn tay của hắn đồng loạt đưa lên ôm lấy con mắt đã mù, rồi lại lồng lộn vung ra xung quanh để tóm lấy kẻ vừa tấn công hắn.

Gã á thần Nethesh bay nhảy thoăn thoắt như chớp giật quanh tên tà thần; với cặp song kiếm mạnh mẽ trong tay hắn tới tấp tung ra cả ngàn nhát chém vào vùng cổ tên tà thần hung ác ấy, ánh kiếm cứ vun vút lóe lên giữa ánh chiều, cho đến khi cái đầu của tên tà thần đứt lìa ra và rớt uỳnh một tiếng xuống nền rừng bên dưới.

Và cái cơ thể khổng lồ xanh ngắt của tên tà thần giờ cũng chỉ còn biết nặng nề đổ xuống theo, máu hắn trào ra thành sông, thứ máu hôi tanh và cũng mang màu xanh của lá.

----

Lá rừng vẫn đang rơi như mưa. Cơn mưa xanh ngát.

Gã á thần Nethesh tra cặp song kiếm ra sau lưng khi hắn đáp xuống mặt đất, trên mình hắn lấm lem máu xanh của tên tà thần Aviaram. Phía trên những vòm cây, bầu trời hoàng hôn đỏ rực. Gã á thần ngẩng nhìn lên trong giây lát, rồi hắn cất bước tiến về phía Ifasia và Tyxarar.

Ifasia đang quỳ trên nền lá khô, hai bàn tay của nàng bưng lấy mặt, những giọt nước mắt chảy qua các kẽ ngón tay nàng, rơi xuống như những giọt mưa lấp lánh.

Tyxarar vẫn đứng đó, cả cơ thể bị bao phủ bởi những nhành lá tốt tươi, và như có cả những đốm hoa trắng. Gã á thần bước tới trước mặt Tyxarar, trong lòng hắn chợt dâng lên một cơn đau buồn, nhưng hắn nhanh chóng kìm lại và nói:

"Tyxarar, nhân miêu đến từ thành Naiasas, đảo quốc Naialand. Anh đã sống hiển hách, đã chiến đấu dũng cảm và đã chết như một người anh hùng. Hãy yên nghỉ nhé, bạn của tôi."

"Phải chôn cất anh ấy…" Ifasia ngẩng lên nói, giọng nàng nghẹn lại.

"Không, cứ để anh ấy đứng đây, hiên ngang giữa rừng cây." Gã á thần nói, hắn rút thanh hắc kiếm vẫn đeo bên hông Tyxarar ra và cắm xuống nền đất phía trước anh. "Giờ anh ấy là một phần của khu rừng này. Muông thú và chim chóc sẽ tới đây bầu bạn cùng anh ấy, những cơn gió sẽ kéo qua, vi vu kể cho anh ấy chuyện về những miền xa. Anh ấy sẽ không cô đơn, và sẽ bất tử như những cây đại thụ kiên cường kia."

Rồi hắn quay nhìn Ifasia:

"Bây giờ cô tính sao? Chúng ta đã mất phương tiện di chuyển và mất một người bạn đồng hành, giờ cô có còn muốn đi tiếp tới Acepeacesh, hay muốn quay về Xepinor?"

Ifasia đứng lên, nàng đưa tay gạt nước mắt:

"Tất nhiên là phải đi tiếp… Sao ta có thể quay về chứ?"

Gã á thần nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ifasia và bờ vai run run vì đau thương của nàng, hắn nói với vẻ cảm thông:

"Vì chỉ còn lại một mình cô, nên ta sẽ chỉ lấy một nửa tiền công."

"Không, ta vẫn sẽ trả ngươi đầy đủ." Ifasia lắc đầu, ánh mắt nàng lại sáng lên vẻ kiêu hãnh. "Lãnh chúa của Xepinor không nói hai lời. Chỉ cần ngươi đưa ta tới được Acepeacesh, ngươi sẽ nhận được đủ số vàng đã thỏa thuận."

"Tùy cô thôi." Hắn gật đầu.

Trước khi tiếp tục lên đường, Ifasia khẽ khàng và cẩn thận choàng lên cổ Tyxarar một chiếc khăn lụa thêu hoa, hi vọng nó sẽ giữ ấm cho anh khi sương đêm xuống.

Còn gã á thần, hắn cắt lấy một lọn tóc xám của mình rồi cài vào giữa những nhành lá trên vai Tyxarar, giọng hắn trầm sâu:

"Bạn của tôi ơi, lọn tóc này sẽ thay tôi ở lại cùng anh. Anh còn một câu chuyện chưa kịp kể cho tôi nghe, và tôi cũng có một câu chuyện hứa kể cho anh, đừng quên đấy nhé."

Hắn đặt tay lên bờ vai phủ lá của anh và mỉm cười:

"Chúng ta tuy không cùng giống loài, cũng chẳng chung chí hướng, nhưng sẽ mãi là những người anh em. Có lẽ anh chẳng thể quay trở về quê nhà Naialand được nữa, chẳng thể được nghe lại giọng hát của những nàng tiên cá trong đêm trăng. Nhưng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tới đảo quốc ấy, thay anh thăm lại quê hương. Giờ thì tạm biệt, bạn hiền của tôi."

Nước mắt Ifasia lại lăn dài trên gò má khi nghe những lời của gã á thần, nàng cảm động trước nghĩa khí của hắn và càng thêm xót thương cho Tyxarar, người đã bảo vệ nàng đến giây phút cuối cùng.

Xác của tên tà thần Aviaram đang bốc hơi thành những làn sương xanh nhạt và bạc. Cơn mưa lá vẫn tỏa rơi lác đác. Ifasia và gã á thần Nethesh cùng cất bước tiến thẳng vào rừng cây hun hút. Hành trình lại tiếp tục, dẫu chỉ còn có hai người, và dẫu Acepeacesh vẫn còn xa muôn trùng. Trước tiên họ sẽ phải vượt qua khu rừng già Neamiti sâu thẳm, huyền bí, và ẩn chứa đầy cạm bẫy này.

Điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước?