Chương 1: Bóng tối lan tỏa

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 1: Bóng tối lan tỏa

Một năm sau.

Nằm cách Hermaheim 11.800 km về phía Bắc là Acepeacesh, một thành phố tự trị vẫn được mệnh danh là thành phố của các anh hùng, hay còn được biết đến như vùng đất thánh của tất cả những ai có tinh thần quả cảm và trượng nghĩa. Đây là nơi tụ hội của các chiến binh, hiệp sĩ và cả các pháp sư lẫy lừng từ khắp mọi miền thế giới. Và là nơi mà bất kì kẻ có máu phiêu lưu nào cũng muốn được đặt chân tới một lần trong đời, bởi sự tuyệt mĩ và tráng lệ đến mức khó tin của nó.

Tất cả các tòa nhà ở Acepeacesh đều được xây bằng đá Teratica - một loại đá có màu xanh lam nhạt với những đường vân trắng. Nhìn từ trên cao, Acepeacesh như một vùng trời xanh trong in bóng trên mặt nước mùa hè, hay như một viên ngọc thanh khiết trồi lên từ lòng đất mẹ, trải qua bao tháng năm vẫn luôn ánh lên một sắc lam dịu nhẹ và an lành. Vì thế nơi đây còn có thêm những tên gọi khác như: Thành phố Lam thạch, thành phố Bầu trời, hay thành phố Thanh khiết.

Acepeacesh hiện sở hữu hai kỳ quan nhân tạo đáng tự hào bậc nhất của loài người, đó là: Tượng nữ thần chính nghĩa Lerarna và lâu đài Acemeras.

Tượng nữ thần Lerarna được đặt ở Đại quảng trường của thành phố. Cao 177 mét và được tạc từ đá Teratica vân bạc, quý hiếm hơn Teratica vân trắng, có sắc lam đậm hơn với những đường vân màu bạc óng ánh. Bức tượng khắc họa vị nữ thần trong tư thế đứng ngẩng cao đầu, tay phải của nàng giơ cao một vầng trăng lưỡi liềm lớn được đúc hoàn toàn từ bạc nguyên chất, còn tay trái nàng giữ một tấm khiên khổng lồ bằng vàng ròng.

Lâu đài Acemeras thì nằm trên đỉnh ngọn đồi lớn ở trung tâm thành phố, đây chính là nơi ở và làm việc của các nhà lãnh đạo Acepeacesh. Công trình này cũng được xây nên từ đá Teratica vân bạc quý giá, với một quy mô đồ sộ và hùng vĩ đến nỗi sẽ khiến những người mới thấy lần đầu phải choáng ngợp. Cả lâu đài có tới 133 ngọn tháp lớn nhỏ, mà phần mái của chúng đều được dát bạc. Trên đỉnh ngọn tháp cao nhất luôn tung bay phấp phới lá cờ hiệu hào hùng của Acepeacesh, với hình ảnh một ngôi sao tám cánh lớn thêu bằng sợi vàng ở chính giữa, bao quanh nó là bảy ngôi sao năm cánh nhỏ thêu từ sợi bạc, tất cả cùng sáng lấp lánh trên nền cờ màu xanh lam.

Là một thành phố tự trị nên Acepeacesh không thuộc sự kiểm soát của bất cứ quốc gia nào, mà được xem như một thành quốc độc lập, một liên hiệp các vương quốc, tồn tại với vai trò quan sát và gìn giữ nền hòa bình cho toàn thế giới.

Vào thời bình Acepeacesh được điều hành bởi hội đồng tối cao và quan nhiếp chính.

Nhưng khi chiến tranh xảy ra với quy mô lớn, khi xuất hiện những mối nguy cơ về một cuộc thế chiến, sẽ có một vị vua được bầu ra để lãnh đạo Acepeacesh, và lãnh đạo quân đoàn chính nghĩa trong cuộc chiến chống lại những thế lực xấu xa và khôi phục hòa bình.



Ở thời điểm hiện tại, người đang giữ vị trí quan nhiếp chính của Acepeacesh là Nenorrius. Lúc này, vị quan nhiếp chính ấy đang ngồi bên bàn làm việc của mình, trong một gian phòng lớn với những kệ sách cao tới trần. Trong các kệ sách ấy đầy ắp đủ các loại sách quý với đủ các ngôn ngữ cổ xưa, mà chủ nhân của chúng hẳn phải rất thông tuệ.

Nenorrius quả thực là một nhà thông thái lỗi lạc, nhưng nhìn ông lúc này thật tiều tụy và mệt mỏi. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt già nua trông như những vết rạch của bóng tối, mái tóc và chòm râu xám dài xơ xác như lấm bụi thời gian, và đôi mắt vốn tinh anh giờ như bị che mờ bởi màn sương của nỗi tuyệt vọng. Tất cả là bởi vì ông đang phải đau đầu với một cái tên.

Mesatravia.

Phải, Mesatravia, hay còn được gọi ngắn gọn là Mesatra, nữ hoàng của Hermaheim.

Nenorrius khép lại những bản báo cáo trước mặt và ngả người vào lưng ghế, ông đăm chiêu hồi tưởng lại về mười năm trước, ngày ông viếng thăm thủ đô Baraviya của vương quốc Hermaheim trong một sứ mệnh ngoại giao. Ngày ấy, ông đã được gặp Mesatra khi nàng mới chỉ là một cô bé bảy tuổi, một tiểu công chúa xinh xắn. Và ông còn nhớ như in đôi mắt đầy ấn tượng và cũng đầy ám ảnh của cô bé, một đôi mắt màu lam nhạt sáng ngời như ánh trời mây không bao giờ tắt.

Vậy mà giờ đây con bé ấy đã là đương kim nữ hoàng của một đế quốc bạo tàn.

Nenorrius lại run rẩy cầm lên một xấp những bản báo cáo mà ông đã nhận được trong suốt nhiều tháng qua, báo cáo về sự sụp đổ liên tiếp của các thành phố và các vương quốc phía Nam Telasinkka trước sức mạnh vượt trội của siêu đế chế Hermaheim.

Các quân đoàn của Hermaheim như một cơn bão kinh hoàng, chúng tràn qua tới đâu là chết chóc, điêu tàn. Như thể một thứ dịch bệnh lây lan chóng mặt, một đại dịch không thể kiểm soát. Như thể không có một chút hi vọng nào cho sự sống khi chúng tới.

Chỉ trong một năm, lần lượt chín vương quốc đã bị hủy diệt. Đầu tiên là Agshar, một đế quốc vốn rất hùng mạnh vậy mà đã phải thảm bại và diệt vong. Sau khi Agshar thất trận, ba nước chư hầu của Agshar là Prajna, Firca và Lhavia cũng nhanh chóng bị tàn phá thê thảm. Tiếp đó là đến các vương quốc Elerma, Yrim, và Brazamelo chìm trong biển lửa. Không chỉ tiến hành xâm lược trên đất liền, đế chế Hermaheim còn đưa những hạm đội chết chóc ra biển để chinh phạt và tắm máu hai đảo quốc Eldarhlion và Vicilther.

Vậy là đến giờ, chúng đã thâu tóm gần một phần tư diện tích lục địa Telasinkka.

Và chúng vẫn đang không ngừng lan tỏa.

Nhưng câu hỏi đặt ra là: Chúng đã có được nguồn sức mạnh khủng khiếp ấy từ đâu?

Câu trả lời lại đến từ một cái tên khác.

Yyza.

Nenorrius lật giở ra một bản báo cáo dài dằng dặc, bàn tay ông vẫn không ngừng run rẩy, và ánh mắt ông thì càng thêm u ám.

Yyza, kẻ luôn đeo trên mặt chiếc mặt nạ bằng vàng và băng. Hắn được biết đến như nhà tiên tri và quân sư của nữ hoàng Mesatra. Và hắn cũng là thống chế tối cao của tất cả các quân đoàn Hermaheim. Hắn chính là cội nguồn sức mạnh của đế chế.

Hắn thực sự là ai? Một pháp sư xuất chúng? Một con quỷ khát máu? Một vị thần quyền năng? Hay một sinh vật huyền bí của vũ trụ xa xôi? Chẳng ai rõ. Nhưng chính hắn là kẻ đã triệu hồi những đội quân từ Thế Giới Khác, những đội quân bất tử và bất bại, và chúng đang reo rắc kinh hoàng cho những vùng đất phía Nam lục địa này.

Yyza, kẻ luôn đứng phía sau lưng nữ hoàng, nhưng người ta đồn rằng mọi quyền lực thực sự đều thuộc về hắn. Thậm chí còn có những lời đồn rằng, dịch bệnh hai năm trước đã cướp đi sinh mạng của hoàng đế và bảy hoàng tử Hermaheim chính là do hắn gây ra, hắn đã đưa công chúa Mesatra lên ngôi theo cái cách đại nghịch vô đạo ấy và biến cô ta thành con rối của mình…

Chợt có tiếng gõ cửa khiến Nenorrius ngẩng đầu lên. Giọng tay lính hầu cận của ông từ bên ngoài nói vọng vào:

"Thưa ngài, có tin tức từ Sahavie."

Nenorrius gạt những bản báo cáo sang một bên rồi nói lớn:

"Cho vào."

Người đưa tin từ Sahavie là một kỵ sĩ trẻ trong bộ giáp đầy bùn đất và máu khô, anh ta tiến vào và cúi đầu chào Nenorrius một cách kính cẩn.

"Ngẩng đầu lên nào, con trai." Nenorrius nói. "Và hãy cho ta một tin tức tốt lành."

"Thưa ngài, chẳng có tin tức tốt lành nào cả." Người kỵ sĩ lắc đầu, đôi mắt màu lục sậm của anh ta dại đi vì chặng đường dài. "Sahavie đã diệt vong."

"Sahavie đã diệt vong, thưa ngài." Người kỵ sĩ lặp lại đầy đau khổ.

Nenorrius gật đầu như thể ông đã biết trước, nhưng trong tim ông đang nhói lên một cơn đau dữ dội, và hai bàn tay đặt phía dưới bàn của ông run lẩy bẩy. Oh không, ông không sợ hãi, ông chưa từng sợ hãi. Đó chỉ là căn bệnh tim mãn tính của ông mà thôi, chính những cơn đau âm ỉ đã khiến đôi bàn tay ông run rẩy từ nãy giờ, chứ không phải ông run rẩy vì nỗi sợ. Không. Ông là quan nhiếp chính của một thành phố anh hùng và linh thiêng, và ông chỉ run rẩy bởi tuổi già và bệnh tật.

Sahavie đã diệt vong. Đây đã là vương quốc thứ mười.

"Chúng đang lan tỏa." Nenorrius nói, giọng ông khản đặc.

"Thưa ngài?" Người kỵ sĩ biểu lộ vẻ không hiểu.

Nenorrius thảo một bức thư, ánh mắt ông giờ đầy quyết đoán. Rồi khi đã thảo xong, ông đóng dấu thư và giao cho người kỵ sĩ:

"Chàng trai, trước khi cậu nghỉ ngơi và ăn một bữa no nê, hãy gửi cái này cho hội đồng tối cao."

"Vâng, thưa ngài."

Người kỵ sĩ đã ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình Nenorrius, và trái tim ông lại nhói lên một lần nữa. Nhưng ông không với lấy lọ thuốc ông vẫn uống hàng ngày, mà ông đứng dậy và tiến về phía ban công. Trong bộ triều phục là áo dài cổ cứng màu xanh da trời hoa văn bạc, ông bước đi run rẩy bởi ngay đến đôi chân ông cũng chẳng còn theo ý muốn nữa rồi, chẳng còn những khí phách hào hùng năm xưa. Có lẽ ông đã đến giới hạn của mình.

"Chúng đang lan tỏa…" Ông thều thào. Sự bành trướng của đế chế Hermaheim chắc chắn sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền. Bởi những thế lực ở các lục địa khác sẽ không chịu ngồi yên. Và một cuộc thế chiến tàn khốc nhất trong lịch sử sẽ sớm xảy ra, hành tinh này sẽ bị nhấn chìm trong biển máu.

Gió chiều ùa vào khuôn mặt Nenorrius khi ông mở cánh cửa ban công, ông tiến ra và đưa hai tay vịn vào dãy lan can bằng bạc. Ông đang đứng trên một trong những ngọn tháp cao nhất và lớn nhất của lâu đài Acemeras, và từ đây ông có thể vươn tầm mắt ra xa tít tắp.

Ánh hoàng hôn đang óng ả buông xuống tấm thảm thành phố mênh mông xanh như hồ ngọc. Phía xa kia là bức tượng nữ thần chính nghĩa Lerarna uy nghiêm lừng lẫy. Xa hơn nữa là tường thành xanh thẫm, hải cảng và biển.

Acepeacesh được bao bọc bởi biển và rừng. Phía Bắc là biển Acevalla xanh biếc, nơi hải cảng Herarcel luôn tấp nập những đoàn thuyền kiêu hùng tới từ ngàn xứ sở. Phía Nam là rừng Acerona xanh rì, với những nhánh sông Acecakas xanh trong uốn lượn mềm mại như những Thủy xà thần khổng lồ.

Và bầu trời phía trên Acepeacesh thì luôn xanh ngát như lúc này đây.

Nenorrius ngước lên và mỉm cười, mái tóc xám và chòm râu của ông bay như những áng mây cuối trời.

Chúng đang lan tỏa. Nhưng chúng nhất định sẽ bị chặn lại. Bởi ngôi sao Acepeacesh đang mọc, và sẽ tỏa ra thứ ánh sáng thiêng liêng xua tan đêm tối chập chùng.

Một cơn đau mới lại thúc lên trong lồng ngực Nenorrius, mãnh liệt và khủng khiếp hơn tất cả những cơn đau ông từng chịu đựng. Và ông quỵ ngã xuống. Chẳng thể nào gượng dậy nổi. Ông ngồi dựa vào những chấn song bạc của lan can, và ông trút hơi thở cuối cùng, một cách đầy thanh thản như cơn gió miền nhiệt đới đã dịu lắng.

Quan nhiếp chính Nenorrius đã băng hà.

Nhưng đôi mắt màu xám đậm của ông vẫn mãi dõi nhìn xuống quang cảnh thành phố Acepeacesh bao la chìm trong ánh hoàng hôn thanh bình. Và ánh cười trên gương mặt ông chẳng hề tắt.







Trong phòng họp của hội đồng tối cao Acepeacesh, ba mươi ba thành viên của hội đồng đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, được làm từ đá Teratica vân vàng - loại Teratica quý hiếm nhất trong tất cả các loại Teratica.

Những thành viên ấy; nhìn qua dáng hình, khuôn mặt và phục trang của họ thì có thể thấy rõ rằng họ đến từ nhiều xứ sở khác nhau. Họ là con người, hoặc không phải con người. Có kẻ đẹp đẽ, có kẻ bặm trợn, lại có những kẻ trông đầy kì dị và bí ẩn. Nhưng ánh mắt của họ thì đều tràn đầy khí chất và kiên trung, những ánh mắt quả thực đáng tin cậy.

Trong không khí trang nghiêm, một người có nước da sậm màu và mái tóc trắng dày như bờm sư tử tuyết đang đứng lên, rồi ông ta bắt đầu mở bức thư mà quan nhiếp chính Nenorrius đã gửi tới. Và rồi, ông ta đọc lớn những dòng chữ viết trong bức thư bằng một giọng trầm hùng:

"Bóng tối đang lan tỏa. Con ác quỷ vốn ẩn mình giờ đang vươn móng vuốt. Thời khắc đã đến. Hãy phát đi thông điệp tới những người anh em và những bằng hữu trên toàn thế giới, chúng ta cần một vị vua. Acepeacesh cần một vị vua. Vua của các anh hùng. Vua của chính nghĩa!"