Chương 0: Đế chế trỗi dậy

Mesatra Công Chúa Tử Thần

Chương 0: Đế chế trỗi dậy

Ngày hôm nay Caztal sẽ được gặp nữ hoàng.

Đứng trước tấm gương lớn, Caztal tự soi mình và mỉm cười đầy kiêu hãnh. Dáng vóc anh cao và tráng kiện, trên người anh là chiếc áo khoác dài màu xám đậm được dệt từ lông tơ linh dương sừng đá vô cùng quý hiếm, với những hoa văn quý phái thêu từ sợi vàng lóng lánh.

Mái tóc anh xoăn dài, dày và đen óng. Gương mặt anh mà đặc biệt là đôi mắt mang nét đẹp hoang dã của loài sói, nhưng là một con sói chúa, bởi từ anh toát ra một khí chất vương giả và cao ngạo không thể nhầm lẫn. Phải, anh là hoàng tử của Agshar, đế quốc rộng lớn với tiềm lực quân sự và kinh tế hùng mạnh.

Vậy anh đang làm gì ở đây, trong hoàng cung của vương triều Hermaheim này?

Hãy trở lại hai ngày trước, Caztal đã thân chinh tới kinh thành của Hermaheim - vương quốc láng giềng nhỏ bé với diện tích lãnh thổ chỉ bằng một phần sáu Agshar. Anh đã tiến vào hoàng cung và đưa ra lời cầu hôn với nữ hoàng Mesatra - người đang trị vì Hermaheim, với quà ra mắt là một triệu thỏi vàng cùng vô số tặng vật quý giá khác. Khi ấy nữ hoàng ngồi trên ngôi cao sau một bức màn mờ ảo, nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng nàng có một dung mạo vô cùng tuyệt mĩ. Và khi nàng cất tiếng thì dường như khắp bầu không khí ngập tràn những luồng gió lạnh:

"Hãy chờ đợi."

Nàng chỉ nói ngắn gọn như vậy.

Và sau hai ngày, đến hôm nay nữ hoàng đã ban trát mời Caztal tới vườn thượng uyển để trực tiếp đưa ra câu trả lời. Một câu trả lời mà anh đã biết quá rõ. Nữ hoàng không thể từ chối lời cầu hôn này. Đúng vậy, nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp thuận.

Vì sao ư? Hãy trở lại một năm trước, khi ấy một sự kiện kinh hoàng và đau thương đã xảy ra, một dịch bệnh lạ lùng đã quét qua hoàng cung Hermaheim, khiến hoàng đế Hermaheim cùng bảy vị hoàng tử đều qua đời. Họ với tài năng xuất chúng của mình vốn được coi như những chiến thần bảo hộ cho vương quốc Hermaheim khỏi sự xâm lược của các đế chế khác, trong đó có Agshar. Khi họ mất đi, Hermaheim rõ ràng đã suy yếu. Công chúa Mesatra bước lên ngai vàng và trở thành nữ hoàng, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ vô hại.

Và giờ nửa triệu binh lính Agshar đã sẵn sàng tràn qua biên giới Hermaheim để san bằng vương quốc tươi đẹp này, biến nó thành vùng đất của lửa và máu.

Nhưng không, hoàng đế Agshar vốn từ bi độ lượng, nhân hậu, bác ái, nên chiến tranh vẫn chưa xảy ra. Mà thay vào đó sẽ là cuộc hôn nhân chính trị ngọt ngào này, giữa đương kim nữ hoàng của Hermaheim và hoàng tử thứ ba của Agshar là Caztal. Cuộc hôn nhân sẽ bảo đảm nền hòa bình cho Hermaheim, và bảo đảm cho cả ngôi vị của nữ hoàng Mesatra, dù chỉ là trên danh nghĩa.

Nào, giờ Caztal sẽ đi gặp vị hôn thê tương lai, và chiêm ngưỡng tận mắt dung nhan mĩ miều của nàng.



Vườn thượng uyển.

Caztal cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự thanh khiết tuyệt vời của khu vườn này, anh dạo bước qua những bụi hoa hồng, mẫu đơn, ngọc trâm, rồi thủy tiên… Và rất rất nhiều những loài hoa khác nữa, những khóm hoa nhỏ và cả những cây hoa lớn, những thảm hoa hay những bể hoa, muôn vàn loài hoa muôn vàn hương thơm, dường như nơi đây có mọi loài hoa trên đời.

Nhưng lạ một điều là tất cả chúng đều mang màu trắng.

Ngay cả những loài hoa lẽ ra không thể có màu trắng thì trong khu vườn này cũng mang màu trắng. Một sắc trắng tinh khôi và đẹp đẽ đến nao lòng. Khiến cho tâm hồn con người như cũng được thanh tẩy.

Và kia, ở nơi trung tâm của khu vườn, nữ hoàng Mesatra đang ngồi đó, trên chiếc ghế mây trắng và bên chiếc bàn đá trắng, giữa vô vàn loài hoa trắng đua nở.

Nàng đang thưởng trà.

Nhịp tim Caztal thoáng một giây xao động, đó như là… một bức tranh hoàn mĩ.

Caztal chậm rãi bước về phía nữ hoàng. Phía trên cao, hoàng hôn đang bay tới, mây trời đang ửng hồng rồi nhanh chóng chuyển thành sắc đỏ. Những cơn gió mát dịu và thơm ngát. Những khóm hoa rì rào như đang hát.

Nữ hoàng Mesatra, ôi điệu nhạc ngân nga, có điều gì lộng lẫy hơn thế?

Mái tóc nàng dài hơn tóc của mọi thiếu nữ trên đời, óng ả một sắc vàng như ánh nắng ban mai mùa xuân rạng ngời. Từng làn tóc lượn sóng mềm mại, như một dòng thác huyền ảo đổ qua bờ vai, tràn qua eo, và phủ cả xuống nền cỏ xanh rờn.

Đôi mắt nàng mang màu xanh lam nhạt của đá băng, lạnh giá mà lại trong lành như màu da trời quang đãng sau bão tố mưa giông.

Đôi môi nàng đỏ như vầng mặt trời lúc hừng đông, với phần môi trên hơi hếch lên như kiêu sa mà lại như đang hờn giận.

Và trên người nàng là chiếc váy dài xếp tầng được dát vô vàn những hạt bạc và kim cương, khiến trông nàng như đang khoác lên mình cả một dải ngân hà lấp lánh.

Thật mĩ lệ, đây là người vợ sắp cưới của ta sao? Caztal mỉm cười hài lòng, ánh mắt sáng lên như con sói đã tìm thấy mồi.

Một vài cánh đào trắng khẽ lướt rơi lất phất. Nữ hoàng Mesatra nhẹ nhàng đặt tách trà xuống khi Caztal bước tới trước mặt nàng. Hoàng tử của Agshar cúi đầu chào rồi lịch lãm cất lời:

"Tinh khiết làm sao, khu vườn hoa trắng. Liệu có phải tất cả những loài hoa kia là để làm nền cho nhan sắc của nàng? Nàng là đóa hoa tươi thắm rực rỡ nhất nơi này, hỡi công chúa của Hermaheim, nữ hoàng của vương quốc anh hùng và tôn nghiêm, nữ thần sắc đẹp của lục địa Telasinkka. Được đứng trước nàng quả là vinh hạnh lớn lao. Ta là Caztal, hoàng tử đệ tam của đế chế Agshar hùng vĩ, huy hoàng và bất diệt. Ta t…"

"Ngươi có thể đứng đó và nói tới lúc mặt trời lặn, hoặc ngồi xuống kia và dùng với ta một tách trà." Nữ hoàng mỉm cười cắt lời.

Như thực như hư, nét cười của nàng nhẹ bẫng tựa mây, ôn hòa tựa gió xuân ấm nồng. Thanh âm nàng phát ra du dương, thanh mát như tiếng suối chảy giữa đại ngàn. Khiến Caztal chẳng thể nào nổi giận bởi câu nói có hàm ý mỉa mai ấy, anh chỉ nở nụ cười phô ra hàm răng trắng ngời:

"Ta chọn phương án thứ hai."

Caztal ngồi xuống chiếc ghế mây trắng phía đối diện nữ hoàng. Trên mặt bàn đá trước mặt anh là một tách trà ướp lạnh đã được rót sẵn, nước trà màu xanh lá nhạt đang tỏa ra từng làn hơi lạnh mỏng mảnh.

"Trà lạnh?" Caztal cầm tách trà lên, hương trà phảng phất mà đã khiến lòng ngây ngất, như thể trong tách trà này có sự hòa quyện của rất nhiều mùi hương mà Caztal chưa từng biết đến.

"Ta luôn yêu trà lạnh." Caztal nhấp một ngụm trà. Toàn thân anh như… hóa đá. Thứ nước quái quỷ gì thế này!? Đắng và chát khủng khiếp như nước ép rễ cây của lũ phù thủy!!

Caztal muốn đập tan chén trà ngay lập tức, nhưng cuối cùng anh chỉ mỉm cười nói:

"Hương vị thật tinh tế."

"Trà bách hương." Nữ hoàng êm ái nói. "Được làm từ hoa Tiên hương khô cùng chín mươi chín loại thảo mộc khác."

"Tuyệt hảo." Caztal gật đầu.

* Hoa Tiên hương: Fairyzuna, loài hoa có màu xanh lục phớt. Cánh hoa mỏng tới mức như có thể nhìn xuyên qua, được xếp thành nhiều tầng trên đài hoa như váy áo các nàng tiên. Nhị hoa có màu trắng.

Hoàng hôn vẫn trải sắc màu đỏ thắm lên khắp vòm trời. Và những loài hoa trắng dưới mặt đất vẫn dịu dàng tỏa hương. Nhưng Caztal thì đang hướng ánh nhìn vào một bức tượng đồ sộ nằm cách bàn uống trà này chỉ hơn mười lăm mét.

Đó là một bức tượng bằng bạch kim vô cùng tinh xảo và sống động tạc hình một con rồng hai đầu khổng lồ. Con rồng đang chồm đứng lên bằng hai chi sau vững chãi, hai chi trước của nó thì dính liền với đôi cánh đang dang rộng một cách oai hùng, trên hai cái cổ dài ngoẵng là hai cái đầu dữ tợn với những cái miệng ngoác rộng như đang gầm thét. Toàn bộ các bộ phận của con rồng đều được chế tác từ bạch kim sáng bóng, mà tỉ mỉ nhất chính là lớp vảy. Chỉ có bốn con mắt của nó là dường như được làm từ bạc.

"Đó là Namihiza." Chất giọng mềm mại của nữ hoàng lại cất lên. "Để đúc nên nó cần tới sáu mươi sáu tấn bạch kim nguyên chất và sáu mươi sáu kilogram bạc."

"Xuất sắc." Caztal tán thưởng. "Ta chưa từng thấy pho tượng nào chi tiết và kì mĩ đến vậy. Nhưng đặt nó ở đây dường như không thật hợp với quang cảnh thanh tịnh và yên bình của vườn hoa này."

"Đối với ta, Namihiza là một đóa hoa lớn." Nữ hoàng mỉm cười, trang nhã nhấp một ngụm trà.

"Oh." Một cách vô thức Caztal cũng đưa tách trà của mình lên miệng. Lần này, cả cơ thể anh như… tan ra. Vị đắng chát đã không còn, mà thay vào đó là một vị thanh dịu và tươi mát diệu kì.

Như thể anh đang đứng trên một thảo nguyên xanh ngắt mênh mông, với những làn gió lồng lộng ùa qua thân thể.

Nữ hoàng đưa đôi mắt lam nhạt nhìn xuống tách trà của mình, nàng chậm rãi nói:

"Thứ trà này là sự hòa trộn của nhiều hương vị tới nỗi, mỗi lần uống vị giác của ngươi chỉ có thể cảm thụ được một phần. Chính vì vậy ngươi sẽ thấy vị trà luôn thay đổi, và không bao giờ giống nhau trong mỗi lần nhấp môi."

"Phi thường." Caztal cảm thán. "Chỉ sau hai ngụm mà ta đã say loại trà này rồi."

"Oh không, hỡi vị khách cao quý đến từ Agshar." Nữ hoàng nghiêng đầu cười duyên dáng. "Đó chưa phải tất cả đâu. Tin ta đi, đến ngụm thứ ba ngươi sẽ được… thăng hoa."

Đôi mắt nàng như vừa rực lên trong khoảnh khắc.

"Thật sao?" Sống lưng Caztal hơi lành lạnh bởi ánh mắt nữ hoàng. "Có lẽ ta không nên vội vàng tận hưởng ngay cảm giác tuyệt vời ấy. Sự hồi hộp chờ đợi sẽ càng mang đến thêm nhiều thú vị." Anh cười lớn và đặt tách trà trở lại mặt bàn đá.

Đúng lúc ấy thì anh chợt nhìn thấy hắn.

Kẻ đang đứng tĩnh lặng ở ngay phía sau lưng nữ hoàng. Và lần này thì sống lưng anh thật sự lạnh.

Trông hắn thật cao lớn trong chiếc áo khoác dài bằng lụa trắng, khắp thân áo được trang trí bởi những hàng kí tự cổ thêu từ sợi bạch kim, và chúng lóng la lóng lánh một cách kì ảo. Mái tóc hắn có màu trắng và được tết thành nhiều lọn nhỏ phủ xuống vai. Khuôn mặt hắn thì được che bởi một chiếc mặt nạ lạ lùng: Một nửa bên phải bằng vàng ròng, và nửa bên trái bằng băng.

Trên chiếc mặt nạ vàng - băng ấy chỉ để hở vị trí đôi mắt và vùng miệng. Và Caztal nhìn thấy đôi mắt hắn cũng có màu xanh lam như mắt nữ hoàng, nhưng thẫm màu hơn và rực hơn. Còn miệng hắn thì như đã đóng băng từ lâu lắm rồi, bởi hai bờ môi đều bị bao phủ bởi một lớp phấn tuyết.

Vấn đề là hắn đứng đó từ khi nào?

Chẳng lẽ hắn chỉ mới hiện ra? Hay là hắn đã đứng đó ngay từ lúc đầu, nhưng Caztal vì quá tập trung vào sự rực rỡ của nữ hoàng nên không để ý đến hắn? Không, không thể nào! Chuyện này thật quái đản!

"Hắn là ai?" Caztal nhíu mày hỏi.

"Ah." Nữ hoàng lại mỉm cười, nhưng nét cười đang biến đổi một cách sắc sảo. Và nàng đáp lời Caztal bằng một giọng lạnh giá vô cùng, đúng như cái giọng mà nàng đã cất lên cách đây hai hôm ở trên ngai vàng:

"Đây là Yyza."

"Yyza? Một cái tên thật lạ." Caztal nhận xét.

"Yyza là nhà tiên tri của ta." Nữ hoàng nói, giọng nàng đã trở về với sự êm dịu thuần khiết.

"Ở Agshar cũng có những nhà tiên tri." Caztal nhếch miệng cười. "Nhưng chúng đều là một lũ lừa đảo và vô dụng, hoặc là những tên hề bệnh hoạn chơi trò tiên đoán tình duyên cho các thiếu nữ. Và chúng sẽ không bao giờ được phép đứng kề bên người của hoàng gia."

Lời lẽ của Caztal hướng thẳng vào Yyza, bởi anh thấy khó chịu trước sự có mặt của hắn. Buổi tiệc trà này lẽ ra chỉ có mình anh và nữ hoàng, hay cùng lắm là thêm bức tượng rồng bạch kim kia. Vậy mà hãy xem, hắn lại đứng đó, và còn bất động hơn cả bức tượng. Trông hắn có khác nào một cái xác ướp ghê tởm. Im lìm và tang tóc.

Thứ duy nhất chứng tỏ sự sống cho hắn là đôi mắt xanh thẳm của hắn. Và kìa, đôi mắt ấy thì đang chòng chọc nhìn thẳng vào anh một cách xấc xược. Và anh thề rằng nếu giờ mà đang ở Agshar thì đầu hắn đã bay ra khỏi cổ trước khi hắn kịp cụp mắt xuống, và chiếc mặt nạ vàng - băng gớm ghiếc quái dị của hắn sẽ bị dẫm tan tành.

"Tiên tri không phải một nghề, mà là một sứ mệnh." Giọng nữ hoàng vẫn bình thản như đang dạo đàn. "Ở Hermaheim không có nhiều nhà tiên tri, mà chỉ có một. Và đó là Yyza."

"Thôi được, hãy cứ mặc xác những nhà tiên tri." Caztal cười sang sảng. Rồi anh lại hướng về nữ hoàng, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng. "Đây là một buổi chiều tuyệt vời, và được trò chuyện cùng nàng thật thú vị. Nhưng giờ có lẽ đã đến lúc của việc đại sự. Nào nữ hoàng của ta, hãy cho ta một câu trả lời, thành thật và ngắn gọn, nàng có chấp thuận lời cầu hôn của ta không? Có hay không?"

Gã tiên tri Yyza vẫn đứng im lìm. Còn nữ hoàng lại đang nhấp một ngụm trà, hai hàng mi nàng khép lim dim như đang tận hưởng hương vị tao nhã. Rồi nàng đặt tách trà xuống. Và chẳng hề vội vã, nàng vừa đưa tay vuốt những làn tóc óng vàng của mình vừa hỏi:

"Nếu câu trả lời là có?"

Caztal cười rộng miệng:

"Ta sẽ rải vàng ngập khắp các con đường ở kinh thành Baraviya của Hermaheim này. Và ta sẽ tặng nàng hàng trăm bức tượng kì vĩ tạc từ ngọc ngà, kim cương, đá quý. Sống dưới sự bảo hộ của đại đế quốc Agshar, người dân Hermaheim sẽ được hưởng thái bình và no ấm trường tồn."

Nữ hoàng nhìn về phía bức tượng rồng bạch kim, nàng lại hỏi:

"Nếu câu trả lời là không?"

Đôi mắt đen huyền của Caztal đang ánh lên những tia sáng sắc lạnh, như những đốm sao đang mọc trên bầu trời đêm mùa đông, và anh đáp lời ngay không chút đắn đo:

"Tất cả các con đường vàng sẽ cuộn trào thành những dòng sông máu. Và những bức tượng ngọc quý sẽ biến thành tượng tạc từ xương cốt. Mọi loài hoa nở ra ở Hermaheim sẽ được tưới bằng những cơn mưa nước mắt u uất, bi ai. Và mọi loài cây trái mọc lên sẽ được bón bởi xác thây mục rữa, thảm sầu."

Sắc mặt nữ hoàng vẫn tự nhiên không mảy may dao động, nàng hơi nghiêng đầu và mỉm cười như ánh mai tươi tắn:

"Ting ~ Ta đã có câu trả lời của mình rồi."

"Lựa chọn thật dễ dàng phải không?" Caztal cười sảng khoái. "Nào."

"Câu trả lời của ta là…" Nữ hoàng nhìn thẳng vào mắt Caztal, và đôi mắt màu lam biếc trong của nàng đang rực lên như ánh sao băng lóe sáng. "KHÔNG. Và dù ngươi có hỏi ta một ngàn lần thì câu trả lời vẫn sẽ là KHÔNG. Ta sẽ không bao giờ kết hôn với ngươi, hoàng tử Caztal ạ. Cho dù trên thế gian này không còn nổi một người đàn ông, thì ta thà cưới một thiếu nữ hay cưới một con dê chứ không bao giờ cưới ngươi."

Quả tim trong lồng ngực Caztal nổi trống thình thình. Những đốm sao trong mắt anh đang biến thành những tia sét. Cơn giận dữ cuộn lên trong bụng anh, sôi tràn lên tận đỉnh đầu. Máu nóng chảy rần rần trong huyết quản, như chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ sẵn sàng bùng nổ.

Tại thời khắc ấy, đôi mắt sáng quắc của Caztal và đôi mắt xanh rực của nữ hoàng vẫn mở lớn và dõi thẳng vào nhau.

Tại thời khắc ấy, những cơn gió trong khu vườn như đang sắp nổi bão. Cũng như cơn điên của Caztal đang sắp tuôn trào.

Tuy nhiên.

Một kẻ dày dạn như Caztal thì đâu dễ dàng mất kiểm soát như vậy, anh kìm cơn nóng giận của mình xuống bằng một nụ cười lạnh lẽo:

"Oh, thưa nữ hoàng, nữ hoàng yêu dấu, nàng đang thử thách ta ư?"

Anh với lấy tách trà bách hương và nhấp một ngụm lớn:

"Nhưng sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn. Và…"

Vị trà lần này là vị…

"Ôi hoàng tử tới từ Agshar ơi," Giọng nữ hoàng như đang reo mừng. "Đó đã là ngụm trà thứ ba rồi."

Và ngay lúc ấy, khi tách trà còn chưa rời khỏi môi Caztal, thì con rồng đã chồm tới.

Như sấm động, như một cơn địa chấn, con rồng bạch kim hai đầu khổng lồ nặng sáu mươi sáu tấn đang xồng xộc lao tới!!

Đôi đồng tử trong mắt Caztal nở rộng kinh hoàng, và trái tim anh như muốn vỡ tung trong nỗi khiếp sợ, anh không kịp có một phản ứng nào khi còn rồng vươn cái đầu bên trái lởm chởm sừng của nó tới và ngoạm vào người anh. Những cái răng lớn bằng bạch kim trong miệng nó cắm ngập qua từng thớ thịt trên ngực và bụng anh, làm gãy cả những dẻ xương sườn, và khiến anh cảm thấy đau đớn đến điên cuồng.

Thần trí anh đã hoàn toàn hoảng loạn, đầu óc anh đảo điên, và miệng anh thì gào thét lên thảm thiết:

"KHÔÔÔNG!!! THÁNH THẦN ƠIII…"

Tiếng kêu của anh càng kích thích con rồng, nó lắc mạnh cái đầu quăng anh lên không trung cao ngất, rồi nó lại hùng dũng chồm người lên và vươn dài cái đầu bên phải lên ngoạm lấy anh một lần nữa. Cái đầu bên trái cũng chẳng chịu kém cạnh, mãnh liệt bổ vào giành mồi. Và hai cái đầu rồng bắt đầu màn giằng xé cơ thể anh một cách tàn bạo, ngay giữa nền trời hoàng hôn thẫm đỏ.

Nền cỏ bên dưới hai bàn chân đồ sộ đầy vuốt sắc của con rồng đã bị cày nát bét, và chiếc bàn uống trà bằng đá thì bị cái đuôi dài đầy gai lấp lánh của nó quật vỡ vụn. Nhưng ngay cạnh đó, nữ hoàng Mesatra vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế mây trắng. Giữa những cơn rung chấn và hỗn loạn đầy khiếp đảm, nàng vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi khe khẽ nói:

"Ta đã bảo rồi mà. Ngươi đang được thăng hoa, Caztal ạ. Không phải sao?"

Nàng cười khúc khích, điệu cười lạnh lùng đến mức đáng sợ. Rồi đôi mắt nàng lại rực lên thứ ánh sáng xanh biếc:

"Làm đi, Namihiza. Xé xác hắn ra. Ăn hắn, nhai hắn, nhưng nhớ chừa lại cái đầu."

Cơ thể con rồng được làm từ bạch kim vậy mà chuyển động của nó vẫn linh hoạt vô cùng, đôi cánh nó dang rộng sáng loáng, còn hai cái đầu thì cứ liên tục cắn táp rồi lại tung hứng con mồi như thể đang chơi đùa. Tiếng kêu khóc của Caztal đã hoàn toàn tắt lịm, thân thể anh đã rách nát, những mảnh vải vụn từ chiếc áo khoác quý giá của anh bay tả tơi xơ xác, còn máu của anh thì tuôn xuống mặt đất thành mưa.

Cơn mưa máu rải xuống muôn cánh hoa trắng trong vườn những chấm màu lốm đốm đỏ thẫm. Những hạt mưa máu rắc cả lên mái tóc vàng dài như thác đổ của nữ hoàng, hay đáp thẳng xuống khuôn mặt diễm lệ của nàng. Nhiều hạt thì rơi lấm tấm trên chiếc váy kết từ bạc và kim cương lộng lẫy nàng đang mặc trên người, và có hạt còn rơi tõm vào tách trà mà nàng cầm trên tay.

"Ngươi đã nhầm rồi, Caztal." Giọng nữ hoàng uyển chuyển, đôi mắt nàng càng lúc càng thêm xanh rực. "Những loài hoa trắng kia không phải để làm nền cho nhan sắc của ta, mà là để làm nền cho máu. Khi giọt máu rơi xuống cánh hoa trắng muốt, nó sẽ bừng lên một sắc màu rực rỡ nhất thế gian, một sắc đỏ tuyệt vời, sắc đỏ của sự huy hoàng, của những cảm xúc bất tận."

"Đúng vậy thưa nữ hoàng, màu máu là màu đẹp nhất trên đời."

Yyza nói. Phải, hắn đang nói, kẻ đứng sau lưng nữ hoàng đang nói. Từ hai bờ môi đóng băng của hắn đang thở ra một giọng nói lạnh lẽo âm u đến rùng rợn, và thở cả ra những làn khí băng tê cóng. Và đôi mắt hắn cũng đang rừng rực sáng lên như thể ánh lửa xanh bùng cháy.

Cả đôi mắt nữ hoàng và đôi mắt kẻ đứng sau lưng nàng đều đang cháy sáng lên một sắc lam đẹp đẽ mà chết chóc, giữa khu vườn hoa trắng tinh khôi giờ đã vương đầy sắc đỏ thê lương của máu.

Mùi máu hòa lẫn vào mùi hương của muôn loài hoa, cũng chẳng thể dịu bớt đi những tanh nồng. Và những đóa hoa máu vẫn tiếp tục bung nở, không ngừng bung nở, những đóa hoa của tai ương và sự hủy diệt, dù mang sắc đẹp phi thường.

Bịch!

Cái đầu của Caztal đã rơi xuống và nằm lăn lóc ngay dưới chân nữ hoàng. Thật thảm hại làm sao, mái tóc vốn đen mượt giờ đã tả tơi bết máu, gương mặt rắn rỏi giờ đã nhăn nhúm bầm dập. Chỉ có đôi mắt sói đang mở trừng trừng kia là vẫn sáng, thứ ánh sáng vô nghĩa, vì sinh khí và sự sống trong đôi mắt ấy đã chẳng còn.

Nữ hoàng liếc nhìn xuống cái đầu dưới chân mình, nàng vô cảm cất lời:

"Gửi thứ này về cho tên hoàng đế hoang tưởng, cha của hắn. Tuyên chiến với Agshar. Hủy diệt chúng."

"Nữ hoàng sáng suốt." Yyza cúi đầu xuống.

"Đừng gọi ta là nữ hoàng, Yyza. Bởi ta chưa làm lễ đăng quang chính thức." Nữ hoàng nhắc nhở. "Hãy cứ gọi ta là công chúa."

"Thưa, về lễ đăng quang, Người định chờ đến khi nào?" Yyza hỏi.

"Đừng vội, Yyza." Giọng nữ hoàng buốt giá như những làn sương nơi vực thẳm, nhưng đôi mắt xanh biếc của nàng thì đang tỏa sáng lấp lánh như những ánh sao rực rỡ nhất của bầu trời: "Sẽ đến một ngày ta thực sự bước lên ngôi nữ hoàng. Nhưng không phải nữ hoàng của một Hermaheim nhỏ bé. Mà là nữ hoàng của cả bảy lục địa!"