Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 79: Dục Đức

Chương 79: Dục Đức

Thanh âm kêu gào, thảm thiết như muốn xé toạc đi cái màng nhỉ trong khu rừng tối. Trên bầu trời đêm sao, vô số những con dơi chi chít kêu, hoảng loạn lượn lờ dưới ánh trăng sáng vì cái thanh âm đáng sợ đó.

Ánh trăng mờ ảo như là nhuộm đỏ, chiếu những tia sáng yếu ớt xuống một khoảng rừng cây, cũng là ánh lên sắc đỏ. Sắc đỏ thấm sâu trong đất, lại vương vãi lên những táng cây rậm rạp, một mùi máu tanh cứ thế thoang thoảng giữa màn đêm.

Và trong một khoảng rừng, Vĩ Phàm bình thản không một tia sợ hãi, trên thân cũng là bám lấy một vài vệt máu đã khô, hắn hướng nửa ánh mắt dò xét, nhìn xuống những cái tử thi giờ đã nguội lạnh.

"Hừ... Đệ tử Tái Thể sơ kỳ Huyền Cực Tông, chỉ có nhiêu đó tài năng thôi sao? Chỉ là một quyền, nhưng không kẻ nào là có thể chống chịu được!"

Vĩ Phàm tản thán một câu, hắn lại bắt đầu thi triển công pháp đặc biệt, nhanh chóng thu thập một lượng khí huyết còn sót lại từ những tên đệ tử Huyền Cực Tông đã chết. Quá trình hấp thu diễn ra khá nhanh, ngay sau, hắn lại tiến đến những cái xác nằm yên trên nền đất, liền thấp người mà dò xét.

Và sau một hồi tìm kiếm, lấy đi một vài vật phòng thân của nhóm người, hắn lại mở miệng tự nói:

"Hài... Đệ tử trinh sát chỉ có nhiêu đây đồ dùng thôi sao? Cũng thật là nghèo nàn!"

Hắn đặt xuống nền đất xem xét từng món một, tổng cộng chưa đến mười món, và nhìn rõ thì không một món nào là có vẻ quý hiếm cả. Chỉ gồm năm thanh kiếm sắt bình thường, một tấm huy hiệu bằng đồng có khắc một chữ Huyền, có lẻ là lệnh bài nội bộ. Ngoài ra còn một ít tiền bạc dùng để phòng thân, và một ít lương khô đi đường.

"Hài... Tạm mang theo ít tiền và lương khô trên đường dùng vậy, thêm cả lệnh bài kì lạ này, có lẻ sau này cũng cần dùng đến!"

Nói xong, Vĩ Phàm tiện tay lấy đi một ít tiền, lương khô và cả tấm lệnh bài bằng đồng. Được khoảng một lúc, hắn lại tiến đến cái xác chết không đầu, y phục có vẻ còn là chưa dính máu. Hắn nhìn cái xác một lúc, nuốt một ngụm nước bọt thì cũng nhanh tay cởi ra y phục trên đó.

Cầm trên tay mình là y phục đệ tử Huyền Cực Tông, hắn nhếch mép mà nói: "Xin lỗi, ta mượn tạm y phục của ngươi, dù sao cũng đã chết, y phục chắc là không cần dùng đến!"

Lời nói vừa dứt, Vĩ Phàm liền nhìn trái ngó phải, tìm kiếm một góc có thể che khuất tầm nhìn. Nhìn thấy một bụi cây, hắn liền lập tức sải từng bước tiến đến.

Sau khoảng một lúc loay hoay ở bên trong, Vĩ Phàm cuối cùng cũng đã bước ra với một bộ y phục khác biệt trên người.

Hắn bận trên người là y phục đệ tử Huyền Cực Tông, không quên cúi xuống quét lên mặt vài đường bùn đất, mục đích chỉ là để không người nào có thể nhận ra hắn.

Như vậy coi như đã ổn, giả danh đệ tử Huyền Cực Tông để tránh đao kiếm, Vĩ Phàm à, mày sao lại thông minh quá vậy! He he...

Sau một lúc tiếu dung nghĩ thầm, Vĩ Phàm lại lên tiếng hỏi: "Này Thần Khải, ngươi thấy ta hiện tại như thế nào? Có thể bị phát hiện hay không?"

"Ta không biết!" Thần Khải hời hợt trả lời, được một lúc im lặng, hắn lại nói: "Mà đừng nói với ta, ngươi là muốn giả danh đệ tử Huyền Cực Tông để xâm nhập vào bên trong đó, đúng không?"

Vĩ Phàm liền lắc đầu không phải, lên tiếng mà nói ngay: "Ngươi nghĩ gì vậy? Ta cũng đâu có ngưu. Lỡ đâu người ta tra ra không có tên, hay biết ta lừa gạt thì sao? Mà ngươi yên tâm, ta chỉ cải trang, mục đích chỉ để tránh người Huyền Cực Tông phát hiện đuổi giết tại đây mà thôi, qua được rồi sẽ tìm cơ hội khác."

"Như vậy thì được!"

Thấy Thần Khải không nói gì thêm, Vĩ Phàm liền nhanh chân rời khỏi phạm vi rừng Dạ U Minh, trước khi đi, hắn cũng không quên tiêu hủy những cái xác, tránh người hữu tâm qua lại phát hiện ra.

Chuyện giúp đỡ nhóm người A Ngưu trốn đi coi như đã xong, Vĩ Phàm cũng xem như đã trút xuống được nổi lo này. Hắn hiện tại, không còn cái gì có thể níu kéo tại đất nước Đại Việt này, cũng là trên một đường mòn rậm rạp cây xanh, hắn rời đi biên ải và thẳng tiến lãnh thổ Huyền Cực Tông.

Nhưng trên đường đi tới không được bao lâu, thì từ ngay trước mặt, lại bất thình lình từ trời hạ xuống một bóng người lạ mặt. Cũng vì một phút giây mất cảnh giác, Vĩ Phàm liền bị người lạ mặt chặn lại đường.

"Ngươi, từ đâu tới? Sao lại một mình tại đây?"

Thanh âm trầm đục của người kia bất ngờ hỏi, trong phút giây ngắn ngủi dường như đã khiến Vĩ Phàm hô hấp khó khăn đi vài phần. Và cũng nhờ giọng nói được cất lên, Vĩ Phàm liền nhận ra người này là một vị nam tử.

Hắn đưa mắt nhìn về hướng vị nam tử ấy, nét mặt vài tia lãnh ngạo nhưng cũng hiện rõ nét soái khí bất phàm. Vị nam tử sắc tóc mang một màu đỏ như ngọn lửa toả sáng, bung thả trong gió và dài đến phần thắt lưng. Y phục lại có đôi nét như là Vĩ Phàm hiện tại, chỉ khác là nó mang một màu đen tuyền.

"Ta hỏi, không biết mở miệng trả lời sao? Có nghe rõ hay không?"

Lời nói của vị nam tử lần hai bất ngờ khiến Vĩ Phàm bừng tỉnh lại người, hắn ấp a ấp úng, liền mở miệng mà nói: "Dạ vâng, vẫn là nghe rõ!"

Chết thật, nữa đường không may đụng phải người rồi! Nhìn cách ăn mặc của hắn và cách nói chuyện với mình, thì có lẻ, hắn cũng là đệ tử của Huyền Cực Tông, nhưng lại cao hơn mình. Dù sao, cảnh giới hiện tại của tên này cũng là Kết Đan trung kỳ. Cũng là không thể tránh, tạm thời nghĩ cách lừa hắn, không được thì tìm đường mà chạy thôi!

Vĩ Phàm trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn lại chắp tay khom người về phía vị nam tử ấy, lại nói: "Bẫm, là vì đệ tử đang hoảng loạn mà chạy, nên không nghe rõ sư huynh hỏi!"

Nghe Vĩ Phàm trả lời như vậy, vị nam tử lại lập tức nhíu mày, liền gằn giọng lên tiếng: "Hoảng loạn? Cái gì?"

Phù... May quá, hắn tiếp tục hỏi thì đồng nghĩa với việc, chính là hắn không nghi ngờ, vậy hắn thật là sư huynh sao?

Được đà không bị phát hiện, Vĩ Phàm một lúc suy nghĩ chém gió, cũng liền nói: "Chuyện là... Chuyện là... Đệ tử và một vài huynh đệ khác trong nhóm trinh sát, cũng vì phía sau phát hiện được một vài kẻ tháo chạy, sợ rằng bọn chúng sẽ chạy đi thông tri nên mới đuổi theo chém giết. Nhưng đáng tiếc thay, liền bị chúng một đường phản sát, chỉ duy nhất đệ tử là người chạy thoát... Chuyện là như vậy!"

Vĩ Phàm nói xong, liền len lén đưa ánh mắt lên nhìn từng động thái của vị nam tử ấy. Mà nhìn vị nam tử một lúc suy nghĩ, hắn lại lên tiếng:

"Dạ, xin lỗi vì đệ tử không làm tròn bổn phận, để mặc cho nhóm người kia chạy thoát!"

"Có kẻ chạy trốn sao?" Vị nam tử cũng là hiếu kì, liền nhìn Vĩ Phàm mà hỏi thêm: "Mà, các ngươi là đệ tử nhiệm vụ trinh sát, sao lại có mặt ở đây vào lúc này?"

Được hỏi khó như vậy, Vĩ Phàm lại là ấp úng khó nói, vẫn là chắp tay mà suy nghĩ.

Chết thật! Làm sao mới phải đây, ta hiện tại không một thông tin, trả lời sai, thì cái mạng này cũng là khó giữ!

Vĩ Phàm chậm rãi nói: "Thì là, thì là... Cũng vì là đệ tử trinh sát, không thể ra chiến trường giết địch, nên một vài huynh đệ trong nhóm, quyết định là sẽ phía sau bọc hậu, cứ nghĩ nếu gặp phải một vài tên lính yếu kém thì cho giết. Nhưng nào ngờ, bọn chúng có một vài tên cường đại đem tất thảy bốn huynh đệ cho giết. Còn một mình đệ tử đây là bình an chạy thoát, sợ là bản thân sẽ gặp trách phạt từ tông môn vì đã để kẻ địch chạy đi, và tổn thất nhân lực, nên mới..."

Vĩ Phàm còn chưa nói xong, liền bị vị nam tử tung ngay một chưởng vào giữa ngực. Vì là không kịp phòng bị, hắn tức khắc liền bay về phía sau một khoảng, còn là nôn ra một ngụm máu.

Một phút giây ngắn ngủi cứ ngỡ bản thân đã là bại lộ, chuẩn bị đứng lên đối kháng, thì vị nam tử ấy, cũng lập tức hừ lạnh lên tiếng:

"Hừ... Đòn vừa rồi coi như là hình phạt, ta thay tông môn trừng phạt ngươi vì tội không biết giữ vị trí."

Hắn, tin tưởng ta rồi sao?

Vĩ Phàm liền giả vờ gắng gượng đứng lên, lại chắp tay khom người cảm kích: "Mặc dù tự ý hành sự, nhưng tạ sư huynh đã nhẹ tay tha thứ."

"Hừ... Cũng may cho ngươi, mục đích lần này của tông môn chỉ là ra tay khiêu khích, việc hôm nay coi như ta tha cho ngươi một mạng."

Vị nam tử vòng tay quay lưng, lại lên tiếng: "Nhiệm vụ tại đây đã xong, ngươi cùng ta một đường đến doanh trại Bạch Hổ."

Cái gì? Chỉ là mục đích khiêu khích sao? Ta không lầm đó chứ, lại phải quay lại nơi đó sao?

Vĩ Phàm mặc dù hiếu kì, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, vì sợ sẽ khiến tên kia nghi ngờ, hắn chỉ là một bên đi theo. Cũng là hết cách, tạm thời đi theo tránh gây hiếu kì mà thôi!

"Ngươi hiện tại cũng là Tái Thể sơ kỳ, ít nhiều cũng cảm thấy hiếu kì khi chúng ta đánh úp chứ, có ai ngu ngốc đánh úp mà không bao vây phía sau để địch nhân chạy thoát hay không?"

Đi một đoạn đường, và được vị nam tử lên tiếng như vậy, Vĩ Phàm cũng là hiếu kì: "Dạ vâng! Cũng tại đệ tử ngu dốt. Mà, vì sao lại không bao vây phía sau vậy ạ?"

"Không bao vây phía sau là chuyện đương nhiên, vì tông môn muốn có người chạy đi báo tin mà. Như là một mồi lửa đầu tiên thôi!"

Vị nam tử liếc nhìn qua Vĩ Phàm mà tiếu dung một tiếng, thấy vậy, Vĩ Phàm cũng là gượng cười: "Sư huynh anh minh nói chí phải, cũng tại chúng ta ngu dốt, không như sư huynh mưu lược tài giỏi đây, chúng ta thật sự là ngu muội!"

"Hài... Không trách các ngươi!" Vị nam tử ngẩng cao đầu, lại nói: "Dù sao ta cũng là Dục Đức, một thiên tài của tông môn, còn là cháu trai của Dục Ma trưởng lão. Mà, ta nhìn ngươi cũng là có tương lai, sau này cứ theo Dục Đức ta đây làm người kề cạnh, có muốn?"

Cái tên này, được khen một tí đã mát tai rồi, thiên tài cái đếch ta, đến ngay kẻ giả mạo một bên mà không phát hiện. Nhưng cũng cám ơn, cũng nhờ ngươi mà ta biết thêm một ít chuyện!

Vĩ Phàm liền là chắp tay khom người, lên tiếng: "Dạ vâng! Được sư huynh tài ba chiếu cố, đệ tử cũng lấy làm vinh hạnh..."

Vị nam tử êm tai gật đầu hài lòng. Mà cả hai di chuyển ít lâu thì cuối cùng cũng đã quay trở lại doanh trại Bạch Hổ.

Phía trước hiện tại, mọi thứ xung quanh dường như tan hoang, lửa cháy đổ gục cả hàng rào cọc nhọn. Khắp nơi chỉ nghi ngút khói lửa, cảnh tượng chém giết, máu chảy đầu rơi liên tiếp hiện ra.

Một bên là binh lính gồng gánh chống cự, một bên là đệ tử hăng say chém giết, thật sự là nghiền ép.

Mà Dục Đức nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cũng liền mở miệng lên tiếng: "Nhìn rõ hay không? Ngay từ đầu nơi này được xem là con tốt thí rồi. Dù là thẳng tay chém giết, cũng không một ai đến cứu!"

"Ý của sư huynh là, doanh trại Bạch Hổ chỉ là tốt thí thôi sao?"

Vĩ Phàm hiếu kì liền hỏi, thấy vậy, Dục Đức liền lên tiếng: "Đúng là như vậy! Ngay từ đầu nơi này được xem là con tốt thí khơi mào chiến tranh, sẽ không một ai đến chi viện đâu. Tông môn hôm nay đánh úp, cũng chỉ là mờ ám thực hiện mục đích đằng sau mà thôi, để một vài binh lính Đại Việt nhanh đi gọi, cũng chỉ để biết rõ Đại Việt phía trên sẽ làm gì tiếp theo. Mà ngươi chỉ là một trinh sát, không cần biết nhiều làm gì!"

"Dạ vâng, cám ơn sư huynh một phần giải bày!"

Vĩ Phàm chắp tay khom người cảm kích, nhưng sâu bên trong thâm tâm hắn, lại có một phần cảm thấy tức giận.

Nơi này chỉ là tốt thí, vậy, sao cái tên Phạm Ngũ Lão kia lại cho bọn ta đến đây? Âm mưu gì sao? Thật là khốn khiếp!

Cũng tại thời điểm Vĩ Phàm khom người cảm kích, thì ngay phía trên không trung, lại vang lên những tiếng nổ đùng đoàng. Thấy vậy, cả Vĩ Phàm lẫn Dục Đức đều là ngước mắt lên nhìn.

Phía trên, mơ hồ là hình ảnh ba bóng người thăng không chém giết, dường như là một kẻ đang là đối chọi với hai tên cùng một lúc.

"Ông nội... Hai tên chỉ huy kém cỏi, như vậy cũng dám hợp lực đánh ông nội của ta sao?"

Dục Đức một lời nói như vậy, khiến Vĩ Phàm lại nảy sinh hiếu kì, liền lên tiếng hỏi: "Dục Đức sư huynh, ta thấp kém không nhìn thấy rõ, có thể cho ta biết một vài thông tin, là ai đang phía trên chém giết?"

"Còn là ai vào đây nữa... Chính là hai tên chỉ huy của Bạch Hổ, Lê Nham và Lục Phong Hành. Người kia thì ngươi cũng biết rõ, chính là Dục Ma, ông nội ta!"

Dục Đức tiếu dung, cũng liền lên tiếng.