Chương 82: Thị trấn nghèo nàn

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 82: Thị trấn nghèo nàn

Chương 82: Thị trấn nghèo nàn

Tên sơn tặc cuối cùng cũng đã tắt thở mà chết, thân thể của hắn giờ đây đã là mềm nhũng, lại rơi bịch một cái thật mạnh xuống nền đất.

Nếu so sánh với nhóm người trước đó thì hắn lại có phần may mắn hơn, vì không gặp phải cái cảnh đầu lìa khỏi cổ, hắn chỉ đơn giản bị Vĩ Phàm một tay vặn nát phần cổ mà thôi.

Vì nhóm người này cũng chỉ là phàm nhân bình thường, nên Vĩ Phàm không tốn một tia công sức nào để mệt nhọc giải quyết cả.

Mà cái hiện tại đáng nói ở đây, không phải là cách hắn ra tay như thế nào, mà chính là hắn lại một lần nữa thẳng tay giết người, liệu chuyện này có là đáng trách?

Đúng! Nếu đó là ở một thế giới hòa bình hiện đại, giết người thật sự đều là đáng trách dù có ở bất kì lý do nào đi nữa. Nhưng nếu là ở cái thế giới quật cường tranh đấu này, điều đó lại khác. Ở đây, không một ai có thể trách hắn vì đã tàn nhẫn giết người, trách hắn là kẻ giết người không gớm tay hay là một cái gì khác tương tự... Vì dù sao, bọn chúng cũng là những kẻ bại hoại, kẻ chỉ biết cướp của giết người.

Vẫn có thể tha cho bọn chúng một con đường sống, làm lại cuộc đời sao? Điều đó có thể, nhưng trong cái thế giới quật cường này, thật sự điều đó lại là rất hiếm. Tha cho bọn chúng, phần lớn chỉ càng gây thêm nguy hiểm cho những người khác hơn mà thôi. Có thể hôm nay bọn chúng chỉ mới giết chết một người, nhưng nếu thả ra và vẫn là ngựa quen đường cũ, thì khả năng cao, nhiều người vô tội khác cũng sẽ vì bọn chúng mà phải bỏ mạng, và bỏ mạng một cách oan ức. Hắn chỉ là đang giúp cái thế giới này trừ bỏ một mối nguy hại mà thôi!

Đừng trách ta độc ác, vì nếu các ngươi đủ mạnh, thì có lẻ, ta mới thật sự là người bị các ngươi cho giết!

"..."

Vĩ Phàm ánh mắt xám xịt, không một tia sợ hãi hay tự trách mà nhìn xuống nhóm người đã chết. Hắn đứng đó một lúc, rồi lại thấp người nhặt lên lá thư từ tay tên đại ca sơn tặc.

Sau khi nhìn qua một lượt lá thư, hắn liền lên tiếng: "Thần Khải, ngươi xem giúp ta, xem thử cái này có phải là thư giới thiệu, đúng như lời bọn chúng vừa nói hay không?"

Được hỏi, Thần Khải ngay lập tức xem xét, nhìn rõ bên trong không có cái gì là giả, hắn liền nói: "Ừm! Hoàn toàn là thư giới thiệu của Huyền Cực Tông."

"Vậy sao..."

Nghe rõ Thần Khải xác nhận là thật, Vĩ Phàm ngay lập tức cất đi lá thư vào người, không nói thêm một lời mà liền quay người rời đi. Và khi rời đi, hắn cũng không quên châm một mồi lửa, tức khắc tiêu hủy những cái xác nằm la liệt trên đường.

Hừm... Âu cũng là một lần cơ duyên, ông trời muốn một tay giúp ta đây mà!

Vĩ Phàm nhếch mép một cái mơ hồ, sải từng bước chậm rãi, một đường đi tới.

***

Thị trấn nghèo nàn không tên...

Đi được năm dặm đường, Vĩ Phàm liền đặt chân đến một thị trấn, nằm đơn độc giữa một vùng hoang mạc chỉ toàn đất cát.

Thị trấn nhỏ hẹp, hết thảy kiến trúc nhà cửa đều được dựng lên từ gỗ và rơm, thật sự là sơ sài. Lại nhìn một vòng xung quanh, nơi này hiện lên như là một vùng di tích lịch sử để lại, nhà cửa xập xệ như muốn đổ, nền đất vàng cứng, lại tróc nẻ vì khô hạn đã lâu.

Và phía trên đầu là nắng gắt, lâu lâu lại thổi qua những cơn gió nóng rang như lửa đốt. Thị trấn nghèo nàn này lại hiu quạnh nằm đây, phạm vi mấy chục dặm mắt thường nhìn, thì lại không trông thấy một bóng cây ngọn cỏ nào. Thật sự chỉ toàn là hoang mạc bao quanh, một vùng vàng ươm đất cát.

Vĩ Phàm từ lâu đã đặt chân đến phía bên ngoài thị trấn, không ngừng thở dài rồi tản thán suy nghĩ. Hắn không ngờ rằng, trên một vùng hoang mạc cằn cỗi này, lại có một nơi người ở mà tan hoang đến như vậy. Một thị trấn chưa đến năm mươi nhân khẩu, con người tại đây cũng là da bọc xương, đờ đẫn qua lại, không hiểu vì sao bọn họ vẫn là có thể gắng gượng ở đây.

Kì quái, giữa một vùng hoang mạc mà cũng có người ở sao?

Nghĩ đến đây, Vĩ Phàm lại quay đầu nhìn về phía sau. Mà sau lưng hắn khoảng năm dặm đi đường, lại là một vùng rừng cây rậm rạp, và đó cũng là nơi mà hắn vừa mới đi ra.

Hắn nheo mắt nhìn kĩ, rồi lại lần nữa nhìn về phía trước, tự nói: "Phía sau là một vùng rừng cây xanh mát, có lẻ đất đai cũng là màu mỡ... Nhưng vì sao? Sao vẫn là chọn ở nơi này, có lý do gì sao?"

Vĩ Phàm vừa tự đặt câu hỏi, vừa một đường chậm rãi tiến vào thị trấn.

Trên đường sải bước, lạ thay, ai ai cũng là hiếu kì nhìn về phía hắn, có người nhìn một lần rồi lập tức quay mặt rời đi, và cũng có người, vẫn chăm chú như là muốn dò xét toàn thân hắn vậy.

Mà Vĩ Phàm cũng không mấy mặn mà để ý đến, dù sao chỉ là phàm nhân, nếu là có ý ăn cướp thì hắn cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần một trận đánh cho chừa là được rồi!

Hắn một đường vòng qua mấy căn nhà có mái bằng rơm, lại đi thêm một đoạn ngắn liền dừng lại di chuyển. Vì phía trước hắn giờ đây, từ đâu liền xuất hiện một căn khách điếm cũ kĩ.

"Tạm thời vào bên trong nán lại ít lâu, dù sao cũng đi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa nghĩ ngơi!"

Vĩ Phàm nói là làm, liền lập tức bước vào bên trong khách điếm.

Mà vào đến bên trong, khách điếm hiện lên khá là đơn sơ. Diện tích nhỏ hẹp, chính diện chỉ bày duy nhất hai cái bàn gỗ còn là bám bụi, phía bên trái lại hiu quạnh với một góc bàn cao, có lẻ là dùng làm quầy thu ngân.

Vĩ Phàm chậm rãi chọn một bàn nhỏ ngồi vào, lấy tay quét một lớp bụi, lại ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên.

Ngay phía trên, nhìn rõ là một đường bậc thang xập xệ tróc ra cả sơn đỏ, lại một đường mười bước dẫn lên hai căn phòng duy nhất, cũng là cũ kĩ ở phần cửa vào.

Hài... Cớ gì phải đến nông nổi này?

Vĩ Phàm tản thán suy nghĩ, rồi lại thở dài một hơi. Lại trôi qua một lúc dò xét không nhìn thấy một bóng người, Vĩ Phàm cũng là lớn tiếng: "Cho hỏi, tại đây có người phục vụ, có tiểu nhị nào hay không?"

Lời nói của Vĩ Phàm vừa rơi hạ, thì từ bên trong nhà bếp, lại bất ngờ có người chạy ra. Người chạy ra chính là một vị nam tử tuổi khoảng đôi mươi, tướng mạo gầy gò từ trên xuống dưới, hai hàng mi híp lại không nhìn thấy rõ cả trồng mắt đâu.

Mà vị nam tử nhìn thấy có người từ xa mới đến, liền hớn hở tiến đến gần, lại niềm nở lên tiếng: "Xin chào quý khách, hân hạnh đón tiếp... Ta là tiểu nhị ở đây, không biết là ngài cần gì?"

Thấy có người ra đến, Vĩ Phàm cũng liền gật đầu, lên tiếng: "À... Ta từ xa đến đây, hiện tại muốn dừng chân nghĩ lại ít lâu, bên ngươi có còn phòng?"

"Vâng! Bên chúng tôi còn là trống tất cả các phòng ạ."

Vĩ Phàm gật đầu, liền nói: "Vậy, ngươi giúp ta chuẩn bị riêng một phòng... Mà tạm thời, ngươi chuẩn bị trước cho ta một vài món ăn, ta muốn dùng bữa tại đây."

"Hì hì... Tới liền ạ!"

Tên tiểu nhị này vui như được mùa khi biết Vĩ Phàm muốn là dùng bữa, hắn liền một mạch chạy về phía nhà bếp, gấp rút gọi người chuẩn bị.

Mà Vĩ Phàm một mình ngồi chờ, khoảng độ đến một canh giờ sau, thức ăn mới là được mang ra đến. Chúng được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ, phía trên nhìn lại chỉ là vài món sơ sài, nào là rau luộc, đậu phụng rang muối và duy nhất một chén canh toàn là xác lá. Ngoài ra, còn hẳn có đủ một chén cơm, hạt cơm không trắng và không hạt nào còn là nguyên vẹn, thật sự như là lượm nhặt từ những máy xay lúa đã dỡ bỏ từ lâu.

Thức ăn đã là mang lên đầy đủ, tên tiểu nhị một bên liền nói: "Dạ vâng! Mời ngài dùng bữa ạ... Đây là những món khách điếm chúng tôi đã dày công chuẩn bị, một bữa cơm đạm bạc."

Mà Vĩ Phàm ngồi một chỗ nghe tên tiểu nhị nói như vậy, hắn cũng thật sự là ngỡ ngàng. Cứ ngỡ rằng khách điếm sẽ không đến nổi tệ hại như bên ngoài, ai đâu, nó thật sự còn không ra nổi cái giống gì.

Đây cũng gọi là cơm dùng bữa sao? Nghèo nàn đến mức độ này cũng được?

Mặc dù cũng đã một phần đoán trước, nhưng hắn vẫn không dám chấp nhận một nơi nghèo nàn như thế này, con người tại đây, vừa nhìn vào đã thấy rõ là rất khổ!

Như là để dẹp bỏ cái tính hiếu kì, Vĩ Phàm cũng lập tức lên tiếng: "Mà này, ta có chuyện muốn hỏi nhà ngươi."

"Hỏi chuyện sao ạ?"

Tên tiểu nhị đưa tay gãi đầu dè chừng, như là hiểu ý, Vĩ Phàm tức khắc ném ngay cho hắn một thỏi bạc nhỏ. Thấy vậy, tên tiểu nhị thái độ lập tức xoay chuyển, liền là hớn hở mà nói: "Quý khách, ngài là muốn hỏi bao nhiêu chuyện vậy ạ? Ta sẽ thành thật mà kể rõ!"

Cái tên này, nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên, thật sự là đói khổ đến vậy sao?

Sau một màn suy nghĩ, Vĩ Phàm cũng là lên tiếng: "Ta không vấn đề gì quá nhiều. Ta chỉ là muốn biết, vì sao nơi này lại nghèo nàn như vậy? Đất đai khô cằn, vì sao các ngươi vẫn là ở lại nơi này?"

Và như là chạm đúng vào cái nổi lòng khó khăn bấy lâu nay, tên tiểu nhị liền thở dài kể rõ: "Hài... Thật sự không dấu gì ngài, nơi ở của chúng tôi trước đây cũng là một nơi lý tưởng canh tác. Nhưng vào vài năm trở lại đây, vì là phạm tội phía trên, nên là phải chịu phạt mười lăm năm đói khổ!"

"Mười lăm năm, chịu phạt?"

Tên tiểu nhị gật gật đầu, ánh mắt lại tỏ rõ nổi buồn, nói tiếp: "Chuyện cũng là vào bảy năm trước... Lúc đó nơi này vẫn là an ổn canh tác, đất đai xanh tốt, nhưng nào ngờ biến cố lại bất ngờ ập đến, tức khắc xóa đi cả một đời người...Hài!"

Hắn nói một câu mơ hồ, lại len lén đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy có người, liền ghé sát vào tai Vĩ Phàm mà nói: "Ngài từ xa đến chắc vẫn chưa nắm rõ, thật ra, toàn bộ nơi này đều đã bị Huyền Cực Tông kết tội."

Nghe đến đoạn này, Vĩ Phàm ngạc nhiên nhìn tên tiểu nhị, liền nói: "Kết tội?"

"Dạ vâng!" Tên tiểu nhị lại một lần ghé sát, "Thật ra, thị trấn này trước đây có một kẻ là đệ tử của Huyền Cực Tông, vì đã mờ ám đầu quân cho bên giặc, bị người phát hiện... Liền lập tức bị kết tội giết cả nhà. Mà chúng tôi cũng là trên một vùng sinh sống, nên cũng là chịu tội cùng. Thoát được tội chết, nhưng lại bị cấm đoán mười lăm năm. Bị cắt long mạch dẫn đến đói kém, đất đai cằn cỗi, lại không thể rời đi nơi khác..."

"..."

Tên tiểu nhị vẫn là luyên thuyên kể rõ, và từ đây, Vĩ Phàm mới thật sự hiểu hết cái bí ẩn đặng sau dẫn đến cái cảnh tượng như hôm nay.

Thật ra, vùng đất này trước đây cũng rất trù phú phát triển, dù là không quá thịnh vượng nhưng cái ăn cái uống vẫn là ấm no. Mà vào thời điểm bảy năm về trước, nơi này lại bất ngờ xảy đến một kiếp nạn. Nghe đâu là một tên đệ tử nội bộ Huyền Cực Tông, mờ ám cấu kết với địch bán rẽ tông môn, bị người tra ra, liền lập tức bị kết tội cả nhà phải chết.

Nhưng vì luật pháp phía trên quy định, nếu cá nhân phạm thì cả làng cũng phạm. Vì thế, sau khi tên đệ tử kia bị kết tội chết, thị trấn này cũng là chịu theo số phận. Mặc dù không chết cùng, nhưng lại bị phạt mười lăm năm chịu cảnh đói khổ. Phía trên có quy định, người dân bên trong không được rời đi vì chịu tội, sẽ không được trợ giúp từ bên ngoài, mọi thứ bên trong tự mình cứu mình, không một ai giúp và không một ai dám đứng ra để giúp.

Mà Vĩ Phàm sau khi nghe rõ đầu đuôi, hắn cũng thật sự cảm thông cho nhóm người khổ cực trên mảnh đất này. Ai đâu lại vô lý như vậy, một người phạm tội thì cả làng cũng phạm tội. Mà phạm tội chịu phạt hai ba năm cũng không sao, nơi này còn bị phạt đến tận mười lăm năm. Không mưa, không tiền bạc giúp đỡ từ bên ngoài, lại càng không dám trốn đi nơi khác. Thật sự quá sức vô lý!

Và từ những điều trên, Vĩ Phàm lập tức thấy được mặt trái của nơi này, về vấn đề chính trị thật giống như thế giới của hắn, như các nước độc tài nhẫn tâm đã bị hủy đi từ lâu.

Sau một lúc suy nghĩ xa xăm chính trị không đâu, Vĩ Phàm liền sực nhớ còn là tại ngay khách điếm, hắn liền mở miệng lên tiếng: "Vất vả cho các ngươi, thôi, cám ơn ngươi đã kể rõ..."

"Dạ vâng! Vậy tiểu nhân mạn phép cáo lui."

Nói xong, tên tiểu nhị liền là vào phía quầy thu ngân mà ngồi.

Mà bên phía Vĩ Phàm, mặc dù hắn cũng một phần bất bình, nhưng lại không thể nào làm khác. Đây cũng là cách vận hành của thế giới quật cường này, kẻ mạnh tất là chính nghĩa, và kẻ yếu, cũng chỉ là con tốt thí, dễ dàng bị người sắp đặt.

Huyền Cực Tông, ta chắc chắn sẽ làm sáng tỏ!

(Lời nói từ tác: Có lẻ nhiều bạn đọc đến đây có cảm giác xen lẫn chính trị vào, và tác xin trả lời là không nhé. Đây cũng là một cảnh nhỏ cho ta thấy cách suy nghĩ của nhân vật thôi, cách hắn đối sử với mọi thứ xung quanh, như là định hướng đường lối đi sau này của hắn vậy. Các bạn cũng biết, mù quáng không có mục đích và lý tưởng là một cái gì đó tệ hại... Mong các bạn bỏ qua và ủng hộ nhé, giúp tác đánh giá để truyện hoàn thiện hơn ạ^^)