Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 89: Trao đổi

Chương 89: Trao đổi

Trong lúc này, ngay phía trên nóc của một căn khách điếm, mà đây cũng là nơi Vĩ Phàm đã nán lại mấy hôm nay.

Dưới lớp khăn che mặt, Vĩ Phàm ngồi bần thần phía trên nóc khách điếm, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn lên trời sao, dường như hắn đang chờ đợi một ai khác đến.

Thời gian lại trôi qua thêm một canh giờ mà không thấy một động tĩnh nào khác, Vĩ Phàm không thể chịu thêm, liền truyền âm hỏi Thần Khải.

"Này lão Thần, có chắc là ngươi cần lấy thứ đó hay không?"

Được hỏi, giọng nói của Thần Khải cũng là phát ra trong đầu Vĩ Phàm.

"Rất cần là đằng khác, phải nghĩ cách lấy về tay cho bằng được."

"Ngươi nói thì nói vậy, nhưng có lẽ sẽ gặp khó khăn, và có thể vị Văn tiểu thư kia cũng không đồng ý. Ta hứa gắng sức giúp ngươi, nhưng được hay không thì ta không dám hứa trước!" Vĩ Phàm một lời nói rõ, lại nằm thẳng lưng mà nhìn lên trời sao.

Lại thêm một lúc, Vĩ Phàm liền "chậc chậc" mấy tiếng, không ngăn được cái sự hiếu kì mà tiếp tục hỏi: "Mà vì sao ngươi lại cần thứ nằm trên người cô ta? Là thứ gì quan trọng sao?"

Thấy Vĩ Phàm hiếu kì như vậy, Thần Khải biết tên này sẽ không buông tha mà gặng hỏi cho bằng được. Dù sao cũng không thể che dấu, nên Thần Khải liền nói ngay: "Ừm, thứ này thật sự rất quan trọng để giúp ta một phần dưỡng thương hồn phách."

"Ngươi cũng đã biết rõ về thân phận thật của ta, cũng chính là người tại Thần Giới. Mà tại nơi đó, mọi thứ đều cao cấp hơn những thứ ở nơi này gấp nhiều lần, từ pháp tắc cho đến mọi loại sinh vật lớn nhỏ. Ở nơi đó, thứ mà mọi loài tu đạo hấp thu cũng được gọi là nguyên khí, nhưng thứ đó không giống ở đây, có thể xem nó là thần khí để dễ dàng phân biệt với nguyên khí tại đây đi. Mà bản thân ta hiện tại không hoàn chỉnh, phải hấp thụ thần khí để mà phục hồi từ hồn phách cho đến tái sinh lại nhục thân..."

Thần Khải nói đến đây, Vĩ Phàm liền ngay lập tức cướp lời: "Vậy ý của ngươi là, vị Văn tiểu thư trên người nắm giữ thần khí?"

"Không! Cô ta không nắm giữ thần khí, nhưng cô ta sở hữu một thứ có chứa một lượng ít thần khí." Thần Khải giọng nói hơi trầm, một lời nói rõ.

Hắn lại nói: "Hôm nay chúng ta vô tình gặp được cô ta, có lẽ là do ông trời muốn một tay giúp sức. Vị Văn tiểu thư đó, trên đầu cô ta mang lấy cây trâm cài hồ điệp (con bướm) có đính một viên tử ngọc. Chính là viên tử ngọc đó, nó chứa một lượng ít thần khí bên trong. Nên Vĩ Phàm, ngươi phải cố gắng giúp ta trảo đổi thành công, đó là thứ duy nhất có thể chữa một ít thương tổn cho hồn phách của ta hiện tại."

Về phần Vĩ Phàm, sau một hồi lắng tai nghe Thần Khải trình bày, hắn xác thực đã hiểu rõ hơn mục đích của Thần Khải. Thần Khải chính là muốn Vĩ Phàm giúp trao đổi để lấy cây trâm cài hồ điệp của vị Văn tiểu thư, rồi dùng thứ đó một phần trị thương hồn phách.

Hiện tại hắn mới hiểu ra cái hành động hấp tấp của Thần Khải lúc sáng. Ngay khi gặp mặt vị Văn tiểu thư, không biết vì lý do gì mà Thần Khải lại liên tiếp truyền âm thúc dục Vĩ Phàm, nói là giúp hắn lấy một thứ trên người cô ta.

Thì ra là cảm nhận được thần khí bên trong chiếc trâm cài tóc!

Nghĩ đến đây, Vĩ Phàm lại truyền âm: "Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng giúp ngươi. Nhưng ta nói trước, nếu cô ta không chịu trao đổi với bình nước hoa của ta, thì ta cũng đành bó tay, đến lúc đó ngươi nên chịu khó quên nó đi."

Vì để giúp Thần Khải thì Vĩ Phàm đã nhanh chóng nghĩ cách giúp hắn. Vĩ Phàm nhận rõ vị Văn tiểu thư kia có một niềm hứng thú không nhỏ với những sản phẩm làm đẹp, nên hắn đã nhanh chân nghĩ ra cách là mời mọc cô ta thực hiện một cuộc trao đổi vào đêm nay. Hắn đã cho vị Văn tiểu thư ngửi thử mùi hương của bình nước hoa (CN) mà hắn mang theo, thông qua một mảnh giấy thử, nhưng có được hay không cũng là thuộc về quyết định của nàng, hắn không dám chắc chắn sẽ thành công.

Hiện tại, bầu trời yên ắng cũng là về khuya, mà Vĩ Phàm vẫn một mình ngồi phía trên nóc của căn khách điếm, chưa thấy dấu hiệu là có người khiến cho hắn nghĩ rằng vị Văn tiểu thư này sẽ không đến.

Nhưng ngay tại thời điểm hắn vừa đứng lên, đột nhiên từ trên không trung, lại từ đâu hạ xuống một bóng người.

Lúc này, Vĩ Phàm trên mặt vẫn còn mang lấy khăn che mặt, nhìn thấy bóng người lại vô thanh vô tức mà nhẹ nhàng đáp trước mặt hắn, khiến cho hắn một phần cả kinh mà giật nhẹ mình.

Không ngờ thủ pháp che dấu của người này lại lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tránh đi cảm nhận thần thức của hắn, mặc dù chỉ hơn hắn một bậc là Tái Thể trung kỳ. Mà người hiện tại đang phía trước Vĩ Phàm lúc này, không ai khác mà thật chính là vị Văn tiểu thư, Văn Tử Ngọc.

Nàng vẫn một thân tử y như lúc sáng, chỉ khác ở một điểm là nàng còn mang theo bên người nhất đoạn roi da. Roi da dài khoảng ba thước (2,47 mét) và phủ lấy một màu nâu xạm, thứ này cũng chính là pháp khí mà nàng mang theo phòng thân.

Nhìn rõ người tới, Vĩ Phàm thoáng đầu còn là kinh ngạc, nhưng ngay sau cũng liền thả lỏng người, rồi khom người chắp tay chào hỏi.

"Tại hạ gửi lời hỏi thăm đến Văn tiểu thư, ta không ngờ rằng tiểu thư sẽ thật sự đến."

Mà về phần vị Văn tiểu thư, vừa là vào tới đã không lên tiếng chào hỏi, cũng liền vào thẳng vấn đề chính, nàng không nhanh không chậm nói:

"Ngươi có nói qua là muốn trao đổi với ta? Vậy đâu là thứ ngươi muốn trao đổi?"

Hiểu rõ ý định của nàng, Vĩ Phàm cũng không chậm trễ, liền từ bên trong dây chuyền hồng ngọc mang ra một bình thủy tinh.

Bình thủy tinh này lớn bằng nắm tay, có hình dạng như giọt nước trong suốt, phía nắp đóng lại xòe ra như cánh hoa hồng, bên trong đang đựng lấy một loại chất lỏng như nước có màu tím.

Ngay tại thời điểm Vĩ Phàm mang ra, vị Văn tiểu thư đột nhiên có động thái, mà không ngừng đưa mắt nhìn lấy bình thủy tinh.

Vì để đối phương không phải thắc mắc hỏi, Vĩ Phàm cũng ngay lập tức lên tiếng giải thích: "Văn tiểu thư, đây chính là thứ ta muốn trao đổi. Đây là loại hương dược độc nhất vô nhị, chỉ duy nhất một bình trên thế giới này. Khi dùng thứ này lên người, nó không chỉ giúp nữ nhân lưu được hương thơm, còn là giúp người đó làm sao nhãng tâm thức của người xung quanh chỉ bằng hương thơm."

Vừa nói đến đây, Vĩ Phàm liền ngừng lại giải thích, vì hắn muốn xem nữ nhân phía trước sẽ có động thái gì với thứ này.

Kì thật, ngay tại thời điểm chạm mặt với vị tiểu thư họ Văn này, ngoài thần thái mị hoặc nam nhân trời ban thì nữ nhân này còn rất chưng diện cho bản thân. Vĩ Phàm trước đây từng làm thêm cho một công ty buôn bán mỹ phẩm nên hắn biết rất rõ, chỉ nhìn cách ăn mặc và trang điểm là đã một phần giúp hắn đánh giá được phong cách từng người. Nữ nhân này cũng vậy, nàng ta không chỉ sở hữu dáng người đẹp, mà từ trên xuống dưới thật sự tỷ mỹ săn sóc thấy rõ.

Quả thật, với một người như nàng, ngoài sắc đẹp ra thì gia đình cũng là tối cường, nên việc trao đổi với nàng đã là không thể. Vĩ Phàm chỉ dám đánh cược vào sở thích làm đẹp của nàng để làm cái cớ trao đổi. Hiện tại chỉ duy nhất là lừa nàng, dùng bình nước hoa không một nơi nào khác có để làm vật trao đổi mà thôi!

Mà về phần Văn Tử Ngọc, ngay khi Vĩ Phàm giải thích vừa ngừng lại, nàng không kiềm lòng được, cũng liền lên tiếng: "Đừng dài dòng nữa, thứ đó ta muốn lấy, ngươi trước tiên cứ nói ra điều kiện trao đổi đi."

Nghe rõ, Vĩ Phàm liền khom người rồi nói: "Quả thật nói ra sẽ khiến Văn tiểu thư chê cười, nhưng thứ này thật sự không thể trao đổi bằng vật chất thông thường. Đây là hương dược được tổ tiên nhà ta trích xuất ra từ một loài hoa trên trời hạ phàm, nên nói là trao đổi bằng vật chất, những thứ đó còn là chưa xứng."

Vĩ Phàm hiện tại chỉ đơn giản nghĩ, rằng hắn nên tôn loại nước hoa này lên như một loại vật phẩm trân quý, cốt cũng là để xứng tầm đổi lấy món đồ mà vị Văn tiểu thư kia đang giữ. Dù sao thứ hắn muốn đổi có khả năng là vật vô giá của người ta, hắn đành phải thả vài trái bom để lừa gạt mà thôi.

"Thật ra, ngay tại thời điểm ta nhìn thấy tiểu thư thì ta liền nghĩ đến thứ này sẽ là phù hợp. Tổ tiên ta từng nói qua, là sau này gặp được nữ nhân mang lấy khí chất trời sinh, hãy không ngần ngại mà tặng lại thứ vô giá này bằng một cuộc trao đổi. Mà nhân đây ta cũng là ngõ ý, chỉ muốn đổi lấy cây trâm cài hồ điệp trên đầu của tiểu thư." Vĩ Phàm lại luyên thuyên về một câu chuyện lừa gạt, không ngần ngại nói ra vật muốn đổi.

Lúc này, Văn Tử Ngọc nhận ra người đối diện muốn dùng cây trâm trên đầu mình làm vật trao đổi, nàng liền tháo ngay nó xuống rồi nói: "Nhà ngươi chỉ muốn thứ này thôi sao?"

"Dạ vâng!" Vĩ Phàm gật đầu đồng ý, sau đó lại hạ thấp giọng điệu mà thở dài một tiếng, hiện tại nhìn hắn mang vài phần u buồn nói:

"Thật không dám dấu tiểu thư, ta trước đây từng có một vị hôn thê, mà nàng ấy rất thích uyên ương hồ điệp. Nàng cũng yêu nhất là màu tím, thật như tiểu thư bây giờ. Trước lúc nàng ấy còn sống, ta đã từng hứa sẽ tặng cho nàng ấy một cây trâm cài hồ điệp mang tử sắc, nhưng đến khi nàng ấy mất ta vẫn chưa một lần làm được."

Nói đến đây, Vĩ Phàm liền nhìn thẳng vào Văn tiểu thư với đôi mắt rưng rưng lệ: "Cũng là hôm nay có duyên gặp gỡ tiểu thư, nhận ra là tiểu thư đang cài trên đầu là thứ ta bấy lâu nay tìm kiếm, mà tiểu thư cũng đúng là người mang khí chất phù hợp với loại hương dược này...nên ta mạn phép, thỉnh cầu tiểu thư đổi thứ đó cho ta, chỉ vậy thôi đã đủ!"

Sau khi nghe rõ mọi sự từ Vĩ Phàm, Văn Tử Ngọc chẳng nói chẳng rằng, chỉ nắm lấy trâm cài hồ điệp trên tay mà nhìn. Ánh mắt của nàng một phần phân vân, một phần lại thương cảm cho người thanh niên trước mặt.

Được một lúc cân nhắc kĩ càng, nàng cũng liền nhìn Vĩ Phàm mà lên tiếng:

"Ngươi có chắc sẽ không hối hận với lựa chọn trao đổi này chứ?"

"Dạ vâng! Mà ý của tiểu thư là sao? Ta thật sự chưa hiểu cho lắm!" Khi nghe vị Văn tiểu thư hỏi hắn là thật sự muốn trao đổi, điều này lại khiến hắn ngạc nhiên.

"Ý của ta chỉ là hỏi ngươi có chắc chắn muốn đổi. Không dấu ngươi, nhưng chiếc trâm hồ điệp này quả thật không hề đáng giá, nếu đem bán chỉ được khoảng một trăm thỏi vàng mà thôi. Ta thấy thứ hương dược kia của ngươi còn đáng giá hơn thứ này nhiều, trao đổi này là không công bằng với nhà ngươi." Văn Tử Ngọc bình thản nói rõ.

"-_-"

Mà về phần Vĩ Phàm, nghe rõ nữ nhân này nói như vậy, điều này khiến cho hắn trật nhịp mà ngơ ngẩn cả người. Ai đâu cứ nghĩ là thứ quý giá, cuối cùng cũng chỉ là vật tầm thường đối với người ta.

Đồng thời bên trong dây chuyền nghe rõ như vậy, Thần Khải cũng liền khinh bỉ truyền âm: "Hừ...đúng là phàm nhân có mắt như mù, đến ngay cả vật trân quý ở ngay trước mắt mà lại không biết. Quả thật là sĩ nhục thánh thần ban cho mà!"

"Này lão Thần, đừng khinh người ta như vậy mà, dù sao nơi này chỉ là thế giới phàm nhân, nên việc không cảm nhận vật trân quý từ Thần Giới cũng là điều bình thường. Chỉ tiếc là tiếc cho ta đây này, tốn cả cái công sức vắt óc suy nghĩ nhưng nhận ra là nó không cần thiết. Hài!" Vĩ Phàm buồn bược truyền âm đáp.

"Sao rồi? Ngươi còn muốn đổi?" Nhận thấy Vĩ Phàm đã lâu không hồi đáp, Văn Tử Ngọc liền ngõ ý hỏi.

Vĩ Phàm sau câu hỏi cũng liền bừng tĩnh, liền cười cười lên tiếng: "Đương nhiên ta vẫn sẽ đổi cho tiểu thư. Ta chỉ làm theo tổ tông dạy bảo, dù đổi với một đôi giày với người phù hợp, ta đây cũng sẽ vui vẻ đổi lấy."

"Vậy chúng ta cũng nên làm ngay, dù sao hiện tại trời cũng đã khuya, ta không muốn người trong Văn phủ nhận ra, là ta đã trốn ra bên ngoài vào giờ này." Văn Tử Ngọc lời nói nhã nhặn đằng sau lớp khăn che mặt, quả thật hiện tại duyên dáng hơn vạn phần.

Vĩ Phàm nghe vậy cũng liền gật đầu đồng ý.

Ngay thời điểm đôi bên điều đồng ý điều kiện, cả hai liền thi triển thần thông nâng lên vật phẩm, một lượt bay đến trước mặt đối phương.

Đồng thời cả hai đều là nhận lấy, khi vừa cầm lấy vật phẩm trên tay, cả hai đều mang một loại tâm tư khác nhau. Vĩ Phàm hắn chỉ mừng cho Thần Khải vì dễ dàng có được. Còn Văn Tử Ngọc lại vui mừng khuôn xiết.

Ban đầu nàng cứ nghĩ người đối diện sẽ là làm khó hay có ý lừa nàng, nhưng ai ngờ hắn lại tốt bụng đến như vậy.

Nàng từ bé đến lớn, mặc dù lo sợ người ngoài sẽ vì nhan sắc của bản thân, mà vô tình gây thương nhớ ảnh hưởng đến. Nhưng nàng cũng luôn có khao khát được làm đẹp cho bản thân, nàng coi đó là hạnh phúc, là điều khiến cuộc sống của nàng thêm phần thú vị hơn mà thôi.

Từ đâu lại đến một vị nam tử buôn bán thần dược, rồi còn có nhã ý tặng nàng hương dược chưa từng gặp qua. Nàng cả một ngày thật sự không thể kìm lòng, chỉ muốn nhanh đến để trao đổi, nhưng vì gia đình không cho đi một mình nên nàng chỉ còn cách lẻn đi vào đêm khuya. Đối với nàng thì đêm nay quả là một đêm trốn đi đáng giá nhất!

"Quả thật bình ngọc trong suốt này mang hình thù kì lạ, nhưng cũng là rất đẹp!" Nàng nhìn bình thủy tinh không rời mắt, mà nhỏ giọng tự khen.

"Vậy coi như chúng ta đã xong trao đổi, nếu không còn việc gì, ta sẽ đi trước." Văn Tử Ngọc sau khi kiểm tra đã đúng thứ mình cần, nàng không kiềm lòng được mà lên tiếng muốn đi ngay.

"Ừm, tiểu thư có thể rời đi, hy vọng sau này giữa chúng ta sẽ có duyên gặp lại." Vĩ Phàm một lần nữa khom người, dù sao nàng ta cũng là gia đình danh giá không thể gây vào, giữ ý tứ một chút vẫn là tốt hơn.

Đôi bên sau khi chào nhau một tiếng thì cũng liền ai đi đường nấy, coi như đã xong riêng phần mình.

Lúc này, sau khi nhận rõ vị Văn tiểu thư đã rời đi xa, Vĩ Phàm cũng liền một đường, từ cửa sổ vào lại căn phòng của mình bên trong khách điếm.

Ngay khi vừa vào tới, Thần Khải không kìm lòng được mà lên tiếng thúc dục Vĩ Phàm: "Mau, mau đưa vào cho ta!"

"Ngươi trước tiên bình tĩnh, ta đóng lại cửa sẽ đưa ngay cho ngươi." Vừa nói, Vĩ Phàm cũng vừa tiến đếm đóng sầm lại cửa, rồi tiến đến bàn gỗ ngồi ngay xuống.

Hắn lập tức biến hóa, đem chiếc trâm cài hồ điệp gửi vào bên trong dây chuyền hồng ngọc cho Thần Khải.

Mà ngay khi dây chuyền vừa vào tới, Thần Khải không nói một lời, liền bắt đầu lao tới dưới hình dạng của một ngọn lửa đỏ, lập tức bao khỏa lấy đồ vật.

Tức khắc, mơ hồ thấy rõ bên trong không gian trắng thuần này, từ chiếc trâm cài hồ điệp, một luồng khí tức mờ nhạt kim sắc đang chậm rãi từ viên tử ngọc được Thần Khải một hơi hấp thụ. Bất chợt, Thần Khải trong một đoạn thời gian ngắn liền chuyển đổi từ ánh lửa đỏ sang một màu vàng nhạt, lại có cảm giác hắn đã lớn hơn vài phần.

Được một khoảng thời gian trôi qua, Thần Khải cũng liền truyền âm cho Vĩ Phàm được rõ: "Ta xong rồi, vật này hiện tại xem như vô giá trị, ngươi có thể giữ lấy, đem bán hay gửi trả là quyền của ngươi."