Chương 80: Rời đi biên ải

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 80: Rời đi biên ải

Chương 80: Rời đi biên ải

Nghe rõ lời Dục Đức nói như vậy, Vĩ Phàm lấy làm kinh ngạc, hắn không ngờ rằng, lần này đi đánh, lại chính là ông nội của tên Dục Đức này.

Huyền Cực Tông đúng là chơi được, cử cả một người cảnh giới Hóa Nguyên sơ kỳ đi chơi với Bạch Hổ. Nghe đâu hắn ta là trưởng lão, một trưởng lão có lẻ ngang ngửa với một vị tướng quân của Đại Việt, quả này đại đội Bạch Hổ coi như khó giữ!

Vĩ Phàm vừa nghĩ lại vừa cảm thấy bản thân hắn may mắn, cũng may cho hắn vô tình bắt gặp nhóm người trinh sát Huyền Cực Tông trò chuyện trong rừng, nếu không có, có lẻ hiện tại bọn hắn cũng đã chết tan xương tại đây.

Mà Vĩ Phàm phía dưới, hắn không một giây nào là rời mắt khỏi trận quyết chiến của ba bóng người phía trên. Một bên là hai chỉ huy Bạch Hổ hắn biết rõ, chính là Lê Nham Kết Đan hậu kỳ và Lục Phong Hành Kết Đan sơ kỳ. Và cả hai vẫn đang hợp lực chống lại một vị lão giả với mái tóc đỏ, chính là Dục Ma trưởng lão Huyền Cực Tông, cảnh giới Hóa Nguyên sơ kỳ.

Hai bên, không ai nhường ai. Mặc dù thua thiệt về cảnh giới, nhưng xem ra, vì hợp lực tác chiến bù đắp, nên hai chỉ huy Bạch Hổ vẫn chưa rơi vào thế yếu, người nắm trên tay cự đao và người còn lại là đại chùy, vẫn một đường phi không, tung chiêu chém giết.

Mà về phía lão giả Dục Ma cũng không hề kém cạnh, được lợi thế cảnh giới cao hơn một bậc, nên vẫn dư sức một cân hai. Trên tay Dục Ma nắm lấy là một thanh kiếm uốn lượn như rắn, phản chiếu ánh kim, liên tiếp uyển chuyển tung ra những chiêu thức phá giải công kích của địch nhân. Thật sự là hoa cả mắt!

"Này..."

Ngay thời điểm Vĩ Phàm tập trung tinh thần xem chiến, thì một bên, Dục Đức liền gọi, đánh gãy sự tập trung của hắn.

"À vâng! Sư huynh gọi ta sao?"

Vĩ Phàm lập tức nhìn qua Dục Đức, lên tiếng hỏi hắn. Thấy vậy, Dục Đức cũng liền nói ngay: "Cái tên nhà ngươi, xem gì chăm chú như vậy? Ta gọi ngươi chứ gọi ai vào đây."

Vĩ Phàm gượng cười mà gãi đầu, lại gật gật nói: "Xin lỗi sư huynh, cũng tại vì xem chiến, Dục Ma trưởng lão cũng quá lợi hại, nên ta mãi mê không tập trung cho lắm... Không ngờ Dục Đức sư huynh lợi hại, Dục Ma trưởng lão lại càng lợi hại. Quả là một nhà cường đại!"

"Hừ... Ông của ta đương nhiên phải lợi hại rồi!" Dục Đức có lẻ cũng được thơm lây từ lời tâng bốc của Vĩ Phàm, hắn nở lớn cả mũi, lại nói: "Mà hiện đây, ta cũng có một nhiệm vụ giao cho ngươi."

Nói xong, Dục Đức liền từ trong người lấy ra một cuốn đồ quyển, lại đưa ra cho Vĩ Phàm, nói: "Ngươi giúp ta mang vật này cất dấu, sau đó một đường hồi lại tông môn và giao cho tông chủ."

Mà bên phía Vĩ Phàm, hắn nghe rõ Dục Đức không ngần ngại giao một nhiệm vụ cho hắn, lập tức khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Hắn tự chỉ vào mình, lại ấp úng mà nói:

"Cái này... Cái này, sư huynh giao ta mang đi sao? Một chuyện quan trọng như vậy..."

Vĩ Phàm còn chưa nói xong, Dục Đức lại cướp lời, lớn tiếng: "Cái tên nhà ngươi, ta không giao cho ngươi thì giao cho ai vào đây? Ngươi nhiệm vụ trinh sát, những lúc như thế này mới cần vào ngươi."

"Nhưng ta sợ, sẽ ngu ngốc làm ảnh hưởng đến sư huynh thôi ạ!"

"Ừ, thì ta cũng hiểu tâm lý của nhà ngươi." Dục Đức lại nghiêm nghị, lên tiếng: "Mà ngươi an tâm, chạy về phía lãnh thổ Huyền Cực Tông thì không ai làm khó được ngươi, binh lính mật thám Đại Việt ta cũng sử gọn hết rồi. Cũng vì hiện tại tình thế cấp bách, ta sẽ một đường giúp ông ta chiến đấu với hai tên kia, còn ngươi giúp ta, sau khi hoàn thành ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi."

Nghe rõ Dục Đức nói như vậy, Vĩ Phàm cũng không còn do dự, liền nhận lấy đồ quyển và cất kĩ vào người. Hắn lại khom người chắp tay, lại nói:

"Vậy sư huynh cứ an tâm tin tưởng, ta sẽ nhanh chóng giúp sư huynh một đường nhiệm vụ. Mà chuyện ban thưởng thì ta không cần đến, giúp được sư huynh là phúc phận của ta mà!"

Cái tên ngốc nhà ngươi, được khen mấy câu đã là nở hoa. Mà ta ngu gì ở lại nhận thưởng, thưởng chết sao? Hài... Gia đình ngươi thật là xui xẻo! Hì hì...

Vĩ Phàm thật sự trong lòng như muốn nhảy múa, ai đâu thành công giả danh qua mặt, lại còn hưởng lấy một bí mật của tông môn nữa chứ, và không thể trách hắn tâm cơ, nếu có trách thì nên trách cái tên ngu ngốc Dục Đức mà thôi.

Mặc dù hắn không biết rõ bên trong là cái gì, nhưng Dục Đức lên tiếng phải tận tay giao cho tông chủ, ít nhiều đây cũng là chuyện quan trọng. Có khi bên trong cất chứa võ kỹ hiếm thấy hay là trân bảo không chừng!

Mà nhận được lời nói tâng bốc từ Vĩ Phàm một lần nữa, Dục Đức thật sự là hài lòng, không một tia nghi ngờ nào. Hắn gật đầu, lại nói ngay:

"Thôi được, ngươi mau mau đi giao, và hãy nhớ, nhanh chân giúp ta!"

Nói xong, Dục Đức tức khắc triệu hồi một thanh trường kiếm lơ lửng vòng quanh người, hắn lập tức cưỡi lên trên, cũng là thăng không đến phía nhóm ba người giao chiến, muốn một phần giúp sức.

Mà Vĩ Phàm một bên nhìn thấy, hắn cũng không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm, chỉ nở một nụ cười tiếu dung mà vội vàng chạy đi.

Cùng lúc đó, phía trên không trung giao chiến.

Lê Nham và Lục Phong Hành thời gian trôi qua vẫn không một phút giây mất cảnh giác, bằng những đòn phối hợp ăn ý, cả hai vẫn đồng lòng như một, tới tấp dồn ép Dục Ma về phía sau một khoảng.

Mặc dù thua thiệt cảnh giới với Dục Ma, nhưng nhờ có kinh nghiệm chiến đấu lâu dài cùng nhau, nên Lê Nham và Lục Phong Hành sức lực tương đối chống cự. Mà về phía Dục Ma lại khác, hắn càng lúc càng tỏ ra có phần yếu thế. Hắn càng lúc càng là bị ép lùi về sau, còn bất ngờ bị Lê Nham một chùy lao đến.

Nhưng ngay tại thời điểm cứ ngỡ là không tránh kịp, thì từ phía sau, một thanh hỏa kiếm bất ngờ lao đến, ngăn lại công kích của Lê Nham.

Vì đã bị người bên ngoài bất ngờ ngăn chiêu, nên Lê Nham cũng là lùi gần về phía Lục Phong Hành, phó chỉ huy Bạch Hổ, cùng phòng bị cảnh giác cái người mới đến.

Mà người bất ngờ ngăn cản giao chiến, không ai khác chính là Dục Đức. Hắn lập tức phi kiếm bay về phía Dục Ma, liền lo lắng lên tiếng:

"Ông nội, ông có ổn?"

Được hỏi, Dục Ma cũng là bình thản, nhìn qua người cháu trai của mình, một lời liền nói: "Ta hiện tại vẫn ổn, nhưng cũng là cám ơn cháu, giúp ta ngăn lại một chiêu bất ngờ từ hai tên thối tha kia!"

Nói đến đây, Dục Ma cảm giác có điều không đúng, cũng liền nói ngay: "Mà khoan, không phải cháu được giao nhiệm vụ xâm nhập Dạ U Minh tìm kiếm, trong thời gian ta phá hủy nơi này, sao giờ này còn là ở đây?"

"Ông cứ an tâm chớ lo, nhiệm vụ con đã làm xong từ lâu, nay thấy ông một mình nơi này, nên là con cũng muốn một tay giúp sức."

Dục Đức liền lên tiếng. Thấy vậy, Dục Ma cũng nói: "Vậy con lại càng không nên ở đây, nhiệm vụ tông chủ giao ra quan trọng, phải nhanh chân đi gặp tông chủ giao ngay."

"Nhiệm vụ, con đã giao lại cho người khác rồi ạ!" Nhìn rõ Dục Ma có phần nghi ngờ, Dục Đức liền nói tiếp: "Ông an tâm, kẻ được con giao lại nhiệm vụ chính là người của mình. Thực chất hắn là người một lòng vì con, nên mọi chuyện vẫn sẽ theo đúng tiến độ!"

Dục Ma nghe cháu trai mình nói như thế, mặc dù một phần suy nghĩ ngờ vực, nhưng đại khái vẫn là tin tưởng. Dù sao vẫn là người thân cận của cháu mình, tạm thời coi như vẫn ổn.

Một lúc ông cháu to nhỏ trò chuyện, thì về phía chỉ huy Bạch Hổ, cả hai vẫn là từng giây phòng bị. Bọn hắn lúc đầu hợp lực xem như ngang cơ, nhưng hiện tại lại chui ra thêm một tên khác, đồng nghĩa với việc, bọn hắn không còn đường chạy trốn. Phần trăm bỏ mạng tại đây là rất cao.

Cả hai nhìn nhau mà gật đầu, lại trừng mắt về phía trước Dục Ma. Lê Nham cũng là lớn tiếng: "Dục Ma trưởng lão, nghe danh ông trước nay tài trí dũng mảnh, nhưng lại chơi trò hèn hạ, kéo người đánh lén bọn ta? Cảnh giới cao như vậy, còn là cùng người một đường đánh huynh đệ bọn ta hay sao?"

"Hừ... Nhãi nhép ngông cuồng!" Dục Ma lại hừ lạnh: "Một người như ta, hai ngươi nghĩ một mình không chơi lại sao? Cũng là khinh thường nương tay, nên ta mới bất cẩn để các ngươi một đường chiếm ưu thế. Nhưng các ngươi an tâm, cháu trai ta chỉ là lo lắng nên mới bất ngờ giúp sức, nó vẫn sẽ không gây ảnh hưởng đến việc, ta chính tay sẽ giết các ngươi!"

Nghe lời ông mình nói như vậy, Dục Đức lại ngạc nhiên quay sang, lên tiếng: "Ông, để con giúp một tay."

"Không cần, ta một mình vẫn là có thể, con một bên quan sát ta giết hai tên nhãi này là được rồi!"

Dục Ma một lời tiếu dung rơi hạ, cũng liền một đường rút kiếm mà xông lên.

Về phía Lê Nham và Lục Phong Hành, cả hai xem như khiêu khích thành công Dục Ma, cũng một phần an tâm, lại hợp lực lao đến.

Còn lại Dục Đức, từ xưa đến nay đều nghe lời người ông, nên hắn không dám ngăn cản, chỉ một bên quan sát giao chiến mà thôi.

Hừ... Một lũ yếu kém Đại Việt, suy nghĩ đến đó là cùng!

Mà hiện tại phía dưới, vẫn là một trận uy vũ chém giết giữa hai bên đạo quân, một bên là binh lính Bạch Hổ, còn một bên chính là hàng ngàn đệ tử Huyền Cực Tông. Liên tiếp là những đòn ăn miếng trả miếng, chém giết, phân thây, máu tươi cứ thế chảy dài như suối, dưới ngọn lửa đổ nát cả doanh trại. Nhìn sẽ thấy rõ, binh lính Bạch Hổ thực sự bị nghiền ép, sắp là chống đỡ không xong, chết hơn phân nửa đội quân vạn người.

Dự là thất thủ sẽ không còn bao nhiêu lâu, cuộc chiến dần rơi vào hồi kết và phần thắng đương nhiên thuộc về đệ tử Huyền Cực Tông.

***

Cùng lúc đó, phía sâu lãnh thổ thuộc biên giới Huyền Cực Tông.

Vĩ Phàm không một phút giây ngừng nghĩ, hắn gắng gượng dùng sức chạy như bay băng qua táng rừng rậm rạp, vì sợ rằng sẽ bị người phát giác là kẻ giả danh.

Và được một lúc chạy, nghĩ là đã đủ xa cắt đuôi mà không bị người phát hiện, hắn mới chậm rãi núp trong một góc cây để nghĩ ngơi lấy lại sức, cũng là vì bản thân hắn hiếu kì muốn xem đồ quyển. Cuộn đồ quyển bí ẩn mà cái tên Dục Đức ngu ngốc kia giao cho hắn, không biết lại là thứ gì quan trọng.

Hắn lấy ra đồ quyển nâu sạm trên tay, dò xét một vòng đánh giá, liền cười nhẹ, lại lên tiếng hỏi: "Này Thần Khải, ngươi xem giúp ta, bên trong đồ quyển này có cái gì mờ ám? Đại loại như có cái gì theo dõi hay không?"

Vĩ Phàm thật sự lo sợ, hắn sợ là bên trong đồ quyển này có thêm cầm chế hay một thứ gì đó khiến bản thân bị theo dõi, nên vẫn là chưa dám mở ra xem. Trước hết, thử hỏi xem thông tin cho an toàn.

Mà được hỏi, Thần Khải cũng là lên tiếng: "Ừm, ngươi đưa đồ quyển cao lên một chút, để ta xem thử."

Vĩ Phàm theo lời Thần Khải, liền đưa đồ quyển lên cao để cho hắn dễ dàng xem xét. Được một lúc lâu, hắn lại tò mò lên tiếng:

"Ngươi xem xong chưa, nói cho ta một ít thông tin?"

"Cái tên nhà ngươi, làm gì hấp tấp như vậy?" Thần Khải tỏ ra bực mình, nhưng được một lúc, hắn lại nói: "Ừm... Theo ta thấy, cái thứ này tạm thời vẫn không có cái gì mờ ám. Ngươi có thể mở ra xem."

"Thật chứ? Hì hì... Quả là may mắn cho ta!"

Vĩ Phàm vui mừng, hắn không nghĩ rằng lại thuận lợi như vậy. Tránh được người Huyền Cực Tông nghi ngờ, lại lừa gạt được tên ngu ngốc kia giao ra vật quan trọng, còn là an ổn sang được lãnh thổ Huyền Cực Tông nữa. Kì này thời hắn thật sự đã tới!

Thần Khải lại nói: "Đồ quyển này bên trong, có khả năng là bí mật quan trọng, ngươi cứ mở ra xem xét, không hiểu thì có ta thay ngươi giải đáp."

Nghe Thần Khải nói như vậy, Vĩ Phàm cũng ngay lập tức gật đầu, nhưng ngay khi hắn định mở ra xem, thì lại bất ngờ ngừng lại, liền nói:

"Mà khoan đã, vẫn là chưa nên mở ra... Ở đây vẫn là chưa an toàn cho lắm, ta nên rời khỏi rừng và vào sâu hơn lãnh thổ, lúc đó mở ra xem xét vẫn là chưa muộn. Ừm, tạm thời rời đi trước, dù sao phía trước vẫn còn nhiều thứ phải lo!"

Vừa nói xong, Vĩ Phàm không do dự mà cất lại đồ quyển vào bên trong dây chuyền hồng ngọc cho an toàn, cũng liền nhanh chân rời đi.

Và sau một lúc suy nghĩ cẩn trọng, Vĩ Phàm nghĩ tạm thời bản thân hắn cũng đã an toàn rời khỏi biên giới nguy hiểm, hiện tại thay lại đồ mới là an toàn nhất. Không còn vấn đề tại nơi này, vẫn mặc lấy y phục đệ tử Huyền Cực Tông, để người nghi ngờ tra ra thì hắn chắc chắn xác định là sẽ chết.

Và cứ như thế, hắn bình thản một đường, không lo sợ mà đi tới phía trước, hoàn toàn xâm nhập lãnh thổ Huyền Cực Tông một cách an toàn.