Chương 87: Văn Tử Ngọc

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 87: Văn Tử Ngọc

Chương 87: Văn Tử Ngọc

Sau một đêm người người xôn xao bàn luận những biến động xảy ra bên trong Nam Tiến thành, về Tụ Các tranh tài ứng tuyển và chuyện mới nổi lên một loại thần dược làm đẹp, thì ngày tiếp theo lại đến.

Mà vào ngày hôm nay, Vĩ Phàm cũng là một đường rời khỏi khách điếm lúc trời còn chưa tờ mờ sáng, nhưng lại sớm hơn hôm qua một canh giờ.

Hắn quyết định đến sớm như vậy cũng là vì hai nguyên do. Thứ nhất là vì hôm nay hắn dự định buôn bán hơn năm trăm sản phẩm, hắn chỉ đơn giản muốn đến sớm một chút để dành ít thời gian chuẩn bị và sắp xếp mà thôi. Thứ hai, vì hắn cũng là dự trù được việc nhiều người sẽ là đến từ sớm để được ưu tiên chọn trước, mà nếu như vậy, thì hắn lại càng không được chậm trễ cho đám đông đứng chờ. Dù sao hắn chỉ có hai cánh tay, với đám đông xô đẩy như ngày hôm qua, một mình hắn chắc chắn là làm không xuể nếu không đến sớm chuẩn bị.

Hiện tại, Vĩ Phàm vẫn ung dung trên đường lớn không một bóng người qua lại, chậm rãi sải bước tiến đến khu chợ buôn bán.

Cũng vì số lượng bình ngọc quá lớn, tổng năm trăm bình hết thảy, nên Vĩ Phàm không mang theo trên tay làm gì cho cồng kềnh, mà dùng khoảng không gian trữ vật không giới hạn bên trong dây chuyền hồng ngọc để cất giữ.

Sau vài lần quẹo trái, rồi lại một đường rẽ phải thì Vĩ Phàm mới là đến đúng khu chợ ngày hôm qua.

Nhưng vào thời điểm hắn đưa mắt từ xa nhìn vào góc quầy bán hàng của bản thân đã dựng nên, hắn mới tá hỏa nhận ra. Là từ bao giờ, đám đông đã một đường kẹt kín cả quầy. Xung quanh quầy hàng đám đông chật như nêm cối (đông đúc, chen lấn không chừa một góc), nhóm người không theo hàng lối mà xô đẩy, tranh dành nhau cái vị trí đứng trước quầy để chờ sẵn.

Cảnh tượng trước mắt quả thật là điều mà Vĩ Phàm đã không ngờ tới. Ai đâu nhóm người lại đến sớm hơn tính toán của hắn từ trước. Mà không chỉ sớm, còn là đông nghẹt không một lối thoát nữa chứ!

"Đến sớm như vậy? Thật sự là làm khó Vĩ Phàm ta rồi!"

Hắn từ xa trông thấy cảnh tượng như vậy cũng là ngán ngẫm lắc đầu, nhưng sau đó lại phấn chấn tinh thần mà đeo lên khăn che mặt, tìm một góc luồn lách để vào được bên trong.

Lúc này, vì quá nhiều người bao vây quầy hàng của hắn, từ bên ngoài muốn vào bên trong không phải là một chuyện dễ dàng, nên hắn liền quyết định khởi động đôi giày phi hành đã mang sẵn trên chân, một đường từ phía trên cao mà tiến tới.

Mà vừa mới từ trên cao một đường hạ xuống, Vĩ Phàm đã ngay lập tức cầm lấy trống chiêng lên tay, liên tục "cheng cheng" gõ để nhóm người tập trung chú ý đến.

Đám đông chen lấn ngước mắt trông thấy Vĩ Phàm, không hẹn từ trước mà ngay lập tức vỗ tay hô hào như nhìn thấy minh tinh, như là thánh thần hạ phàm vậy. Ai ai cũng là một tâm thần háo hức và chờ mong.

Vĩ Phàm nhẹ nhàng đáp đất, lại đưa hai tay cao hơn đầu "cheng cheng" gõ thêm mấy phát liền, lấn át đi âm thanh ồn ào phát ra từ đám đông. Ngay khi nhóm người bình tĩnh hơn trước, Vĩ Phàm lập tức lớn tiếng:

"Các vị tại đây, các vị tại đây... Đầu tiên xin cho tại hạ gửi lời cảm kích đến đông đảo các vị tại đây. Ta không ngờ rằng, các vị lại dành một lượng tình cảm lớn như vậy để mà quan tâm đến thần dược gia truyền của nhà ta. Ta thật lòng mang cảm kích!"

Vừa nói xong, Vĩ Phàm liền thành thật khom người một góc kính cẫn cảm tạ trước đám đông. Hắn làm như vậy thực chất cũng là vì mục đích quảng bá, tạo sự thiện cảm trước nhóm người chứng kiến mà thôi.

Phải tôn khách hàng lên cao hơn mình một bậc, âu cũng là tạo thiện cảm và lòng tin, sau này còn có cái cơ hội khác kiếm tiền làm ăn!

Mà nhóm người nhìn thấy thành ý của Vĩ Phàm như vậy, cũng thật sự là hài lòng, thành thành thật thật mà một chỗ không chen lấn.

Sau một màn cảm tạ, Vĩ Phàm lại thẳng người lên tiếng: "Vì các vị đã mất công đến sớm chờ đợi, tại hạ cũng mạn phép cho mở hàng chợ ngay thời điểm này."

Nhóm người nghe rõ cũng liền đồng loạt vỗ tay khen hay.

"Nhưng vì để đảm bảo phục vụ, ta lại mạn phép xin các vị ít phút để mà trưng bày hàng hóa. Các vị có thể chờ ta chứ?" Vĩ Phàm hai tay ra hiệu cho đám đông hạ thấp sĩ khí, gật gật đầu mà lớn tiếng.

"Được!"

Nhìn rõ đám đông dễ dàng nghe theo như vậy, Vĩ Phàm cũng là vui lòng, mà liền thi triển phép, từ hư không một lượt mang ra tất thảy năm trăm bình ngọc.

Mà từ thời điểm bình ngọc được mang ra và sắp xếp, tất thảy mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào những bình ngọc trước mặt, mà không mang một tia mảy may nào là quan tâm đến việc Vĩ Phàm đã lấy chúng ra từ nơi quỷ nào.

Dẫu sao nơi này cũng là thế giới tu tiên, việc một cá nhân từ bên trong người mang ra một đống đồ đã là chuyện bình thường như cơm bữa. Đám người chỉ đơn giản nghĩ: Là có thể Vĩ Phàm sở hữu một túi hoặc nhẫn trữ vật nào đó mang theo, dù sao người buôn bán ít nhiều đều phải có những thứ đó, mục đích chỉ là để dễ dàng mang theo đồ vật mà thôi.

"Thật sự cảm kích các vị đã nhẫn nại chờ ta sắp xếp. Chiếu theo sự quan tâm của các vị, hôm nay ta tất thảy mang đến năm trăm bình ngọc đều là thần dược gia truyền. Những ai muốn mua cứ bình tĩnh không chen lấn, sẽ có đủ từng người. Vậy, ta xin tuyên bố, phiên buôn bán xin được phép diễn ra..." Vĩ Phàm đưa tay ra trước, lớn tiếng tuyên bố mở phiên chợ sáng.

Mặc dù Vĩ Phàm có nhắc qua nhóm người là không chen lấn xô đẩy, nhưng có lẻ lần này đám đông lại không thành thật, tất thảy đều là mạnh tay muốn mình đến trước. Dù sao hôm nay chỉ có năm trăm bình, mà người tại đây cũng là rất đông, mọi người đều lo sợ không có phần nên vẫn chen lấn một lượt như vậy.

Sau một hồi tấp nập mua bán, Vĩ Phàm quả thật không một giây nghĩ tay, người này vừa đi thì kẻ khác lại đến, thỏi bạc thật sự qua tay không đếm được. Cũng vì là chiêu trò làm ăn, Vĩ Phàm không do dự mà mạnh tay hô hoán sản phẩm hôm nay lên tới hai thỏi bạc liền, nhưng có lẻ nhóm người thật sự là muốn mua nên không mấy quan tâm đến giá cả.

Mà Vĩ Phàm thấy vậy thì bên trong lòng hắn lại cảm thấy nuối tiếc. Đáng ra hắn nên dội giá lên gấp ba, gấp bốn lần thì hơn!

Số lượng bình ngọc ngày càng giảm dần nhưng lượng người hiện tại vẫn là rất đông, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn một số người vẫn sẽ không có phần. Mặc dù đau đầu nhưng Vĩ Phàm cũng không còn cách nào khác, lượng cung có hạn mà lượng cầu lại đông thì cũng đành phải bó tay.

Hiện tại ai nhanh tay thì dành được, chỉ đơn giản thế thôi!

Lúc này, số lượng bình ngọc hiện chỉ còn đúng mười bình hết thảy, mà bên ngoài vẫn còn hơn năm mươi người là không có phần. Vẫn là tranh nhau đến trước, không ai nhường ai.

Ngay tại thời điểm nhóm người vẫn còn chen lấn xô đẩy, từ phía sau, lại bất ngờ có người lao đến.

Mà người mới đến thật sự không biết giữ một chút ý tứ nào, thẳng tay dùng lực nắm đầu từng người quăng về phía sau. Sau vài lần không nhìn mặt người mà đánh, người kia bây giờ mới lớn tiếng quát:

"Những tên khốn khiếp các ngươi, còn không mau nhường đường cho tiểu thư nhà ta...không muốn sống nữa sao?"

Người này mang giọng điệu thật sự chua ngoa, thẳng thừng quát lớn trước mặt đám đông, xem bọn họ như là cỏ rác. Mà người này không ai xa lạ, cũng chính là người nữ tử được gọi là Tiểu Nha.

Nữ tử trên mặt phấn son mờ nhạt, tóc thắt hai bím trên đầu, dáng người lại nhỏ nhắn với váy dài màu xanh. Nữ tử dung mạo tuy rằng không xinh, nhưng được cái ưa nhìn, lại cho người ta cái cảm giác chân tay nhanh nhẹn.

Cùng lúc này, đám đông vì bị đánh nên hết thảy đều lùi về phía sau mấy bước. Mặc dù tức giận, nhưng khi quay mặt nhìn rõ nữ tử thì cũng thành thật nghe theo, liền không hẹn trước mà tản ra hai bên đứng, không ai dám lên tiếng một lời oán trách.

Vĩ Phàm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì im bặt không một lời nói, chỉ hiếu kì nhìn người nữ tử không sợ trời không sợ đất này.

Vĩ Phàm chỉ nghĩ: Nhỏ nhắn như vậy mà cũng là tu tiên giả cảnh giới Tái Thể sơ kỳ, không ngờ tới đấy!

Mà về phần nữ tử Tiểu Nha, nhìn thấy nhóm người đã chịu thành thật tản ra như vậy, cũng liền hất cằm một cái, lại quay đầu chạy về phía sau dìu lấy một người khác đi đến.

Người được nữ tử Tiểu Nha này dìu đến cũng là một người nữ nhân. Dáng đi thanh nhã quý phái, mang lại cho người khác một sự yêu kiều đến lạ thường.

Nữ nhân này bề ngoài khoảng độ hai lăm, hai sáu tuổi xuân. Dáng người đầy đặn nở nang, từ trên xuống dưới, là từ mái tóc, trang sức hoa và ngay cả váy dài tơ tằm, đều mang đến một tia tử sắc (màu tím) nhẹ nhàng. Phía trên mang lấy một mảnh vãi che mặt, chỉ nhìn rõ một đôi lông mày thanh tú, lại để người ta mơ hồ hình dung ra một chút của cái sự gọi là yêu diễm.

Nữ nhân tử sắc như một đóa phong lan hồ điệp, một màu khiến người ta cảm thấy đượm buồn, não sầu. Nhưng với sắc tím của phong lan hồ điệp được nữ nhân này khoác lên, ngược lại luôn mang đến một sức sống ngập tràn và sự mê hoặc luyến lưu.

Lúc này, cả hai chậm rãi bước qua đám đông mà đến trước quầy hàng của Vĩ Phàm. Sau một lượt đảo mắt dò xét phía trên, nữ nhân tử sắc lại thì thầm vào tai Tiểu Nha một điều gì đó.

Mà Tiểu Nha nghe rõ liền gật gật đầu, lập tức đưa mắt nhìn Vĩ Phàm, lại là cái giọng điệu chua ngoa, đồng thời chỉ tay xuống mười bình ngọc cuối cùng, lên tiếng: "Này tên kia, tiểu thư của ta muốn lấy hết toàn bộ những thứ này..."

"Ta không bán!" Vĩ Phàm vòng tay ôm vai, nghiêng người một bên mà thẳng thừng nói.

Thấy vậy, nữ tử Tiểu Nha liền chỉ thẳng tay về phía Vĩ Phàm, giọng điệu một phần đe dọa liền nói: "Cái tên to gan nhà ngươi, không biết tiểu thư của ta là người nhà nào hay sao? Cũng dám lên mặt tỏ thái độ như vậy?"

"Tỏ là tỏ như thế nào vào đây? Nơi này là chỗ ta đây buôn bán, các người từ đâu xông đến đánh người, lại còn chen lấn dành hàng, không biết xấu hổ sao?"

Vĩ Phàm lại nhìn xung quanh đám người, lại nói: "Ta không quan tâm các người là từ nhà quyền quý nào, ta đây chỉ quan tâm đối xử với khách nhân là ngang hàng. Ai đến trước mua trước, ai đến sau chen hàng thì ta không bán!"

"Ngươi!"

Nhìn rõ Vĩ Phàm không để mình và tiểu thư bên cạnh vào mắt, Tiểu Nha liền lớn tiếng: "Giỏi cho cái tên to gan dám coi khinh tiểu thư nhà ta. Ta nói cho được rõ, vị này chính là tiểu thư của nhà ta, tên gọi là Văn Tử Ngọc...Văn trong gia tộc Văn thị, ngươi đã mở tai nghe rõ hay chưa?"

Văn thị gia tộc, chính là gia tộc cường đại và cũng được xem như là thế lực lớn nhất cai quản cả cái Nam Tiến Thành này. Từ việc lớn cho đến những việc nhỏ đều qua tay gia tộc này. Mà gia tộc Văn thị cũng là một trong những thế lực có mối liên kết mật thiết với Huyền Cực Tông, có thể xem là một phần nằm trong bộ máy quản lý của đại tông môn này. Nói một cách dễ hiểu, đối với Huyền Cực Tông thì bọn họ chỉ là một thế lực tiếp quản nhỏ, nhưng đối với Nam Tiến Thành, bọn họ xác thực là gia tộc thuộc bậc tối cường.

"Văn thị hay văn hóa gì ta cũng mặc kệ, ta vẫn không muốn bán!" Vĩ Phàm nghe lời đe dọa, hắn vẫn bình thản không một tia sợ hãi, lại đưa ra cái bộ mặt thờ ơ đằng sau tấm khăn che mặt mà nói.

"Chán sống rồi!" Tiểu Nha gằn giọng một tiếng, liền chuẩn bị ra tay động thủ.

Nhưng vào chính thời điểm này, nữ nhân tên Văn Tử Ngọc bên cạnh, liền níu tay ngăn cản.

"Tiểu Nha, không được manh động!"

"Nhưng tiểu thư, hắn..." Tiểu Nha bất bình, chỉ tay thẳng mặt Vĩ Phàm mà nói.

"Ta bảo như vậy được rồi, để ta!" Nữ nhân Văn Tử Ngọc thanh âm nhẹ nhàng nói, ngay sau, lại hướng về phía Vĩ Phàm, ôn tồn đáp: "Nha hoàn nhà ta thật sự không biết ý tứ, mặc dù là vậy nhưng bọn ta thật sự muốn mua. Hay là như thế này đi, nhà ngươi thẳng thừng ra giá, bao nhiêu thì ta cũng sẽ mua cho nhà ngươi."

Mà về phần Vĩ Phàm, nghe rõ nữ nhân này nhẹ nhàng ra điều kiện như vậy, hắn vẫn là không muốn bán cho. Nhưng khi một lượt đảo mắt nhìn rõ đám người xung quanh ra hiệu cho mình, dường như là nhắc hắn không nên chọc giận những người này.

Ai da ai da... Thật sự đáng sợ đến như vậy sao?

Sau một hồi suy nghĩ, Vĩ Phàm liền lên tiếng: "Tính ta xưa nay rất thẳng thắn, khách nhân ta đây đều xem trọng như nhau...nhưng nếu mọi người ở đây đồng ý ta bán cho các người, thì ta đây cũng không thể làm khác!"

"Các vị khách nhân, thật sự là không luyến tiếc khi ta bán số thần dược còn lại cho vị Văn tiểu thư này chứ?" Vĩ Phàm một lần nữa nhìn đám đông xung quanh nói.

Mà đám người nào đâu dám nói không, liền không hẹn mà cùng một lúc gật đầu đồng ý.

Thấy đám người đều là mang ý dè chừng, Vĩ Phàm cũng là không thể làm khác, liền lên tiếng: "Vậy thì được! Nếu các vị đều đồng ý thì ta sẽ bán số thần dược còn lại cho bọn họ!"