Chương 83: Cùng một đường đi

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 83: Cùng một đường đi

Chương 83: Cùng một đường đi

Dường như cái động lực ẩn sâu bên trong Vĩ Phàm, lại một lần nữa được thúc đẩy. Một phần nhìn rõ cách đối xử không khoan nhượng của cái tông môn này, một phần lại cảm thấy nơi này mờ ám, hắn thật sự càng muốn nhanh chóng gia nhập Huyền Cực Tông tìm hiểu đầu đuôi, vì sao phải nhẫn tâm như vậy.

Mặc dù suy nghĩ hùng hổ như thế, Vĩ Phàm cũng không quên nhìn nhận chân thực sự việc. Nói là bản thân muốn làm, nhưng hiện tại cũng không thể quang minh chính đại đi hỏi, hắn phải từ tốn mà hành sự thôi!

Được một lúc nhắm mắt cho qua, Vĩ Phàm thở dài một hơi nhìn xuống cơm canh, cũng liền nhấc lên chén đũa mà nhai nốt mấy món ăn sơ sài trên bàn.

Dù sao cũng là đang đói, ăn tạm cho qua bữa vậy!

Mà đồng thời, ngay tại thời điểm hắn vẫn đang dùng bữa, từ phía bên ngoài khách điếm cũ kĩ, lại từ đâu bước đến hai người đàn ông lạ mặt.

Cả hai cùng một đường đi tới, liền chọn ngay bàn gỗ còn lại mà nghĩ chân.

Bề ngoài nhìn vào, hai người đàn ông ăn mặc kín đáo, với chiếc nón lá vẫn đội trên đầu, lại mang một dáng vẻ hoàn toàn trái ngược nhau. Trong đó, một người sở hữu vóc dáng cao gầy, và mang một gương mặt khá bặm trợn với hàng râu quai nón. Một người khác thì vóc dáng lại có phần thấp bé hơn, nhưng cũng là tròn trịa gương mặt, thật sự là dễ nhìn hơn người kia.

Và nhìn y phục lấm lem bụi cát, đôi giày vải đã là tróc ra một phần đế, có thể một phần đoán ra, hai người này là từ phương xa đến.

Cùng lúc đó, từ bên trong quầy thu ngân nhìn ra có thêm khách quý, tên tiểu nhị cũng là ngay lập tức hớn hở chạy ra, tươi cười lên tiếng: "Ai da ai da... Hân hạnh, hân hạnh phục vụ quý khách, các ngài là muốn dùng cơm hay là thuê phòng vậy ạ?"

Được hỏi như vậy, người đàn ông tròn trịa gương mặt liền nhìn về phía tên tiểu nhị, giọng nói có phần lớn tiếng, liền nói ngay: "Bọn ta đương nhiên là muốn dùng bữa, mà này, chỗ của các ngươi có rượu không?"

"À ừ..." Tên tiểu nhị ấp úng gãi đầu, liền gượng cười mà nói: "Xin lỗi quý khách, nơi này chúng tôi không có bán rượu, mong các ngài thông cảm cho!"

Tên tiểu nhị nhẹ giọng nói không có rượu, gương mặt người kia liền có vài phần tỏ ra hơi thất vọng, liền nói: "Vậy sao... Vậy, nhà ngươi mang lên vài món ăn là được rồi."

"Dạ vâng, các ngài chờ ít phút ạ."

Vừa là nói xong, tên tiểu nhị tức khắc chạy xuống nhà bếp, lập tức gọi người chuẩn bị.

Mà Vĩ Phàm ngồi một bên im lặng từ đầu đến cuối, khi nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt từ phương xa đến, hắn có vài phần tỏ ra chờ mong. Hắn chỉ hy vọng, trong khoảng thời gian dùng bữa, cả hai sẽ giúp hắn biết thêm một vài thông tin cần thiết.

Một hồi thời gian lại trôi qua, cuối cùng thức ăn của hai người cũng là được mang lên. Nhìn hai phần thức ăn của Vĩ Phàm và hai người kia, thì thật sự không có một điểm nào là khác biệt, cũng là một phần rau luộc, một phần đậu phụng rang muối và hai chén cơm canh.

Thức ăn vừa được mang lên, cả hai không một thái độ bất bình nào mà ngay lập tức dùng bữa, có lẻ, những người này đã quen với việc ăn uống kham khổ từ bấy lâu nay. Nhìn cả hai ăn uống như là đói khổ đã lâu, thật sự là khiến người ta cảm thấy ngon miệng.

Được một lúc, có vẻ cả hai đều đã no nê, và sau một khoảng nghĩ ngơi lấy lại sức, người đàn ông vóc dáng cao gầy, liền mở miệng lên tiếng:

"Này... Hiện tại nên là nghĩ lại một đêm, hay là đi tiếp? Dù sao hai hôm nữa mới đến thời điểm tham gia ứng tuyển, chặng đường còn lại theo ta tính thì chưa đến một ngày thời gian, để mai hẵng đi còn là chưa muộn."

"Hài... Ngươi lại lười rồi! Ta nói ngươi nghe, dù sao cũng chỉ thêm một ngày đi đường, sao không siêng lên một ít, vừa tiết kiệm một ít thời gian và tiền bạc." Người đàn ông thấp bé lên tiếng, trong khi vẫn đang dùng mảnh cây nhỏ móc sạch kẽ răng.

"Nhưng mà ngươi biết đấy, chúng ta mà đi bây giờ là phải ngủ lại một đêm ngoài trời, vả lại còn là đang ở hoang mạc, nguy hiểm chập trùng..."

Nghe người đàn ông cao gầy nói như vậy, người kia một lời liền nói: "Nhà ngươi lại nhát gan nữa rồi, dù sao hai ta cũng là Luyện Thể tầng 6, sợ cái gì?"

"Nhưng vẫn là có hơi..." Người đàn ông cao gầy khẽ nói một tiếng, hắn thật sự lo lắng, vì dù sao cũng là hoang mạc đường đêm, sợ rằng gặp cướp hay thú dữ vẫn là có khả năng!

"Mạn phép hai vị..." Ngay tại thời điểm người đàn ông thấp bé lại định lên tiếng, thì từ bàn bên, Vĩ Phàm lại lập tức tiến đến gần, hắn chắp tay chào hỏi, từ tốn nói:

"Xin lỗi vì đã cắt ngang hai vị huynh đài đây!"

Mà về phía hai người đàn ông, ngay khi Vĩ Phàm bất ngờ lên tiếng rồi tiến lại gần bọn hắn, cả hai có phần cả kinh. Một người lạ mặt cùng một bên bọn hắn ăn cơm, có chuyện gì đắc tội hay sao? Trò chuyện làm ồn, hay là kiếm cớ dọa nạt bọn hắn đây?

Ngay lúc này, người đàn ông thấp bé liền buột miệng, vội chắp tay chào hỏi: "Xin lỗi vị huynh đài đây, có vẻ bọn ta đã làm phiền huynh điều gì, mong huynh thông cảm cho!"

"À không! Ta không có ý đó." Nhìn rõ cả hai người này là không hiểu ý mình, Vĩ Phàm từ tốn, lên tiếng giải thích: "Lần đầu gặp mặt hai vị, ta gọi là Vĩ Phàm. Thật sự không phải vì ta nhiều lời hay là có ý gì đâu! Nguyên do là ta ngồi một bên, có nghe hai vị nói qua là dự định đến một nơi nào đó tham gia ứng tuyển, ta cũng là hiếu kì nên mới hỏi. Mà không biết, các vị là đang nhắc qua vấn đề gì, có thể cho ta biết một vài thông tin?"

Nghe rõ chỉ là hiếu kì muốn biết thông tin, điều này khiến cả hai người cũng nhẹ lòng thở phào. Hai người ban đầu cứ ngỡ đã vô tình đắc tội, thì ra chỉ là người hiếu kì muốn hỏi thăm!

"Được, được... Bọn ta rất sẵn lòng!"

Cả hai lập tức đứng dậy chắp tay chào hỏi, lần lượt từng người giới thiệu.

"Lần đầu gặp mặt Vĩ Phàm huynh, ta gọi A Bảo." Người đàn ông thấp bé cười cười, liền nói.

"Xin chào, ta gọi A Đinh." Người vóc dáng cao gầy cũng cười cười, nói.

"Hân hạnh... Hân hạnh..."

Sau khi đôi bên chào hỏi làm thân, cùng là mời nhau vào chung một bàn ngồi, A Bảo liền nói ngay: "Không biết là Vĩ Phàm huynh, là đang thắc mắc vấn đề gì?"

Vĩ Phàm liền chắp tay, nhẹ giọng nói ngay: "Cũng không có vấn đề gì nhiều, ta chỉ muốn hỏi, các huynh đang là đi đâu? À... Thật sự không dám dấu, ta là đang trên đường tìm cơ hội gia nhập Huyền Cực Tông. Khi nghe hai huynh có nhắc đến tham dự cái gì, nên ta mới lấy làm hiếu kì!"

Vĩ Phàm thật sự không hiểu rõ hai người này đã nói cái gì, hắn chỉ hiểu cả hai đang là dự định đến nơi nào tham gia một cái gì đó. Vì hiếu kì muốn biết nên là cùng một câu nói rõ, để một phần tìm hiểu xem sao!

Mà cùng lúc đó, khi biết Vĩ Phàm cũng là chung một dự định như cả hai, A Bảo liền ngạc nhiên, nói: "Ây da... Trùng hợp như vậy?"

Vừa nói đến đây, A Bảo tinh thần thoải mái, liền nói: "Không dấu gì huynh đây, hai người bọn ta cũng là đang trên đường đến Nam Tiến Thành, tìm một cơ hội gia nhập Huyền Cực Tông."

Quá tốt, bọn họ cũng là chung một mục đích với ta, phải hỏi thử có thể cùng một đường đi. Dù sao, ta hiện tại vẫn là chưa biết nên đi nơi nào trước!

Nghĩ đến đây, Vĩ Phàm liền chắp tay từ tốn, lên tiếng: "Thật sự là quá tốt! Không ngờ tại một nơi xa lạ mà nhóm ba người chúng ta lại có duyên gặp nhau như vậy!"

"Ừm, quả thật là ông trời sắp đặt!"

Được một lúc nhóm người từ tốn đưa đẩy, A Bảo liền nói: "Không dấu gì Vĩ Phàm huynh, nếu là chưa biết rõ, ta đây sẽ giải thích cặn kẽ."

"Thật ra, bọn ta từ đầu đến cuối cũng là cùng một chuyện bàn luận, chính là đi hay ở. Chuyện là như thế này, nơi bọn ta và huynh cần đến nằm ở Nam Tiến Thành. Mà Nam Tiến Thành lại nằm cách đây khoảng 44 dặm đường (tức 70km), phải ít nhất nửa ngày đi đường không ngừng nghỉ. Ta và A Đinh huynh đây, chính là đang bàn luận với nhau chuyện đó, huynh ấy sợ cả hai Luyện Thể tầng 6 di chuyển vào ban đêm sẽ gặp nguy hiểm, còn ta là muốn đi nhanh tiết kiệm chi phí và thời gian."

Sau một hồi nắm bắt thông tin, Vĩ Phàm vui mừng vì sự trùng hợp gặp được đúng người cùng một đường đi, và cũng biết rõ nguyên do vì sao cả hai bàn luận.

Được một lúc, Vĩ Phàm liền mở miệng, lên tiếng: "Âu cũng là cái duyên gặp gỡ, ta có ý kiến này, các huynh có thể nghe?"

"À, được!"

Cả hai nhìn nhau rồi gật nhẹ đầu. Thấy vậy, Vĩ Phàm lại từ tốn, liền lên tiếng: "Không dấu gì hai huynh đây, thật ra ta là một tu tiên giả đang nằm tại cảnh giới Tái Thể sơ kỳ, nếu hai huynh không thấy phiền, có thể cho ta một đường cùng đi? Ta cùng các huynh đi, một mặt cũng là tiện đường, một mặt lại là đông người, có thể ra tay giúp nhau trong lúc nguy hiểm..."

Khi nghe Vĩ Phàm nói đến đây, cả hai ban đầu không do dự mà gật đầu, sau đó lại thật sự cả kinh.

"Vĩ Phàm huynh, như vậy mà đang ở Tái thể kỳ sao?" A Bảo kinh ngạc, nói.

"Tái Thể sơ kỳ... Huynh nhìn vẫn còn trẻ, thật sự là lợi hại!" A Đinh buột miệng mà nói.

Nói gì thì nói, việc một người trẻ tuổi mà nhanh chóng lên được Tái Thể kỳ, mười người thì hết chín người thật sự là có tài năng!

Mà nghe hai người kinh ngạc như vậy, Vĩ Phàm cũng chỉ gật đầu cho qua, gượng cười một tiếng.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ, dù sao hắn đã qua được lãnh thổ Huyền Cực Tông, việc che dấu thực lực không còn là ý hay, nơi này hắn cần phải cường đại để làm bước đệm đi lên, nên cái việc che dấu không còn cần thiết nữa!

Và sau khi một lượt trò chuyện, một nhóm ba người liền đưa ra quyết định, rằng bọn họ sẽ cùng Vĩ Phàm một đường đi tới và sẽ xuất phát vào ngày hôm nay.

Nói là làm, một nhóm ba người ngay lập tức bắt đầu khởi hành, và khi rời khỏi, Vĩ Phàm cũng không quên thanh toán tiền bữa cơm. Hắn đứng ra trả luôn cho phần của A Bảo và A Đinh, không quên thanh toán cả phần thuê phòng trước đó. Dù sao cũng là mất công gọi người chuẩn bị, trả cho người ta một phần xem như giúp đỡ.

Tiền là do hắn lấy từ nhóm người đã bị giết trước đó, nếu vậy, tạm thời xem như là hắn đang giúp nhóm người làm việc thiện trả nghiệp đi!

"..."

Và cứ như thế, một nhóm ba người liền cùng đường rời khỏi thị trấn nghèo nàn nằm giữa hoang mạc, thẳng tiến phía bắc mà đi tới.

Trên đường đi, lâu lâu nhóm người lại đôi ba câu trò chuyện với nhau, cười đùa tán gẫu, âu cũng là mục đích quên đi cái phần mệt nhọc, giữa sức nóng như thiêu đốt trong cái hoang mạc cằn cỗi này.

Cũng là một đường, từ hai người đàn ông này, Vĩ Phàm thật sự là biết thêm nhiều thông tin cần thiết. Rằng bọn họ chính là đang trên đường đến Nam Tiến Thành, mục đích cũng là để tham dự một cuộc thi sát hạch ứng tuyển.

Nghe đâu, Huyền Cực Tông xưa nay gia nhập khó khăn, tuyển chọn đệ tử là hàng đầu ưu tiên. Và từ những gì hai người này kể rõ, Huyền Cực Tông chia ra làm ba bước để lựa chọn;

Đầu tiên, chính là mở ra một địa điểm thi sát hạch, nằm trên những tòa thành lớn nhỏ trong vùng lãnh thổ Huyền Cực Tông. Các người ứng tuyển sẽ ghi danh và trải qua một cuộc tỉ thí, và từ bên trong, chỉ chọn ra mười người ở mỗi cảnh giới, từ Luyện Thể kỳ cho đến Tái Thể kỳ đều là như nhau.

Và sau khi đã chọn đủ hai mươi người, những người đó sẽ được trao tặng một tấm thẻ xác nhận được chọn đi tiếp, sẽ tiếp tục di chuyển đến chính tông môn Huyền Cực Tông để tham dự các bước tuyển chọn phía sau. Vì là mỗi năm mỗi khác, nên bọn họ vẫn không thể xác định để mà kể rõ hai bước cuối cùng, thật chất đó là những bài kiểm tra gì...

Mà nhóm người vẫn là một đường dài di chuyển, khi trời dường như đã mang một màu tối đen, bọn họ mới thật sự dừng chân nghĩ ngơi.

Cả nhóm nghĩ chân dưới một góc đá lớn hình nấm ven đường, thắp sáng một ngọn lửa củi sơ sài, lại dành khoảng thời gian ít ỏi còn lại để ăn một vài mẫu lương khô và nghĩ ngơi lấy sức. Dù sao ngày mai vẫn là một chặng đường khá dài, hôm nay tạm thời nghĩ ngơi tại đây vậy!