Chương 81: Lại là gặp cướp

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 81: Lại là gặp cướp

Chương 81: Lại là gặp cướp

Trên một nơi vắng vẻ, lại bất thình lình xuất hiện một lối mòn chật hẹp, có lẻ là do lâu dài thường xuyên di chuyển, nên tại đây mới hình thành ra một lối mòn đi đường như thế này. Hai bên chỉ toàn cây xanh cao lớn và mọc lên san sát nhau, chúng quá cao nên dẫn đến phần đỉnh đều là ngã về một phía, vô tình hai bên lại tạo thành một mái vòm đi đường. Nhìn tổng thể thì lại tương tự như là một đường hầm màu xanh, kết nối giữa hai vùng đất lại với nhau vậy.

Vĩ Phàm vẫn chậm rãi một đường phía trên, với một bộ y phục cũ kĩ sắc lam, nhìn như là một tên nông dân thôn quê bình thường vậy. Hắn ung dung sải từng bước chân mà đi tới, với một tâm thái thật sự là vô âu vô lo.

Đối với Vĩ Phàm hiện tại, hắn xem như đã an toàn từ biên ải trốn đi, rồi sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới tại mảnh đất lạ lẫm này, như là cái lần hắn mới đến Hà Vân Thành tại Đại Việt vậy. Hắn lạ lẫm nơi này, cũng đồng nghĩa với việc, người ta cũng sẽ lạ lẫm với thân phận của hắn, nên vấn đề bị người phát hiện, có lẻ sẽ rất khó để xảy ra.

Mục đích hiện tại của hắn cũng thật sự rất đơn giản, ưu tiên hàng đầu chính là tiếp tục tìm hiểu về cái nơi này, rồi lại một đường tìm cơ hội trở thành đệ tử của môn phái Huyền Cực Tông nổi danh nơi đây, sau đó lại tìm hiểu nguyên do về cái chết của Tiêu Thanh Phong ẩn chứa những gì mà thôi.

Và với những gì tìm hiểu sơ qua về Huyền Cực Tông, hắn cũng một phần nào hiểu rõ về cái nơi này. Mà muốn hiểu một cách cặn kẻ, không thể không nhắc qua một phần lịch sử tại thế giới.

Thật ra, môn phái Huyền Cực Tông trước đây chưa từng tồn tại, vào khoảng một vạn năm về trước, nơi này ban đầu cũng chỉ là một nửa lãnh thổ của Đại Việt và Đại Tống mà thôi. Nhưng cũng vì nguyên do chiến tranh xảy ra liên miên, tranh dành lãnh thổ của cả hai đại cường quốc, đã vô tình khiến dân chúng tại mảnh đất này lâm vào cảnh tan hoang nhà cửa, trở thành một vùng đất chết suốt vạn năm lâu.

Cũng vào chính thời điểm phân tranh lâu dài đó, một kẻ vô danh tự xưng là cường giả Huyền Cực, đã đứng lên và cùng với nhiều con người tự thành lập ra một thế lực riêng biệt, với mục đích duy nhất là ngăn cản cuộc chiến giữa hai đại cường quốc. Và thế lực đó không đâu xa lạ mà chính là Huyền Cực Tông.

Qua những ngày tháng lâu dài đấu tranh, thì cuối cùng, Huyền Cực Tông lại ngày càng được một phần đông dân chúng ủng hộ và đi theo, trở thành một môn phái độc lập lớn mạnh qua từng ngày. Nó phát triển đến hôm nay, tự thành lập cho mình một vùng lãnh thổ riêng biệt, trở thành một thế lực tách biệt tại đại lục địa Nhân Giới này.

Huyền Cực Tông không chỉ duy nhất một môn phái, mà phía trên vạn dặm lãnh thổ đều tồn tại những làng mạc và thành lũy, cách phân bố cũng tương tự như là những quốc gia khác, nhưng tại đây, thế lực vi tôn và được xem là đầu não cũng chính là môn phái Huyền Cực Tông.

"..."

"Hài... Đó là những gì lâu nay mà chính ta tìm hiểu được. Một phần thấy rõ, có vẻ như Huyền Cực Tông cũng không xấu xa là bao!"

Vĩ Phàm phía trên con đường vắng vẻ di chuyển, một mình suy nghĩ, rồi lại tản thán mà kể rõ với Thần Khải.

Mà bên trong sợi dây chuyền hồng ngọc, Thần Khải cũng là gật gù, nhẹ giọng truyền âm: "Ừm! Bề ngoài có lẻ thật sự là tốt, nhưng với một người như ta, cái gì càng sáng thì lại càng che giấu một bí ẩn mờ ám phía sau. Nếu Huyền Cực Tông tốt như vậy, vì sao bọn chúng vẫn lại một phần tranh chấp lãnh thổ với Đại Việt làm cái gì?"

"Ừm, ngươi nói chí phải!"

Vĩ Phàm dường như cũng tán thành với cái suy nghĩ của Thần Khải, một nơi vì dân đấu tranh hình thành, đã là an ổn hòa bình vạn năm, sao vẫn muốn gây tranh chấp với những thế lực khác làm cái gì? Không mờ ám phía sau mới là lạ!

Mạnh quá nên muốn chiếm thêm đất sao? Điều này cũng không thể tránh khỏi. Đối với một thế lực tự đánh giá là mình cường đại, việc mục tiêu thâu tóm những thế lực khác nhỏ yếu hơn, chính là điều tất yếu sẽ xảy ra ở cái thế giới quật cường tu đạo này!

Vĩ Phàm nghĩ đến đây, hắn lại có phần chờ mong, rằng nếu như sau này bản thân cường đại, thì hắn có thể tự mở ra một cái thế lực về riêng phần mình không? Như là bao tiểu thuyết hắn từng xem qua, xuyên không mà tự mở ra một cõi, tự vận hành bằng những kiến thức hiện đại biết được...

"Hài... Muốn làm được thì trước hết, bản thân phải thật sự cường đại, và, cũng phải thông minh vận hành nữa!"

Vĩ Phàm bất thình lình nói ra một câu khó hiểu như thế, rồi lại lắc đầu thở dài bỏ đi cái ý nghĩ mà bước tiếp.

Mà hắn đi được một đoạn khá dài, thì lại bất ngờ phát hiện ngã rẽ phía trước có người. Và theo như phản xạ lâu nay, hắn liền lập tức tìm một góc mà trốn đi, len lén ẩn nấp xem trước cái tình hình xảy ra.

Ai đâu lại xuất hiện một đám người lạ mặt, lại có chuyện gì sao? Lại là gặp cướp?

Cùng lúc đó, phía trước là đám người lạ mặt, chỉ cách Vĩ Phàm năm mét bước chân.

Phía trước là một nhóm gồm sáu người hết thảy, trong đó năm tên ăn mặc bần hàn với dung mạo đều là hung dữ, và một tên còn lại thì dáng vẻ như là thư sinh, gương mặt lại bầm dập nhìn không rõ dung mạo. Dường như là một nhóm sơn tặc đang chặn đường, đánh người cướp của.

"Làm ơn làm phước... Xin năm vị đại nhân tha mạng cho, ta chỉ là một kẻ yếu kém và nghèo đói, thật không có gì trong người!"

Tên dáng vẻ thư sinh quỳ dưới đất mà dập đầu lạy, gương mặt lại mếu máo cầu sinh năm tên sơn tặc tha cho.

Mà về phía nhóm sơn tặc cầm đao, nhìn rõ tên phía trước mếu máo cầu xin như vậy, thì một tên trong số lại nham hiểm lên tiếng: "Ta đã có nhắc qua, muốn tha thì rất đơn giản, chỉ cần đưa ra những vật quý giá... Thành thật giao ra, bọn ta sẽ nhân từ mà thả ra ngươi! Hừ hừ..."

"Nhưng có điều..." Tên thư sinh lại ấp úng: "Tiểu nhân thật sự là không có, hiện tại chỉ duy nhất một túi lương khô và năm đồng bạc lẽ đi đường..."

Người thư sinh vừa nói, vừa từ bên trong túi hành lý lấy ra một vài thứ đồ không có gì là giá trị. Quả thật phía trên chỉ có năm đồng bạc lẽ, một túi lương khô và một lá thư sắc vàng mà thôi.

Mà nhóm sơn tặc nhìn thấy rõ như vậy, bọn chúng lại đưa ánh mắt thất vọng nhìn nhau, có ý lại phải không đâu mất một ngày vô ích chặn cướp.

Một tên trong đó chỉ thẳng mặt người thư sinh, liền lớn tiếng: "Thối tha cái tên nhà ngươi, bên ngoài ăn mặc sáng sủa, thật sự bên trong chỉ là một kẻ bần hèn thôi sao?"

Vừa nói dứt lời, hắn tức khắc dùng lực đá thật mạnh vào người thư sinh, khiến hắn lăn quay ra đất.

Mà tên thư sinh kêu đau một tiếng, lại nhanh chóng ngồi dậy quỳ gối, tiếp tục bái lạy: "Mong mấy vị đại nhân tha cho... Ta thật sự chỉ có nhiêu đây, cũng chỉ vì trên đường theo lời tổ tiên nhắc nhở, nên ta mới mặc đẹp ra đường..."

"Êy... Cái tên hâm này, tổ tiên mấy đời nhà ngươi, hiện tại còn sống mà nhắc nhở ngươi ra đường mặc đẹp sao? Lại muốn bị đánh?"

Nghe rõ những lời đe dọa, người thư sinh lại chắp tay xoa xoa, mếu máo lên tiếng: "Thật là vậy, các đại nhân có thể xem xét, các ngài nhìn thử cái này sẽ biết rõ..."

Vừa nói, người thư sinh vừa nhặt lên lá thư sắc vàng đưa ra trước, thành thật giải bày: "Các ngài nhìn cái này... Thật ra đây là lá thư giới thiệu, tổ tiên ta trước đây từng là đệ tử bên trong Huyền Cực Tông và một phần giúp sức, được nơi này tặng lại lá thư. Tác dụng, tác dụng là... Nếu sau này con cháu đời sau muốn gia nhập, thì có thể đưa cái này đến, sẽ lập tức được Huyền Cực Tông nhận làm đệ tử. Cũng vì gia cảnh tiểu dân nghèo hèn, chỉ còn mình ta và muội muội nhỏ tuổi bơ vơ tại gia, không còn đường, nên mới gom góp chút đỉnh để đến Huyền Cực Tông kí danh, hy vọng một phần nào đó thoát khỏi cái khổ. Mong mấy vị đại nhân hiểu cho!"

Người thư sinh không ngần ngại giao ra lá thư mà kể rõ. Mà nhóm người sơn tặc nghe vậy, bọn chúng nhìn nhau một lúc, lại quay sang nhìn người thư sinh.

Đồng thời, một kẻ trong số có vẻ như là đại ca, hắn ngay lập tức lấy lá thư từ tay người thư sinh mà xem xét. Được một lúc như vậy, hắn lại nhếch mép mà cười một tiếng nham hiểm.

Ngay tại thời điểm nhóm người nhìn vị đại ca không hiểu vì sao lại cười, thì tên đại ca, hắn ngay tức khắc rút ra đao, một đường không do dự mà chém thẳng người thư sinh nhất đao đoạt mạng.

Người thư sinh thì không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn bất ngờ ăn trọn một đao từ đầu xuống ngực, cắt sâu đến tim, máu đỏ từ bên trong bắn ra xối xả, cũng là lăn đùng ra đất. Thật sự một đao đoạt mạng, chết không nhắm mắt.

"Chết rồi!" Một tên khác bất ngờ nhìn qua đại ca của mình, lại kinh ngạc lên tiếng: "Đại, đại ca... Sao lại nhanh như vậy đã giết hắn rồi?"

Tên đại ca sơn tặc hừ lạnh: "Để hắn sống thêm cũng không được cái gì, mà xem ra, hôm nay chúng ta mới thực sự kiếm được một món hời!"

Những tên khác nhìn mà không hiểu, gãi đầu mà lên tiếng: "Món hời sao? Chỉ mỗi năm đồng bạc lẻ và một ít lương khô, cũng là món hời được?"

"Các ngươi nha các ngươi, có não mà không có khôn. Nhìn đi, thấy cái gì đây không?"

Tên đại ca đưa ra lá thư, thấy vậy, nhóm người còn lại đều ngờ vực mà gãi đầu.

Mà tên đại ca nhìn nhóm người của mình vẫn là chưa hiểu cái gì, hắn liền đánh cho mỗi người một cái mà nói tiếp: "Nhìn đi, nhìn cho rõ vào... Cái này là lá thư giới thiệu, là giới thiệu đó, các ngươi hiểu chưa?"

Hắn lại cười một tiếng nham hiểm, lại nói: "Hừ hừ... Với thứ này, các ngươi thử nghĩ xem, nếu ta đem nó đến Huyền Cực Tông giao ra, thì chắc chắn một điều tất yếu..."

"Thì chắc chắn, chắc chắn đại ca cũng sẽ được nhận vào bên trong mà làm người tu tiên."

Một tên khác liền cướp lời, thấy vậy, tên đại ca lại cười lên sảng khoái, lên tiếng: "Đúng là như vậy, với thứ này, chúng ta sẽ bước đầu thoát khỏi cảnh chặn đường chém giết, an nhàn mà làm tiên nhân!"

Nói đến đây, nhóm người cũng nhìn nhau mà cười, thật sự là một tiếng thống khoái cười.

Nhưng nhóm người cười lớn không được bao lâu, thì từ phía trước, lại bất ngờ xuất hiện một người lạ mặt, và người này không ai khác lại chính là Vĩ Phàm.

Hắn giả vờ như là không nhìn thấy cái gì mà cúi mặt một đường đi tới, thấy vậy, nhóm người lại đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Vĩ Phàm mà dò xét.

Và khi Vĩ Phàm nửa đường bước qua, thì tên đại ca sơn tặc, hắn cũng bất ngờ lên tiếng: "Này... Bọn ta đã cho nhà ngươi đi qua hay chưa?"

Nghe rõ, Vĩ Phàm lập tức ngừng lại di chuyển, vẫn là cúi sầm mặt. Tên đại ca lại lên tiếng tiếu dung: "Đường này là do ta mở, muốn an toàn rời khỏi, ít nhất phải trả lộ phí..."

Tên đại ca một lời nói như vậy, nhóm người xung quanh cũng là phá lên cười, lập tức bao vây lại hắn mà chặn đường.

"Hừ hừ... Nha ngươi, nhìn bộ dạng cũng không đến nông nổi, có gì dấu kính thì mau giao ra, bọn ta đây sẽ còn niệm tình, một đường tha cho làm ăn!"

Một tên nham hiểm, hắn hất hất cái đầu mà nói. Còn tên đại ca một bên lại vòng tay quan sát, mặc cho đàn em tự nhiên hành sự.

Mà Vĩ Phàm vẫn là đứng thẳng, một lúc lâu lại mỏi cổ sờ đầu, giả vờ lo lắng mà lên tiếng: "Các vị đại nhân, ta cũng không có cái gì có thể cho được, các vị niệm tình tha cho..."

"Êy... Cái tên này, ngươi nhìn thấy rõ mà còn dám nói như thế sao?"

Tên sơn tặc hung dữ buông lời dọa nạt, lại nói: "Ngươi không nhìn rõ, cái tên bị bọn ta chém chết tại đây sao? Muốn sống thì liệu hồn giao ra vật trân quý."

Mà hắn vừa nói xong, Vĩ Phàm cũng là nhìn về phía người thư sinh đã chết tức tưởi, thở dài một hơi cảm thông, lại mơ hồ lên tiếng: "Hài... Thật sự là tàn nhẫn, nhiều người chết như vậy!"

Nhóm người nghe thấy lại là không hiểu, liền đẩy người Vĩ Phàm, ngẩng cao đầu mà nói: "Cái tên nhà ngươi, sợ quá hoa mắt rồi sao? Hiện tại chỉ có một người, ngươi nhìn đâu ra nhiều người như vậy?"

Vĩ Phàm tỏ ra ngạc nhiên, dáng vẻ ngây thơ mà nói: "Ta thật sự là không nhìn lầm, để ta đếm cho các vị thấy rõ nhé. Một này, hai này, ba này... Ừm, tổng cộng có sáu người nằm chết tại đây!"

"Êy... Đại ca đại ca, tên này, hắn bị chập mạch đâu đó rồi!"

Thấy vậy, tên đại ca một bên vẫy vẫy tay không quan tâm, một lời liền nói ngay: "Vậy thì cho giết!"

Nhóm người nghe rõ, liền nham hiểm gật đầu, lại nhìn về Vĩ Phàm mà rút ra đao. Nhưng cũng tại thời điểm đó, Vĩ Phàm lại cười lớn một tiếng, lại tiếu dung cúi mặt mà nói:

"Ta nói thật mà các ngươi không tin? Ta sẽ đếm lại nhé. Một này, hai này, ba này và đúng sáu tên!"

Lời nói vừa rơi hạ, Vĩ Phàm nhanh như chớp, tức khắc sải bước mà xoay người.

Soẹt...

Thanh âm như là dao cắt, một đường vội vàng đi qua. Và chỉ một khắc ngắn ngủi đó, bốn cái đầu người cứ thế rơi bịch xuống.

Cùng lúc, thân thể không đầu của bốn người lại loạng choạng mà ngã xuôi ra nền đất, máu bên trong cũng là ứ động mà phun ra ướt sẫm cả một vùng chật hẹp.

Nhanh chỉ bằng một cái chớp mắt liền trông thấy như vậy, tên đại ca sơn tặc cũng là kinh hãi mà trừng lớn hai mắt. Hắn đưa tay lên run rẫy nhìn về phía Vĩ Phàm, thật sự là không thể nói nên lời.

"Nhà, nhà ngươi..."

"Hừ... Ta thì thế nào rồi? Mới chỉ có năm, còn một mới là đủ sáu đấy nhé!"

Vĩ Phàm tiếu dung một lời rơi hạ, thì tầm nhìn của tên sơn tặc ấy cũng là bất ngờ mà tối sầm lại.

Hắn, bọn hắn, thật, thật sự đã gặp quỷ!