Chương 78: Các ngươi mau rời đi

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 78: Các ngươi mau rời đi

Chương 78: Các ngươi mau rời đi

Nhìn thấy Vĩ Phàm bất ngờ từ đâu lao đến, chưa kể còn triển lộ ra cái thực lực có phần khủng bố như vậy, lại tức khắc cho giết một tên đệ tử Tái Thể sơ kỳ, khiến nhóm người A Ngưu trong phút chóc liền quên đi đau đớn, hiện tại bọn hắn, thật sự là kinh ngạc đến vạn phần.

Huynh ấy, lấy đâu ra cái thực lực đó chứ?

Dường như nhóm người hiện tại đều chung một suy nghĩ, Vĩ Phàm bình thường chỉ là Luyện Thể tầng 9, uy lực không được bao nhiêu, nhưng với cái hành động vừa rồi, nói hắn vẫn là Luyện Thể kỳ thì có lẻ không một ai dám tin.

Và để giải đáp cho cái sự hiếu kì đó, A Ngưu cũng là buột miệng, mở lời thay cho nhóm người hiện tại: "A Chu, thật sự là huynh đó sao? Cuối cùng là chuyện gì?"

"Là ta!"

Vĩ Phạm gật đầu xác nhận, nhưng ngay khi hắn định mở lời nói thêm, thì bốn tên đệ tử của Huyền Cực Tông, bọn hắn cũng là quát lớn:

"Người phương nào? To gan đánh lén đệ tử Huyền Cực Tông, như ngươi cũng dám?"

Lời nói vừa rơi hạ, Vĩ Phàm liền quay đầu nhìn lại nhóm người Huyền Cực Tông, hắn duỗi ra bàn tay vẫn còn đang dính máu, gằn giọng lên tiếng:

"Có vấn đề gì sao? Các ngươi giết người được, còn ta thì không rồi?"

Hắn tỏ thái độ bất cần đời như muốn nói rõ cho nhóm người phía trước, rằng bọn hắn không cần phải biết rõ thân phận, với lại, tên này cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

Mà nhìn rõ thái độ cao ngạo này từ Vĩ Phàm, nhóm đệ tử Huyền Cực Tông càng thêm tức giận. Bọn hắn nhìn nhau mà gật đầu, chuẩn bị hợp lực cùng một chỗ cho giết cái tên phía trước.

Mặc dù một phần tức giận, nhưng nhóm đệ tử Huyền Cực Tông cũng không ngu ngốc mà có thể nhận ra, rằng đối thủ phía trước rất lợi hại. Thử hỏi mà xem, với thực lực một khắc có thể đánh nổ đầu một tên Tái Thể sơ kỳ, tốc độ cực nhanh khiến bọn hắn không kịp phản ứng, thì ít nhiều cảnh giới cũng là cao hơn bọn hắn một bậc.

Hiện tại cũng không thể chạy đi, chỉ còn duy nhất là hợp lực mà thôi!

Mà bên phía Vĩ Phàm, nhìn rõ nhóm người Huyền Cực Tông có ý hợp lực bốn đánh một, hắn cũng liền lên tiếng: "A Ngưu, huynh và mọi người còn đi nổi hay không?"

Lời Vĩ Phàm vừa dứt, A Ngưu lập tức chống tay đứng lên, theo sau là nhóm người A Ninh, A Xuân, A Huy, A Cửu; cũng gắng gượng mà dìu nhau đứng lên.

"Còn là ổn! Mà để bọn ta giúp huynh một tay."

A Ngưu mở lời, liền là một bên Vĩ Phàm mà đứng, nhóm người chính là muốn giúp Vĩ Phàm một tay, cùng một chỗ đối phó nhóm đệ tử Huyền Cực Tông.

Nhưng chính tại thời điểm nhóm người chuẩn bị vào thế, Vĩ Phàm liền nhìn sang nhóm người A Ngưu mà lên tiếng: "Ta hỏi các huynh ổn hay chưa không phải là để giúp, mà chính là nhanh chóng rời đi nơi đây. Ta sẽ một mình ở lại đối phó với bọn chúng!"

"Không thể! Bọn hắn có bốn người, một mình huynh sao đánh lại, mặc dù bọn ta hiện tại bị thương, nhưng chia nhau ra cũng coi như có thể cầm cự được một ít thời gian giúp huynh."

A Ngưu thẳng thừng lên tiếng, và đây cũng là ý định của nhóm người hiện tại. Mặc dù bọn hắn biết rõ, với sức hiện tại thì không thể đánh được nhưng ít nhiều vẫn là câu kéo được vài chiêu, giúp Vĩ Phàm từng người cho giết.

Bọn hắn thật sự là không biết Vĩ Phàm vì sao lại đột nhiên lợi hại như vậy, nhưng có khả năng chính hắn đã thăng lên cảnh giới Tái Thể sơ kỳ. Nên cũng coi như, Vĩ Phàm hiện tại là đường sinh cơ duy nhất của cả nhóm.

Dù sao cũng là hy vọng duy nhất, đánh cược cả cái mạng để mà câu kéo thời gian cho A Chu giải quyết từng người!

Mà Vĩ Phàm một bên thấy nhóm người đồng lòng như vậy, hắn lập tức lắc đầu cự tuyệt, rõ ràng nói:

"Ta đã bảo là không cần giúp, nhanh chân mà chạy đi!"

"Chúng ta là huynh đệ, không thể bỏ mặc huynh được." A Xuân một bên liền mở lời, lại nói: "Bọn hắn còn bốn người, một mình huynh sao có thể, chi bằng cứ để bọn ta giúp huynh kéo dài thời gian sử từng người."

"A Xuân nói chí phải, bọn ta mà chạy đi bỏ mặc huynh, để bọn hắn một chỗ áp chế, nếu như huynh xảy ra mệnh hệ gì, thì mạng bọn ta cũng khó giữ."

A Ninh cũng liền nói. Mà Vĩ Phàm nghe nhóm người nói như vậy, ban đầu hắn cứ ngỡ là nhóm người muốn một chỗ cùng hắn chơi đến cùng, ai đâu, thì ra bọn họ là không tin tưởng hắn có thể một mình đối kháng. Cũng coi như là đang khinh thường thực lực của hắn đó sao?

Vĩ Phàm mặc dù hơi thất vọng một chút, nhưng cũng không thể làm khác hơn, vì dù sao cũng là do hắn cố tình che dấu thực lực ngay từ đầu mà. Nhóm người chỉ đang suy nghĩ một cách thực tiễn quá mà thôi.

Hài... Ta là vì lo lắng bọn hắn rời đi gặp vấn đề nên nửa đường quay lại xem thử, bọn hắn cũng quá là biết cách suy nghĩ. Cũng hết cách, dù sao cũng là lần cuối, nên cho bọn họ nhận rõ thực lực hiện tại của ta!

Ngay lúc nhóm người hai bên gồng tay thủ thế, rút ra vũ khí, thì Vĩ Phàm cũng tức khắc vận chuyển nguyên lực lưu động xung quanh cơ thể. Hiện tại, hắn muốn một lần bộc phát toàn bộ thực lực, xem như là lời tạm biệt cuối đối với nhóm người A Ngưu, trước khi trốn sang Huyền Cực Tông.

Mà một khắc thời gian vận lực, xung quanh thân thể hắn tích tụ một lượng lớn nguyên lực màu lam nhạt, còn là ánh lên những tia thiểm điện kêu lên thanh âm sen sét, bộc lộ rõ lực lượng nghiền ép.

"A Chu, huynh, thật sự đây là... Lôi?"

Nhóm người lại là thập phần kinh ngạc, vì đồng bạn trước mắt bọn hắn giờ đây thật sự khác xưa rất nhiều, cứ như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Mức độ nguyên lực hiện tại của Vĩ Phàm, chắc chắn đã đạt ngưỡng Tái Thể sơ kỳ từ lâu, nhưng điều đó vẫn không phải là nguyên do, cái nguyên do thật sự là...

A Chu, huynh ấy sở hữu linh căn hệ lôi?

Vĩ Phàm cũng đoán ra được nhóm người hiện tại cùng có một suy nghĩ, nên hắn cũng không có việc gì phải chần chờ, liền mở miệng mà nói ngay:

"Các huynh an tâm rời đi, ta hiện tại đã đạt Tái Thể sơ kỳ, cũng là lôi linh căn... Nên ta tự tin, là có thể một mình hành sự! Cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu, việc lớn quan trọng hơn, còn không mau đi đi..."

Nhìn rõ nhóm người vẫn là do dự, Vĩ Phàm lớn tiếng quát: "Các người còn do dự nán lại sao? Không phải chúng ta luôn phải giữ lấy cái tinh thần bất khuất của dân tộc đó sao? Các người vì một phút giây do dự có thể khiến đất nước lâm nguy, vậy có còn xứng tự gọi bản thân mình là dân tộc Đại Việt nữa không? Còn không mau rời đi báo tin!"

Thấy Vĩ Phàm kiên quyết như vậy, bất giác khiến cho nhóm người cũng tự cảm thấy bản thân thật sự là hổ thẹn, đúng là tinh thần bất khuất của dân tộc Đại Việt, từ xưa đến nay luôn luôn phải đặt lợi ích đất nước lên hàng đầu. Bọn hắn vì một phút giây do dự, thật sự là đáng trách. Dù sao vẫn là việc nước quan trọng!

Nhóm người nhìn nhau kiên định một lòng, lại nhìn vào Vĩ Phàm mà nói: "Bọn ta biết rõ, vậy, tất thảy nơi đây giao lại cho huynh... Bọn ta chắc chắn sẽ báo được tin tức, huynh nhớ bảo trọng!"

Vừa là nói xong, A Ngưu nhóm người lập tức một bên rời đi, bỏ mặc lại Vĩ Phàm một mình đối phó với nhóm đệ tử Huyền Cực Tông.

Như vậy mới phải chứ, tốn của ta một ít khí lực chân thành chém gió!

Cùng lúc đó, bốn tên đệ tử Huyền Cực Tông biết được nhóm người rời đi báo tin, cũng là có ý định chia ra đuổi theo, nhưng cũng liền bị Vĩ Phàm sải bước ngăn lại.

Hắn nắm chặt nắm đấm, liền nói ngay: "Các ngươi hiện tại là chơi với ta, bước qua xác ta thì đuổi theo bọn hắn vẫn là chưa muộn!"

"Hừ... Ban đầu cứ ngỡ là kẻ nào, thì ra là một tên lính quèn Tái Thể sơ kỳ của Đại Việt, làm bọn ta sợ hãi đề phòng."

Một tên khác cũng là chỉa kiếm vào thẳng mặt Vĩ Phàm mà hừ lạnh, lại lên tiếng: "Cứ ngỡ là cao nhân phương nào, cuối cùng cũng chỉ là một tên có cùng cảnh giới. Đừng nghĩ bản thân là lôi linh căn thì bọn ta đây sẽ sợ nhà ngươi... Cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi! Mà giải quyết xong ngươi, bốn người bọn ta sẽ lần lượt đuổi theo chém đầu những tên còn lại, đừng hòng chạy đi thông tri."

Thật vậy, ban đầu Vĩ Phàm bất giác xuất hiện tức khắc tru sát một tên trong số, khiến bọn hắn nghĩ là gặp một tên cường đại. Ai ngờ đâu, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to dọa người, rồi lại chỉ là tự mình suy diễn mà tự dọa chính mình.

Chỉ khinh thường cho tên kia, thống khoái bỏ qua đề phòng nên mới tức tưởi mà chết. Hắn chết cũng là vì hắn ngu dốt chứ không phải vì tên phía trước lợi hại. Ngu dốt thì chết đi cũng đáng!

Mà Vĩ Phàm nhìn rõ nhóm người đột nhiên thay đổi thái độ, không còn lo lắng, hắn cũng đoán ra được nguyên do đằng sau. Chính là bọn chúng nghĩ rằng hắn cũng có cùng cảnh giới nên không còn tập trung phòng bị. Cũng là đang khinh thường hắn.

Vậy, các ngươi cứ nghĩ như thế mà xuống suối vàng đi!

"Chết!"

Vĩ Phàm không nói hai lời, khuôn mặt hắn tối sầm lại, bóp chặt hai tay kêu lên răng rắc, tức khắc bạo phát nội lực xông đến.

"Á..."

Và một đoạn thời gian trôi qua nhanh chóng như thế, bên trong khu rừng tối đen tĩnh mịt ấy, liên tiếp là những thanh âm gào thét thảm thiết vang vọng, khiến cho loài dơi đêm cũng là sợ hãi mà bay lên đầy trời.

***

Cùng lúc đó, bên phía nhóm người A Ngưu. Bọn hắn vẫn hối hả chạy đi, nửa đường lại nghe thấy cái thanh âm thảm thiết kêu vang, bất giác cũng khiến cho bọn hắn giật mình hoảng sợ.

A Cửu phía sau lên tiếng vọng lại nhóm người: "Thanh âm đó là từ phía sau phát ra, có lẻ nào..."

"Huynh không cần phải nói rõ đâu A Cửu." A Ngưu lại nói: "Chúng ta hiện tại nên dồn hết sức bình sinh mà chạy, nhiệm vụ quan trọng... Còn về phần A Chu, ta tin huynh ấy sẽ quay lại!"

"Ừm!"

Đồng thời, A Xuân một bên hô hấp dồn dập, cũng vừa chạy vừa lên tiếng: "Mà ta không ngờ, A Chu lại nhanh như vậy đã đột phá Tái Thể sơ kỳ, còn là lôi linh căn chỉ tồn tại trong gia tộc hoàng gia. Có lẻ nào, huynh ấy cũng..."

A Huy nhìn qua A Xuân, cũng liền nói: "Ý huynh là người hoàng gia sao? Ta nghĩ là không, vì nếu là gia tộc hoàng gia thì lúc trước gặp mặt Trần Khâm hoàng đế thì thân phận cũng liền biết rõ. Không lý nào hoàng đế chí cao vô thượng lại không biết đến huynh ấy!"

"Ta không cần biết huynh ấy là ai và mang thân phận gì, chỉ cần A Chu vẫn là huynh đệ của chúng ta là được rồi!"

A Ninh một lời nói thẳng. Mà về phần A Ngưu, hắn nghe nhóm người bàn luận như vậy cũng là trầm tư suy nghĩ. Khi nhìn thấy Vĩ Phàm triển lộ thực lực, cũng như lần đầu giữa hai người có giữ bí mật với nhau về thân phận Vĩ Phàm. Hắn đã mơ hồ đúc kết ra được một cái nghi ngờ về thân phận đằng sau của Vĩ Phàm.

Huynh nói với ta là không nhớ rõ quá khứ, hay chỉ là đang che dấu thân phận thực sự? A Chu à!

Sau một lúc trầm tư, hắn cũng liền quát lớn: "Ngờ vực hiện tại để sau, chúng ta hiện tại nhanh nhanh tăng tốc, không còn kịp thời gian dong dài nữa rồi!"

Nhóm người nghe vậy lập tức gật đầu, từng người đều giữ bên trong đầu mình cái suy nghĩ nghi ngờ, cùng một ánh mắt nhìn thẳng đồng lòng kiên định, một đường chạy về phía doanh trại Hắc Hổ.