Chương 75: Đến biên ải

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 75: Đến biên ải

Chương 75: Đến biên ải

Nghe thấy thanh âm hối hả vọng lại, một giọng nói có phần thanh nhã, nhưng vương vấn bên trong lại có một tia ấm áp đến lạ thường.

Vĩ Phàm vội ngừng chân, hắn quay đầu nhìn lại, nơi mà giọng nói ấy phát ra.

Trước mắt hắn, hình ảnh là một người nữ tử, vội vàng hướng phía hắn mà chạy đến.

Nữ tử duyên dáng với váy dài màu trắng thuần khiết, với làn da trắng nõn nà, nữ tử hiện lên trước mắt như một bạch tiên tử.

Với gương mặt góc cạnh không phấn son, mái tóc đen dài thướt tha trong làn gió dịu nhẹ, nữ tử phía trước, một cách đơn thuần, chỉ đơn giản là đẹp một chữ, thanh thuần đến cực hạn.

Nhìn thấy nữ tử hướng phía mình mà chạy đến, Vĩ Phàm liền vài bước tiến đến, thật lâu mà nhìn về phía nữ tử, bình thản lên tiếng:

" Công chúa, sao công chúa lại chạy đến đây? Đừng nói với ta, mới sáng sớm mà đã muốn dạo chơi đâu đó rồi?"

Không xa lạ để đoán ra, nữ tử hối hả chạy lại phía Vĩ Phàm chính là Huyền Trân công chúa. Bình thường, Vĩ Phàm luôn được nữ tử này đến tìm mang đi làm hộ vệ bên người, nên hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng, vị công chúa này lại muốn kiếm hắn để mà hộ vệ, chỉ đơn giản là muốn dạo chơi ở đâu đó.

" Ngươi... Sao lại... Ngươi rời đi sao lại không nói lại cho ta?"

Huyền Trân công chúa nhịp thở vội vàng, liền chỉ tay vào Vĩ Phàm mà hỏi.

Vĩ Phàm khẽ cười, lại gãi đầu một cái, liền nói: " À... Là vụ đến biên ải sao? Nó cũng không quan trọng, nên ta nghĩ là không nên nói ra."

Huyền Trân nghe xong lại có phần tức giận, liền nói: " Không quan trọng nên không cần nói sao? Ngươi có biết thân phận của mình không? Ngươi là hộ vệ của ta, ngươi đi rồi, ta biết lấy ai để mà hộ vệ?"

Vừa dứt lời, vị công chúa lại tự nhiên nắm cổ tay Vĩ Phàm mà kéo, lại nói: " Ngươi cùng ta quay về, ta sẽ nói lại cho Phạm Ngũ Lão, bắt người khác thế chỗ của ngươi, ngươi là hộ vệ của ta, ta không cho kẻ nào khác tự ý bắt đi."

Nhận tác động lên người, Vĩ Phàm liền dùng lực mà đứng khựng lại.

" Ngươi..."

Vĩ Phàm cười nhẹ, gương mặt kiên quyết, liền nói: " Công chúa bớt giận, không cần phải thay ta cầu xin hay là gì khác... Chuyện đến biên ải nán lại, thật ra là nguyện vọng từ lâu của ta... Ta không thể là không đi."

Hắn lấy tay gạt ra ngọc thủ của Huyền Trân, nhìn thẳng vào đôi mắt, chân thành mà nói:

" Thật sự cám ơn công chúa đã chiếu cố đến ta, nhưng ta còn có lý tưởng của riêng mình, thật không thể tiếp tục để mà hộ vệ cho công chúa... Thời gian khởi hành không còn bao lâu, ta mạn phép rời đi..."

Hắn nhẫn tâm cứ thế quay đầu, không để ý đến nữ nhân ở phía sau, bình thản sải từng bước chân, từng bước tiến đến thuyền gỗ.

" Xin lỗi đã kéo dài thời gian"

Vĩ Phàm chắp tay tạ lỗi vị lão giả. Lão giả khẽ gật đầu, mời hắn lên thuyền.

Nhưng khi hắn vừa mới đặt chân, giọng nói của Huyền Trân công chúa, lại lớn quát: " A Chu... Ngươi nghe rõ cho ta, làm xong nhiệm vụ phải quay lại... Nếu ngươi không quay lại, thì ta..."

Nói đến đây, vị công chúa thanh thuần của thường ngày, lại vội quay mặt mà rời đi, với những câu nói còn đang dang dở.

Nhóm người phía trên cứ thế xì xào to nhỏ mà bàn luận sự việc, mỗi người lại có một cách nghĩ riêng, kẻ thì nghĩ đây chỉ đơn giản là lời đe dọa... Kẻ lại hiểu rằng, vị công chúa ấy, thật sự có ý với là nam nhân thấp hèn này. Mặc dù là vậy, nhưng không ai dám lớn tiếng mà nói, vì sợ rằng sẽ vô tình động đến tai của những người phía trên, thật sự là chuyện không nên đem ra để mà nói đùa.

" Mọi người cẩn thận bám chặt, thời gian khởi hành đã điểm..."

Ngay tại thời điểm đó, con thuyền chở lấy đám người rời đi, phát ra những âm thanh ù ù bên trong và ở phía mạn thuyền, nhẹ nhàng bay lên không trung, cánh buồm cứ thế được mở rộng, vội vàng theo hướng phương bắc mà cứ thế lướt đi, bỏ lại phía sau là doanh trại Hà Đông.

Con thuyền đơn giản được vận hành bằng một lượng lớn nguyên lực, cứ thế thẳng tắp trên không, vượt qua vân vụ mà chậm rãi trôi.

Vĩ Phàm một chỗ mà đứng, từ trên cao, lại đưa mắt nhìn xuống vân vụ và núi đồi, trong lòng thật nhiều thứ để hắn nghĩ đến.

Gần một năm, Vĩ Phàm ta từ nơi thân thuộc xuyên qua nơi này... Chỉ vì một lý tưởng... Huyền Cực Tông, ta đến đây!

Theo hướng địa lý tại nhân giới, nơi này chỉ có duy nhất một đại lục địa phía trên, được chia thành năm đại vực riêng biệt. Đại Việt nằm trong đại vực phía đông, được gọi là Đông Hải Vực, phía tây Đại Việt tiếp giáp Nam Hải Vực và một phần của Huyết Vực, nói trắng ra là tiếp giáp với Đan Điện phía tây, phía bắc lại giáp với Huyền Cực Tông.

Và từ doanh trại Hà Đông rời đi, phải mất gần vạn dặm, nhóm người mới có thể tiến đến. Nếu là đường bộ mà đi, nhóm người phải mất một khoảng khá dài, thời gian dài để vượt qua phần rừng được cho là nguy hiểm và bí ẩn bậc nhất Đại Việt, gọi là Rừng Dạ U Minh.

Rừng Dạ U Minh bao khỏa toàn bộ biên giới phía bắc, trải dài hơn vạn dặm phạm vi bao bọc xung quanh. Cũng vì nơi này tập trung trùng trùng điệp điệp là sự nguy hiểm, nên nơi này vô hình dung tạo thành, một bức phòng vệ của Đại Việt, tránh các mối nguy xâm lược từ phương bắc.

Nói đến phương bắc xâm lược, thời gian khoảng độ những năm gần đây, Huyền Cực Tông thần bí đang có âm mưu xâm chiếm nơi này, nhưng cũng vì là bờ cõi nước nhà, mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn được Đại Việt dóc lòng gìn giữ.

Và để tránh mất thời gian di chuyển qua rừng Dạ U Minh, binh lính Đại Việt hết thảy được vận chuyển bằng một loại phương tiện có thể di chuyển trên không, được vận hành chủ yếu bằng nguyên lực, có nhiều cái tên nhưng loại phương tiện này thường được gọi là Thăng Long Thuyền.

Nhờ di chuyển bằng Thăng Long Thuyền, nhóm người Vĩ Phàm dễ dàng vượt qua rừng Dạ U Minh, mất khoảng nửa ngày thời gian để di chuyển đến biên ải phương bắc.

Biên giới phương bắc, giáp rừng Dạ U Minh, trước cổng doanh trại đại đội Bạch hổ.

Thăng Long Thuyền chở lấy nhóm người, chậm rãi hạ xuống trên một doanh trại gần biên giới.

Âm thanh ù ù của con thuyền vụt mất, cũng là lúc báo hiệu nhóm người đã thật sự dừng chân sau một ngày dài di chuyển.

" Đã đến, mọi người lần lượt bước xuống..."

Vị Lão giả khàn giọng lớn tiếng, gọi nhóm người theo hàng mà rời khỏi thuyền.

Một đoạn thời gian chỉnh đốn lại hàng ngũ, nhóm người hiện tại vừa kịp nhận ra, hết thảy đã chính thức đặt chân đến biên ải.

Trước mắt nhóm người, đặt chân phía trên là một doanh trại, với bốn mặt xung quanh là tường thành bằng cọc gỗ nhọn, cao hơn ba mét và che lấp tầm nhìn bên trong. Phía trên cổng, lại có một lá cờ bằng vãi màu trắng đen, với hình là một con bạch hổ được thêu phía trên.

Nhóm người định thần chưa được bao lâu, cánh cổng bằng cọc gỗ dần dần được khai mở, phía bên trong lại có một vị nam tử, chậm rãi bước ra.

Vị nam tử gương mặt thư sinh, với mái tóc màu rêu phong phía trên, được bối lên bằng một cái trâm cài tóc màu bạch kim, nhìn người nam tử dáng người, toát lên một vẻ hào khí lẩm liệt của một vị anh hùng, nhưng phảng phất đâu đó lại là sự nhẹ nhàng như là nữ nhân thật sâu bên trong.

Với bộ khải giáp bằng đồng, trên tay cầm một thanh cự đao, nam tử tiêu sái tiến đến nhóm người.

" Tên này, cảnh giới Kết Đan sơ kỳ..."

Thần Khải phút chóc truyền âm, nhắc nhở cho Vĩ Phàm về cảnh giới của vị nam tử.

Vĩ Phàm khẽ gật đầu nhẹ, chăm chú mà nhìn vị nam tử bước tới.

Nam tử đứng cách nhóm người khoảng vài ba bước, đảo mắt nhìn qua một lượt, lại lớn tiếng, với một âm điệu thanh nhã:

" Các ngươi là binh lính được Phạm Ngũ Lão đại tướng quân phái tới, có đúng không?"

Được hỏi, một tên lính trong nhóm người liền bước lên trước, chắp tay liền nói:

" Bẫm đại nhân, thật sự là vậy... Ở đây tổng số hết thảy hai trăm, tất cả là Luyện Khí kỳ tầng 7 phía trên, được cử đến với mục đích là hỗ trợ."

" Hỗ trợ chỉ với hai trăm Luyện Khí... Bên kia thật sự nghĩ cái gì trong đầu vậy?"

Người nam tử liền đặt thanh cự đao xuống dưới, lại nói: " Các ngươi được cử đến đây, vậy nói cho ta biết, các ngươi biết gì về nơi này?"

Nhóm người được đặt câu hỏi, không ai có thể trả lời, liền lắc đầu không biết.

Thấy vậy, nam tử lại thở dài, liền nhẹ giọng: " Thôi thôi... Nhìn các ngươi, ta đoán đa phần đều là người mới... Thật là! Nghĩ cái gì mà lại cử các ngươi đến đây...Hài..."

Vị nam tử gãi đầu, lại nói: " Tự giới thiệu với các ngươi, ta gọi Lục Phong Hành, là phó chỉ huy ở nơi này... Và nơi các ngươi được chọn đến, được gọi là đại đội Bạch Hổ.... Các ngươi trước hết sắp xếp theo hàng mà vào trong, ổn định vị trí, ta sẽ cho các ngươi biết là nên làm gì tiếp theo... Thôi, nhanh chân đi!"

Nhận được chỉ thị đầu tiên, nhóm người ngơ ngác làm theo và lập tức sắp xếp mà tiến vào bên trong doanh trại.

Khi tiến vào, Vĩ Phàm đưa mắt đảo quanh, nhìn ngắm hết thảy quang cảnh bên trong, thật sự không có nhiều thứ đặc biệt, chỉ đơn giản là một doanh trại thông thường, một doanh trại nằm ngay biên giới tiếp giáp Huyền Cực Tông.

Hắn theo nhóm người cùng đi, được dẫn đến một căn lều tập trung, được dựng lên một cách thô sơ, đây sẽ là nơi nghĩ ngơi của gần hai trăm đầu người tân binh.

Lục Phong Hành tiến vào, hời hợt liền nói: " Hiện tại các ngươi sắp xếp, đây sẽ là nơi các ngươi nán lại, nhanh chân chọn lựa vị trí của riêng, rồi sau đó lại tập trung ra bên ngoài, chỉ huy trưởng cần gặp các ngươi nói chuyện..."

Nói xong, Lục Phong Hành tiêu sái rời đi, để lại nhóm người vẫn đang ngơ ngác nhìn căn lều.

" Thật sao, mặc dù ta biết sẽ không được như Hà Đông doanh trại, nhưng ít nhiều phải có lều riêng chứ... Hai trăm người, hai trăm người cùng một chỗ ở!"

A Xuân ngồi bệt xuống nền đất, tinh thần không ổn mà nói.