Chương 76: Sắp có chuyện đại sự!

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 76: Sắp có chuyện đại sự!

Chương 76: Sắp có chuyện đại sự!

Nhóm người bên trong cũng bất bình không kém, nhưng một vài người lại nghĩ rằng, ở một nơi hoang vu hẻo lánh, nằm chính giữa là biên ải Huyền Cực Tông và rừng Dạ U Minh nguy hiểm, lấy đâu ra cái cuộc sống tiện nghi hay thoải mái đây, cái thời gian để mà than vãn thì chi bằng nên dành để nghĩ cách sống sót mới là thiết thực nhất.

Nhìn A Xuân vô tư mà nói ra, nhóm người Vĩ Phàm bất giác chỉ cười nhẹ.

Sau một khoảng thời gian chọn lựa riêng cho mình một góc, nhóm người Vĩ Phàm và gần hai trăm người, vội vàng ra bên ngoài để mà tập trung theo hiệu lệnh.

Phục vụ trong quân ngũ đã hơn tám tháng thời gian, nhóm người luôn biết giữ một thái độ chừng mực và đề cao tính kỹ luật, luôn di chuyển theo hàng lối một cách chính xác. Khoảng hai trăm người được chia ra làm mười đội hình nhỏ, mỗi đội khoảng hai mươi người hết thảy.

Trên người là quân phục và ngay thắt lưng là một thanh kiếm ngắn, nhóm người tập trung ra bên ngoài, chờ đợi vị đại đội trưởng của doanh trại Bạch Hổ.

Sau khoảng một canh giờ chờ đợi, mặt trời cũng dần được hạ xuống, màn đêm cũng coi như đã gần buông. Với một bầu không khí nghiêm trang, nhóm người vẫn đứng thẳng mà chờ đợi.

Thời gian lại cứ thế trôi qua thêm một, lại một canh giờ, bầu trời hiện tại đã là tối đen... Lúc này, nhóm người nhìn về phía xa, mới bất giác phát hiện ra một bóng dáng của một vị nam tử, đang chậm rãi bước đến.

Vị nam tử ung dung sải từng bước, dừng chân đứng thẳng và đưa mắt nhìn xuống cả một nhóm hai trăm người binh lính.

Nam tử có dung mạo khá là bình thường, với cặp long mày rậm và làn da tối màu, cộng thêm cái mũi lớn phía trước, nam tử thật sự hiện lên là một người có khuôn mặt khá hung dữ.

Thân hình lực lưỡng đằng sau khải giáp bằng đồng, vị nam tử nghiêm nghị đưa mắt nhìn xuống nhóm người đứng thẳng, với giọng điệu khàn đặc, nam tử gật nhẹ đầu, liền lên tiếng:

" Kỹ luật rất tốt!" Nam tử lại lớn tiếng: " Các ngươi đứng tại đây đã được bao lâu?"

Nhóm người đồng thanh: " Không biết... Chúng tôi chỉ theo hiệu lệnh, thời gian thật sự chưa từng nghĩ đến."

" Ừm, rất tốt!" Vị nam tử gật đầu hài lòng, lại lớn tiếng: " Nói cho các ngươi biết, ta đây, chính là đại đội trưởng của doanh trại Bạch Hổ, gọi Lê Nham... Ở đây, không coi trọng người cao quý hay xem nhẹ người thấp hèn, mà ở đây, chỉ tồn tại duy nhất là kỹ cương, trách nhiệm và một lòng vì đất nước..."

" Ta để các ngươi chờ đợi, thật tâm chỉ là để đánh giá... Mặc dù cảnh giới các ngươi có yếu, nhưng các ngươi từ nay về sau sẽ là một phần của Bạch Hổ... Phải luôn ghi nhớ tinh thần bạch hổ, dũng mãnh đương đầu, thà chết không hàng... Đã nghe rõ?"

" Đã rõ..."

" Rất tốt!" Lê Nham lại nói ngay: " Hiện tại trời cũng đã tối, ta cho phép các ngươi quay về nghĩ ngơi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, các ngươi sẽ được phân chia để thực hiện nhiệm vụ riêng, không quan trọng là làm điều gì, chỉ cần ghi nhớ... Phải có trách nhiệm."

Sau một màn dong dài từ vị đại đội trưởng gọi là Lê Nham, nhóm người đã được hắn giảng thuật những điều cơ bản về nơi này, về nhiệm vụ nhóm người cần làm.

Đại đội Bạch Hổ, là một trong tổng số hai mươi đại đội lớn nhỏ, mỗi đại đội đều có nhiệm vụ canh giữ tại một địa điểm nhất định ở biên ải. Với tổng quân số lên đến ngàn người đều thuộc cảnh giới Trúc Cơ kỳ, Bạch Hổ là một đại đội tinh nhuệ, được chọn là đại đội canh giữ ở tuyến đầu tại biên ải, nhiệm vụ hàng đầu là phải thật nhanh thông báo về phía sau, nếu một ngày có kẻ thù xâm lược.

Vài năm trở lại đây, mặc dù Huyền Cực Tông nhiều lần có điều động nhân số đến rừng Dạ U Minh làm điều mờ ám, nhưng vẫn chưa thật sự manh động, nên Đại Việt chỉ có thể điều động quân đội, đóng quân tại biên ải để mà quan sát.

Hơn hai trăm binh lính mới đến, được Lê Nham phân chia để thực hiện một số nhiệm vụ nhất định. Một nhóm hết thảy Luyện Khí tầng 8 phía trên, được giao lại nhiệm vụ hành quân để canh giữ bên ngoài, còn lại là Luyện Khí tầng 7, lại được cử đi làm những công việc như là hỗ trợ doanh trại bên trong.Và tất cả đều được thông báo một điều quan trọng, là không được tự ý đi vào rừng Dạ U Minh, tránh gặp phải nguy hiểm không đáng có.

Nhóm người ban đầu cứ nghĩ, bọn họ được cử đến vì mục đích làm lính ra chiến trường, nhưng với tình cảnh hiện tại, nhóm người thực chất được cử đến để mà hổ trợ cho đại đội này thì đúng hơn, hay nói trắng ra, nhóm người được cử đến chỉ để thực hiện những công việc vặt.

Mà không bao lâu, một tuần thời gian lại trôi qua.

Vẫn như thường ngày, Vĩ Phàm, A Xuân, A Ngưu, A Huy và A Ninh, nằm trong tiểu đội thường xuyên phải ra bên ngoài để mà canh gác, sẽ báo hiệu lại cho doanh trại nếu như phát hiện được điều gì khả nghi.

Trong một tuần này, Vĩ Phàm ngoài thời gian cùng nhóm người hành quân, hắn còn lén rời khỏi để tìm và ghi nhớ lại những con đường có thể giúp hắn trốn qua được Huyền Cực Tông.

Mặc dù nói là ra ngoài để mà thám thính, nhưng thực chất Vĩ Phàm chỉ dám rời đi được một vài phút, và không thể đi xa, hắn chọn thời gian nhóm người dừng chân nghĩ ngơi mới dám rời đi, để tránh nhóm người có ý nghi ngờ.

Hiện tại, nhóm người vẫn đang trên đường hành quân, thám thính một vòng trước khi quay trở lại doanh trại.

" Tất cả dừng chân nghĩ ngơi, nửa canh giờ sau, chuẩn bị quay lại doanh trại."

Tổng cộng hai mươi người hết thảy, đang dừng chân nghĩ tại một con sông cách doanh trại 8km về hướng bắc.

Vĩ Phàm nhân cơ hội nhóm người vẫn còn dừng chân, hắn liền lén rời đi, tiếp tục thám thính.

Hắn một mình chạy vào khu rừng về hướng bắc, chỉ cách 10km khoảng cách là hắn có thể đến được lãnh thổ của Huyền Cực Tông.

Hắn băng qua khu rừng gần đó, theo lối mòn mà di chuyển.

Nhưng khi hắn đi được một đoạn, liền bất giác phát hiện phía trước có một nhóm người lạ mặt. Một nhóm chỉ có năm người, cùng mặc trên người là một bộ y phục màu trắng có viền vàng ở tay và cổ áo, đều tỏa ra khí tức là Trúc Cơ sơ kỳ.

Một bãi đất trống nằm giữa khu rừng, nhóm người thông thả nghĩ ngơi, cùng nhau trò chuyện.

Hắn vì để nghe ngóng thử tình hình, liền lén tiến tới, một góc mà ngồi nghe ngóng.

Một tên có giọng nói hào sảng, liền lên tiếng: " Các ngươi nhận được tin tức mới rồi chứ?"

" Tin tức? Là cái gì tin tức?"

Nhóm người hiếu kì, liền hỏi. Thấy vậy, vị nam tử với giọng nói hào sảng, cười một tiếng, lại nói:

" Còn cái gì tin tức... Không phải phía trên dự định, đêm nay sẽ làm thịt bạch hổ đó sao."

Một tên trong đó, lại hỏi: " Làm thịt bạch hổ? Ý của ngươi là, tông môn phái nhân lực đánh chiếm danh trại Bạch Hổ?"

" Đúng!"

Tên đó lại buồn bực mà nói: " Vì sao lại phải đưa quân đánh chiếm? Ta thật sự là vẫn không thể hiểu nguyên do."

" Chuyện này ta cũng không dám chắc chắn, chỉ biết là, tông môn cần tìm kiếm một thứ gì đó bên trong rừng Dạ U Minh, nhưng ngươi biết rõ, nơi đó thuộc quyền của Đại Việt nên rất khó để tự ý... Nên ta đoán, tông môn muốn gây chiến chỉ là để che mắt, đánh lừa Đại Việt mà thôi."

" Hài... Chỉ tiếc là chúng ta có nhiệm vụ khảo sát xung quanh mà thôi, ta thật sự cũng muốn vận động gân cốt một chút..."

Vĩ Phàm một bên nghe lén, khi biết được nhóm người bàn luận về chuyện sẽ đánh chiếm doanh trại bọn hắn, hắn thật sự kinh ngạc.

Thật nhanh như vậy? Ta không nghe lầm chứ?

Vĩ Phàm trong bụi cây mà rón rén, hắn muốn tiến lại gần thêm một chút để có thể nghe rõ hơn.

Ngay lúc đó, từ phía bụi cây, một âm thanh sột soạt cứ thế phát ra...

Nghe thấy âm thanh lạ, nhóm người liền ngừng lại trò chuyện, một tên trong đó liền lên tiếng:

" Xung quanh có người."

Thấy vậy, nhóm người tất cả đều đứng bật dậy, tâm thần phòng bị.

Một tên trong đó liền đưa ám hiệu về hướng một bụi cây phát ra âm thanh, nhóm người hiểu ý, chậm rãi tiến đến.

" Người bên trong, còn không mau đi ra... Thật sự là to gan, dám nghe lén bọn ta nói chuyện!"

Ngay khi nhóm người định rút ra vũ khí, thì bên trong, liền có một con thỏ với bộ lông trắng, vội nhảy ra.

Nhìn thấy, một tên trong đó liền thở dài, liền nói: " Hài... Cứ nghĩ là có người nghe lén, hóa ra chỉ là một con thỏ, thật sự là hù chết ta."

Nhóm người thở phào nhẹ nhõm khi biết thứ tạo tiếng sột soạt chỉ là một con động vật vô tri, liền hạ xuống vũ khí.

Phía bên kia, Vĩ Phàm lén lút từ trong bụi cây, vội vàng chạy đi, trong đầu không ngừng lo lắng, liền tự nói:

" Xém chút bị phát hiện, may mà ta nhanh chân... Nhưng mà, theo lời nhóm người kia nói, thì đêm nay, doanh trại Bạch Hổ sẽ bị đánh chiếm... Tức chết ta, chỉ nghe được một đoạn."

Vĩ Phàm thật nhanh rời khỏi khu rừng, chỉ mất một khoảng đã quay trở lại tiểu đội của hắn.

A Xuân một bên trông thấy Vĩ Phàm hối hả chạy ra từ rừng cây, liền lớn tiếng hỏi:

" A Chu, huynh đi đâu từ nãy giờ, bọn ta kiếm huynh không thấy."

" Xin lỗi, ta hơi mắc... Nên chỉ đi một chút..."

Vĩ Phàm ngại ngùng liền nói, thấy vậy, A Xuân lại cười, nói: " Không sao, chuyện đó là không thể tránh ha ha... Thôi, chúng ta quay lại thôi."

" Ừm!" Vĩ Phàm gật nhẹ đầu, cùng nhóm người quay lại doanh trại.

Hừm... Đêm nay sao? Hai bên đánh lên, chính là thời điểm mình tìm cơ hội trốn đi... Hy vọng sẽ ổn!

Hắn nghĩ như vậy cũng là có nguyên do đằng sau, hắn thật sự không muốn dính cái danh là đào ngũ một chút nào. Mặc dù đã một tuần ở lại để mà tìm đường, nhưng hắn thật sự là chưa dám trốn, nhưng hiện tại nghe lén được một tin tức quan trọng, hắn liền xem đó là cơ hội.

Đánh lên chắc chắn là sẽ máu rơi, dù hơi nhẫn tâm, nhưng như vậy thì ta có thể coi như giả chết, dễ dàng trốn thoát mà không bị người đời phỉ báng...

Một đoạn thời gian di chuyển, cuối cùng nhóm người Vĩ Phàm cũng đã trở lại doanh trại. Nhóm người liền tiến vào bên trong, hướng phía căn lều trại mà đi.

" Hài... Cuối cùng cũng được nghĩ ngơi, ngày nào cũng hành quân ra ngoài, mệt chết ta..."

A Xuân lại buột miệng mà than vãn, thẳng lưng trên chiếu rơm.

Nhóm người Vĩ Phàm không nói một lời, cũng liền thay đồ mà đi nghĩ ngơi.

Nhoáng cái, mặt trời liền đã xuống núi, doanh trại ngoài những binh lính canh giữ bên ngoài thâu đêm, đa phần tất cả binh lính đã là đi nghĩ ngơi.

Vĩ Phàm chỉ nằm một chỗ mà không nhắm mắt, vẫn trầm tư, đang chờ đợi một điều gì đó.

Dự là đêm nay sẽ là một đêm máu chảy, nhưng phải nghĩ cách, giúp nhóm người A Ngưu trốn thoát an toàn, nhưng cách nào mới có thể, thật sự là đau đầu!

Phải thừa nhận rằng, Vĩ Phàm không phải là một bậc nghĩa hiệp, lúc nào cũng có thể xả thân để mà bảo vệ người khác, hắn có hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ về bản thân, nhưng hắn không phải hạng người bỏ mặc huynh đệ hay người thân của mình.

Màn đêm tĩnh mịch, Vĩ Phàm liền nhẹ nhàng ngồi dậy trong căn lều trại, tiến đến đánh thức A Ngưu, A Xuân, A Huy, A Ninh và A Cửu.

" Mọi người, mau dậy!"

Hắn nhỏ giọng đánh thức, nhóm người vì bị đánh thức, liền lập tức tỉnh giấc.

A Xuân gương mặt vẫn đang ngái ngủ, liền nói: " A Chu, huynh bị gì vậy, đêm hôm khuya khoắt, lại đi phá bĩnh ta?"

Hắn gọi nhóm người đến gần, tụ lại mà nhẹ giọng: " Chúng ta nhanh chân rời đi, sắp... Sắp có chuyện đại sự!"