Chương 74: Dừng chân!

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 74: Dừng chân!

Chương 74: Dừng chân!

Vĩ Phàm cầm lấy thuốc trên tay, không hiểu vì sao lại cười nhẹ.

Nhưng thời gian không được bao lâu, lại một người khác, vội vàng tiến vào bên trong.

Một tên lính với hai mắt như khép hờ, liền vội vàng lên tiếng: " Ngươi là A Chu sao?"

Được hỏi, Vĩ Phàm liền gật đầu một cái, nhẹ giọng: " Là ta, huynh đài có chuyện tìm ta?"

" Ừm!" Tên lính lại nói: " Đại tướng quân có lệnh gọi, ngươi nhanh chân cùng ta, ngay lập tức đến."

Đại tướng quân? Là người lần trước xém chút đã giết ta, Phạm Ngũ Lão đó sao? Lại có lệnh tìm ta, là phúc hay là họa đây?

Vĩ Phàm trầm tư suy nghĩ, liền nói ngay: " Cám ơn huynh đài đã gọi, đợi ta một chút, ta thay đồ, cùng huynh đi..."

" Nhanh chân giúp ta"

Tên lính bên ngoài một hồi thời gian chờ đợi, Vĩ Phàm từ bên trong lều với quân phục đi ra, liền nói:

" Vất vả huynh đài chờ đợi, chúng ta có thể rời đi..."

Nói xong, hắn cùng với tên lính, hướng về phía doanh trại khu nam mà đi.

Doanh trại khu nam, tại phòng nghị sự.

Phòng nghị sự, được dùng làm nơi họp mặt của những người cấp cao phía trên, dùng để thảo luận, bàn kế sách tác chiến, hay đơn giản chỉ là nơi ở, của một đại tướng quân. Với kiến trúc xây dựng bốn mặt đều là tường dày cách âm, lợp nhói phía trên và chỉ có duy nhất một lối đi. Bên trong căn phòng, chủ yếu là bản đồ các loại dùng trong trận mạc, và chính giữa căn phòng, thì được đặt là một cái bàn mô hình bằng cát, dùng như một chiến trường hoặc đơn giản là địa hình mô phỏng.

Vĩ Phàm được tên lính dẫn đến nơi đây, phía trước là phòng nghị sự.

" Ngươi một mình vào trong, đại tướng quân đang chờ ngươi."

Tên lính với đôi mắt như khép hờ, một bên đứng thẳng, nhẹ giọng liền nói.

Vĩ Phàm gật đầu, khẽ cười, chậm rãi tiến vào.

Bên trong căn phòng, bốn phía đều là bản đồ trận mạc, chính giữa lại là một cái bàn lớn, với phía trên là một mô hình trận địa được làm bằng cát.

Vĩ Phàm liền đưa mắt hướng phía chính diện căn phòng, phía trên lại là một cái ghế được làm hoàn toàn bằng đồng, với một tấm da bạch hổ, được trải ngay phía trên, nhìn thật sự là bất phàm.

Phía trên, đang đứng quay lưng là một vị nam tử, với khải giáp sáng bóng màu bạch kim, chỉ nhìn bóng lưng đó, thật sự hiện rõ là một người nam tử, khí thế oai phong lẫm liệt đến cực hạn.

Hắn liền tiến đến vài bước, lại nhẹ nhàng khom người, chắp tay mà hành lễ.

" Binh lính Luyện Khí A Chu, nhận lệnh của đại tướng quân."

Nghe thấy tiếng, vị nam tử liền quay lại nhìn, gương mặt anh dũng soái khí, nhìn xuống Vĩ Phàm mà nói:

" Đứng thẳng lên đi!"

Vĩ Phàm nghe theo, liền đứng thẳng lại người, nghiêm trang đứng thẳng.

Thấy vậy, vị đại tướng quân trẻ liền sờ lên trán mình, nhẹ nói: " Ta nói ngươi cứ thoải mái mà đứng, không cần nghiêm như vậy nhìn ta..."

Mặc dù là vậy, Vĩ Phàm vẫn không dám nữa bước thả lỏng, vẫn cứ nghiêm trang mà đứng thẳng.

" Hài... Ngươi cũng thật là... Khí chất lần trước đi đâu hết rồi?"

Vĩ Phàm liền nói ngay: " Dạ bẫm, thật sự là không dám..."

Vĩ Phàm lần trước dám đứng lên mà hùng hùng hổ hổ, thực chất là chấp nhận trước cái chết nên mới dám nói, nhưng hiện tại lại không, hắn không có gan đó, không phải là ngưu mà tự đi tìm chết.

Thấy vậy, vị đại tướng quân lại nói: " Có lẽ ở lâu ngươi cũng biết ta là ai, ta là Phạm Ngũ Lão... Chuyện lần trước là do hiểu nhầm, nên ta tha chết cho ngươi..."

" Nhưng ngươi có biết, vì sao ta lại gọi ngươi đến đây không?"

" Thật sự là không!"

Phạm Ngũ Lão đại tướng quân gật nhẹ đầu, liền nói: " Ta gọi ngươi đến, cũng là để hỏi thăm tình trạng của ngươi đã ổn..."

Phạm Ngũ Lão có ý gọi Vĩ Phàm đến, thật ra là vì những lời hoàng đế Đại Việt lần trước có nói qua, có nói là hãy chiếu cố hắn. Phạm Ngũ Lão hiểu ý rằng vị hoàng đế đã nhìn trúng Vĩ Phàm, nên mới có ý hỏi han.

Vĩ Phàm liền chắp tay nói ngay: " Cám ơn đại tướng quân quan tâm, ta thật sự đã ổn."

Phạm Ngũ Lão gật đầu, nhìn Vĩ Phàm liền nói: " Vậy, ngươi có nguyện vọng nào khác, hay lý tưởng của ngươi là gì? Sao lại nhập ngũ?"

Hỏi lý tưởng và lý do ta nhập ngũ? Muốn điều tra cái gì sao?

Vĩ Phàm liền chắp tay mà nói: " Bẫm tướng quân, từ nhỏ ta đã không nơi nương tựa, không thân không thích, cứ thế một mình lớn lên... Nên ta từ nhỏ chỉ mong, có một nơi xem như là nhà..."

Vĩ Phàm lại chân thành nói: " Hiện tại đất nước có biến, ta một lòng đi tới, cũng chỉ muốn góp một phần sức lực vào trong."

Phạm Ngũ Lão một hơi nghe xong, hắn trầm tư một lúc, liền gật đầu mãn nguyện, nói:

" Hay... Rất hay! Người một lòng vì nước, hết thảy đều là hảo hán..."

" Hảo hán thật không dám nhận, nhưng ta đây chỉ có một thỉnh cầu... Mong đại tướng quân đồng ý cho ta đến biên ải, góp một phần sức lực của mình."

Vĩ Phàm liền nói thẳng, hắn muốn nhân cơ hội này mà tìm cách mau chóng đi ra biên ải, để tìm đường sang Huyền Cực Tông, hắn thật sự không thể chờ lâu hơn.

" Muốn ra biên ải sao? Với cảnh giới hiện tại, e là có hơi..."

Vĩ Phàm liền cướp lời, lại nói: " Rất mong đại tướng quân toại nguyện cho ta, dù là đến biên ải chỉ để làm chân sai vặt, ta đây cũng nguyện ý... Mong đại tướng quân minh xét!"

Một đoạn thời gian không nói, Phạm Ngũ Lão cứ thế qua lại trầm tư. Ngay sau, lại lên tiếng:

" Ta ghi nhận những điều mà ngươi nói, vậy trước hết, ngươi cứ quay lại doanh trại huấn luyện như mọi khi... Sau này có việc, ta sẽ gọi lại ngươi sau."

" Cảm tạ đại tướng quân"

Vĩ Phàm chắp tay gật đầu, liền chuẩn bị quay người thì Phạm Ngũ Lão liền nói:

" Ta có nghe nói, công chúa bệ hạ chọn ngươi là hộ vệ riêng, vậy trước hết, nhờ ngươi coi trọng mà bảo vệ an nguy của công chúa... Nhớ là, không được có ý nghĩ khác, chỉ duy nhất là hộ vệ..."

" Tuân lệnh!"

Nói xong, Vĩ Phàm liền cúi chào Phạm Ngũ Lão một lần nữa, lại sải bước rời khỏi phòng nghị sự.

" Hài... Thật sự là có khí chất!"

Phạm Ngũ Lão một câu cảm thán, gật đầu hài lòng.

Những ngày sau đó, Vĩ Phàm lại bình thường mà thực hiện những chức trách vốn có, cả ngày dành thời gian cùng nhóm người đại đội tập huấn, thời gian rãnh lại được công chúa gọi đi hộ vệ để ra bên ngoài dạo chơi.

Thời gian từng ngày, lại từng ngày trôi qua, thấm thoát đã trôi qua một tháng thời gian...

Trong hơn một tháng này, mọi chuyện trong doanh trại Hà Đông vẫn diễn ra một cách bình thường, người người lui tới, lại chuyên tâm vào nhiệm vụ và rèn luyện.

Nhóm người Vĩ Phàm sau hơn một tháng rèn luyện, đã thật sự đạt được kết quả khả quan, đều tăng lên một cấp độ mới.

A Ngưu đạt đến Luyện khí tầng 9, cùng cấp với Vĩ Phàm hiện tại.

A Huy, A Xuân, A Ninh, hết thảy đều đạt đến Luyện Khí tầng 8. Duy nhất A Cửu, đạt Luyện Khí tầng 7.

Ngoài việc huynh đệ Dư Thừa đã bị trục xuất khỏi quân ngũ, dẫn đến việc nhóm người Vĩ Phàm không còn ai bắt nạt hay là gây khó dễ. Nhóm người vui vẻ trôi qua từng ngày thời gian, chỉ duy nhất nghỉ đến việc chăm chỉ rèn luyện.

Về phía Vĩ Phàm, vì được công chúa chọn làm hộ vệ riêng, nên hắn lại ít dần thời gian để tập luyện nâng cao trình độ, mỗi ngày chỉ đơn giản theo chân và cùng nàng ra ngoài dạo chơi. Với lại, hắn thật không muốn gây sự chú ý, nên đã không dám hiện rõ là bản thân đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, chấp nhận giữ lại Luyện khí tầng 9, tránh đi sự việc không đáng có.

Mỗi ngày Vĩ Phàm là hộ vệ cho công chúa, mặc dù chỉ là theo sau nàng ra bên ngoài, nhưng nhóm người A Ngưu lại nghĩ khác, rằng hắn mỗi lần đều bị nữ tử ấy hành hạ.

Ai da... Người có phúc không hưởng hết, kẻ lại tưởng là không, ngỡ rằng là chịu khổ...

Về nguyện vọng Vĩ Phàm có nói qua với Phạm Ngũ Lão lần trước, trong một tháng chờ đợi, cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của hắn, Vĩ Phàm được duyệt là sẽ rời khỏi, được chọn đến biên ải giáp Huyền Cực Tông để thực hiện nhiệm vụ. Mặc dù chỉ là binh lính thông thường, nhưng xem ra, mục đích tìm đường để đến Huyền Cực Tông, một phần nào đó đã có thể thực hiện được.

Nhưng khi biết tin Vĩ Phàm phải rời đi để đến biên ải, mặc dù đã bị Vĩ Phàm ngăn cản, nhóm người A Ngưu vẫn cầu xin là có thể đi theo và đã nhận được sự đồng thuận của Phạm Ngũ Lão.

***

Doanh trại Hà Đông, sáng sớm...

Hiện tại, nhóm người Vĩ Phàm hết thảy đã thức giấc, nhóm người chuẩn bị hành trang để rời đi.

A Ngưu vui mừng liền nói: " Các huynh đệ đã chuẩn bị đầy đủ? Chúng ta cũng nên đi ngay."

Nhóm người gật đầu, cùng nhau rời khỏi căn lều quen thuộc, tiến đến thao trường doanh trại khu tây để mà chờ đợi giờ khởi hành.

Bầu trời vẫn còn mờ sáng, nhóm người tiến đến thao trường.

Tiến đến thao trường, tập trung hết thảy gần khoảng hai trăm nhân số, tất cả đều là binh lính Luyện Khí, đều được chọn ra từ mười ngàn người binh lính tinh nhuệ, để thực hiện nhiệm vụ lần này tại biên ải.

Nhóm người Vĩ Phàm đến gần, cũng bắt đầu xếp chung một hàng với nhóm người, chờ đợi thời gian khởi hành.

Một đoạn thời gian, khi bầu trời dường như đã sáng tỏ, một âm thanh lạ, cứ thế phát ra từ phía trên đỉnh đầu của nhóm người, cọt kẹt như là âm thanh của cửa gỗ va chạm.

Nhóm người liền đưa mắt nhìn lên, phía trên, lại là cảnh tượng của một con thuyền hùng vĩ, cứ thế đập thẳng vào mặt nhóm người, thật sự là cảnh tượng kinh ngạc.

Con thuyền được làm hoàn toàn bằng một loại gỗ cứng, có màu nâu sạm, với kích thước to lớn, đủ để chứa ngàn người hết thảy. Nó lơ lửng phía trên không với tấm buồng xuôi theo gió, nhẹ nhàng đáp hạ xuống trước mặt nhóm người.

" Đây là thứ sẽ đưa chúng ta đến biên ải hay sao? Thật sự là quá khéo, lần đầu ta được đến..."

Xung quanh là tiếng nghị luận to nhỏ, người thì không thể tin, kẻ lại trừng mắt mà choáng ngợp.

Ngay sau, từ phía trên thuyền, một vị lão giả cứ thế bước xuống, chắp tay trước nhóm người mà lớn tiếng:

" Chào các vị, xin tự giới thiệu, ta đây là Phi lão, là người sẽ đảm nhiệm chức trách, đưa mọi người đến biên ải."

" Thời gian không còn sớm, những ai có tên rời khỏi, làm ơn nhanh chân lên thuyền..."

Nhóm người nghe thấy, từng người một cứ thế xếp hàng mà bước lên, Vĩ Phàm cũng không ngoại lệ, sau cùng tiến đến.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị một chân bước lên thuyền, phía sau, lại có một giọng nói, gọi vọng lại:

" Dừng chân!"