Chương 6: Ác hồn

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 6: Ác hồn

Chương 6: Ác hồn

Nếu đối phương nguyện ý giúp đỡ, thì Hứa Bình sẽ không quên ân nghĩa, bản thân sẽ báo đáp lại vào ngày nào đó không xa.

Hứa Bình không nhận mình là người lương thiện, nhưng cậu cũng chưa từng làm việc xấu. Đến động vật nhỏ còn không có đủ can đảm để giết, đủ để hiểu nhân phẩm của cậu bình thường và vô tội đến mức nào.

Hứa Bình kiên nhẫn đợi câu trả lời của đối phương.

"Ngươi tên gì?" Âm thanh lạnh lẽo của nam thanh niên vang lên.

Hứa Bình nhớ đến thông tin trên màn hình hệ thống, cậu thành thật đáp lại: "Ethenor Fisra."

Chủ của âm thanh kia im bặt, không biết đang nghĩ cái gì, được một lúc sau thì mới hỏi:

"Ngươi có từng quen một kẻ mặc đồ đen, chuyên sử dụng ma pháp Hắc Ám không?"

Hứa Bình không hiểu đáp: "Tên đó là ai?"

Lần đầu tiên Hứa Bình đặt chân đến thế giới này đã thấy lạ, chưa gặp được ai khác ngoài chạm mặt với ba con Xích Hỏa Lang kia, bí ẩn hơn khi thân thể cậu còn có một linh hồn khác cùng chung cư ngụ.

Giọng nói đã không còn sự lạnh lùng từ trong bóng tối: "Ngươi không cần phải biết, thật sự là tên đó không gạt ta. Được rồi, nếu ngươi đã đồng ý giúp ta báo thù thì dễ nói chuyện, nói ra yêu cầu của ngươi đi, giúp được đến đâu thì ta sẽ làm."

Nhận thấy có sự biến đổi lớn trong lời nói của đối phương, nghi đằng sau chuyện này còn có nhiều ẩn ý nhưng cậu lại không dám vạch ra. Hứa Bình tỏ ra khách khí nói: "Trước tiên thì tôi nên xưng cậu là gì bây giờ?"

"Hừm, ngươi được biết tên thật của ta cũng là một vinh dự lớn đấy, hãy biết ơn về điều đó, ta từng là thiên tài đứng nhất nhì tại Đại học viện đệ nhất Đế Quốc Vier, hai mươi tuổi đạt đến bậc cao cấp đỉnh giai, gần chạm vào cấp Vương, là bốn hệ ma pháp sư trẻ tuổi đầu tiên trên đại lục Fiore, tên ta là Dinger Erwin, nhưng…"

"Thôi dừng!" Hứa Bình nhịn không được chặn lời, lần đầu tiên cậu gặp một tên đến chết mà vẫn còn giữ cái thái độ kiêu căng như vậy. Đạo lý trong tiểu thuyết thật không bao giờ sai, muốn sống lâu thì phải biết khiêm tốn. Chứ đã yếu mà còn ra oai trước mắt người, khác nào nói cho họ biết "có ngon thì vào giết tao xem".

"Ngươi dám cắt ngang lời ta nói? Ai cho ngươi lá g…" Giọng nói thẹn quá hóa giận.

Hứa Bình đã biết được tầm quan trọng của bản thân, nên không dám kiêng kị gì mà bình tĩnh nói tiếp: "Hoàn cảnh của tôi lúc này đang rất là nguy kịch, nên đừng kéo dài thời gian làm gì, kẻo chết rồi thì không còn ai báo thù cho Ngài Erwin đây đâu."

Erwin tức đến nỗi muốn thốt lên: "Ngươi!…"

Cậu nhấn mạnh vế sau để dọa cho đối phương biết, không có bản thân cậu trợ giúp, hắn đừng mơ tưởng đến chuyện trả thù, dù sao nếu cậu chết đi, hắn cũng chẳng làm được gì đối với một cái xác không hồn.

Đối phương liền như vậy mà ôm mãi mối hận ở trong lòng hay sao?

Đương nhiên là không!

Một bóng màu trắng nhanh chóng bay về phía cậu, Hứa Bình nhìn gần mới thấy, đây là một quả cầu nhỏ phát sáng có đường kính một mét, đây chính là hình dạng linh hồn của Erwin.

Erwin bay vài vòng quanh Hứa Bình, mục đích của tên này là gì thì cậu đành chịu, chỉ có thể kiên nhẫn đợi.

"Kì lạ… quá kì lạ." Erwin khó hiểu nói.

Hứa Bình hỏi: "Cái gì kì lạ?"

Erwin đứng cách xa Hứa Bình hai mét, im lặng một lúc rồi mới giải thích: "Ta là thiện hồn nên rất nhạy cảm với sự có mặt của ác hồn, do thiện hồn như ta còn sót lại một chút trước khi chết, nên khả năng cảm nhận bị giảm đi khá nhiều, nhưng không phải là không cảm nhận được..."

Đến câu sau hắn mới ngập ngừng rồi run rẩy nói tiếp: "Khi đến gần ngươi thì ta mới có cảm giác không được tự nhiên, ngươi… rất đáng sợ."

Erwin lúc này căn bản là không có gạt người, từ xa hắn không cảm nhận được bên trong người của Hứa Bình có tồn tại rất lớn ác hồn, bây giờ đến gần thì mới phát giác ra được điểm này.

Sự kiêu ngạo và tự mãn trong lời nói của Erwin hoàn toàn biến mất, như gặp được một con quái vật thật sự. Chính hắn cũng không hiểu tại sao tên thiếu niên lại thích giả vờ yếu ớt ở trước mặt hắn như thế, mặc dù không rõ thực lực của tên này. Nhưng Erwin có thể cảm nhận được ác ý của đối phương đang không ngừng tỏa ra áp lực, mạnh mẽ như ngọn núi đè nặng lên thiện hồn của hắn vậy.

Hứa Bình không tin những lời mà Erwin vừa nói, cậu cảm thấy mình như là trò đùa của hắn vậy. Tuy bất mãn nhưng cũng phải giấu đi, tiến lại gần Erwin, gặp hắn vẫn cố giữ khoảng cách như tránh tà. Hứa Bình nhíu mày nghi vấn: "Có chuyện gì?"

Erwin có chút kiêng kị nói: "Đừng lại gần ta, cách xa một chút, đừng tưởng ta không biết, mặc dù ngươi đang mang vỏ bọc nhưng đừng cho là có thể giấu qua được cảm nhận của ta."

Hứa Bình sửng sốt, gặng hỏi lại Erwin: "Cậu vừa bảo là tôi đang mang vỏ bọc á?"

Nhìn biểu tình của cậu, hiểu được đối phương là đang thử lòng mình nên Erwin nào còn có vẻ kiêu ngạo tự đại. Ngay lập tức bị dọa cho sợ mà nói: "Không thể nào đâu, vỏ bọc thiện hồn của ngài tuy mong mảnh, nhưng lại khiến cho ta không cách nào mà phát giác ra được ác hồn tồn tại ở bên trong, nhưng nếu so sánh với ác hồn của ta thì ngài lại mạnh hơn nhiều lắm."

Đây là hắn đang nịnh bợ đối phương.

Vì sao ư?

Thứ nhất, hắn là người đắc tội Hứa Bình trước.

Thứ hai, hắn biết kẻ mạnh sẽ không thích người yếu hơn mình ra oai và kiêu ngạo trước mặt.

Nếu Erwin không nhận ra sớm hơn mà vẫn còn tiếp tục lên mặt với đối phương, thì sợ rằng bản thân sẽ chết không còn một cặn tàn hồn. Ác hồn của hắn so với kẻ trước mắt này quả thật không là gì chứ đừng nói đến thiện hồn, như hạt cát nhỏ bé so sánh với sa mạc rộng lớn vậy.

Hắn không phải là không biết đến một vấn đề, đó là một ác hồn sơ sinh khi đã hấp thụ đến độ trưởng thành. Khi vượt quá ngưỡng giới hạn ác tính thì có thể hóa thành Ma vật tàn ác và đáng sợ, lúc đó liền khó mà diệt trừ được tận gốc.

Nhìn thấy Hứa Bình lộ ra vẻ trầm ngâm, Erwin cũng rất là lo lắng, sợ làm phật ý của đối phương nên hắn cũng chọn cách im lặng mà theo dõi.

Phía sau gáy đột ngột nóng ran một trận, Hứa Bình cảm giác được bất an đang ập đến từ bên ngoài, không chần chừ đưa ra yêu cầu cực kỳ là táo bạo: "Cậu hãy tấn công tôi đi, ngay bây giờ!"

Erwin sửng sốt, biết được đối phương đã bị chọc giận nên tìm cớ để giết chết mình, hắn kinh hãi cầu xin.

"Đệch! Đừng nói nhiều, làm ngay đi!" Hứa Bình nhịn không được mắng, đang trong dầu sôi lửa bỏng tự nhiên gặp thằng nhây thì ai chẳng tức.

"Vậy ngài làm ơn đừng trách ta nhé…" Erwin không còn cách nào khác đành phải nghe theo lời đối phương, hắn đi lấy đà từ phía xa.

"Thưa ngài, là giết chết hay đánh thành trọng thương?"

"Giết chết tôi trong một chiêu ấy, đừng đau đớn là được!"

Erwin lắc quả cầu lia lịa: "Được."

Vừa dứt lời, hắn lao nhanh như một viên đạn được bắn ra từ khẩu đại bác, bay về hướng Hứa Bình.

Thấy quả bóng trắng đã sắp lao đến, chưa kịp nhắm lại đôi mắt thì "phốc" một tiếng, quả cầu bay xuyên qua đầu của Hứa Bình, liền hóa thành một làn hơi máu, không có nổi thịt vụn của sọ và não bắn ra ngoài.

Erwin bay thẳng một mạch ra xa, hắn không dám đứng lại đây để nhìn, sợ đối phương đem đi làm thức ăn tráng miệng. Nên chỉ chọn một vị trí khá xa để quan sát, hắn lẳng lặng từ trong góc tối nhìn chăm chú.

Chỉ gặp thân thể không đầu kia vậy mà không ngã, ngược lại là còn đứng vững như người sống bình thường. Cái cổ trống rỗng không ngừng phun ra từng làn tử khí màu đỏ đen, chúng hòa quyện vào nhau và quấn quanh cơ thể Hứa Bình. Rồi hình thành một quả cầu màu đỏ như dung nham, có từng đường vân màu đen khắc trên đó, nhìn nó giống như mặt trời máu bị nhiễm tà khí vậy.

Erwin lần đầu tiên nhìn thấy vật này liền chết lặng, nỗi sợ hãi bỗng dưng ập lên hồn thể của hắn, không dám phát ra tiếng động mà chỉ im thin thít nấp trong bóng tối, đến thở cũng không dám thở ra hơi. Như vậy là đủ để hiểu, hắn đối với vật hình cầu kia có rất lớn độ kiêng kị.

Thái độ quả thật khác biệt quá nhiều so với lúc đầu, càng kiêu ngạo bao nhiêu thì đổi lại hiện tại càng khép nép kinh sợ bấy nhiêu, Hứa Bình nhìn thấy sẽ không tin vào mắt mình.

Bên ngoài tiềm thức của Hứa Bình.

Mắt thấy con mồi chợt làm một hành động như muốn sống chết đến cùng, Xích Hỏa Lang đầu đàn liền cảm thấy không ổn, nó lập tức dừng lại, hai con Xích Hỏa Lang thấy vậy cũng dừng theo.

Chúng nhìn Xích Hỏa Lang đầu đàn với vẻ khó hiểu, ý như muốn nói: "Sao lại dừng? chẳng phải con mồi đã đứng yên chịu chết rồi hay sao? lên xé xác nó ra là được một bữa ngon miệng rồi."

Tuy chúng có bất mãn trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra. Xích Hỏa Lang đầu đàn không để ý đến chúng, đôi mắt khát máu giờ đây đã có một tia lý trí. Trong tầm mắt của nó chỉ có con người kia, lặng im như một con dã thú nấp bên trong bóng tối quan sát. Nhưng khác ở điểm vị trí này thay đổi là một nơi ánh sáng. Nó đang tập trung tìm ra điểm bất thường từ đối phương, bởi vì bản năng hoang dã trong nó đã mách bảo.

Kẻ mà nó đang đối mặt tuyệt đối không phải là con người!

Vì là một yêu thú nên nó có trí khôn như một con người bình thường, để tồn tại trong thế giới đầy rẫy những con yêu thú hoang dã và nguy hiểm. Nó đã tự hình thành bản năng cảm nhận được sự bất thường, áp lực tỏa ra từ những kẻ khác. Nên bản thân nó mới sống lâu được đến tận bây giờ.

Sợ Hứa Bình còn đang ẩn giấu thứ gì đó nguy hiểm trong tay, nó nhìn về phía Xích Hỏa Lang bên phải. Hướng đằng trước nhếch đầu, ý muốn nói "thay nó đi lên thử con mồi này, để xem có gì đặc biệt."