Chương 5: Tìm đường sống trong chỗ chết

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 5: Tìm đường sống trong chỗ chết

Chương 5: Tìm đường sống trong chỗ chết

Nếu ta có điều kiện để giết được nó, thì đã không hỏi ngươi làm gì cho phí hơi. Trong lòng Hứa Bình được một trận u oán.

Không biết cái hệ thống tự động này có hiểu được những gì mà cậu nói hay không, nhưng Hứa Bình chưa chịu bỏ cuộc. Bỏ qua màn hình màu xanh, cậu nhìn vào số liệu trên màn hình màu tím, thấy tất cả những số liệu khác vẫn không có gì thay đổi. Hứa Bình cố nén cơn mệt mỏi ở trong người, đôi chân đã sắp rã rời như muốn nhũn ra, nhưng lại không dám trì hoãn một giây.

"Hộc hộc… làm cách nào để ta có thể sử dụng được Quỷ tộc ma pháp? Nếu ngươi không cho ta biết thì ta liền xong đời!" Tiếng thở hổn hển pha với giọng nói đầy bất lực, cơ bắp của toàn bộ thân thể đã gần như là tê liệt. Hứa Bình đã sắp chạm đến giới hạn của mình, nếu không có phép màu nào xảy ra thì có lẽ cậu sẽ trở thành thức ăn của lũ sói kia mất.

Màn hình màu xanh thông báo nhiệm vụ biến mất, thay vào là màn hình màu đỏ hiện lên, Hứa Bình vội vàng nhìn vào. Sau khi đọc xong nội dung ở trong thì cậu liền nhíu lại đôi lông mày.

Nội dung trên màn hình màu đỏ:

-Nếu không muốn đối phó với chúng trong tình trạng này, vậy hãy để cái ác xâm chiếm cơ thể cậu, lấn át tâm trí và cả trái tim, bỏ đi mọi vỏ bọc giả tạo của sự thiện ý, hãy nuốt chửng nó bằng sát tâm, dục vọng và sự điên cuồng thuần khiết nhất.

Đây là muốn mình trở thành một con ác quỷ sao? Hứa Bình cười khổ một tiếng.

Dù đang trong hoàn cảnh hiểm nghèo, nhưng cậu cũng hiểu được sơ qua ý nghĩa mà nó truyền tải đến là ý gì. Muốn sử dụng ma pháp của quỷ tộc thì phải đánh mất thiện tính và ruồng bỏ cái tốt của chính mình, thay vào đó là cái ác thuần khiết nhất.

Vì an nguy mà bản thân đang phải đối diện, nếu đã không còn cách nào khác ngoài cái cách này, thì cậu đành phải chấp nhận và đáp ứng nó.

Hứa Bình vừa chạy vừa đảo mắt lại quan sát, chỉ thấy phía sau có một con Xích Hỏa Lang. Rõ ràng nhiệm vụ của hệ thống là giết tận ba đầu Xích Hỏa Lang, mà đằng sau chỉ có một. Điều này làm cho cậu nổi lên nghi hoặc.

Chẳng lẽ muốn mình xử lý xong con này rồi tiếp tục về tổ của nó diệt nốt hai con còn lại? Nhưng lạ thật đấy…

Theo như sự hiểu biết của cậu đối với tập tính của loài sói khi đi săn mồi, chúng không bao giờ cô độc đi săn, ngược lại là phải dẫn theo cả bầy mới đúng, trong đó phải có con cầm đầu.

Hứa Bình đã cảm thấy không ổn ngay từ đầu, vội vàng quay về hướng bên trái quan sát. Cậu thấy có một bóng đỏ đang lao rất nhanh lên phía trước. Hình dạng của nó y hệt như con Xích Hỏa Lang đang rượt cậu đằng sau, lập tức thu lại tầm mắt. Hứa Bình không nhìn bên phải cũng đoán ra được điều gì, lưng áo của cậu lúc này ướt đẫm mồ hôi.

Ôi trời! từ khi nào mà IQ của chúng đã đạt đến trình độ của con người rồi.

Hứa Bình suýt cảm thán lên một câu, cậu thật không ngờ chúng nó đã phân công nhau ngay từ lúc đi săn, ba hướng dồn về một phía là muốn cắt hết đường lui của con mồi đây mà.

Hai bên rượt đuổi được một hồi, cảm thấy chạy mãi không đến được điểm dừng. Hứa Bình đã có chút mệt bở cả hơi tai, biết cố thế nào đi nữa cũng không cắt đuôi được ba con dã thú, cậu liền quyết đoán dừng lại bước chân. Vì ngăn không được lực dư thừa còn sót lại khi chạy, nên đôi bàn chân của cậu sượt ra một đoạn dài trên mặt đất.

Hứa Bình cắn chặt răng nhịn cơn đau rát truyền đến từ hai lòng bàn chân, xoay người lại nhìn chăm chú vào con dã thú đang lao về phía cậu.

Nó cách mình chưa đến năm mươi mét, không ngờ nó lại nhanh đến vậy.

Trên trán của Hứa Bình lấm tấm mồ hôi hột, nét mặt non nớt vẫn có chút thiếu tự tin vào bản thân. Hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh, một phần nào đó giúp cậu giảm bớt đi nỗi sợ ở trong lòng.

Hứa Bình đây là muốn đối mặt trực diện với ba con Xích Hỏa Lang, cậu muốn đánh cược mạng sống của mình ra thử một lần, nếu mà chết thì coi như là gặp xui xẻo đi, còn cứu được cái mạng này thì càng tốt.

Nhắm nghiền lại đôi mắt, trong đầu của Hứa Bình liên tục lặp lại từng câu như niệm chú, cậu không ngừng miễn cưỡng nhét những suy nghĩ cực đoan và tàn nhẫn vào ý thức.

Cái ác thuần khiết… là sát tâm, cuồng ngạo và dục vọng.

Là sát tâm, cuồng ngạo và dục vọng…

Sát tâm, cuồng ngạo và dục vọng… hận thù!

Hận thù!!!!

"Ta hận các ngươi…" âm thanh oán hận của một đứa trẻ vang lên. Nhưng lại như thì thầm vào bên tai Hứa Bình, khiến cậu giật nảy mình mà mở ra đôi mắt. Có chút kinh ngạc nhìn trước mắt một màn.

Hứa Bình tràn đầy vẻ khó hiểu trên nét mặt và nói: "Đây là bên trong tiềm thức của mình sao?"

Một thế giới vô tận màu đen bao chùm xung quanh, trên mặt đất không ngừng bốc lên những làn khói màu đỏ đen hòa quyện vào nhau, trông rất tà dị, cậu còn mơ hồ nghe thấy được tiếng gào khóc bi phẫn và sự oán hận cay nghiệt vang vảng nơi đây. Đa số đều có tông giọng khàn khàn như của người thanh niên trẻ tuổi. Nhưng âm thanh liên tục bị kéo căng ra cứ như là tiếng rè rè trên màn hình tivi khi bị mất kết nối đường truyền, mang cho người khác loại cảm giác lạnh cả tóc gáy.

"Ta hận tất cả các ngươi! Nợ máu phải trả bằng máu!"

"Ta hận tất cả các ngươi! Tàn sát tất cả! Giết… giết!"

"Giết… giết… giết… giết."

"Nỗi hận này sẽ tồn tại cho đến khi ta giết sạch lũ người âm hiểm và tàn độc các ngươi!"

Âm thanh đáng sợ mang đến sự chết chóc đang không ngừng vang vọng vào trong tai của Hứa Bình, khiến cho cậu bị một trận choáng váng mà lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất. Cơn đau quen thuộc từ dây thần kinh truyền đến, nó như một cơn bão muốn xé rách từng miếng thịt trên cơ thể cậu, xương tủy nhức nhối như bị hàng trăm con dao xuyên qua.

"Aaaaa…"

Hứa Bình nằm co quắp trên mặt đất, đôi bàn tay ôm chặt lấy đầu, cả thân thể của cậu đang liên tục run lẩy bẩy vì đau đớn, một chút tinh thần phản kháng cũng không có.

Sự hận thù, phẫn nộ và sát ý ở nơi tối tăm này dâng lên liên miên không dứt, không tồn tại sự thương cảm và thiện ý, cậu có cảm giác như bản thân đang bị hành hạ trong tầng sâu nhất của địa ngục vậy.

Hiện tại Hứa Bình không biết phải làm gì, theo những gì mà hệ thống đã hướng dẫn, cậu chỉ có thể chịu đựng bị những thứ giày vò cho đến lúc mất đi thiện tính thì mới dừng lại.

Hứa Bình rất muốn biết điều gì đã khiến cho ác tính ở trong cơ thể này bộc phát ra khủng khiếp đến vậy, cậu nhận thấy rất rõ lòng căm thù của đối phương là to lớn nhất. Dắt theo cả một tràng sát ý mãnh liệt và cơn phẫn nộ đạt đến đỉnh điểm không có chỗ phát tiết dồn hết vào người Hứa Bình.

"Bạch!" một tiếng.

Dù cơ thể phải gánh cơn đau rất lớn, nhưng có thể cảm giác được một thứ gì đó vừa tóm vào cổ chân của mình, thế nên cậu mới hé một bên mắt ra để nhìn.

Sắc mặt của Hứa Bình lập tức bị dọa sợ, hoảng hốt chửi lên một tiếng: "Trời đậu!"

Một cánh tay người màu đen chui từ dưới đất lên đang nắm chặt cổ chân của cậu, cảnh tượng này thật đúng là dọa người đến phát điên, vì quá kinh hãi nên cậu cố gắng hất ra bàn tay của đối phương vừa căng thẳng nói:

"Bình tĩnh… bình tĩnh nào anh bạn! tôi có thể giúp cậu…"

Hứa Bình chưa nói hết câu đã bị một màn dọa cho sợ chết khiếp. Hàng chục cái cánh tay người từ dưới đất nhoi lên bám chặt vào cơ thể cậu, còn có thể ngửi được mùi cháy khét thoát ra từ chúng. Thần kinh của Hứa Bình kéo căng đến cực hạn, trái tim suýt ngừng đập, lúc này cậu nào có tâm tình để đi hòa giải khúc mắc của đối phương.

Cơn đau rát lại truyền đến, có cảm giác như cơ thể muốn tách làm nhiều mảnh thịt nát vậy, làm Hứa Bình có chút rùng mình.

Nó muốn xé nát cơ thể của mình?!!!!

Mặc dù không biết bản thân tồn tại bên trong tiềm thức có phải là ảo giác hay không. Hứa Bình không nắm chắc liệu mình có còn ý thức được hay không nếu chết ở đây, nhưng vì mạng sống trước mắt nên cậu vô tình hét lên:

"Tôi có thể giúp cho cậu trả mối thù này!"

Như là hiểu được câu nói của Hứa Bình, thế giới tối tăm liền rơi vào trong im lặng, mọi sự sát ý hận thù và phẫn nộ đều biến mất. Những cánh tay bị cháy đen cũng từ từ thả ra Hứa Bình và thu lại xuống mặt đất.

Cảm thấy cơ thể đã không còn đau đớn và nặng nề, cậu có chút mừng thầm, không ngờ câu nói này lại cứu Hứa Bình khỏi cái chết, nhanh chóng đứng dậy ôm lấy tinh thần bị sa sút nhìn xung quanh một vòng.

Hứa Bình âm thầm nghĩ:

Nó hiểu được ngôn ngữ Việt Nam? Hay liền đọc được suy nghĩ của nhau qua tiềm thức. Khả năng này theo Hứa Bình nghĩ là rất cao, nếu đối phương không hiểu ý mà cậu muốn nói thì chắc đã chết từ lâu rồi

Thật may lắm làm sao!

Mọi thứ chỉ trong phút chốc mà đã thay đổi, trái ngược với đống hỗn loạn hồi nãy, lúc này lại tĩnh lặng đến bất thường, làm cho người khác có một loại cảm giác ớn lạnh.

"Ta biết được ngươi đang nghĩ gì, nhưng lời nói từ chính mồm ngươi hồi nãy có chắc chắn không?" một giọng nói vọng ra từ nơi vô tận, còn mang đậm mùi vị của sự uy hiếp và cái chết.

Hứa Bình cũng không quá ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói, cậu lấy lại vẻ bình tĩnh và kiên quyết đáp:

"Tôi chắc chắn!"

"Nhưng trước tiên cậu phải giúp tôi làm chủ thân thể này, để đối phó với ba con Xích Hỏa Lang bên ngoài kia." Hứa Bình gấp rút nói ra, có chút lo lắng cho tình hình của cơ thể ngoài thế giới thật. Bởi vì thời gian cậu vào bên trong này đã được một lúc, từng ấy đủ để cậu trở thành một bữa ăn no nê của ba con chó đói kia đâu.

Nhưng tiềm thức của cậu vẫn còn tại đây.

Điều đấy nói rõ lên cái gì?

Chính cậu vẫn còn sống ở ngoài thế giới thực. Có thể tạm thời đoán được là thời gian trong đây trôi qua nhanh hơn bên ngoài mà thôi. Không thể chậm trễ thêm một phút nào nữa, nếu không... chờ đợi cậu chắc chắn là cái chết.