Chương 4: Chạy trối chết

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 4: Chạy trối chết

Chương 4: Chạy trối chết

Hứa Bình cũng tính đến khả năng xuyên không qua thế giới lịch sử bình thường. Nhưng cần phải đi kiểm chứng thì mới rõ. Cũng có một chuyện mà Hứa Bình thấy lạ. Đó là ký ức của cơ thể này trước khi bị thay thế lại không cách nào đồng nhất được với ký ức của cậu. Thử nghĩ xem, nếu ký ức của cả hai cùng dung hợp lại với nhau thì thật tiện cho nhiều việc.

Nào là ngôn ngữ bản địa, hiểu biết và kiến thức về thế giới này. Từng đó đủ rút ngắn thời gian làm quen của Hứa Bình rất nhiều đâu. Thực tế đúng thật là không giống ở bên trong kịch bản, nó luôn đánh đổ mọi nhận thức trong suy nghĩ của con người.

Hứa Bình lục lọi qua trí nhớ của mình để xem còn cách nào chưa thử qua hay không, nếu còn không được thì cậu phải tự thân đi tìm cách để giải quyết.

Ma pháp không có cách nào để mình đi điều động, nhẫn pháp của nhẫn giả thì không quá phù hợp với thời đại phương tây này đi, chưa rõ có thể sử dụng siêu năng lực được hay không, còn…

"Đúng rồi! là hệ thống." Tâm tình của Hứa Bình có chút kích động. Nhưng trên mặt lại không có sự vui vẻ, vì cậu biết khả năng để có được hệ thống khi xuyên không là rất thấp. Thế nên đừng vội tươi cười với vẻ đắc ý làm gì hết. Nếu không may bị xịt thì ngược lại chẳng phải là thất vọng tràn trề đấy ư.

Theo như ký ức có về hệ thống thì Hứa Bình cũng không hiểu rõ rành. Bởi vì khi còn ở địa cầu, cậu rất ít xem thể loại này. Nhưng có một bộ truyện mà Hứa Bình từng có nội dung ấn tượng nhất, đó là tác phẩm "Tôi thăng cấp S thợ săn mạnh nhất".

Trong đó có xuất hiện nhân vật chính từ đầu truyện rất yếu, nhưng lại may mắn sở hữu hệ thống của Vua Bóng Tối trao cho. Từ đó trở đi, sức mạnh của nhân vật chính liền như diều gặp gió mà bay cao, thực lực của anh không ngừng tăng mạnh qua mỗi trận hành của quái vật, đến cuối cùng đứng trên đỉnh cường giả làm chủ cả vũ trụ.

Cậu có chút phấn khích khi nhớ lại cuốn tác phẩm đó, trong suy nghĩ tự dưng lòi ra một ảo tưởng.

Nếu mình cũng may mắn như anh ta thì sao nhỉ?

Sâu trong bên trong khu rừng ở một phía khác, trong hang đá tối tăm. Một đôi mắt đỏ ngầu như dã thú bất ngờ mở ra, đằng sau nó đồng thời cũng xuất hiện hai đôi mắt dữ tợn, như vừa đánh hơi được một con mồi béo bở. Đã rất lâu rồi chúng chưa được một miếng thịt người nào vào trong bụng, thế nên sự thèm khát của chúng đã vượt quá sức chịu đựng mà bản thân cho phép. Vì lẽ đó mà khứu giác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều trong việc đánh hơi thấy con mồi.

Hứa Bình ngược lại là không biết bản thân vừa vô tình đánh động thứ gì đó nguy hiểm, cố giữ cho tâm tình lạc quan, Hứa Bình từ tốn đứng dậy, phủi qua bụi bẩn sau chiếc quần. Đây có lẽ là cái tính sạch sẽ ăn sâu vào trong bản năng của cậu từ hồi còn sống ở địa cầu, khi đã về cô nhi viện sinh sống. Muốn bỏ thì không khó, nhưng phải cần thời gian.

Nhìn sắc trời vẫn còn tỏa ra ánh nắng chang chang, Hứa Bình đoán chừng thời gian vào khoảng chập chững giữa trưa và chiều mười ba hoặc mười hai giờ gì ấy. Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không chắc chắn được có đúng hay không.

Có một điều kì lạ mà Hứa Bình hơi để tâm, đó là dạ dày của cậu, từ sáng cho đến bây giờ này đã là hơn một buổi trưa rồi. Nhưng cậu không cảm thấy bụng mình kêu lên ọc ọc sau từng ấy hoạt động. Ngược lại còn hồi phục thể lực rất nhanh đâu.

Bất thường thật… mà thôi, như thế liền biết được thân thể này không thuộc dạng tầm thường đi.

 Xong Hứa Bình cũng không để tâm đến vấn đề này nữa, nhìn chằm chằm vào thân cây trước mắt. Nhưng thứ mà cậu tập trung nhìn không phải là cái cây, là trọng tâm của không khí ở đối diện. Đứng suy nghĩ được một lúc thì cậu mới tỏ ra bình thản nói: "Mở hệ thống."

Dứt khoát quét dọc cánh tay về phía trước. Tức khắc xảy ra một chuyện vượt ngoài mong đợi của cậu.

Một màn hình màu tím xuất hiện trước mặt Hứa Bình, giống như là tấm bảng giả lập trong game vậy, hình chữ nhật nằm ngang. Trên màn hình có những nội dung được liệt kê ra như thông tin cá nhân của một người. Tâm tình của Hứa Bình đã không còn giữ được vẻ bình thản như hồi nãy, trên miệng phát ra tiếng cười nhẹ, cậu phấn khích nói:

"Vậy mà lại như thế hiệu nghiệm!" Hứa Bình không nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả ngay từ lần đầu đập hộp hệ thống.

Đúng thật là vận may gia thân cho người xuyên không mà!

Ôm gọn tâm tình phấn khởi ở trong lòng, cậu dán đôi mắt vào màn hình giả lập. Nhìn thấy vài chữ nằm ở dòng đầu tiên làm cho Hứa Bình có chút sửng sốt. Cậu có thể đọc hiểu những nội dung được ghi trên màn hình này, bởi vì toàn bộ đều là ngôn ngữ của Tiếng Việt.

Trên màn hình giả lập:

-Họ và tên: Ethenor Fisra

-Tuổi: 15

-Chủng tộc: Nhân tộc, Quỷ tộc

Quỷ tộc:

-Sức mạnh thể chất (Hạ cấp màu trắng):

+Giác quan: 10 (Cấp 1)

+Tấn công: 10

+Phòng thủ: 10

+Nhanh nhẹn: 10

+Máu: 100

+Thể lực: 100

-Ma pháp (Hạ cấp):

+Hủy diệt: Liệp ảnh đao, Phát độc.

-Ma lực: 100

-Mỗi kỹ năng của Ma pháp hạ cấp đều tiêu hao năm mươi ma lực, thời gian hồi của một ma lực bằng một giây

Nhân tộc:

-Tinh thần lực: 0

-Ma pháp hạ cấp: chưa thức tỉnh

Ánh mắt chăm chú của Hứa Bình không bỏ sót một dòng chữ nào trên màn hình giả lập. Sau khi đọc hiểu hết các nội dung nằm bên trong, cậu lâm vào trầm ngâm.

Hệ thống này dường như không giống trong truyện Tôi thăng cấp S thợ săn mạnh nhất, thông tin có nhiều hơn thì phải...

Còn có nhân tộc và quỷ tộc? lẽ nào… thân thể này là con lai của hai kẻ tồn tại của hai tộc? Đậu đen rau muống! Thầm mắng ở trong lòng một câu, khả năng này theo suy đoán của cậu phải đúng đến một trăm phần trăm. Nhưng vấn đề này lại không quá trọng yếu đối với cậu hiện tại, không có cũng được mà có thì lại càng tốt. Cái mà cậu muốn để ý đến chính là ma pháp của Quỷ tộc.

Ma pháp hủy diệt.

Chỉ nghe cái tên thôi đã thấy sặc mùi hình tượng ngầu lòi của nam chính phản anh hùng.

Ngay lúc này, tiếng sói tru đột ngột cất lên: "Grúuuuuuuuu…".

Nó vang xa khắp cả khu rừng, khiến cho Hứa Bình giật nảy mình. Tâm tình vui vẻ liền biến mất trên gương mặt. Cậu có chút kinh hãi mà quay lại, nhìn về hướng phát ra tiếng sói tru để quan sát.

"Trong rừng có sói? Mẹ nó!"

Hứa Bình nhìn cũng không muốn tiếp tục nhìn. Nán ở lại đây vài giây cơ bản là không cứu được tính mạng của bản thân. Đến cậu còn chưa biết cách để sử dụng chức năng trong hệ thống nữa. Không phải cứ hô ra tên của ma pháp liền có thể trở thành ma pháp sư, mà cậu không phải là cái loại não tàn với ảo tưởng đem chính mạng sống của mình ra để đặt cược.

Đối chiếu với tình hình hiện tại, biện pháp tốt nhất là…

…Chạy!

Suy nghĩ còn chưa ra chữ mà đôi chân của cậu đã phản xạ trước có điệu kiện. Hứa Bình chạy vọt về phía trước, là hướng ngược lại với tiếng sói tru, tốc độ đảo chân phải nói là rất nhanh như bị ma rượt. Mặc kệ là chạy hướng nào, gặp hay không gặp các con dã thú khác hay không thì Hứa Bình cũng chưa nắm chắc, đến lúc đó cậu liền tính sau.

Phía sau Hứa Bình cách đó không xa, khoảng hai trăm mét đổ về từ vị trí của cậu. Có xuất hiện ba hình bóng màu đỏ đang lao rất nhanh trên mặt đất, chúng thoát ẩn thoát hiện qua các đại thụ như là những bóng ma.

Chúng đều là những con sói, cùng sở hữu hình thể to lớn với chiều cao một mét rưỡi và chiều dài hai mét. Mang một bộ lông màu đỏ hồng từ đầu đến đuôi, trên thân còn mang theo cả ngọn lửa hừng hực và kinh diễm. Chúng thiêu cháy hết mọi vật cản trên đường khi vô tình bị chúng lướt qua. Trong đó có các loại cây thân nhỏ không chịu nổi mà bị đốt thành than đen.

Không thể tưởng tượng được sức cháy của ngọn lửa trên thân của chúng nóng đến mức nào mà có thể khủng khiếp đến như vậy. Trên mặt con nào cũng không thiếu vẻ dữ tợn, đôi mắt sắc bén và chằng chịt đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Bên dưới lộ ra hàm răng sắc bén vẫn còn dính máu đang không ngừng dớt rãi.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi nó chưa được thưởng thức mùi vị của thịt người sống. Nên khi đánh hơi thấy mùi thức ăn, nó đã rất phấn khích và tuyệt đối không muốn để cho con mồi được chạy thoát thân.

"Graoooo!" Tiếng gào phát ra từ con đầu đàn. Hai con khác nghe thấy như hiểu được mệnh lệnh từ kẻ cầm đầu, chúng lập tức tách ra khỏi hàng. Chia thành hai phía trái phải mà lao vọt đi, đây là muốn chặn hết mọi lối thoát và dồn con mồi vào góc chết.

Lúc này, Hứa Bình đang cố hết sức vắt chân lên cổ chạy bán mạng, nhưng nếu so tốc độ với ba con dã thú kia thì thua kém khá nhiều.

Vừa chạy vừa nghoảnh ra phía sau quan sát. Con ngươi của Hứa Bình bất chợt co rụt lại, trên trán không ngừng tuôn ra mồ hôi hột đang từ từ trượt xuống gương mặt tái nhợt, trái tim của cậu bị hù dọa sợ đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hứa Bình tận mắt nhìn thấy từ phía xa ở đằng sau có một con thú đang điên cuồng đuổi đến. Tuy hình dáng của nó có phần bị che đi bởi nhiều gốc cây lớn, nhưng Hứa Bình có thể đoán được nó là thứ gì.

Sói!

Nghĩ đến chữ này, nỗi sợ hãi liền giáng nặng vào thân của Hứa Bình, khiến cho da đầu ngứa đến một trận tê dại. Bản thân cậu chưa gặp cái trường hợp cửu tử nhất sinh này bao giờ cả. Huống gì cậu chỉ mới là một thằng nhóc chưa đến 16 tuổi không tài không cán, gặp nguy hiểm thì chỉ có thể chạy trối chết. Không thì cứ đứng yên để chờ cơ hội thứ hai đầu thai à?

Ông trời thật nhẫn con mẹ nó tâm! Hứa Bình thật muốn chửi một tiếng nhưng lại không dám, biết đâu lỡ mồm chửi rồi liền chọc giận đối phương. Lúc ấy cơ hội để làm con chó ghẻ còn khó chứ đừng nhắc đến chuyện đầu thai.

Không ngừng thúc giục đôi chân của mình hoạt động đến mức cực hạn, Hứa Bình đã không còn tâm trí để mà suy nghĩ tiếp. Vị trí của cả hai lúc này đang dần thu hẹp lại khoảng một trăm mét. Nếu cậu đoán không sai, bản thân mình không có biện pháp nào khác ngoài chạy, thì vài phút nữa thôi, cái xác bị xé ra từng mảnh lúc đấy liền sẽ là mình.

Đậu! Âm thầm văng tục, nghĩ đến cảnh tượng ấy khiến cho Hứa Bình lạnh cả sống lưng, thùy não và đại não lại cấp tốc hoạt động đến mức cao nhất để tìm ra biện pháp. Là người thì không ai không tham sống sợ chết cả, đến cậu cũng vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

Đến cả con thỏ khi bị dồn vào chân tường cũng có thể nhảy ra cắn người, chứ đừng nói đến một kẻ tuyệt vọng bị đưa đến cái chết sẽ sinh ra điên cuồng mà phản kháng lại.

"Hệ thống, làm cách nào để ta có thể bảo đảm mạng sống thoát khỏi đây?" Hứa Bình cố bám víu vào hi vọng cuối cùng, đây chính là lá bài tẩy của cậu. Nhưng lại đang trong tình trạng vẫn chưa biết cách sử dụng như thế nào.

Vừa dứt lời, một màn hình giả lập nhỏ màu xanh xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Bình. Nhìn đồ vật trước mặt, thân thể cậu khẽ buông lỏng ra một chút như vứt đi được gánh nặng. Nhưng khi đọc được nội dung trên ở trên đó, ánh mắt của Hứa Bình nhịn không được ức chế mà co giật.

Màn hình nhiệm vụ:

-Nhiệm vụ đầu tiên, tự tay giết chết ba con Xích Hỏa Lang. Hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một viên Hỏa phượng chủng.