Chương 3: Xuyên qua thế giới khác (Hạ)

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 3: Xuyên qua thế giới khác (Hạ)

Chương 3: Xuyên qua thế giới khác (Hạ)

Trên thân, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ đằng trước của chiếc áo trắng. Nó còn đang không ngừng thấm ướt và chảy xuống như một dòng suối máu. Mặt đất giờ đây cũng thành vũng máu đặc sệt ăn thật sâu vào trong giày của cậu.

Nhịn lấy đau đớn ở trong nội tâm lẫn thể xác, tứ chi của cậu lúc này đều vô lực để làm ra phản kháng. Bàn tay run rẩy nhẹ nắm chặt bờ vai đối phương, thiếu niên cắn răng kìm chế lại bi phẫn, lạnh lùng hỏi:

"Tại sao? Vì cái gì…"

Một tiếng thở dài bất giác vang lên.

"Đã đến lúc để anh phải rời đi rồi, nơi này không còn là nhà của anh nữa… xin hãy tha thứ cho cách làm của em nhé… người anh trai đáng kính." Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, không cảm nhận được một chút sự ăn năn nào trong giọng điệu của đối phương.

Hứa Bình có chút sợ hãi kẻ đang đứng ở ngay trước mắt, như là một kẻ lạ mặt không quen không biết. Nhưng chưa kịp hỏi cho rõ đối phương thì một bàn tay đã phát lực đẩy vào người cậu, cơ thể suy yếu như là một cành khô khéo quắt trên thân cây. Chỉ cần nhẹ tác động thôi là cũng đủ để gãy mất rồi, huống chi là bị đẩy một lực mạnh như vậy.

Thân thể của cậu chịu không được lực tác động mà bay ngược ra đằng sau. Cùng với một dòng máu ấm phụt ra ở trước mắt ngay khi con dao vừa tách ra khỏi ngực. Thiếu niên không quan tâm đến vết thương ở trên ngực mà theo bản năng ngoái lại nhìn.

Một mặt sông yên tĩnh và đen kịt trong đêm tối hiện lên trong mắt như đại diện cho thần chết vẫy gọi. Khiến cho cả người của thiếu niên lâm vào trạng thái tê dại, sắc mặt tái nhợt. Biết tình hình đã không còn cách nào cứu vãn. Nên cậu cũng buông bỏ đi ý nghĩ bám víu lấy sự sống để thoát khỏi cái chết.

"Tại sao chứ, Hứa An? Anh đã làm gì sai…" Hứa Bình môi ngậm đầy máu tươi lẩm bẩm. Đôi mắt yếu ớt như sắp đóng chặt lại vĩnh viễn nhưng lại cố gắng gượng mở ra, để được nhìn kĩ hình ảnh cuối cùng ở trong đời của cậu.

Thằng bé… đang khóc?

Mà hình ảnh này lại khắc chặt trong tim của Hứa Bình trước khi bị nước sông nuốt chửng, ý thức cũng biến mất ngay khi cậu nhắm lại đôi mắt. Bắt đầu từ lúc đó, một khoảng không gian rộng lớn vô ngần như là lỗ đen bao chùm trong tâm trí cậu. Cảm giác lạc lõng và mê man vĩnh viễn kéo dài đến không bao giờ chấm dứt. Nó chỉ dừng lại cho đến khi đôi mắt của cậu một lần nữa được mở và nhận ra bản thân mình đã ở một nơi vô cùng xa lạ.

Hứa Bình chậm rãi mở ra đôi mắt nhìn trông có chút tang thương, trái tim của cậu lúc này như bị hàng nghìn vết gai xuyên thấu. Bị người thân mình yêu quý nhất sát hại là bao nhiêu nỗi thống khổ ở trong lòng. Cậu ngồi lẳng lặng không nói lấy một câu, nét mặt toát ra vẻ trầm tư và sâu sắc. Trên khoé mắt chợt ngưng tụ lại thành một ngấn nước, khẽ chảy xuôi xuống một bên gò má của cậu. Sắc mặt của Hứa Bình cực không cam lòng, nhưng cậu vẫn cố nuốt lại cơn ức chế vào trong người.

Được một lúc lâu thì mới đứng dậy. Dùng tay phủi đi bụi đất trên thường phục của mình. Giờ phút này, đôi mắt cậu đã không còn vẻ mờ mịt và mơ hồ như trước. Thay vào đó ánh mắt sắc bén và sâu xa như muốn nhìn thấu nội tâm của mọi vật.

Đây có lẽ là do ảnh hưởng của cuộc đời khi trước mà Hứa Bình từng trải nghiệm qua. Một cuộc đời khốn khó mà hai anh em phải nương tựa lẫn nhau để mà sống, nhưng bây giờ đã trái ngược hoàn toàn. Bị người mà mình thân thuộc nhất đâm chết đã khiến cho lòng tin lung lay ở một phần nào đó. Có thể nói niềm tin của Hứa Bình lúc này đã sắp bị đánh đổ đến nơi.

Hứa Bình cố gắng đắp nên một chút sự lạc quan trong tâm can của mình, giấu đi mọi phiền muộn tận sâu dưới đáy con tim. Cậu đưa hai tay lên mặt để nặn ra nụ cười trên môi. Nếu kiếp trước của mình chết rồi thì cứ mặc kệ thôi, việc gì phải níu kéo hay chấp niệm đối với đồ vật đã không còn thuộc về bản thân đâu? Hứa Bình không hề có suy nghĩ như vậy.

Có được cơ hội trùng sinh, tại sao lại không sống hết mình ở thế giới mới này đâu? Buồn bã và tiếc nuối ở thế giới cũ? Đúng là có một chút, nhưng cũng quên đi thôi, chết liền chết không cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Huống chi người mà cậu dành hết sự thương yêu đã chính tay giết chết cậu, nên còn gì để mà níu kéo lại tình cảm nữa đâu.

Ít ra trước khi chết, cậu còn làm được việc có ích giúp cho mọi người khá nhiều. Nhìn thấy nụ cười tươi của mỗi người mà bản thân giúp đỡ. Bản thân cậu cũng có chút ấm áp ở trong lòng. Cậu tự nảy ra vài suy nghĩ tích cực trong đầu để tự an ủi bản thân.

Cái xác của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra đi, đến lúc đấy cuộc đời của em liền khó sống rồi em trai ạ... may mà anh đây kiếp trước không làm chuyện gì táng bại lương tâm nên mới được trùng sinh một lần nữa nha.

Nhắc đến hai chữ trùng sinh, Hứa Bình tự dưng nhớ lại kiếp trước khi còn sinh hoạt ở địa cầu. Lúc đó, hai anh em có một cuộc sống mới trong cô nhi viện khi cả hai đều lên năm tuổi. Chỉ nhớ về nơi đó thôi đã khiến lòng cậu có chút được sưởi ấm. 

Cô nhi viện chỉ có năm đến sáu đứa trẻ như hai anh em Hứa Bình, nên người lớn ở đó cũng rất nhàn hạ trong việc chăm sóc cho từng đứa một. Vì thế nên Hứa Bình mới có thể dành ra một ít thời gian trong ngày để theo dõi rất nhiều bộ light novel siêu phẩm.

Chúng đều được cậu mượn từ các bạn học ở trường về đọc. Vì số tiền cậu kiếm được từ việc làm thêm không nỡ để dùng vào vấn đề giải trí của bản thân, mà toàn bộ đều đã hỗ trợ cho mọi người ở cô nhi viện. Đỡ được bao nhiêu cho họ thì Hứa Bình cũng muốn ra sức, chia sẻ khó khăn để sống là triết lý đã khắc ghi trong lòng của cậu. Chưa kể đến niềm vui và mái ấm của bản thân khi đó có được là nhờ họ mà ra.

Hứa Bình nhớ đến chuyện này không hiểu sao lại nổi lên sự thất lạc và buồn bã ở trong người. Nhưng hiện thực ở trước mắt cuối cùng cũng đánh tan nó đi, cậu lắc nhẹ cái đầu và cười thầm, nụ cười có chút chua xót. Không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện cũ, tiềm thức của Hứa Bình lại rời sang vấn đề về thế giới trong tiểu thuyết light novel.

Cậu xem không ít những tác phẩm manga đình đám và tiểu thuyết điện tử nổi tiếng ở trong sách. Đa số nội dung mà cậu thường hay để ý đến thì chỉ có chuyển sinh và xuyên không qua thế giới khác. Nhưng đều mang một đặc điểm chung, đó là nam chính cực kì bá đạo và sở hữu cho mình một bộ kỹ năng hack cheat ngay từ khi mới xuyên không ở tập một. Nào là trang bức với anh hùng cứu gái đẹp vân vân, đến hack cũng phải gọi chúng nó bằng cụ. Thế nên Hứa Bình mới hi vọng đây là một thế giới ma pháp hay đại loại là như thế. Nếu không thì quá uổng công cho một lần trùng sinh xuyên không rồi.

Mình đã xuyên không sang thế giới cổ đại à? Hứa Bình chăm chú nhìn kỹ bộ quần áo mà mình đang mặc rồi suy đoán.

Hứa Bình chưa bao giờ gặp qua chất liệu vải như thế này từ khi còn sống ở địa cầu. Nhưng dù gì chỉ là chất liệu vải nên cậu cũng không quá để tâm. Cái việc quan trọng mà cậu muốn quan tâm đến đó là… đặc tính sức mạnh hoặc ma pháp có được trong cơ thể này.

Chợt nhớ lại trong đầu các kỹ năng của nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết. Hứa Bình quyết định thử điều động chúng, cậu tập trung toàn bộ cảm xúc và tinh thần vào đôi mắt để nâng cao trọng tâm quan sát. Trưng ra bộ dáng nghiêm túc, cậu vung mạnh cả cánh tay về phía trước, bàn tay xòe ra trước người và nhẹ giọng niệm:

"Hỏa ma pháp, Hỏa cầu."

"…" Không có hiện tượng lạ nào xảy ra.

"Quạc quạc quạc" Lúc này, một con đại bàng bay ngang qua bầu trời, nhưng vừa đến đúng vị trí trung tâm của khu rừng, không hiểu vô tình hay là cố ý, mà nó đã thải ra đằng sau một cục phân rơi xuống. Nhưng lại rất trùng hợp khi nó rơi xuống mu bàn tay đang xòe ra phía trước người của Hứa Bình. Vẻ mặt có chút ngây ngốc nhìn bãi nhờn trắng trắng trên tay, nhịn không được vừa vẩy tay vừa mắng:

"Khốn thật!..."

Lau tạm dịch nhầy trên tay vào phần lá cây. Mùi thối bốc lên làm cho Hứa Bình kinh tởm nôn khan ra vài cái. Xong xuôi, cậu lại tiếp tục đứng ở một chỗ làm ra mấy động tác kì lạ. Trong miệng không ngừng niệm qua niệm lại:

"Thủy ma pháp. Vạn tiễn xuyên thân."

"Thổ ma pháp. Bất động thạch quan."

"Ma pháp cường hóa. Thiết quyền"

"Đa trọng ảnh phân thân cấm thuật. Hô biến!"

Nửa ngày sau.

Hứa Bình ôm lấy bàn tay đang bị băng bó lại bằng lá cây, ngồi phịch xuống dưới đất thở hồng hộc. Tâm tình của cậu lúc này có chút bị vỡ vụn,

Nhưng kì lạ thay, nó lại không giống như kịch bản của những tác phẩm mà cậu thường gặp. Ma pháp vô dụng, kết ấn của ninja liền không dùng được, đến một đấm chết luôn của anh trọc cũng đem vứt. Ngược lại là tự tổn thương mình. Cậu thật sự là hối hận rồi.

"Ai…" Thở dài một hơi, Hứa Bình đối với thân thể mới này có chút hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ mình xuyên không vào cơ thể của một thằng phế vật rồi?