Chương 2: Xuyên qua thế giới khác (Trung)

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 2: Xuyên qua thế giới khác (Trung)

Chương 2: Xuyên qua thế giới khác (Trung)

Mọi thứ dần dần trôi qua trong ý thức của Hứa Bình, cho đến khi hình ảnh cuối cùng ở trong đời xuất hiện. Một hình ảnh mà cậu không muốn nhớ đến nhất, và nó đã hiện ra.

Trong khung ảnh đó có sự xuất hiện của hai người thiếu niên đứng trên một cây cầu, họ đều mặc cùng một bộ đồng phục học sinh thời hiện đại của thế kỷ hai mươi. Nhìn dáng vẻ của hai người không khác nhau là quá nhiều, có thể đoán ra được họ là anh em ruột thịt sống chung trong một gia đình. Tinh thần của Hứa Bình chợt run lên khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai người này trong khung hình. Bởi vì cậu nhận ra họ là ai...

Thiếu niên đứng gần lan can của cây cầu không ai khác là bản thân cậu, còn người kia lại chính là em trai của Hứa Bình.

Hứa An! Một cái tên chạy vọt qua trong nhận thức, Hứa Bình có cảm giác xúc động xen lẫn với phức tạp khó nói nên lời. Cậu không tự chủ được mà nhớ lại những ký ức khi còn bé. Vừa nhớ được đến đây, thì bất ngờ có một lực lượng kì lạ bao chùm toàn bộ cơ thể linh hồn của cậu, chúng là những làn khói xám mù mịt như một biển sương liên tục xoay quanh Hứa Bình.

"Đây là...!?" Hứa Bình có chút hoảng hốt. Nhưng từ từ gặp được sự biến hoá kì lạ của làn sương thì cậu mới chợt nhận ra. Mỗi khi bản thân có suy nghĩ không được bình tĩnh thì nó cũng loạn theo thành một bầy. Hứa Bình như nhận ra được điều gì, cậu thở phào ra nhẹ nhõm.

Đám khói này chính là theo hình ảnh trong suy nghĩ của Hứa Bình mà hiện ra bên ngoài, cậu nghĩ đến thứ gì thì nó liền hoá thành thứ đó. Sau khi biết được công dụng thật sự của đám sương xám, Hứa Bình thử nhớ lại trong ý thức của mình một hình ảnh khó quên.

Đó là vào ban đêm, dưới cơn mưa tầm tã nặng hạt. Trong góc tối của một con hẻm, tại lối ra vào ngập nước lênh láng, có thể nhìn thấy được nước dâng lên rất cao trên mặt đất, do đường cống bị tắc nghẽn khiến cho nước không thể nào mà thoát đi được.

Đáng chú ý hơn, ở ngay gần đó có một chiếc hộp cát tông hình hộp khá lớn. Phía dưới được chất đầy những miếng cát tông đã bị dập nát để làm đệm, điều thú vị ở đây là mực nước ngập không thể với được đến vị trí của hộp cát tông kia, liền nhận ra và hiểu được tác dụng của những tấm cát tông được độn phía dưới cái hộp kia là để tránh nước ngập.

Bên trong có hai hình bóng nhỏ nhắn và gầy gò đang ngồi tựa lưng vào nhau, sẽ rất khó để nhìn rõ mặt chúng nếu không có vài tia ánh sáng chiếu vào của chiếc đèn đầu hẻm. Gương mặt tuy dính đầy bụi bẩn nhưng lại không giấu được vẻ non nớt của hai đứa trẻ, chúng rất nhỏ, tầm ba đến bốn tuổi. Không ngừng run rẩy trước sự ẩm ướt và hơi lạnh của làn mưa. Hơi thở yếu ớt thỉnh thoảng ngưng thành một làn khói trắng rời đi trước mắt. Chúng cố níu kéo một tấm khăn mỏng tanh che đậy quanh thân, giấu đi bộ quần áo đã cũ kĩ và rách rưới ở bên trong nó. 

Thật kì lạ khi hai đứa bé không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng trong cái hoàn cảnh ẩm mốc và khó chịu này. Ngược lại, chúng còn không ngừng nói về ước mơ đẹp đẽ của mình cho nhau nghe.

"Hứa An, em nói xem... liệu ở trên đời... có thứ gọi là phép màu tồn tại không?" Giọng nói có chút run run của một đứa bé phát ra, đứa bé này tuy còn nhỏ và lem luốc. Nhưng lại được trời phú cho đôi mắt sáng lộng lẫy như các vì sao lấp lánh trong màn đêm. Chỉ nhìn thôi mà đã muốn từ dưới đáy của tuyệt vọng âm u loé lên một tia hi vọng ngời ngợi.

Đứa bé có tên là Hứa An kia nghe được câu hỏi thì lâm vào trong suy nghĩ. Được một lúc sau, cậu mới nở ra một nụ cười ưu tư làm cho người ta nhìn vào cảm nhận được trong lòng một tia ấm áp, giọng nói mang một niềm ao ước cất lên: 

"Chắc chắn là có rồi anh! Bởi vì phép màu có tồn tại nên mới để cho hai anh em chúng ta ở gần bên nhau đấy thôi!"

Không giống với người anh đẹp ở đôi mắt, cậu em có một nụ cười rạng rỡ đánh bay đi mọi phiền muộn trong lòng người. Nhưng đôi mắt của cậu trái ngược với nó là một vẻ ảm đảm, không nhìn thấy một chút động lực sống nào. 

"Ha ha... nếu là vậy thì anh không muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa từ phép màu rồi." Người anh thuận miệng nói. Chợt nhớ đến chuyện gì, tay phải đưa vào túi áo như đang lục tìm đồ vật, một ổ bánh mì nguội tanh được người anh cầm trên tay. Cậu anh thả ra một tay đang giữ tấm chăn mỏng, nắm hay tay trên ổ bánh mì nhẹ xé ra làm đôi. Đưa một nửa đến trước mặt người em, cậu nhìn chăm chú với đôi mắt long lanh rồi nhẹ giọng nói: "Em cầm lấy ăn đi."

Nhìn nửa cái bánh trên tay người anh, ban đầu cậu có chút phân vân. Nhưng lại bị đôi mắt của anh trai hấp dẫn lấy, cậu em không còn cách nào khác đành mỉm cười thật tươi để đáp lại, đôi bàn tay lem luốc từ tốn nhận lấy một nửa cái bánh. 

"Em cảm ơn anh!"

Bên trong chiếc hộp cát tông nhỏ đó trong đêm không ngừng vang lên tiếng nói ngây ngô và trong sáng của hai đứa trẻ.

Chúng không ngừng nói đi nói về những ước mơ mà mình mong mỏi chờ đợi. Thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng cười đùa ngây thơ và non nớt, đánh tan sự hẻo lánh trong con hẻm vắng vẻ bóng người qua lại dưới trời mưa tầm tã. Nhưng âm thanh đó lại hoà với những hạt mưa rơi trên mặt nước, hoá thành một phần của dòng "sông" nhỏ rồi trôi đi.

Hứa Bình lẳng lặng đứng từ xa quan sát, lúc này cậu vẫn còn trong hình dạng là quả cầu linh hồn. Đứng dưới cơn mưa phùn tầm tã, mặc cho nước mưa rơi xuyên qua cơ thể mình như một ảo ảnh.

Cậu vẫn cứ đứng nhìn về phía chiếc hộp cát tông đó, nhìn chăm chú trên mặt hai đứa trẻ kia. Hứa Bình như tìm lại được cảm xúc mà mình đã đánh mất, trái tim rung động kịch liệt như muốn vỡ oà, tuy linh hồn của cậu không có ngũ quan để biểu lộ cảm xúc. Nhưng nếu nhìn qua quả cầu linh hồn vào ngay lúc này, thì có thể nhìn thấy từng giọt nước như thủy lệ đang không ngừng tràn ra hai bên kia, chúng khác biệt rất nhiều so với những hạt mưa rơi xuống, tựa như là nước mắt trong lòng của Hứa Bình vậy.

Muốn ôn lại những ký ức đã mất, Hứa Bình tiếp tục tự dưng nên hình ảnh có trong trí nhớ của cậu. Hình ảnh của đám sương cũng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Hứa Bình mà thay đổi dần. Nhưng vào đúng lúc này, một lực lượng vô hình không hiểu từ đâu đánh tan đám sương xám bao quanh người cậu. Làm hiện ra vô tận khoảng không trong vũ trụ khi nãy.

"Cái!?" Đang chưa hiểu chuyện gì thì tự dưng bản thân cậu bị hút mạnh về phía trước. Như có hàng nghìn bàn tay túm vào linh hồn Hứa Bình mà giật mạnh, cậu cố gắng khựng lại tấm thân mình nhưng là vô dụng. Càng chống đỡ nhiều bao nhiêu thì lực hút của nó càng mạnh bấy nhiêu, Hứa Bình biết vậy liền không tiếp tục giằng co, cậu để mặc cho lực hút kéo mình về phía trước.

Hứa Bình như một chiếc xe đạp không phanh bị tuột dốc, lao thẳng về hướng có khung ảnh lớn đang treo giữa khoảng không của vũ trụ. Đó là khung ảnh có sự xuất hiện của hai người thiếu niên kia. Cậu có chút hoảng hốt, gần bay đến đập vào màn ảnh thì cậu theo bản năng liền nhắm lại hai mắt. Tưởng như sẽ đâm vỡ màn hình và cơ thể linh hồn của cậu bị tan nát. Nhưng điều đó đã không xảy ra, Hứa Bình thầm than một tiếng cảm tạ ông trời, từ từ mở ra hai mắt.

"Đây là?" Nồng đậm nỗi nghi hoặc lộ ra trên gương mặt của Hứa Bình. Cậu vội vàng nhìn hoàn cảnh bất ngờ thay đổi xung quanh và đánh giá.

Bản thân cậu đang đứng trên một cây cầu hướng mặt về phía lan can, có thể nhìn thấy được một mặt nước của dòng sông trải dài vô tận ở trước mắt. Nghĩ đến điều gì khiến cho đôi mắt không tự chủ được mà co rụt lại, cậu ngay lập tức quay về phía sau. Nhìn thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt mình, Hứa Bình có một xúc động không nói nên lời. Nhưng không hiểu sao một nỗi bất an tự dưng xuất hiện ở trong lòng cậu.

Chưa kịp để cậu phản ứng được là chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, thiếu niên có dáng vẻ nhỏ yếu kia bất ngờ chạy về hướng Hứa Bình. Không biết từ lúc nào mà đối phương đã sẵn con dao thái nắm chặt trên tay, thật nhanh đâm vào ngực của cậu. Lưỡi dao bén nhọn xuyên qua lớp áo trắng của người thiếu niên cắm sâu vào trong da thịt.

Đôi mắt ngơ ngác nhìn lại người thiếu niên đang áp sát vào cơ thể mình. Một cỗ đau đớn không nói nên lời chợt hiển hiện, nó như muốn thấu tim gan mà vỡ ra bên ngoài. Bản thân cậu thật không ngờ đến người thân gần gũi nhất đứng ở trước mặt lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho Hứa Bình không kịp phản ứng đến.