Chương 1: Xuyên qua thế giới khác (Thượng)

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 1: Xuyên qua thế giới khác (Thượng)

Chương 1: Xuyên qua thế giới khác (Thượng)

Hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, hay là những phép màu ảo diệu thường chỉ được nghe kể qua các cuốn truyện cổ tích, con người gọi chúng với cái tên nôm na là pháp thuật. 

Trong quá khứ, pháp thuật từ rất lâu đã không còn tồn tại trong thế giới của con người. Cho đến tận ngày nay, thế giới đã bước vào thời kì đi đầu của sự phát triển công nghệ hiện đại và máy móc tự động. Vì thế nên hai chữ "pháp thuật" là thứ gì đó rất xa lạ đối với mọi người, họ không chịu tìm tòi về nó, hay nói đúng hơn là nó đã bị lãng quên. 

Có những đứa trẻ luôn ôm trong lòng hi vọng được nhìn thấy một phép màu thật sự, nhưng tàn nhẫn thay... thời gian và thực tế đã tàn nhẫn đánh tan đi không biết bao nhiêu ước mơ của chúng. Khiến cho những đứa trẻ mất đi niềm tin vào pháp thuật, chúng dần thay đổi cách nhìn nhận và cho rằng, thứ mà chúng luôn luôn mong mỏi chờ đợi chỉ là điều ngu ngốc và ảo tưởng. Từ đó cũng là lúc, năng lượng pháp thuật biến mất hoàn toàn ở thế giới này.

Nhưng những đứa trẻ đều đã khôn lớn đó, chúng đâu biết được rằng... thế giới mà chúng luôn ao ước và mong mỏi chờ đợi, nó thật sự tồn tại.

Một thế giới mà con người có thể sử dụng và điểu khiển được phép màu, nhiều sinh vật huyền thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết có thể bắt gặp được ở khắp mọi nơi, còn có các đại đế quốc hùng mạnh cai trị một vùng đất rộng lớn. Tất cả những điều không tưởng này đều thật sự hiện hữu tại nơi đây. Nó chính là... thế giới ma pháp!

oOo

Phía Đông trên lục địa Fiore, có một khu rừng rậm rộng bao la và bát ngát nằm ngoài biên giới của vương quốc Lianner. Nó được những người dân bản địa gọi là Rừng Sói, đúng với cái tên đã nói lên tất cả. Nơi đây chỉ tồn tại duy nhất loài sói, chúng có tập tính hung tợn và dữ dằn khiến cho nhiều người dân bản địa không dám bén mảng đến gần. Trừ những người có sức mạnh để bảo vệ bản thân hay sở hữu thực lực giết được chúng thì mới dám đặt chân vào. Còn đối với những kẻ tay mơ đi vào thì chỉ có một đường chết, đúng với nghĩa đen "một đi không trở lại".

Trong Rừng Sói, đảo mắt ra toàn bộ xung quanh nơi đây. Chỉ thấy có rất nhiều cây cối mọc lên chen chúc, không ít gốc đại thụ thi nhau khoe cành phủ kín cả cánh rừng, nhìn bề ngoài thật chẳng thấy khác gì so với những khu rừng bình thường khác theo nghĩa đen. Nhưng nếu quan sát thật kĩ ở bên trong thì sẽ thấy được một vấn đề nghiêm trọng. Cứ cách hai đến ba mét thì sẽ nhìn ra được có vài gốc cây bị đổ nát, xác gỗ còn bị vương vãi khắp nơi trên mặt đất giống, trên thân còn có dấu răng và móng vuốt của một con dã thú cào xé qua lại. Đủ để hiểu được nơi này nguy hiểm đến mức nào.

Tại trung tâm của khu rừng, trên mặt cỏ tươi tắn đang được dán xuống vài tia nắng chiếu rọi, như khoác thêm một chiếc cái áo phát quang đến chói lọi. Ngay gần đó có một thiếu niên đang nằm bất động. Biểu cảm trên nét mặt của cậu trông rất tự nhiên như đang trong giấc ngủ say, như đang chờ đợi một nàng công chúa đến thức tỉnh chỉ với một cái chạm môi.

Thiếu niên có vẻ bề ngoài còn khá trẻ, ước chừng khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi. Cậu có mái tóc màu đen nhánh, đuôi tóc pha vào một chút màu đỏ sậm, nó không quá dài, đủ để phủ xuống vùng trán của thiếu niên. Trên thân của cậu mặc một bộ quần áo được làm từ vải dệt, nhìn bên ngoài thì đây có lẽ là chất liệu vải bình thường dành cho thường dân. 

Nhìn thoáng qua dáng vẻ của cậu thì trông rất là ưa nhìn, với sống mũi cao thẳng mang vài nét anh tuấn, còn có đôi môi màu đỏ tươi làm toát ra loại khí chất yêu dị. Ngược lại là tạo cho người nhìn một cảm giác khó có thể rời mắt.

Bất chợt thân thể của người thiếu niên khẽ động đậy, cậu từ từ mở ra đôi mắt. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, như có ngón tay chọc vào mắt của mình, thiếu niên đau đớn theo phản xả đưa tay lên che chắn. Một vẻ mơ hồ lộ ra trên gương mặt, cậu hơi nhấc đầu lên để nhìn xem là có chuyện gì. Nhưng khi nhận ra bản thân đang ở một nơi xa lạ, thiếu niên liền ngớ người, không ngừng dụi qua con mắt để nhìn lại.

"Hơ…! Đây là?" Thiếu niên sắc mặt tái mét hoảng hốt hô lên một tiếng, theo bản năng chống xuống cánh tay để ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở do còn mang dư âm của giấc ngủ sâu vừa rồi. Quan sát môi trường xung quanh mình, nhìn cảnh vật lạ lẫm hiển hiện ở trước mắt, thiếu niên tỏ ra có chút mê man.

"Đây là ở đâu?" Tự lẩm bẩm trong miệng, thiếu niên nhìn trái nhìn phải, nhưng đập vào mắt cậu chỉ toàn là cây cối um tùm mọc nhiều như nấm bao quanh. Ghê rợn hơn khi có không ít những thân cây bị đổ nát ở vài chỗ, trên thân thì dày đặc vết cào xé của một con thú. Kết hợp với sự yên ắng có chút quỷ dị, trông nó giống như một khu rừng chết vậy, đến tiếng côn trùng kêu cũng chẳng có nổi một con.

Nhìn đến đây, sắc mặt của thiếu niên càng tệ hơn rất nhiều. Cậu không dám đánh bậy đánh bạ cái suy nghĩ chạy về một hướng nào đó, nhỡ gặp phải thú dữ thì mạng của cậu liền đặt dấu chấm hết.

Cậu nhanh chóng lục tung ý thức của mình. Nhưng thông tin ở trong đầu của thiếu niên có được là rất ít, không thể điều tra ra được cái gì từ đó. Hay nói đúng hơn là trí nhớ của cậu đã mất, nó giống như sương mù dày đặc mà thiếu niên không cách nào đánh tan để tìm ra sự thật. Tên tuổi, bạn bè, người thân, sự nghiệp, sở thích,... Mọi thứ đều mơ hồ trong tâm trí cậu.

Lúc này, một cơn nhức nhối đột nhiên kéo tới đánh vào trong đầu của cậu.

"A!" Thiếu niên kêu lên một tiếng, theo bản năng lấy hai tay ôm chặt đầu của bản thân.

Cơn đau như búa bổ liên tục đánh vào trong đầu cậu, tiếp đó là hàng loạt giọng nói vang bên tai cậu. Nó ồn, nhanh, và thay đổi liên tục. Tiếng gào khóc của một đứa trẻ sơ sinh, một giọng nữ dịu dàng, một giọng nam trầm, còn có tiếng cười khúc khích cùng với giọng nói lanh lảnh của một thiếu nữ.

Đau chết mất! Thiếu niên rất muốn hét lên một tiếng nhưng lại không dám mở miệng, nơi này đối với cậu quá xa lạ, chưa biết được là có thú dữ sinh sống hay lang vảng ở gần đây hay không. Nếu là trong rừng rậm thì khả năng này rất cao, vì thế mà thiếu niên mới chọn cách kìm nén tiếng hét trong cổ họng. Chẳng may bị bọn chúng đuổi giết thì cậu chắc chắn không sống nổi để chạy thoát khỏi khu rừng này.

Cảm giác lạnh buốt lan đến tận óc làm cho cơ mặt chịu không nổi mà co quắp. Hai hàm răng cắn thật chặt, đôi mắt màu xanh dương không ngừng co lại. Ánh mắt kéo ra sắc bén như một con dã thú đang muốn nhảy khỏi lồng để xé xác con mồi ở ngay trước mặt, hình tượng của cậu lúc này trông cực kì là dữ tợn. Nếu có người ngoài thì chắc chắn họ sẽ bị hù dọa một phen. Không thể hiểu được là đau đớn đến mức nào mà khiến bộ dạng của thiếu niên trở nên như vậy.

Vài giây sau, ở bên trong tiềm thức của thiếu niên, cậu thấy mình như lạc vào trong vũ trụ hư vô, còn bản thân cậu là quả cầu ánh sáng trắng nhỏ trôi nổi vô định.

Thiếu niên đang không biết phải làm gì tiếp theo thì tự dưng, từng hình ảnh rõ ràng và chân thực như là một cuộn phim thay phiên nhau xuất hiện tại hư không. Chưa kịp nêu rõ nghi hoặc ở trong lòng, chúng đã dồn dập lao về phía cậu. Ban đầu thiếu niên có chút giật mình lui lại. Nhưng một lúc sau mới hiểu ra, những tấm phim này không gây nguy hại gì cho cậu, ngược lại còn giúp cho thiếu niên tìm về lại những thông tin quan trọng.

Thiếu niên dần hiểu ra, đó chính là tất cả các ký ức ở kiếp trước của cậu. Chúng đang không ngừng mạnh mẽ ùa về trong tâm trí. Một cảm giác khác thường bỗng nhiên xuất hiện, xoa dịu nỗi đau của thiếu niên, như một làn hơi ấm gột rửa cả linh hồn lẫn thể xác. Cơ mặt cậu từ từ thả lỏng ra, theo tốc độ nhanh chóng của trí nhớ khôi phục lại chỉ trong phút chốc. Những cơn đau kia cũng dần vơi đi, sau cùng mới biến mất hoàn toàn.

Cho đến lúc này, thiếu niên mới biết tên thật của mình là Đào Hứa Bình. Sống tại Việt Nam, không cha không mẹ nhưng có một người em trai song sinh. Cuộc sống của hai người họ đều trải qua trong một cô nhi viện…