Chương 14: Tên ta là Shirva

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 14: Tên ta là Shirva

Chương 14: Tên ta là Shirva

Trong lúc Fisra đang chìm đắm vào cửa hàng hệ thống thì Mira lại vô tình đi đến. Phát hiện cậu không biết gì còn quay lưng về phía cửa sổ làm ra vài hành động kì lạ, cô nàng mới im lặng đứng từ bên ngoài theo dõi.Thấy Fisra cứ chúi đầu về phía trước xong cái tay liên tục có nhiều thao tác khó hiểu, thỉnh thoảng nhấn nhấn cái gì đó ở trong không khí. Mira tò mò quan sát thật kĩ nhưng chẳng thấy cái gì cả, điều này làm cô nàng xuất hiện dấu hỏi chấm ở trong lòng.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Mira tự dưng giật mình, đột nhiên nhớ đến lời của mẹ dặn là "không nên nhìn trộm người khác khi họ đang làm việc riêng tư", cô không chần chừ mà xoay mặt đi. Đối với hành động của bản thân hiện tại, tự cô cảm thấy có chút xấu hổ vì đã phạm một sai lầm nhỏ nhặt như vậy. Nhớ tới vấn đề trọng tâm khiến cô có mặt ở đây, chính Mira đã nhận trách nhiệm trực tiếp đi mời Fisra dùng bữa. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, từ từ bước đến trước cửa chính và gõ khẽ ba lần, cô nhẹ nhàng nói:

"Fisra à."

Nghe thấy âm thanh gõ cửa với tiếng người gọi, Fisra lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc này là của Mira. Cậu vội vàng tắt đi hệ thống rồi đáp lại với vẻ bình tĩnh: "Ơi?"

"Tôi muốn mời cậu góp mặt cùng gia đình tôi trong bữa tối ngày hôm nay, vậy nên…"

Giọng nói thanh thuần của Mira từ bên ngoài vọng vào, nhưng cô chưa nói hết câu thì Fisra đã nhanh chóng chạy đến mở cánh cửa khiến cô hơi bất ngờ. Nhìn cô gái đang đứng trước mặt, Fisra gần như đứng hình trước vẻ đẹp tự nhiên của cô. Tuy vậy, cậu vẫn giữ trên mình bộ mặt tỉnh bơ rồi trực tiếp trả lời với vẻ ngạc nhiên: "À… nếu vậy thì chúng ta đi thôi."

Ôi… Đôi mắt của Mira tỏa sáng khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Fisra, trong lòng có chút mong đợi nhưng lại bị cô âm thầm che giấu đi. Mira nở một nụ cười nhẹ trên môi và nói với giọng khách sáo: "Mời cậu đi theo tôi."

Fisra thấy thiếu nữ khách khí cũng chỉ gật đầu một cái. Cậu từ tốn đóng cửa và không quên bỏ viên đá thức tỉnh ma pháp vào túi quần, vì nó nhỏ nên rất tiện cho việc cất giấu. Cậu nhanh chóng bước theo đằng sau Mira, cả hai đều không nói gì mà chỉ hướng phía trước đi thẳng. Fisra nhận thấy nơi mà Mira đang dẫn mình đi đến là gốc cổ thụ nằm hướng đối diện, chỗ của người đàn ông bẩn thỉu kia ngả lưng. Não cậu mọc lên dấu hỏi lớn nhưng cũng chỉ im lặng và đi theo, cậu không muốn nói nhiều để tránh gây ấn tượng xấu với Mira.

Cả hai không bao lâu đã đi đến vị trí của gốc cổ thụ, nơi gã bợm rượu đang tựa lưng nhắm mắt như chưa nhận ra ở phía đối diện có hai người. Fisra âm thầm đoán thật không sai, cậu biết ngay là sẽ gặp mặt cái gã này mà. Sau khi đánh giá lại vẻ bề ngoài của gã, trong lòng cậu khen vài câu, nhìn gần thì mới thấy người này không già lắm, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Dù gã chưa tận mắt thấy gã đứng lên, nhưng cậu đoán gã phải cao đến một mét tám trở lên. Thân hình vạm vỡ của gã to hơn gấp đôi người cậu, không sai… là to hơn gấp đôi, đủ để gã đánh bay Fisra bằng một cái hẩy mông.  

Chỉ thấy Mira nhẹ nhàng làm ra động tác nâng lên hai bên váy, cung kính hạ thấp người rồi nói: "Đệ tử Mira đến đây để chuyển lời của cha mẹ, mời sư phụ đi dùng bữa vào tối nay ạ."

Sư phụ?! Nghe vậy Fisra liền âm thầm kinh ngạc.

Thấy gã bợm rượu mở ra đôi mắt nhìn lướt qua Mira một chút rồi dừng lại ở phía cậu. Lúc này Fisra cũng nhìn lại gã, một hiệu ứng hấp dẫn giống như nam châm điện xảy ra giữa hai đôi mắt, cậu chợt xuất hiện một cảm xúc bi thương khi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia. Bên trong nó giống như ẩn chứa một bức tranh sơn dầu khắc họa cuộc đời bi ai của một người thanh niên bước đi trên vũng máu vậy. Cậu chỉ thấy qua trên người thanh niên ấy ở trần, điều ghê rợn là khắp thân của hắn đều có vết sẹo do đao kiếm hằn lên trông thật thương tâm.

Fisra lại một lần nữa âm thầm kinh hãi khi thấy hình ảnh này, cậu không thèm suy nghĩ nhiều đến nửa giây mà ngay lập tức tỏ ra cung kính cúi người trước gã. Hai mắt song song với mặt đất, hình ảnh kia cũng biến mất sau khi cậu rời tầm nhìn khỏi đôi mắt tang thương kia. Hiện tại, trong đầu cậu đang liên tục chạy về những suy nghĩ trước đó về gã đàn ông, thậm chí còn liên tưởng đến thực lực thật sự của gã mạnh ngang cả thánh thần. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là cảm nhận riêng của Fisra mà thôi.

Không ngờ mình đoán lại đúng nha! Ông ta là cường giả sống ẩn ở đây, mà hình ảnh mình vừa thoáng thấy được là… ai nhỉ? Là ông ta chăng? Thiếu niên âm thầm đoán già đoán non. Vì thiên về sống nội tâm và ít giao tiếp nên bản thân cậu tự giấu đi cảm xúc rất tốt, có thể xem nó giống như một khả năng đặc biệt của Fisra vậy.

Vào lúc này, Fisra lại không biết được rằng trên nét mặt của gã đàn ông kia có chút kì lạ khi nhìn chăm chú về phía cậu, giống như đang nhìn một khối ngọc bảo trân quý vậy. Nói đúng hơn là tâm trạng của gã đang cảm thấy vui mừng, không mấy khi nở một nụ cười tươi bên dưới bộ râu ria mọc lởm chởm. Thấy cả hai đều bày ra bộ dáng cung kính, gã khẽ lắc đầu rồi lại nhắm mắt như muốn ngủ tiếp, nhưng miệng mỉm cười nói bằng giọng khàn khàn:

"Đủ rồi, cả hai đừng câu nệ với ta như vậy làm gì, đứng thẳng lên đi."

"Vâng thưa sư phụ."

"Vâng."

Mira nâng người lên và đáp lại một cách lễ phép, cả Fisra đứng đằng sau cũng thế. Nghe thấy lời đáp lại của cậu, cô liền quay đầu nhìn và trao cho cậu một ánh mắt tán thưởng. Mira không nghĩ chàng trai này nhìn vẻ bề ngoài có chút ngốc nhưng lại rất là tinh ý nha. Fisra thấy ánh mắt của cô gái cũng chỉ cười trừ rồi gật đầu một cái, cậu gật thế nhưng có hiểu ý tứ của đối phương là gì đâu, còn hơn làm mặt mày ủ dột như có đám dỗ ý.

"Chuyển lời về với cha mẹ con là hôm nay ta muốn nghỉ ngơi, nên sẽ không dùng bữa cùng mọi người được." Sư phụ của Mira từ tốn nói, trông gã thật sự có vẻ gọi là mệt mỏi.

"Vâng, đệ tử hiểu rồi." Mira tỏ ra kính cẩn đáp.

"Chúng ta đi thôi." Thiếu nữ quay lại nói với Fisra.

Lúc cả hai chuẩn bị rời đi, giọng nói trầm đặc của gã sư phụ vang lên: "Nhóc con, cho ta biết tên của cậu."

Mira nghe thấy thế liền quay đầu đánh một cái ánh mắt cho Fisra, làm người hơn mười lăm năm sao cậu lại không hiểu một vấn đề đơn giản như thế này cơ chứ. Lập tức suy nghĩ xem nên xưng hô thế nào cho phù hợp, sau vài giây thì Fisra lễ phép trả lời: "Tên thật và đầy đủ của hậu bối là Ethenor Fisra." Nói đến đây, cậu cảm thấy ngượng mồm. Quả thật như vậy, từ khi được chuyển sinh thì tên chính chủ của cậu đã là Ethenor Fisra, cậu muốn lấy cái tên này dùng cho bản thân về sau luôn. Vì tên lạ nên Fisra cũng có chút gượng gạo.

"Ừm… cái tên đẹp đấy. Có ý nghĩa chí khí, quật cường và không chịu thất bại. Tên ta là Shirva, sáng mai nếu không có việc gì thì đến đây gặp ta." Gã sư phụ nghe thế thì gật đầu nói, có vẻ gã rất hài lòng đối với câu trả lời của Fisra.

Cái gì… Mira kinh ngạc nhìn sư phụ rồi lại quay sang quan sát Fisra, thấy cậu vẫn bình thản như không đặt nặng vấn đề trong lòng. Mira thầm khen thiếu niên này có tâm tính thật vững chắc sau khi nghe điều vừa rồi. Vì cô biết ẩn ý trong câu nói của sư phụ, và chắc chắn rằng Fisra cũng hiểu được mà không cần hỏi cô.

Fisra nghe vậy trong lòng hơi bất ngờ, cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh và nói: "Vâng, hậu bối hiểu rồi." Tuy nói thế nhưng sự thật Fisra chẳng hiểu cái mô tê gì, cậu đáp lại cho lấy lệ mà thôi.

Gã sư phụ không hỏi thêm điều gì làm cho Fisra hơi chần chừ nhìn về phía Mira, thấy cô gật đầu thế là cả hai mới đi tiếp.

Dưới gốc cổ thụ, Shirva chậm rãi mở ra đôi mắt màu vàng kim trông có chút đục ngầu, nó như chứa đựng sự tang thương đã bị hằn sâu bởi dấu vết của năm tháng. Nhìn chăm chú vào hai bóng lưng đang rời đi phía xa, trong miệng ông khẽ lẩm bẩm vài câu: "Pháp lực của thằng bé thật thuần khiết và đậm đặc, làm một võ khí sư thật không sai. Tuy nó còn chưa khai thông không gian tinh thần, có lẽ là để sau đi… nhưng thằng bé này chắc chắn sẽ trở thành ma pháp sư. Tâm nguyện của ta cuối cùng cũng sắp được thực hiện, mong nhóc đừng làm ta thất vọng… Fisra."

"Mà nó lấy đâu ra viên đá thức tỉnh ma pháp hệ hỏa cao cấp nhỉ? Dòng họ Ethenor mình cũng chưa từng nhìn thấy qua… thật kì lạ." Nói xong câu này, ánh mắt của Shirva càng quan sát bóng lưng thiếu niên chăm chú hơn, ông muốn nhìn ra thân phận sâu cạn của cậu. Bởi vì viên đá màu cam nằm trong túi Fisra không phải vật mà người bình thường có thể cầm giữ.

Sau một lúc lâu, Shirva vẫn chẳng nhìn ra được điểm nào đáng ngờ từ Fisra nên đành bỏ cuộc. Mình suy nghĩ nhiều làm gì, thằng bé đó chắc may mắn nhặt được ở đâu đi. Cho rằng bản thân tự đa nghi, ông liền rời ánh mắt khỏi bóng lưng thiếu niên rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

oOo

Goa! Fisra âm thầm kinh ngạc đảo mắt nhìn xung quanh, cậu nhịn không được thốt lên: "Rộng thật!"

Mira thấy được nét mặt ngạc nhiên của thiếu niên thì cười nhẹ thành tiếng, nếu đối phương không toát lên biểu cảm như vậy thì cô mới cảm thấy lạ.

Cô đoán chắc cậu bị sự rộng lớn của nơi đây thu hút đến ngây ngốc cả người. Được tận mắt chứng kiến toàn bộ khung cảnh ở bên ngoài khác hẳn khi đứng quan sát qua ô cửa sổ trong căn phòng kia. Đứng ngoài mới thấy được diện tích của khuôn viên rất rộng, đoán chừng khoảng hai trăm mét hoặc hơn. Mặt sân lát bằng gạch đá màu xám không tì vết. Hai bên đường đều được trồng cây cảnh khá lớn, mỗi bên có mười sáu gốc đứng xếp thành một hàng dài, nó thông với lối của hai người đang đi.

Fisra nghĩ nếu ngắm toàn bộ nơi đây dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà thì đẹp biết bao, khung cảnh lúc đó sẽ rất ý nghĩa nếu được nắm tay gái… không, là đứng một mình. Vì trời tối che đi rất nhiều ưu điểm trong khuôn viên nên không xuất hiện khung cảnh quang đãng như buổi sáng tinh mơ.

Cậu cảm nhận được tiếng gió rít pha với âm thanh xào xạc của cây cối chạy qua bên tai nghe thật sinh động. Xúc giác đón nhận từng hơi thở man mát của làn gió phả đến, chúng nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt cậu như bàn tay của một người mẹ. Đáng tiếc thay, Fisra chưa bao giờ được tận mắt gặp mẹ ruột của mình ở cuộc sống kiếp trước. Không hiểu sao cậu tự dưng lại nghĩ về điều này, nhưng có lẽ do cảm nhận riêng của bản thân cậu được gợi lại một chút gì đó từ nó đi. Fisra liền gạt đi hết thảy mọi suy nghĩ buồn phiền và đi tiếp. Khi cả hai bước tới gần vị trí vườn hoa được giữa khuôn viên, một hương thơm ngào ngạt thi nhau ập vào khứu giác của Fisra, nó khiến cho đầu óc cậu tỉnh táo và minh mẫn hơn bao giờ hết.

"Chúng đẹp thật… còn thơm nữa chứ." Fisra tấm tắc khen một câu.

Mira nghe vậy nhưng không ngạc nhiên, cô quay đầu nở một nụ cười tươi rồi hỏi: "Cậu thích chúng không?"

"Tôi có."

"Điểm đặc biệt nào của chúng khiến cho cậu bị thu hút nhỉ?" Mira thuận miệng hỏi.

Đậu phộng!

Nghe câu hỏi này thì sắc mặt của Fisra hơi cứng lại, thấy vẻ mặt mong chờ từ thiếu nữ như đợi câu trả lời của cậu. Gặp đúng kèo khó nên Fisra liền không suy nghĩ nhiều, cậu đánh bậy đánh bạ nói như thật: "Ừm… vẻ đẹp của chúng toát lên từ sự tự tin khi mạnh dạn phô bày ra mọi thứ bên trong. Nếu cô để ý thì sẽ thấy mỗi đóa hoa đều không ngần ngại trổ bông trước mắt chúng ta, không có vẻ gì gọi là ngượng ngùng cả. hơn thế nữa… giữa chúng còn có sự ganh đua và thi nhau khoe sắc, đó mới là điểm đặc biệt của chúng… à không, cả hai điều tôi vừa nói đều có điểm đặc biệt cả, chỉ là đặc biệt riêng mà thôi, nên… hết rồi."

Fisra cảm thấy câu trả lời vừa rồi có chút chém gió, vì thế mà cậu rất sợ làm phật ý của đối phương. Kìm không được một giọt mồ hôi hột từ trán lăn dài xuống má, cậu nhẹ nuốt xuống một ngụm nước bọt nhìn về phía thiếu nữ. Chợt thấy ánh mắt tỏa sáng như người hâm mộ của Mira đang chăm chú nhìn bản thân, Fisra nháy hai đôi mắt liên hồi trong im lặng.

"Fisra…"

"Ừ… câu trả lời của tôi có lẽ không như ý của cô đi… mỗi người một suy nghĩ mà, cho nên…" Fisra xấu hổ cười gượng và định biện minh cho cái ngu của bản thân, chưa dứt lời thì Mira đã dành quyền nói trước, cô che miệng bằng đôi bàn tay nhỏ rồi nói với giọng kinh ngạc:

"Cậu tuyệt thật đấy!"

"À ừ… mà cô vừa nói gì?!" Câu nói của Mira làm cho Fisra có chút lúng túng.

"Những điều mà cậu vừa nói ấy… hoàn toàn giống với lời của mẹ tôi trước đây từng nói cho tôi nghe." Nói đến đây thì Mira càng lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.

"Ngẫm lại thì thật sự không khác biệt nhiều lắm."

"À… ra là vậy, chắc do trùng hợp đi." Fisra thấy là lạ nên chỉ đáp lại bằng một câu nửa vời.

"Trùng hợp?... ừ có lẽ là vậy. Nếu cậu không phiền thì tôi muốn đem điều này nói lại với mẹ tôi được chứ?" Mira nhẹ giọng nói, cô giảm lại tốc độ của bước chân để có thể đặt ngang tầm mắt với thiếu niên.

"À ừ được mà…" Fisra gượng gạo nói. Lần đầu tiên nói chuyện với một người con gái xinh đẹp lạ mặt là một trải nghiệm khó khăn lớn nhất trong cuộc đời cậu, vì thế nên cách nói chuyện của Fisra không được tự tin và rành mạch.

"Cậu nói thế thì tôi an tâm…"

Dứt lời, cả hai vừa đi vừa quan sát phong cảnh trong im lặng, chỉ khác ở chỗ Fisra không ngừng ngắm nhìn tứ phía còn thiếu nữ kia thi thoảng dán ánh mắt trên gương mặt anh tuấn của cậu. Thật tình thì Mira có hảo cảm với vẻ ngây ngô pha vào với vài nét lanh lợi ở Fisra, đa phần là vì sắc đẹp không bình thường của cậu.

Nhưng Fisra lại không phát hiện ra vì đang bận đánh giá xung quanh, ngắm nghía xong thì xuất hiện một tí ảo tưởng tinh thần trong đầu. Cậu mà sở hữu mảnh đất lớn như thế này thì sẽ xây bốn căn nhà nhỏ, sống an nhàn và hạnh phúc đến hết đời với các cô vợ. Nhưng Fisra lập tức bị thực tại đánh vỡ tan ảo mộng, đời không như mơ khi mảnh đất này là của gia đình nhà Athens mà không phải của cậu. Nếu thực hiện đúng theo nhiệm vụ của hệ thống, cộng thêm việc làm cho bố mẹ vợ nhìn thuận mắt thì biết đâu cậu lại được nhận làm con rể.

Ha ha ha… đời nào có dễ dàng như vậy chứ, mà bỏ đi. Việc trọng tâm mình cần để ý lúc này đó là diễn giải ra mọi trường hợp trước khi gặp mặt gia đình của Mira. Không cần biết bao nhiêu người có mặt hay ít nhiều đôi mắt sẽ nhìn mình chằm chằm, mình phải thật giữ bình tĩnh để xử lý mọi nghi vấn của họ. Fisra âm thầm suy tính trước mọi việc có thể xảy ra, cậu muốn tránh gây hiểu lầm không đáng có cho gia đình Mira.

Không hiểu sao trong lòng Fisra bỗng dưng lại cảm thấy hồi hộp và lo lắng không thôi, vì cậu nghĩ tí nữa sẽ có rất nhiều ánh mắt lạ lẫm soi mói nhìn chằm chằm vào bản thân. Cảm giác đó thật sự không thoải mái chút nào. Nhưng cậu không thể làm gì hơn ngoài việc đóng giả sự tự tin và vẻ mặt bình tĩnh trong bữa tối, cậu phải gò bó như vậy là vì chính cậu đang ở chốn đất khách quê người.

Đó là một bước đầu và cũng rất quan trọng để khẳng định bản thân cậu trước mắt họ.