Chương 15: Gặp mặt công tước Athens (Kết thúc)

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 15: Gặp mặt công tước Athens (Kết thúc)

Chương 15: Gặp mặt công tước Athens (Kết thúc)

Fisra chiêm ngưỡng xong toàn bộ khối tài sản thì chợt nhớ tới Mira, cậu nhanh chóng thu lại sự tò mò và chuyển tầm mắt về hướng cô nhìn lại. Chỉ thấy Mira lúc này đang đứng đợi ở phía trước nhìn cậu. Mình làm mất thời gian của cô ta thì phải? Fisra cứ ngỡ là cô cảm thấy phiền hà, cậu lập tức đi đến rồi nói bằng một giọng áy náy: "Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô… chúng ta đi tiếp thôi nhỉ?"

Mặc dù Fisra có hơi lạ lẫm đối với người sống ở thế giới này, nhưng không vì thế mà cậu tỏ ra lãnh đạm hay lạnh lùng gì khi tiếp xúc với họ. Ngược lại là cậu toàn xử sự bằng vẻ mặt thân thiện dễ gần pha vào một chút ngây ngô làm cho người khác phải cảm mến, điều này đã vô tình khiến cho bản thân cậu tiến thêm một bước của mười bước chân trên con đường hòa nhập với xã hội nơi đây.

"Không sao đâu, nếu cậu thích thì cứ nán lại nhìn thêm chút nữa cũng được." Mira cũng không biết trong đầu cậu suy nghĩ gì nên chỉ mỉm cười và tùy ý nói. Từ nãy đến giờ cô hoàn toàn chìm đắm vào gương mặt của thiếu niên mà quên mất việc phải dẫn cậu đi dùng bữa, ai bảo cậu sở hữu nét đẹp cuốn hút đến kỳ lạ đâu? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chờ đợi Fisra cũng chẳng phải là việc phiền phức gì.

"Không cần đâu, tôi ngắm thế là đủ rồi." Fisra lắc đầu đáp.

"Vậy thì chúng ta đi tiếp thôi." Mira không tiếp tục nhiều lời, cô và Fisra đi về phía cầu thang dẫn lên tầng trên của ngôi biệt thự.

Cả hai vừa mới rời khỏi chưa bao lâu. Đám hầu nữ canh cửa đã túm năm tụm ba xì xào bàn tán về vấn đề gì đó, tiếng nói chuyện thì thào không phải là quá nhỏ nhưng đủ để Mira và Fisra không nghe thấy.

"Các cô cũng thấy thiếu niên đi cùng tiểu thư kia nhìn rất đẹp trai phải không?" Hầu nữ có tai mèo đè thấp giọng xuống rồi mới nói, nét mặt không giấu nổi vẻ phấn khích.

Chín hầu nữ còn lại cùng đồng ý và gật đầu. Dù họ chỉ mới nhìn lướt qua người thiếu niên kia trước khi cậu bước qua cửa, nhưng sự ấn tượng mà cậu để lại đã bị họ in sâu vào trong trí nhớ. Một hầu nữ tai gấu lên tiếng nói: "Nhưng nhìn cậu ta có một chút trông không giống người ở đại lục Fiore thì phải?"

"Có thể là con lai chăng? Mà cái vẻ ngây ngô của cậu ta hồi nãy trông dễ thương thật đấy, tôi thật muốn ôm cậu ta vào lòng thử một lần cho biết a." Ánh mắt của vị hầu nữ tiên tộc có chút mơ màng, hai bàn tay nhỏ của cô liên tục xoa lại với nhau rồi cười khúc khích.

"Chẳng phải cô từng tắm rửa và thay quần áo cho cậu ta trước đó sao?" Hầu nữ nhân tộc nhìn chăm chú hầu nữ tai mèo mới hỏi.

Hầu nữ tai mèo nghe thế thì lắc đầu với vẻ tiếc nuối: "Rất tiếc không phải là tôi nha…"

"Vậy là ai?..." Chín hầu nữ còn lại cùng ghé sát vào nhau hỏi, nét mặt ai nấy cũng đều hiếu kì không ngớt.

Hầu nữ tai mèo im lặng trong chốc lát, xong lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang. Không thấy bóng dáng của thiếu nữ kia quay trở lại, cô mới nhẹ thở phào một hơi rồi cẩn thận tiết lộ bí mật động trời.

"Cái gì! Là tiểu thư!" Hầu nữ tiên tộc nghe xong thì nhịn không nổi kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại giữa mồm làm cô hơi giật mình. Người bịt miệng cô, không ai khác là hầu nữ tai mèo.

"Suỵt! Nhỏ giọng thôi. Đáng lẽ ra chuyện này chỉ có mình ta được biết, vì tiểu thư đã phân phó trước lúc ta chuẩn bị lột sạch đồ của cậu ta rồi. Cô ấy muốn tự mình làm việc đó đấy nha."

"Ôi trời… sao tiểu thư có thể?" Chín hầu nữ âm thầm kêu lên một tiếng với vẻ mặt khó tin.

"Các cô chắc chắn còn không biết một chuyện bí mật của tiểu thư ở hai năm trước nữa đâu nha?" Hầu nữ tai mèo làm ra bộ dáng thần bí, khiến cho chín hầu nữ kia lại nhịn không được tranh nhau hỏi: "Nói đi nói đi!"

Thấy vẻ mặt háo hức của các nàng, trong lòng hầu nữ tai mèo khá là thích thú. Cô nhẹ giọng nói từng li từng tí một không sót chữ nào: "Hai năm trước, ta và tiểu thư đang đi mua đồ ở bên ngoài. Lúc đó chúng ta đã gần mua hết các thứ cần thiết rồi, đang chuẩn bị ra về thì vô tình đi ngang qua một cái sạp cũ kĩ có ngồi một tên mặc áo choàng đen kín mít. Hắn thấy ta và tiểu thư đi ngang qua mới gọi hai chúng ta tới gần."

"Vì nhiều người dân ở quanh đó nên ta mới không sợ tên đó giở trò gì, cuối cùng ta và tiểu thư đã lại gần hỏi. Sau đó hắn ta tự nhận mình là người có thể nhìn thấy được tương lai phát sinh gần nhất của người khác qua một cái liếc mắt, kể cả là người bạn đời trong tương lai của kẻ đó. Lúc đó tiểu thư nghe nguyên văn như vậy thì mới nổi lên hứng thú, nên đã gặng hỏi tên kia về tương lai của cô. Cuối cùng tên kia nhìn chăm chú trên người của tiểu thư một lát rồi mới nói."

"Hai năm sau, tiểu thư sẽ gặp gỡ một chàng trai định mệnh duy nhất có trong đời của mình. Đó là một người có thể hi sinh tất cả, luôn sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng và buông xả thân mình để bảo vệ cô an toàn. Và đặc biệt là…" Hầu nữ tai mèo trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói: "Trên cổ của người đó có một sợi dây chuyền mà bất kì ai ngoài cậu ta cũng không thể đeo. Đó là sợi dây chuyền được khảm nạm một viên đá màu đỏ hồng."

Nghe đến đây thì bầu không khí tại tầng một bắt đầu có chút thay đổi, chín người kia im lặng không nói một câu nào. Bỗng dưng ai cũng trùng hợp xuất hiện cùng một ý nghĩ. Không người nào là không nhìn thấy thứ mà cậu thiếu niên kia đeo trên cổ. Mà thứ đó chẳng phải là vật của tiểu thư nhà họ luôn mang theo bên người hay sao? Họ vẫn còn nhớ rất rõ sợi dây chuyền đó là vật bất ly thân của công tước Athens, chính ông đã đem nó tặng cho cô con gái bé nhỏ của mình vào cái ngày tổ chức sinh nhật hơn mười năm về trước.

Không ai không biết sợi dây chuyền đó cực kỳ là thần bí. Nó thần bí ở chỗ chả có ai đeo được nó cả, kể cả công tước Athens và tiểu thư cũng vậy. Nhưng vật đó giờ đây lại đang nằm trên cổ của một cậu thiếu niên trạc tuổi với tiểu thư. Liệu bao nhiêu lời giải thích sẽ mở được khóa cho vấn đề khó hiểu này đâu?. Nếu đối chiếu với câu chuyện của cô nàng tai mèo vừa kể với sự thần bí của sợi dây chuyền thì đây chắc hẳn sẽ là câu trả lời.

"Điều chị vừa nói là thật chứ?" Một hầu nữ nhịn không được hỏi.

Nghe thế, cô nàng tai mèo liền lấy tay gõ nhẹ một cái vào đầu của hầu nữ kia rồi trách móc: "Lời chị ngươi nói cũng nghi ngờ rồi hả? Không thấy tiểu thư cũng rất để ý thiếu niên kia hay sao? Chắc hẳn là cô ấy vẫn chưa tiết lộ gì cho cậu ta đi, dù sao chuyện này cũng chỉ có mình ta biết. Thêm các cô nữa thôi, nên nhớ mà giữ bí mật đó."

Ban đầu cô đã có ý định là sẽ giữ chuyện này ở trong lòng, tạm thời chỉ có mình cô và tiểu thư biết. Nhưng lại không hiểu sao cứ cảm thấy không dễ chịu. Cái cảm giác đó như là khắc tinh của những người chuyên tám phét như cô vậy, rất khó để cam chịu. Khi hầu nữ tai mèo tiết lộ ra bí mật, bản thân cô không phải dạng người thiếu trách nhiệm hay không đáng tin cậy. Theo cô nghĩ, vấn đề này sớm muộn gì sẽ bị bại lộ nên cô chỉ làm cho nó lộ sớm hơn một chút mà thôi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tiểu thư sẽ không trách tội cô quá nặng. Mà những người cô đem bí mật nói cho đều đáng tin cậy, nên không có gì phải lo lắng.

Bỗng dưng hầu nữ tai mèo nhíu lại đôi lông mày trông có chút bất lực: "Đừng để chuyện này đến tai của người trong vương thất nghe được, nếu nhị hoàng tử Fogias mà biết… đối với cách làm việc của hắn, ta sợ rằng thiếu niên kia sẽ không ổn đâu."

Nghe đến tên nhị hoàng tử khiến cho sắc mặt của chín hầu nữ đều tái mét. Không ai sống trong vương thành là không biết độ tàn nhẫn của hắn đối với những kẻ ngáng đường, vì vậy mà các cô chỉ nghe tên thôi đã biểu hiện ra sắc mặt xanh xao như tàu lá chuối. Nghe đâu trong quá khứ của ba năm về trước, lúc đó nhị hoàng tử mới mười bốn tuổi, chính hắn đã tự tay thiêu chết một tử tước có tiếng trong vương thành trước mắt các con dân. Vì sợ hãi trước hành động không sợ trời đất của hắn, kể từ đó không một ai dám đắc tội nhị hoàng tử.

Chín hầu nữ kia cũng hiểu vấn đề lần này không thể đem ra nói đùa. Các nàng gật đầu lia lịa rồi làm ra vẻ thận trọng, hứa sẽ không tiết lộ bí mật này ra khi không có sự cho phép của tiểu thư. Sau khi kết thúc cuộc thảo luận, mười hầu nữ cùng nhau rời đi nghỉ ngơi ngay sau đó.

oOo

Ở trong phòng ăn của gia đình Mira lúc này, chỉ thấy một người đàn ông cùng một người phụ nữ đã có mặt tại đây. Cha của Mira - Gawer yên lặng ngồi nhắm mắt và khoanh tay trước bàn ăn. Ngón trỏ của ông liên tục theo nhịp lên xuống đập vào vải áo. Hình như ông đang suy nghĩ về một sự tình nào đó đặt nặng tính quả quyết, tuyệt đối là chuyện không thể xem nhẹ. Còn người phụ nữ váy nâu đứng bên bếp kia, đó là Roxi – mẹ của Mira. Cô vẫn đang nhàn nhã nấu nốt món cuối cùng để chuẩn bị cho bữa tối. Những động tác của cô khi làm vô cùng nhẹ nhàng và trôi chảy. Đơn giản như việc đặt một chiếc nồi xuống mặt bếp thôi cũng đã mang một vẻ tinh tế.

Roxi bưng một bát nước canh ra mặt bàn ăn. Việc này đáng lẽ ra phải để cho hầu nữ làm mới đúng, nhưng cô lại không quen để người khác phục vụ. Điều này đa phần bị ảnh hưởng do chính quá khứ phức tạp của Roxi. Cô vẫn giữ nó như một thói quen từ khi được công tước Athens Gawer đón về làm dâu, thậm chí là mang thai Mira và cho đến tận bây giờ.

"Ừm?"

Cái mũi của Gawer hơi động đậy, cảm nhận được hương thơm thanh mát của rau xanh và hơi ấm nóng hổi của thịt hầm khiến cho ông kìm không được mà chậm rãi mở mắt. Nhìn trước mặt những món ăn do chính tay vợ mình nấu, tổng cộng có hơn mười món được bày ra trên bàn. Chúng đều được chế biến trông rất đẹp mắt, không cầu kì và cũng chẳng đơn giản. Đủ để hiểu năng lực bếp núc của cô hơn xa đa số những người phụ nữ sống trong giới quý tộc khác.

"Con bé chuẩn bị vào đây rồi, lại khớp với thời gian nàng làm xong bữa tối a, mà món ăn của nàng nấu vẫn luôn tuyệt vời như mọi khi." Gawer mỉm cười nói.

Nhìn thấy nụ cười này, trong ánh mắt của Roxi hiện lên vẻ đắm đuối. Người đàn ông trước mắt chính là người làm cho cô say mê suốt bấy lâu nay, nên việc vợ sùng bái chồng cũng không phải việc gì đáng che giấu. Roxi nhẹ cười một tiếng và hỏi: "Bớt tâng bốc ta đi, mà chàng có cảm nhận được pháp lực của thằng bé kia không?"

"Ta có, pháp lực của thằng bé thật sự rất đậm đặc và thuần khiết, không một tạp chất. Nó thậm chí còn lấn át đi pháp lực của Mira nên ta cảm giác được sự hiện diện của nó nhiều hơn. Thật hiếm hoi khi đây là lần thứ hai ta được cảm nhận một nguồn pháp lực mạnh mẽ đến thế, không yếu hơn đại hoàng tử." Vẻ mặt Gawer nghiêm nghị.

Ma pháp sư và võ khí sư chỉ cần đạt đến cảnh giới bán đế là sẽ dễ dàng cảm nhận được pháp lực của người có cảnh giới yếu hơn. Nó giới hạn bao phủ trong đường kính ba mươi mét. Một kẻ có cảnh giới thấp không thể phát hiện ra pháp lực của người cao hơn hẳn một đại cảnh giới. Ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ như sở hữu bảo khí ẩn giấu hoặc truy tìm pháp lực, chúng có thể giảm thiểu và khuếch đại độ cảm nhận của người khác đi theo mỗi cấp bậc.

Còn về phần Gawer thì ông không sử dụng bảo khí đó. Vì ông chính là võ sư có cảnh giới cấp bán đế, người mạnh nhất vương quốc Lianner tính đến thời điểm hiện tại, chưa kể tới người đàn ông tên Shirva kia. Có thể nói ông là người sở hữu quyền thế nhất nhì tại vương đô, nắm giữ thực lực khiến nhiều người phải thán phục.

"Cạch." Tiếng cửa mở vang lên.

Đôi vợ chồng cũng không bất ngờ gì nhiều. Ánh mắt của họ đồng thời chuyển về phía cánh cửa ra vào của căn phòng. Một thiếu nữ váy trắng có dáng người mỹ miều bước vào, phía sau còn có một cậu thiếu niên đi theo. Hai người này còn ai khác ngoài chính là Mira và Fisra đâu?

"Cha mẹ, con dẫn cậu ấy đến rồi đấy nha." Mira ủy mị gọi một tiếng, chưa kịp để cho Fisra ứng biến thì cô đã chạy đến ôm lấy cánh tay người phụ nữ, bỏ lại cậu đang hiện lên vẻ ngơ ngẩn trên nét mặt.

Roxi và Gawer cùng lúc đưa ánh mắt nhìn về phía người thiếu niên trẻ tuổi kia. Ấn tượng đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ họ đó là vẻ ngoài chững chạc và chất phác của Fisra. Gương mặt hồng nhuận phơn phớt trưng ra một bộ ngây thơ vô số tội, nhưng chiếm đa phần lại là vẻ anh tuấn rất có mị lực của cậu. Đôi mắt hai mí to và rõ nét, nó ngấm ngầm ẩn chứa vẻ lanh lợi và tinh ranh. Thật kì lạ khi khuôn mặt ngây ngô của cậu nhìn thế nào cũng không ăn khớp với đôi mắt kia gì cả, trông chẳng liên quan thì đúng hơn, nhưng vẫn tính là cực kì đẹp trai. Phần nào đó trông rất giống nữ tính. Thật tốt một đứa trẻ có dung nhan trời cho! Hai người âm thầm khen một tiếng, khóe môi khó giấu nổi nụ cười vừa ý.

Cha mẹ của Mira! Chỉ có hai người họ thôi a. Fisra âm thầm thở phào một hơi, thấy cha mẹ Mira nhìn mình mà nở nụ cười thân thiện, trong lòng cậu có chút nao núng. Vì không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt hai người. Fisra thể hiện ra một vẻ e ngại ở trên mặt, hai tay khoanh trước ngực và cung kính nói: "Tiểu bối tên là Ethenor Fisra, xin ra mắt công tước Athens và phu nhân." Roxi và Gawer thấy vậy thì nhìn nhau gật đầu. Còn Mira chỉ tủm tỉm cười không ra tiếng. Cả ba người đều không biết cách chào này của Fisra đơn giản là tự nghĩ ra, còn tưởng cậu từng là thiếu chủ trong một gia tộc nào đó ngoài vương thành.

"Fisra, lại đây ngồi đi." Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía Gawer. Nó ẩn chứa lực lượng cao thâm, mang cho người nghe loại cảm giác vô ý khuất phục trước mặt người đàn ông. Tâm thần của Fisra bỗng giật mình nhẹ một cái. "Vâng." Cậu trả lời một tiếng. Fisra không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác khuất phục kia, nhanh chóng và lễ phép tiến đến bàn ăn.

Để thuận tiện ghi điểm vào trong mắt gia đình Mira, cậu kéo ra hai cái ghế tựa ra khỏi gầm bàn. Một cái ở gần vị trí của Mira đang đứng, đó là dành cho cô, cái còn lại tất nhiên dành cho chính cậu. Cha mẹ Mira có chút kinh ngạc nhìn lại thiếu niên, xong lại chuyển ánh mắt mang một vẻ ý tứ nhìn về phía Mira. Thấy cô cũng biểu hiện ngạc nhiên, giống như không đoán trước được sẽ có việc này một dạng.

Gawer dùng ánh mắt tán thưởng hướng về phía Fisra nhìn lại, ông có chút yêu thích cậu "con nuôi" sắp tới này, Roxi cũng không ngoại lệ ném tới một cái nhìn hảo ý. Còn về Mira, vừa rồi nhận được ánh mắt chứa hàm ý từ cha mẹ, cô tưởng họ nghĩ mình và Fisra đã làm quen được đến trình độ kia. Điều này khiến cho Mira ngại ngùng không thôi, khuôn mặt đã đỏ hồng như quả cà chua chín mọng, yên lặng ngồi xuống chiếc ghế do Fisra kéo ra.

Thu lại biểu hiện của mọi người ở trong mắt, Fisra đoán không sai, hành động vừa rồi của cậu đã để lại ấn tượng rất tốt trong mắt ba người. Tiếp theo chỉ cần cậu lựa lời mà nói cho lọt tai họ là được. Vì là bàn tròn nên vị trí ngồi của Fisra cách Gawer gần nhất. Cậu cố gắng giữ yên vẻ bình tĩnh, không nghĩ rằng bữa ăn hôm nay theo như lời Mira nói lại chỉ có bốn người. Vì thế mà Fisra cũng bỏ xuống được lo lắng và an tâm hơn, bầu không khí căng thẳng bao quanh tinh thần của cậu dần biết mất. Trước đó thì cậu cứ tưởng họ hàng của cô phải tụ họp nhiều lắm, khá may là không phải.

Thấy vẻ mông lung ở trên mặt Fisra, Gawer mở lời với giọng điệu dứt khoát: "Chúng ta đã biết tên của cháu, không có lý do gì mà chúng ta lại không tự giới thiệu cả. Ta là cha của con bé, tên là Athens Gawer. Còn kia là vợ ta, nàng tên Vier Rogrol Roxi."

Fisra giống như là bé ngoan một dạng, chỉ gật đầu và đáp một tiếng: "Vâng." Không hiểu sao tên họ của người phụ nữ kia khiến cậu có chút quen tai, nhưng lại không nhớ đã nghe được ở đâu. Thấy không phải là vấn đề trọng yếu nên cậu cũng bỏ suy nghĩ. Lúc này, Fisra mới đánh giá qua vẻ ngoài cha của Mira – Gawer, trông ông khá dễ gần. Tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều phong thái men lỳ, điển trai của một người đàn ông ba mươi tuổi. Còn vợ của ông – Roxi, cũng chính là mẹ của Mira. Fisra vừa đảo mắt về phía cô thì chợt khựng lại một chút, nhưng nghĩ đến cái gì, cậu lập tức rời đi ánh mắt.

Roxi bắt gặp ánh mắt của Fisra rơi trên người mình mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cô mỉm cười gật đầu với vẻ hài lòng. Độ hảo cảm của Roxi đối với thiếu niên tăng lên khá nhiều. Phải biết, từ trước đến giờ có không ít người khi nhìn thấy bộ dáng của cô đều nhịn không được thèm thuồng, từ thiếu niên cho đến trung niên. Đến nước miếng còn không dám chảy ra ngoài mà phải cố nuốt xuống cổ họng, đủ hiểu nét đẹp của cô gây họa tới mức nào.

Roxi rất ghét và không ưa những thể loại luôn thèm muốn thân thể của người phụ nữ. Đối với cô, một người đàn ông tốt sẽ chỉ yêu một người mà anh ta thật sự quan tâm bằng cả trái tim, không bao giờ có chuyện tình yêu thể xác ở đây. Người đàn ông đó… không ai khác chính là chồng của cô hiện tại, Athens Gawer. Lúc này lại có thêm một người nữa, mà người đó chẳng phải là ai khác chính là thiếu niên ngồi đối diện. Fisra đã không dùng ánh mắt thèm muốn để nhìn Roxi, thế nên cô mới nghĩ cậu cũng thuộc loại người đàn ông chân tình không yêu thể xác kia.

Đẹp vãi chưởng! Fisra trong lòng hô lên một câu, ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại rung động không thôi. Cậu không ngờ mẹ của Mira lại đẹp đến thế, tuyệt đối không thua kém trong một cuộc thi đọ nhan sắc với hoa hậu châu Âu, thậm chí có thể là vác giải vô địch về đi. Fisra muốn ngắm mẹ của Mira lâu thêm một chút, nhưng lại rất sợ Gawer cảm thấy bất mãn. Thế nên cậu mới rời ánh mắt khỏi người Roxi ngay lúc đó.

Nhưng… nếu để cho Fisra biết suy nghĩ của cô, thì cậu chắc chắn sẽ lăn lộn cười đến chết đi sống lại. Gì mà chân tình không yêu thể xác, chỉ yêu bằng tấm lòng... những thằng đàn ông như thế đều chẳng phải đi bán muối hết rồi?

"Cứ dùng bữa tự nhiên. Chút nữa ăn xong, ta và cháu sẽ nói chuyện riêng." Gawer nghiêm nghị nhìn về phía Fisra.

"Vâng." Fisra có chút giật mình đáp lại một tiếng, cậu không biết đối phương có ý gì mà phải nói chuyện riêng. Nhưng nhìn vào biểu hiện và sắc mặt của Gawer, Fisra nghĩ ông không có ý xấu. Vì ánh mắt của người đàn ông, cậu nhận thấy sự quan tâm được hiển hiện rất rõ bên trong đó, không hề có một chút sát khí hay địch ý. Điều này làm Fisra an tâm hơn rất nhiều.

Vừa dứt lời, gia đình nhà Mira cùng chắp tay và không ngừng lẩm bẩm trong miệng về thứ gì đó trông khá giống cầu nguyện. Fisra thấy vậy cũng chỉ im lặng và làm theo, cầu nguyện xong thì bốn người sau đó chuẩn bị dùng bữa. Tại cái lúc Fisra cầm lên chiếc dĩa, thì một màn hình giả lập màu xanh bỗng nhiên hiện ra trước mặt, đây chính là hệ thống thông báo nhiệm vụ. Sớm không hiện, muộn không hiện, lúc này mới hiện. Cậu có chút không vui nhìn vào màn hình.

Trên màn hình thông báo:

Nhiệm vụ chính tuyến giành cho "tôi muốn có thật nhiều vợ":

-Phạm vi thuộc vương quốc Lianner (Độ khó B+):

+Làm mọi cách để cho Vier Rogrol Roxi thích chủ nhân (Độ cảm tình 10%).

-Hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một nghìn điểm công trạng-

-Nhiệm vụ thất bại, nhận được một lần trừ mười nghìn điểm công trạng-

(Nhiệm vụ bắt đầu từ ngày mai, giới hạn thời gian trong ba năm kể từ khi nhận nhiệm vụ)

(Độ cảm tình của mỗi người giảm hay tăng sẽ phụ thuộc vào cách thực hiện của chủ nhân)

(Chỉ tính nhiệm vụ hoàn thành khi độ cảm tình của người đó đạt đến một trăm phần trăm)

Fisra không chớp mắt đọc hết nội dung có trong đó, tay vẫn không quên xiên miếng thịt bỏ vào mồm để ăn. Lại có thêm vợ… c-cái éo! Vài giây sau thì cậu mới lộ ra vẻ sửng sốt, "Vier Rogrol Roxi" chẳng phải là tên của mẹ Mira - vợ công tước Gawer đấy ư? Từ khi nào lại xuất hiện trong nhiệm vụ xàm xí của Fisra rồi? Gì mà làm mọi cách để đối phương thích chủ nhân… đây chắc chắn là việc làm của một thằng chán sống! Fisra chỉ mới âm thầm khen người phụ nữ duy nhất có một câu, tuyệt đối không có cái suy nghĩ vớ vẩn kia đối với cô. Đến cậu cũng không hiểu vì cái gì mà hệ thống lại xuất hiện nhiệm vụ quái đản như vậy, làm thì không được, mà không làm cũng chẳng xong.

Fisra nghĩ cái trường hợp máu chó này xảy ra là do chính nguyện vọng nhảm nhí kia. Ban đầu cậu chỉ nói cho vui miệng thôi, không nghĩ rằng hệ thống lại cho là bản thân thích được nhiều gái vây quanh. Đến cả phụ nữ đã có chồng cũng vô tình lên thớt, mà đây còn là mẹ vợ tương lai của cậu nữa chứ. Dù có ngon đến mấy thì cũng tuyệt đối không thể ăn nha.

Chẳng lẽ… Fisra nghĩ đến khung cảnh bị hàng nghìn người con gái vây quanh thì hơi rùng mình một cái. Cậu thật sự không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần ba người là tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức lực để tiếp đãi nhiều như vậy? Quả thật là không sợ tham mà chết, chỉ sợ chết vì suy thận. Fisra không trách hệ thống, mà cậu hận bản thân lúc đó quá ngu, không tính kỹ càng trước sự việc để dẫn tới tình trạng như vậy, đã thế còn không thể từ chối chấp hành nhiệm vụ. Giờ cậu chỉ có hai cách: cách thứ nhất là tùy cơ ứng biến, khéo léo tìm mọi cách để cho qua nhiệm vụ. Còn cách thứ hai khó hơn một chứ… đó là chịu trận nhận hình phạt. Quay trở lại với nhiệm vụ tán mẹ vợ? xin lỗi đi, một người có tâm lương thiện như Fisra sẽ không làm chuyện đó, trừ khi cậu không sợ bị cha vợ đánh đến chết.

Thà nhận hình phạt còn hơn a. Fisra không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề gây tranh cãi này, cậu bắt đầu tập trung vào thức ăn, không dám đá mắt sang mẹ của Roxi một lần.

Tại bữa ăn lúc đó, chỉ có mỗi Fisra là ăn như một con hổ đói không biết no. Cậu đã ăn mười hai cái bánh mì và húp gần hết hai phần ba thức ăn trong một thời gian ngắn, khiến ba người kia phải kinh ngạc không ngớt.

oOo

Trong một căn phòng khách sang trọng của nhà Mira, đảo mắt qua xung quanh. Từ vật dụng nhỏ cho đến lớn, chúng đều là vật rất đắt giá, so sánh với khối bảo tại tầng một của ngôi biệt thự thì không kém hơn là bao. Mà chính giữa căn phòng lúc này, trên hai cái ghế sofa được đắp bằng trung phẩm pháp thạch kia, có hai người đang ngồi đối với nhau diện tại đó, không ai khác chính là Fisra và Gawer.

"N-Ngài vừa mới nói… muốn thu cháu làm con nuôi?" Fisra trợn mắt lắp bắp nói, vẻ mặt của cậu lúc này lại kinh ngạc đến há hốc mồm, rộng đến nỗi đủ để nhét vào một quả trứng gà.

Thấy cậu lộ ra biểu hiện như vậy, người đàn ông vô cùng hài lòng và gật đầu: "Đúng vậy, cháu có đồng ý không?" Hỏi xong, Gawer cầm lên chén trà đưa lên môi nhấp một ngụm. Ông hỏi như vậy là để Fisra không nghi ngờ gì mà đáp ứng, nếu cậu không đồng ý? Thì ông sẽ có rất nhiều cách để cậu phải đồng ý.

"Ngài không sợ cháu là người xấu a?" Fisra hơi gãi gãi cái đầu, không ngờ chuyện riêng mà đối phương nói đến lại là chuyện này. Cậu cũng không biết Gawer có mục đích gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện xấu. Nếu đối phương muốn giết cậu thì đã làm từ ba ngày trước, không phải chờ đến tận bây giờ mới làm. Liệu ông ta còn có mục đích gì khác đi? Trong lòng Fisra tự nghi vấn, ngoài mặt vẫn là vẻ kinh ngạc không thôi.

"Người xấu? Yên tâm đi. Một người còn chưa thức tỉnh không gian tinh thần thì xấu đến mức nào?" Gawer có chút thích thú nhìn chăm chăm thiếu niên.

"Vì sao ngài biết cháu không phải người xấu đâu? Mà chuyện thức tỉnh không gian tinh thần… không ngờ cũng không lọt qua được mắt ngài." Fisra có chút cẩn trọng dò hỏi, chuyện ngoài ý muốn là đối phương biết cậu vẫn chưa thức tỉnh không gian tinh thần.

Làm thế nào mà ông ta nhìn ra được? Chẳng lẽ dựa vào vài đặc điểm nào đó trên cơ thể người là có thể nhìn ra sao?  Fisra âm thầm đánh giá kỹ lại người đàn ông. So sánh với người bình thường thì chẳng thấy khác nhau ở chỗ nào, cậu cũng liền từ bỏ cái ý định tìm hiểu này.

Gawer nào có để ý chuyện vặt vãnh như vậy, ông nghiêm nghị trả lời: "Không cần phải hỏi về vấn đề không rõ ràng đó. Ba ngày qua, ta đã cho người đi khắp toàn bộ phía Đông để tìm hiểu thân phận của cháu, cũng kinh động đến cả thế lực lớn như đế quốc. Nhưng kỳ lạ là chúng ta không phát hiện ra được một chút thông tin về cháu. Thế nên ta không còn cách nào khác mới phải đưa ra yêu cầu như vậy, mà chuyện nhận nuôi cũng không phải là vấn đề quá to tát. Riêng cháu chỉ cần đồng ý một tiếng, ta sẽ không để cháu phải thiệt thòi một thứ gì cả." Dừng lại một chút, thấy vẻ mặt của Fisra đã bỏ đi cảnh giác. Ông lại tiếp thục thuyết phục: "Ta có nghe Mira bảo cháu bị mất trí nhớ, vừa nãy con bé cũng đã nhờ mẹ nó chữa cho cháu. Nhưng vấn đề này đối với nàng thật sự rất khó giải quyết, chuyện hồi phục trí nhớ cũng không phải là vấn đề giải quyết được ngay."

"Chưa kể đến việc ngoài kia còn tồn tại rất nhiều thế lực xấu xa, chúng luôn làm những việc tà ác trái với lòng người nha. Cháu lang thang ngoài kia, biết đâu bị chúng nhắm tới thì làm sao bây giờ? Ta không yên tâm để cháu gặp nguy hiểm đấy." Vừa dứt lời, Gawer một mặt kiên nhẫn theo dõi lấy biểu hiện của Fisra, thấy cậu lâm vào trong suy nghĩ thì ông hơi nhíu mày. Cảm thấy cậu đây là cẩn thận quá mức, cứ như sợ người khác tính kế không bằng.

Nếu để cho người khác biết được Gawer phải dùng đến lời lẽ ngon ngọt thuyết phục một thằng nhóc làm con nuôi, thì họ khẳng định cũng sẽ không tin. Phải biết thân phận của ông chính là công tước đại diện cho nhà Athens, địa vị đứng nhất nhì trong hàng ngũ của vương quốc, người duy nhất có quyền cao hơn ông chỉ có đức vua mà không phải ai khác. Một thân phận cao quý như vậy có thể khiến cho rất nhiều người muốn đầu nhập làm người hầu, mà lúc này còn phải đi mời chào một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm con nuôi? May mắn như thế thì để đâu cho hết?

Quái lạ… mạng sống của mình gặp nguy hiểm thì có liên quan gì đến ông ta nhỉ? Hay cơ thể này là con rơi của ông ta với cô tình nhân nào đó đi?  Fisra không có cách nào nhìn thấu được mục đích của người đàn ông. Nhưng khi thấy vẻ chân thành từ ánh mắt của Gawer, trông nó giống như vác lên một món nợ nào đó cần phải trả. Fisra hết cách đành phải làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ và trả lời:

"Vậy... cháu đồng ý."

Đối với lời đề nghị của người đàn ông, cậu đã suy nghĩ rất rõ ràng về lợi ích trước và sau. Suy cho cùng, muốn hòa nhập vào thế giới này thì phải tập làm quen, học theo cách sống và lối suy nghĩ của họ. Fisra hiểu được vấn đề này trọng yếu tới mức nào nên đã đặt ra quy tắc đầu tiên cho bản thân từ trước, đó là cố gắng thích nghi một cuộc sống ở thế giới mới và mang lại nhiều trải nghiệm ý nghĩa của một đời người. Đây là một việc đáng lẽ ra Fisra đã mong muốn được thực hiện từ kiếp trước, nhưng… cậu lại từ bỏ nó và sống một cuộc sống khép mình tại một căn phòng tăm tối tận sâu trong trái tim.

Giờ đây, lời đề nghị của Gawer đã mở ra một cơ hội để cậu thực hiện mong muốn của mình. Nó như một con đường tạo ra sinh mệnh thứ hai cho Fisra vậy, chỉ cần cậu đặt chân và bước đi trên đó. Thì mục đích hòa nhập với người ở thế giới này, hay thậm chí là mở ra một cuộc sống có nhiều ý nghĩa… tất cả đều sẽ dành cho Fisra, vì thế mà cậu đã đáp ứng Gawer món quà lần này.

Đồng thời trong suy nghĩ của Fisra, không biết món quà đó phải chăng là con dao hai lưỡi. Nhưng có một sự thật mà cậu hiện tại không thể chối cãi, đó là: nhà không có, tiền không có, người quen cũng không, đến kiến thức và kinh nghiệm về thế giới này cũng đếch có nốt. Thử hỏi xem cậu có lý do gì mà không đáp ứng làm con nuôi của công tước? Mà địa vị của Gawer cũng không thấp, điều đó cho thấy ông ta có thể bảo vệ Fisra trong khoảng thời gian đầu, để cậu từ từ quật khởi cho mục đích của bản thân.

Từ lúc bị lũ sói rượt chạy trối chết, Fisra liền biết cuộc đời tái sinh của cậu không giống như trong các cuốn tiểu thuyết huyền ảo kia. Chính cậu cũng hiểu thực tế luôn là một điều tàn khốc, chỉ cần bản thân sơ sẩy bước chân ra bên ngoài khi không có thế lực lớn đằng sau chống lưng, chắc chắn sẽ chết lúc nào không hay. Cho nên Fisra đã khôn ngoan tự mình đưa ra lựa chọn, nếu món quà kia có là con dao hai lưỡi... thì cậu cũng không còn cách nào mà phải bắt buộc tiếp nhận nó.