Chương 18: Bái thầy

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 18: Bái thầy

Chương 18: Bái thầy

"Thức tỉnh hệ ma pháp?" Fisra có chút nghi hoặc nhìn Gawer, thấy ông gật đầu rồi chuyển ánh mắt về phía viên đá màu cam đang nằm trong tay cậu, lúc này cậu mới hiểu ra là ý gì. Tác dụng của viên đá màu cam được dùng vào việc thức tỉnh hệ ma pháp, chính Gawer đã nói trước khi ông thức tỉnh không gian tinh thần cho cậu. Nhưng do mải để ý đến vấn đề về không gian tinh thần và mấy chuyện khác nên cậu quên béng mất dụng ý của Gawer.

Fisra nhanh chóng chìa tay, đưa viên đá đến trước mặt Gawer, chỉ thấy ông lắc đầu và nói: "Người thức tỉnh hệ ma pháp phải cầm Thức Tỉnh Thạch ở trong tay thì mới làm được, ta chỉ giúp cháu đè nén năng lượng tàn dư do viên đá thoát ra mà thôi, như vậy sẽ giúp cháu an toàn hơn."

"Vâng." Nghe thế, Fisra liền thu tay lại.

Thức Tỉnh Thạch Hỏa Hệ Cao Cấp sở hữu nguồn năng lượng rất dồi dào, to lớn hơn trung cấp và hạ cấp rất nhiều. Khi thức tỉnh sẽ rất dễ bị chỗ năng lượng dư thừa đó thất thoát ra bên ngoài, mà chỗ năng lượng thất thoát sẽ tấn công lại người thức tỉnh. Nếu không có người mạnh hơn ngồi bên cạnh để bảo vệ thì việc bị thương là không thể tránh khỏi, nặng nhất có thể sẽ dẫn đến mất mạng. Vì thế nên Gawer muốn làm người bảo vệ cho Fisra trong thời gian cậu sử dụng Thức Tỉnh Thạch Hỏa Hệ Cao Cấp.

"Cháu hãy để Thức Tỉnh Thạch nằm giữa hai lòng bàn tay rồi nắm lại với nhau…"

"Việc này hãy để ta đến làm đi."

Gawer còn chưa dứt lời thì bị một giọng nói khàn khàn đánh gãy. Fisra giật mình, theo bản năng nhìn lại hướng phát ra giọng nói. Chỉ có Gawer là nhận ra giọng nói này nên nét mặt vẫn bình tĩnh như vậy, ông chậm rãi quay đầu về phía sau. Trong tầm mắt của hai người, không biết từ lúc nào mà trước cửa ra vào đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn đang đứng ngay tại đó. Fisra lập tức nhận ra người này, bởi vì ấn tượng của gã đã khắc sâu vào tâm trí cậu khi mới gặp mặt lần đầu.

Dáng vẻ của gã vô cùng lôi thôi và lếch thếch, không biết là vì say rượu hay gì mà cả người gã cứ lung lay như sắp đổ đến nơi, phải tựa vào cạnh cửa thì mới đứng vững được. Gã mặc trên người một bộ quần áo vải rách rưới không có chỗ nào là không may vá, mảng tóc dài trên đầu còn bết lại nhiều sợi ở đuôi tóc, râu ria chỗ mọc chỗ không, bộ mặt lem luốc trông hủi không chịu nổi. Người này không ai khác chính là Shirva.

"Là Shirva võ sư! Tôi không biết là ngài đã đến, mời ngài vào đây ngồi." Nói với giọng điệu vui mừng, Gawer nhanh chóng đứng dậy và đi thẳng tới vị trí của Shirva đang đứng. Thái độ của ông đã ôn hòa nay lại càng ôn hòa hơn, Fisra thấy thế cũng hiểu ý mà đứng lên.

"Không cần phải đỡ ta." Thấy Gawer muốn đỡ một bên tay của mình, Shirva nhẹ giọng từ chối và khoát tay, rồi đi đến chỗ của Fisra đang đứng. Gawer thấy đối phương từ chối cũng không cảm thấy ủy khuất hay trách móc, chỉ mỉm cười rồi đi theo phía sau gã. Gawer cũng biết mục đích mà gã xuất hiện ở đây là gì, nên ông không hỏi mà lựa chọn im lặng, không khó để đoán thì việc này là do Fisra dẫn đến.

Lúc này Shirva đã bước đến chỗ của Fisra, gã đứng cách cậu hai mét, không thể không nói chiều cao của gã hơn hẳn cậu một cái đầu rưỡi. Ở một vị trí gần như vậy, Fisra mới vô tình ngửi thấy một mùi nồng nặc của rượu tỏa ra từ người gã. Chắc hẳn lúc trước do cậu đứng cách xa gã nên không bắt được cái mùi gây choáng váng đầu óc này, nó khiến cậu nhíu mày vì khó chịu, nhưng lại không dám nói gì. Fisra mới nghĩ người này không đơn giản như vẻ bề ngoài, vì cậu đã tận mắt nhìn thấy cha của Mira còn phải có thái độ nhún nhường đến bảy phần trước sự từ chối của gã, nên cậu tuyệt đối không muốn làm phật lòng Shirva và Gawer.

"Nhóc muốn trở thành ma pháp sư sao?" Ánh mắt của Shirva như ẩn chứa vẻ sâu xa, ông nhìn chăm chăm Fisra không rời.

Ngửi được mùi nồng bay ra từ hơi thở của đối phương, Fisra vẫn cố giữ cho mình thái độ tự nhiên nhất có thể, cậu giãn ra đôi lông mày và từ tốn đáp: "Muốn ạ." Chỉ là… Fisra nghe câu hỏi này có chút nhàm chán, nếu cậu đoán không sai thì câu hỏi này lặp lại đến ba lần trong ngày hôm nay rồi. Lần thứ nhất là Erwin, thứ hai là Gawer và cuối cùng là gã say rượu này.

"Cháu nghĩ sao về việc cùng trở thành một võ sư và ma pháp sư?" Shirva bèn hỏi tiếp.

Võ sư? Chẳng phải là giống như Lý Tiểu Long ấy ư? Thế thì quá tốt rồi! Vừa có võ lại vừa thông thạo phép thuật thì mình còn sợ cái rắm... nhưng chẳng phải đã là ma pháp sư rồi thì không có cách nào để trở thành võ khí sư đấy sao? Fisra băn khoăn ở trong lòng. Vì không rõ nên cậu mới đánh bậy đánh bạ một câu: "Vừa là võ khí sư, vừa là ma pháp sư… như vậy chẳng phải là vô địch rồi ạ?"

"Ta có nói là võ khí sư sao?" Shirva hỏi vặn lại.

Fisra nghe thế thì ngờ ngợ ở trong lòng, lúc này cậu mới biết là mình nhầm giữa hai từ "võ sư" và "võ khí sư", cậu vội vàng sửa lại: "Vừa là võ sư, vừa là ma pháp sư… như vậy chẳng phải là vô địch rồi ạ?" Nói xong, Fisra cúi thấp tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Shirva, vì cậu không muốn nhìn thấy cái cảnh kia thêm lần nữa.

Chỉ thấy gã cười lên thành tiếng: "Ha ha ha…" rồi nói "dùng từ hay lắm, nếu đã vô địch thì cần gì phải liều mạng rèn luyện làm gì cho phí công đâu?" Thấy vẻ mặt của Fisra không hiểu, gã cũng không trách móc mà chỉ mỉm cười, bước đến vị trí gần ban công rồi giải thích: "Võ khí sư là từ ngữ bao hàm của những người tu luyện bằng vũ khí, giống như: kiếm sư, đao sư, thương sư, võ sư… trong đấy, võ sư lấy võ thuật làm "vũ khí", đem thân thể rèn luyện thành "vũ khí" luôn. Nếu chăm chỉ tập luyện thì sẽ đạt được thành tựu rất lớn. Lúc đó, tay không có thể nắm bắt được đao kiếm mà không bị thương, một chân đá bay hàng vạn mũi tên cũng chưa chắc là chuyện khó."

"Còn ma pháp sư sao?... nếu tu luyện đến cảnh giới nhất định thì có thể phá núi, lấp biển chỉ trong một suy nghĩ. Cả hai thứ này phải đạt được cảnh giới cực cao thì mới làm được điều đó, vì thế mà hai từ "vô địch" cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đồng thời tu luyện cả hai thì thành tựu sẽ vô cùng tiến xa hơn những người khác cùng thế hệ, thậm chí là vượt qua người thế hệ trước. Nhưng… núi cao thì có núi cao hơn, mây ở tầng nào cũng chưa chắc đám mây kia cũng ở tầng đó, nên không thể xem nhẹ điều này. Đồng thời tu luyện cả hai cũng có khó khăn rất lớn, nhưng khi đạt được thành tựu thì kết quả lại lớn hơn gấp bội sự cố gắng đó…" Shirva nghỉ một lúc, nụ cười trên môi không biết đã tắt từ bao giờ, vài giây sau mới dứt khoát nhìn Fisra và nói "nhóc muốn bái ta làm thầy hay không? Ta sẽ giúp nhóc có được thành tựu như vậy mà không phải ai khác."

Fisra lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên sau khi nghe được mấy lời này từ Shirva, cả Gawer đứng sau lưng gã cũng cùng một biểu cảm như cậu. Cả hai có thể hiểu được lời này của gã có ý là "Tu luyện đơn thuần ma pháp cũng lợi hại, nhưng kết hợp thêm võ thuật thì càng thêm lợi hại. Nhưng trước đấy phải rèn luyện để đạt đến cảnh giới cần đạt thì mới phát huy ra được thành tựu đó". Fisra không biết tại sao người đàn ông này lại muốn lôi kéo cậu đến vậy. Nhưng khi vô tình nhìn đến đôi mắt chứa đầy vẻ tang thương của Shirva, Fisra đã không còn thấy cái cảnh mà cậu không muốn nhìn nữa. Thay vào đó là sự thỉnh cầu trong ánh mắt của gã, giống như có mong muốn nhận được một câu trả lời thỏa đáng từ cậu.

Fisra có chút mềm lòng, cậu đưa ánh mắt nhìn về phía cha của Mira như muốn hỏi "giờ cháu nên đồng ý hay không đồng ý?". Ngạc nhiên là Gawer chỉ mỉm cười và gật đầu, điều này khiến cậu liền âm thầm lo lắng. Nếu nhận người này làm thầy, vấn đề đến học viện Hoàng Gia còn tính hay không?  Chính cậu cũng đang đắn đo ở điểm này. Tuy Fisra là một đứa trẻ chưa đến tuổi dậy thì, nhưng chuyện đời cậu đã trải qua phải nói là rất nhiều. Hiện tại, việc duy nhất mà cậu có thể làm đó là nhìn sắc mặt của người khác để quyết định câu trả lời. Không thể làm việc theo lý trí và con tim, mà nếu làm thì sẽ khiến cho hai người này không vui, cho nên cậu đành thuận theo ý trời để sống.

Quyết định được câu trả lời nên đáp, Fisra làm ra vẻ mặt chân thành, cung kính cúi quỳ một chân xuống và ôm hai bàn tay thành nắm đấm, nói: "Hậu bối nguyện ý nhận ngài làm thầy."

"Bỏ kính ngữ hậu bối đi, là thầy thì con xưng học trò là được rồi." Shirva lắc đầu nói, chính ông cũng đã thay đổi cách xưng hô của mình đối với Fisra.

"Học trò hiểu rồi." Fisra cung kính đáp.

Ở đằng sau Shirva, Gawer đưa cho Fisra một ánh mắt tán thưởng, ông khá vui khi cậu thông minh và hiểu chuyện như vậy.

"Mà… con từng sống ở lục địa Thương Sinh hay sao?" Shirva có chút nghi hoặc nhìn Fisra.

Gawer nghe thế cũng hơi giật mình nhìn Shirva, rồi lại quăng ánh mắt về phía Fisra, thấy vẻ mặt của cậu giống như không hiểu, ông mới hỏi: "Không biết ngài có gì khúc mắc hay sao?"

Fisra chỉ im lặng lắng nghe, chính cậu cũng không biết lục địa Thương Sinh là ở nơi nào, cái quan trọng mà cậu nghĩ đến là tại sao gã lại hỏi như vậy? Không lý do gì mà tự nhiên gã lại hỏi một câu không liên quan đến hoàn cảnh lúc này cả.

"Cũng không phải việc gì to tát lắm, chỉ là… tư thế quỳ gối và nắm tay để bái thầy này ta đã gặp qua ở lục địa Thương Sinh rồi, người người ở đó khi bái thầy đều sẽ làm như vậy… vả lại, nét của trò có chút hao hao với người sống ở đó. Liệu trò có phải là người đến từ đó hay không, Fisra?" Shirva không nhanh không chậm giải thích, đến câu cuối cùng thì gã mới chậm rãi hỏi.

"Dạ thưa thầy, học trò không biết vì sao mình lại quỳ xuống như thế này ạ, nhưng không giấu gì thầy, nó giống như bản năng tự động của học trò vậy, cho nên khi học trò nhận ra thì nó đã như thế này rồi." Nghe được lời giải thích của Shirva, Fisra lúc này mới nhận ra đối phương để ý đến tư thế bái thầy này của cậu, còn có vài nét giống người của lục địa Thương Sinh. Thật ra thì Fisra cũng không biết cách chào này thường được người của lục địa Thương Sinh sử dụng đâu, do cậu không biết tư thế chào nào ngoài cách phải lấy trong mấy bộ truyện tiên hiệp ra để ứng phó. Nếu là mặc váy giống Mira thì không cần phải chào ở cái tư thế gây ra khúc mắc cho vị thầy này rồi.

Fisra vừa nói xong, Gawer cũng chen miệng vào để giải thích: "Thật sự thì thằng bé này khi vừa đưa đến đây đã bị mất trí nhớ rồi, ta cũng không biết nguyên nhân ở trong đó, nhưng nhìn nó khá tội nghiệp nên ta đành phải nhận làm con nuôi. Ngài biết được điều gì đó sao?" Gawer không muốn tiết lộ về chuyện lời hứa năm đó của cha mình, nên ông mới phải lấp liếm bằng một lời nói dối. Lúc này, chính ông cũng rất ngạc nhiên khi biết Fisra có một chút liên quan đến người dân của lục địa Thương Sinh. Quả thực, khi ông để ý lại vẻ ngoài của Fisra thì mới thấy có phần giống đúng như lời Shirva vừa nói, vì ông đã từng gặp qua một người đến từ lục địa Thương Sinh một lần nên hiện tại đã nhớ lại rất rõ.

"Không có chuyện gì… nhưng không ngờ học trò của ta lại mất trí nhớ…hàiii. Thật là một đứa bé tội nghiệp." Shirva thở dài, nhìn thiếu niên đang quỳ gối bằng ánh mắt thương cảm.

Fisra thấy được ánh mắt của Shirva thì hơi sững sờ, một giây sau mới hiểu ra chuyện gì, cậu mới tỏ ra xấu hổ mà cúi thấp mặt xuống, trong lòng âm thầm than vãn: người đáng thương chính là ông mới phải, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Mà cho học trò đứng dậy được chưa nha? Đầu gối với chân muốn rụng ra luôn rồi.

"Nhưng đã là đàn ông, cho dù biết bản thân có đáng thương đến mấy, cũng không được có thương cảm đối với bản thân mình. Nào… giờ thì ngồi khoanh chân xuống đi, để ta thức tỉnh ma pháp cho con." Shirva đưa hai bàn tay thô to ra đỡ lấy người Fisra để ngồi xuống, chính ông cũng ngồi mặt thảm được trải ở dưới đất. Hành động này của ông vô tình làm Fisra hơi ngạc nhiên, vì cả hai trước đó có cuộc gặp mặt không lâu lắm, nhận được sự quan tâm của Shirva làm cho cậu có chút không quen. Nhưng nghĩ đến bản thân là học trò nên nhận được quan tâm của thầy như thế, âu cũng là lẽ đương nhiên.

"Ngài có thể cho phép ta ở lại để quan sát quá trình thức tỉnh ma pháp của thằng bé được không?" Gawer ôn hòa nói.

"Cứ việc, đây là nhà của cậu, ta không có quyền làm chủ." Shirva bình tĩnh nói.

Gawer tìm vị trí gần chỗ hai người để ngồi xuống. Lúc này, Shirva nhìn thấy viên đá màu cam đang nằm trong tay của học trò, ông mới nói: "Cho ta mượn viên đá một chút."

Không dám nhiều lời, Fisra liền đưa Thức Tỉnh Thạch cho Shirva. Chỉ thấy viên đá vừa nằm trong tay ông chưa đến hai giây thì bị vỡ thành nhiều mảnh vụn. Một ánh sáng màu trắng bất ngờ lóe lên từ viên đá, vì ngồi gần nên đôi mắt của Fisra bị ánh sáng này ảnh hưởng tới, dẫn đến đau nhói và hoa mắt, cậu theo phản xạ lấy tay che lại mặt. Còn Shirva và Gawer thì không bị ảnh hưởng tới ánh sáng này, nên biểu cảm của hai người khá ung dung và bình tĩnh.

Lúc này, do mắt của Fisra hơi bị choáng, nên cậu chỉ có thể mơ hồ đoán được ánh sáng kia đã biến mất. Nhưng vài giây sau, một cảm giác nóng rát dần dần truyền đến cánh tay của Fisra, giống như có một lò nung kim loại đang được đặt ngay trước người cậu vậy. Bản thân không có thời gian để suy nghĩ, cậu nhanh chóng lùi về phía sau nửa mét theo phản ứng tự nhiên.

Shirva thấy thế cũng không nói gì, bởi vì năng lượng dư thừa của Thức Tỉnh Thạch khi bị thất thoát ra rất mạnh, nên một người mới như Fisra không chịu nổi nguồn năng lượng này là điều rất dễ hiểu. May mắn là Shirva đã sử dụng một chút thực lực của mình để kịp thời áp chế lại nguồn năng lượng kia, nếu ông không làm điều đó, khẳng định Fisra sẽ chết ngay từ lúc viên đá bị vỡ ra rồi. Đáng ngạc nhiên là bàn tay của Shirva lúc này đang cầm một ngọn lửa màu cam to bằng nắm tay, nó liên tục phập phồng như muốn thoát ra khỏi bàn tay của ông. Hiện tại, mảnh vụn của Thức Tỉnh Thạch đang bị bao trọn trong ngọn lửa đó. Nếu Fisra được chứng kiến cảnh tưởng này ở trước mắt, chắc chắn cậu sẽ kinh ngạc đến nói không ra lời.

Shirva nắm chặt lại bàn tay thành nắm đấm, những mảnh vụn kia chỉ trong tức khắc đã hóa thành hạt bụi hòa lẫn vào không khí, ngọn lửa màu cam cùng với hơi nóng cũng theo đó mà biến mất. Khi ông mở ra lòng bàn tay lần nữa thì viên đá đã biến mất, thay vào đó là một viên ngọc hình cầu nhỏ bằng hạt trai. Bề ngoài của nó trông khá đẹp, có màu cam và đường vân màu vàng phát sáng xung quanh. Nhìn thấy viên ngọc trong tay của Shirva, Gawer có hơi ngạc nhiên một chút xong lại thôi, vì chính ông biết thứ này là gì. Cảm nhận hơi nóng kia đã không còn, Fisra mới dụi dụi khóe mắt để nhìn lại Thức Tỉnh Thạch trong tay của Shirva. Nhưng ngoài hạt trai màu cam đang phát sáng kia ra, Fisra không thấy viên đá to bằng nắm tay đâu nữa cả, cậu nghi hoặc hỏi: "Đồ vật này là gì thế thầy?"

"Nó vẫn là Thức Tỉnh Thạch đấy thôi, chỉ là… ta đã loại bỏ lớp vỏ bên ngoài của nó, để xóa đi những nguồn năng lượng có thể gây nguy hiểm cho con, còn nguồn năng lượng an toàn chính là thứ nhỏ bé này đây." Shirva chậm rãi giải thích.

"Học trò hiểu rồi." Fisra gật đầu.

Shirva hài lòng nhìn cậu học trò của mình, ông nhẹ nhàng đặt viên ngọc vào trong tay của cậu, rồi nói: "Con hãy uống nó đi."

Gawer nghe thế thì giật mình một cái, còn Fisra thì chỉ hỏi lại: "Dạ?"

"Con hãy uống nó đi, thứ này sẽ giúp ích cho con…"

"Thưa ngài, như thế sẽ không ổn cho thằng bé đâu… huống gì thức tỉnh cũng không phải là dùng cách này?" Trong giọng nói tràn đầy lo lắng, Gawer nghi ngờ nhìn về phía Shirva. Ông nói như vậy là đang cảm thấy lo lắng cho Fisra.

Bởi vì một khi nuốt vào Thức Tỉnh Thạch, nó sẽ dẫn đến nguồn năng lượng của hệ ma pháp xảy ra phản ứng và bạo phát trong cơ thể của người thức tỉnh, khiến cho người đó chịu không được mà bị nổ tung thành nhiều mảnh. Thế nên Gawer mới tỏ ra nghi ngờ Shirva, sợ rằng gã muốn hại chết Fisra nên mới phải dùng cách này. Nhưng khi ông suy nghĩ lại thì mới cảm thấy không đúng, với thực lực của gã, muốn giết Fisra chỉ là chuyện nhỏ như dẫm chết một con kiến, thủ tiêu ông để bịt miệng cũng không phải là chuyện khó, với thực lực như vậy thì cần gì phải dùng đến cách cầu kỳ như thế này? Lúc này Gawer chỉ có thể ngồi im và quan sát.

Chỉ thấy sắc mặt Shirva rất bình tĩnh như không đặt lời nói của Gawer ở trong lòng, nhưng dưới ánh mắt đang nhìn về phía cậu học trò lại có thể thấy rất rõ sự quan tâm của ông ở trong đó, Shirva chậm rãi nói: "Dưới cương vị của một người thầy, ta sẽ không để thằng bé phải gặp chuyện gì bất trắc, nên cậu không cần phải lo về điều đó. Fisra, con hãy ăn viên ngọc này, tuy năng lượng của nó sẽ bạo phát khi vào trong cơ thể, nhưng ta có thể áp chế được nguồn năng lượng đó."

"Mong con hãy tin ta một lần."

Fisra trầm ngâm một lát, vì câu cuối cùng kia mà cậu liền gật đầu và nói: "Học trò đặt hết niềm tin vào thầy." Nhận lấy viên ngọc trong tay Shirva, Fisra quả quyết bỏ nó vào trong miệng rồi nuốt xuống, do viên ngọc rất nhỏ nên một đường thuận lợi chui tọt xuống dạ dày của cậu.

Ngồi gần đó, Gawer đang lo lắng đến độ toát mồ hôi hột, còn Shirva thì tập trung cao độ quan sát biểu hiện của Fisra. Chính cậu cũng nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, biết việc này có rủi ro khá cao. Tuy có hơi thấp thỏm lo âu, nhưng Fisra vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh ngoài mặt, cậu lựa chọn im lặng để tự cảm nhận sự thay đổi ở bên trong cơ thể. Mãi năm phút sau không thấy có chuyện gì xảy ra, Fisra nói với mặt tỉnh bơ: "Hình như hai người lo lắng quá rồi thì…" nói được nửa câu, nét mặt cậu bỗng chốc đỏ ửng, dần dần mới nhăn nhó như chịu cực hình.

"Hựựựựự!" Fisra kêu rên một tiếng, bị một trận hoa mắt khiến cho cả người cậu đổ gục ra đằng sau. Lúc này, một cơn đau bất ngờ kéo đến đánh vào trong người cậu. Từ cổ, ngực, bụng cho đến tứ chi, mọi bộ phận trên cơ thể giống như bị dội một chậu nước sôi vậy. Fisra chưa bao giờ cảm nhận cơn đau đớn nào như thế ở kiếp trước. Quen thuộc nhất là cái lần cậu bị bỏng rát nội tạng sau khi ăn một miếng đậu phụ vẫn còn đang nóng hổi, so với lần đó, nỗi đau hiện tại mà Fisra đang phải chịu đựng lớn hơn gấp mười lần.

"Thằng bé…"

"Không sao, đã có ta lo rồi." Thấy Gawer lo lắng đứng dậy, định tiến đến chỗ của Fisra đang ngã, Shirva khoát tay và nói.

Vừa dứt lời, Shirva kéo người Fisra ngồi thẳng dậy, chỉ thấy đôi mắt của cậu lúc này đã nhắm chặt, trông bộ dạng rất giống như người bị bất tỉnh nhân sự. Shirva thấy thế cũng không hoảng, vì ông vẫn còn cảm nhận được mạch đập trên cổ tay của cậu, liền biết cậu chỉ bị ngất lịm đi vì không chịu nổi cơn đau như vậy. Shirva đặt bàn tay trái lên vị trí giữa ngực của Fisra, một luồng khí lạnh thấu xương có màu xanh nhạt không biết từ đâu xuất hiện, nó quấn quanh trên cánh tay Shirva và truyền vào ngực Fisra. Cùng lúc đó, một dấu ấn màu xanh nhạt hình đầu rồng trông vô cùng dữ tợn hiện lên giữa mu bàn tay của ông, nó liên tục phát ra ánh sáng mười lần, cùng với tiếng rồng ngâm nho nhỏ kéo dài hơn mười giây mới ngừng.

"Phụt…" Fisra bất ngờ nôn ra một ngụm máu tươi, toàn bộ đều dính lên trên quần áo của Shirva. Điều kỳ lạ là ông không tỏ ra khó chịu hay cau mày một lần, chỉ thấy vẻ bình tĩnh đến dọa người hiện lên trên nét mặt của ông. Shirva tiếp tục đặt hai ngón tay vào bụng Fisra, một luồng khí lạnh màu xanh lại xuất hiện, nó quấn quanh cánh tay và truyền nhập vào bụng cậu. Dấu ấn hình rồng màu xanh nhạt lại hiện lên với tiếng ngâm kéo dài mười giây rồi mới ngừng. Liên tiếp năm lần như thế từ năm vị trí: tay trái, tay phải, chân trái, chân phải, cuối cùng là phần đầu. Mỗi lần Shirva kết thúc động tác là một lần Fisra phun ra một búng máu, nhiều đến nỗi thấm ướt cả mặt thảm và văng ra mặt sàn bên cạnh, cùng với mùi tanh tưởi cũng bốc lên khắp khắp căn phòng trông chẳng khác gì cái lò mổ.

Vì lo lắng đứa con nuôi "yêu quý" sẽ bị mất máu mà chết, Gawer ngay lập tức đi xin vợ vài bình Hồi Huyết Dược để cho cậu uống sau khi kết thúc lần thức tỉnh này. Mười phút sau, Shirva mới chậm rãi nhấc bàn tay ra khỏi ngực Fisra, lúc này ông mới thở phào một hơi: "Hàiii…"

"Ở đây có năm bình Hồi Huyết Dược cấp một, cho thằng bé uống luôn được chứ?" Gawer lo lắng hỏi.

Shirva tùy ý trả lời: "Nó mất cũng không nhiều máu lắm, tình trạng cũng không xấu đi nữa rồi, năm bình vừa đủ dùng. Từ đây cậu tự chăm sóc nó nhé, ta ở lại cũng không giúp gì nhiều nên sẽ đi xuống dưới kia ngủ một giấc…"

Gawer nhanh chóng dìu Fisra ngồi dậy, thấy bóng lưng của Shirva sắp rời đi, ông mới hỏi một tiếng: "Ngài đã thành công rồi phải không?"

Bóng lưng kia nghe thấy vậy thì đứng khựng lại vài giây, sau cùng mới trả lời bằng một giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Có lẽ… việc thức tỉnh thiên phú về thể chất có cơ hội thành công rất thấp, chỉ có chờ thằng nhóc tỉnh lại mới có câu trả lời thỏa đáng đi…" Shirva không có chắc chắn được bản thân liệu có thành công hay không… nhưng ông chưa bao giờ muốn nó thất bại. Vì ông đã đặt hết niềm hi vọng ở trên người cậu bé này, nếu không… Shirva đã chẳng hao tâm tổn sức để nhận Fisra làm học trò "chính thức" đầu tiên của mình.

Nhìn thấy bóng lưng lắc lư kia dần dần biến mất, Gawer cũng tỏ ra bất đắc dĩ mà lắc đầu. Sau đó ông liền sai một hầu nữ trực đêm đưa Fisra qua một căn phòng mới trong biệt thự để cậu ở, sẵn tiện nhờ cô chăm sóc cho đến khi cậu tỉnh lại luôn, cũng quên không nhắc hầu nữ: "Cách hai tiếng cho cậu ta uống một bình Hồi Huyết Dược." Vì hiệu quả của Hồi Huyết Dược sẽ bị trùng nhau nếu cho uống cùng một lúc, nên phải uống cách nhau hai tiếng ra thì mới có hiệu quả.