Chương 17: Sống thiên phú

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 17: Sống thiên phú

Chương 17: Sống thiên phú

Ở bên ngoài không gian tinh thần của Fisra, mọi đồ vật trong căn phòng đều đã trở lại bình thường, cả nhiệt độ cũng vậy.

Thời gian mà hai người bỏ ra cũng không lâu lắm, tính từ cái lúc Gawer đặt tay lên trán cậu cho đến hiện tại thì chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này, biểu cảm trên nét mặt của Gawer đã thay đổi một chút so với hồi nãy. Đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên đang nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi phía đối diện, càng nhìn cậu thật sâu thì bên trong con ngươi của ông càng rung động.

Mãi vài phút sau, Gawer mới chậm rãi đưa bàn tay tách khỏi cái trán của Fisra. Từ bàn tay cho đến cái trán xuất hiện từng tia khói màu trắng nhỏ bằng sợi dây chỉ, do Gawer đã ngừng vận chuyển pháp khí để đưa vào người Fisra nên chúng đang dần dần tan biến trong không khí.

Sau khi chứng kiến không gian tinh thần của Fisra, Gawer đã kinh ngạc đến ngây người, vì nó quá lớn so với rất nhiều trường hợp mà ông từng gặp… không! Nói đúng hơn là ông không thể ngờ tới nó lại lớn đến như vậy.

Phải biết, không gian tinh thần giống như cái buồng chứa pháp lực của mỗi pháp sư, nó không có diện tích nhất định vì không một dụng cụ nào đo lường được.

Thế nên chỉ có các pháp sư mạnh mẽ, thực lực cao cường mới phát hiện ra không gian tinh thần của người khác bằng cách sử dụng pháp lực truyền vào thân thể của họ, thậm chí là một cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.

Không thể không nói Athens Gawer là một trong số đó, nhưng ông chỉ làm được điều này khi thông qua pháp lực mà không phải bằng một cái nhìn xuyên thấu, vì ông chưa đạt đến trình độ như vậy.

Việc cảm nhận không gian tinh thần đối với Gawer không hề khó khăn, đơn giản như cái cách đo kích thước của một khối đá vậy, cái nào nhỏ cái nào lớn đều có thể nhìn ra.

Ví dụ như một pháp sư có cảnh giới hạ cấp, ở cảnh giới này sẽ được phân thành bốn cái cấp nhỏ: bậc một, bậc hai, bậc ba, bậc bốn.

Không gian tinh thần của pháp sư hạ cấp bậc bốn lớn hơn gấp bốn lần pháp sư bậc một, đồng nghĩa với việc nó sẽ phát triển khi mỗi cái cấp nhỏ của một cảnh giới lớn tăng lên. Cụ thể là diện tích của không gian tinh thần sẽ tăng lên gấp hai lần khi pháp sư thăng lên một cấp nhỏ.

Mà thiếu niên đang ngồi đối diện Gawer thì lại là trường hợp khác biệt hoàn toàn, không gian tinh thần của cậu khi vừa mới thức tỉnh đã lớn hơn gấp đôi so với một ma pháp sư hạ cấp bậc một.

Điều này có nghĩa là không gian tinh thần của cậu đã lớn ngang với một ma pháp sư hạ cấp bậc hai, đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng được.

Gawer vô cùng kinh ngạc khi thấy điều này. Tuy không phải nhìn bằng mắt thường, nhưng ông cảm nhận được nó rất rõ ràng qua pháp lực của bản thân khi truyền vào trong người cậu.

Vấn đề về pháp lực này cũng không có gì đặc biệt, có thể nói pháp lực là năm giác quan thứ hai của pháp sư và võ sư nếu chúng được dùng đúng cách.

Gawer có thể cảm nhận được không gian tinh thần của Fisra dễ dàng như vậy là vì pháp lực của ông thuộc vào hàng trung phẩm, cùng với cảnh giới của ông lớn hơn cậu không biết bao nhiêu tầng.

Quả thực, Fisra còn chưa đặt chân vào cảnh giới hạ cấp pháp sư, nếu đem cảnh giới so với Gawer thì trông cậu chẳng khác gì đứa bé một tuổi ngây thơ đứng trước mặt người trưởng thành khua chân múa tay. Rất nhanh Gawer đã lấy lại bình tĩnh như ban đầu, chỉ là trong đôi mắt vẫn còn giữ một chút vẻ khó tin và rung động nhè nhẹ.

"Không gian tinh thần lớn như vậy, cộng thêm pháp lực thượng phẩm… t-thằng bé này… sở hữu hai loại thiên phú. Song thiên phú!" Thì thào một câu, Gawer như nhận ra cái gì mà nhịn không được rùng mình một cái.

Thiên phú là từ ngữ đại biểu cho một người sở hữu trong mình năng lực đặc biệt hiếm có được trời ban, hoặc cũng có thể được thức tỉnh qua huyết mạch.

Vì độ hiếm của nó nên đa số những người sở hữu đều được xưng là thiên tài. Mà vấn đề ở đây là về Fisra, chính cậu là một trong số những người sở hữu thiên phú đặc biệt đó. Nhưng sự đặc biệt của cậu không dừng tại đây.

Đa số các thiên tài đều nắm trong người một năng lực đặc biệt, còn Fisra thì có cho mình tận hai cái năng lực, vì thế mới được gọi là song thiên phú. Lúc này Gawer chỉ mới biết cậu có hai thiên phú: thiên phú thứ nhất là pháp lực thượng phẩm, thiên phú thứ hai là không gian tinh thần to gấp đôi so với một người cùng cảnh giới.

Trong đôi mắt nghiêm nghị của ông toát lên vẻ thâm thúy, nhìn chằm chằm Fisra thật sâu không rời, ban đầu Gawer rất khó tin khi biết được bản thân cậu sở hữu đến hai loại thiên phú.

Vì ông biết, người sở hữu song thiên phú có rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay nếu gộp hết toàn bộ các thiên tài của nhân tộc, hiện tại lại thêm ra một đầu ngón tay nữa để dành cho Fisra. Quan trọng hơn, hai loại thiên phú này không phải dạng tầm thường.

Một loại là pháp lực đậm đặc và thuần khiết, có thể làm cho ma pháp được phát huy tác dụng đến mức tối đa khi ra đòn. Còn loại kia là không gian dự trữ pháp lực lớn hơn bình thường, giúp pháp sư chiến đấu trong một trận chiến lâu dài mà không lo bị hao hết. Mà hai loại thiên phú này còn rất mật thiết với nhau, thằng nhóc này… có tương lai đầy hứa hẹn. Gawer nghiêm nghị nhìn Fisra một hồi.

Giờ đây, trong ánh mắt của ông đã không còn kinh ngạc, nó được thay bằng một vẻ ôn hòa và sâu sắc. Suy nghĩ của Gawer đối với Fisra hiện tại đã thay đổi, vài giờ trước ông chỉ xem cậu như một thằng nhóc mà bản thân cần phải có trách nhiệm trông nom, mục đính chính là hoàn thành lời hứa năm đó của cha để lại.

Nhưng hiện tại ông cực kỳ xem trọng Fisra, xem như một người con nuôi thật sự, thậm chí còn muốn bồi dưỡng cậu trở thành ma pháp sư tài ba giúp ích cho tương lai. Đáng tiếc là Gawer đã không có cơ hội, vì ông biết Sirva sẽ đảm nhiệm vấn đề này và bản thân không hề cảm thấy bất mãn gì về điều đó.

"Giờ thì chỉ còn bước cuối cùng." Gawer ung dung nói một câu sau khi sắn hai tay áo lên ngang củi trỏ.

Muốn thức tỉnh không gian tinh thần thì phải trải qua hai giai đoạn: giai đoạn thứ nhất là đánh tan bức tường giới hạn màu đen để mở ra không gian tinh thần, còn giai đoạn thứ hai chính là đem toàn bộ pháp lực của bản thân đưa vào bên trong không gian tinh thần để lấp đầy.

Có thể nói Fisra vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh không gian tinh thần, cậu chỉ mới vượt qua giai đoạn thứ nhất mà thôi, còn giai đoạn thứ hai thì hiện tại liền bắt đầu.

Gawer dùng ngón tay chạm một cái vào bụng của thiếu niên. Hành động này tuy nhìn ở bên ngoài trông hết sức nhẹ nhàng và bình thường, nhưng đối với Fisra thì lại khác. Lúc này, trong không gian tinh thần của cậu bỗng dưng bị chấn động dữ dội, các giải ngân hà nằm ở xung quanh cũng chịu một lực tác động mà rung chuyển không ngừng.

Khung cảnh này khiến cho Fisra giật mình và sợ hãi vô cùng. Phải biết từ nãy đến giờ cậu đang bay khắp nơi cực kì thích thú, xong không hiểu vì cái gì mà nơi này lại gặp rung chấn mạnh như vậy, trông chẳng khác nào là một trận động đất muốn xóa xổ toàn bộ vũ trụ.

"Đừng hoảng, ta đang giúp cháu đưa pháp lực vào không gian tinh thần, chỉ có vậy thì mới xem là kết thúc hoàn chỉnh lần thức tỉnh này của cháu." Tiếng nói của Gawer truyền đến từ hư không, ngay tại trong vũ trụ rộng lớn.

Gawer cũng đã biết ý thức của Fisra đang quanh quẩn tại không gian tinh thần, không phải là ông đoán, mà do lúc đưa pháp lực của bản thân vào trong cơ thể cậu thì ông mới phát hiện ra.

Tiềm thức xâm nhập vào không gian tinh thần không phải là chuyện khó đối với người mới như Fisra, nhưng cũng chả dễ gì nếu không được người có kinh nghiệm chỉ dẫn.

Gawer khá ngạc nhiên khi thấy cậu có thể làm điều này khi mới vừa thức tỉnh, mà hoàn toàn không biết rằng chỉ là sự trùng hợp. Đến cả Fisra cũng không biết tại sao khi bản thân mở mắt đã ở tại nơi đây.

Nghe thấy giọng nói của Gawer truyền vào, trong lòng Fisra liền cảm thấy yên tâm, đã không còn tỏ ra lo lắng và sợ sệt như vừa rồi. Lúc này Fisra mới ngẫm nghĩ lại, khi gặp những trường hợp kỳ lạ như thế này mà cậu mất bình tĩnh cũng có thể xem là một điều đương nhiên, phải biết tuổi tác của cậu chưa vượt quá mười sáu, vậy nên vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành mà thôi.

"Cháu hiểu rồi!" Fisra đáp lại, mặc dù cậu không biết Gawer có nghe được hay không.

Lúc này Fisra chỉ im lặng lơ lửng giữa hư không, đôi mắt đang cẩn thận quan sát mọi quá trình thay đổi của nơi trông giống như là vũ trụ này.

Phút chốc, một loạt không khí có hình thể uốn lượn màu xanh lam đột ngột xuất hiện trong hư không, chúng uốn éo như những dải lụa mỏng rồi bay đi mọi ngóc ngách trong vũ trụ.

Fisra kinh ngạc nhìn mọi thứ xảy ra, cậu tự biết đây chính là pháp lực của bản thân, nhưng thấy nó có vẻ ngoài vui vui nên cậu thử lấy tay động vào một cái cách bản thân gần nhất.

Thật ngạc nhiên khi ngón tay của Fisra vừa mới chạm vào chưa đến một tích tắc thì nó đã lập tức tan rã, giống như làn khói của thuốc lá bị xua tan đi vậy. Vài giây sau thì mới ngưng tụ lại hình dáng của một dải lụa như ban đầu, Fisra đang muốn chạm vào lần nữa để kiểm chứng thực hư thì nó đã vội vàng bay đi, giống như sợ bị cậu quấy rối thì phải.

Fisra có chút sững sờ, nhưng cũng không đuổi theo mà lặng lẳng chờ đợi quá trình dung nạp pháp lực vào trong không gian tinh thần cho xong.

Những thứ có hình thể dài lụa kia liên tục sinh sôi trong không gian tinh thần của cậu với một tốc độ chóng mặt. Vì không gian tinh thần của Fisra lớn gấp đôi so với người mới thức tỉnh nên thời gian để lấp đầy bỏ ra khá lâu, cậu cũng không sốt ruột mà kêu ca, chỉ đứng im quan sát mọi thứ kỳ diệu đang diễn ra trước mắt.

Một lúc sau, khung cảnh xung quanh Fisra bị bao phủ bởi một màu xanh lam thạch nhũ, khung cảnh vũ trụ rộng lớn vô ngần giờ đây đã biến mất, trước mắt cậu chỉ toàn là một màu xanh lam lấp lánh.

"Sao nhìn chúng giống chakra trong bộ truyện Noruto thế nhỉ?" Fisra đánh giá qua toàn bộ những giải lụa bao quanh, chúng nhìn khá giống một vật trong một bộ truyện mà cậu từng xem. Đang định gãi đầu thì phát hiện ra là bản thân không có tay, cậu mới cười trừ.

"Hu?" Đột nhiên kêu lên một tiếng, cậu chăm chú nhìn thật kĩ làn khí màu xanh ở trước mắt. Lúc này, không hiểu vì lý do gì mà chúng đang dần dần biến mất, không! Nói đúng hơn là tan rã, mà những chỗ tan rã thì hiện ra đủ loại màu sắc của dải ngân hà khi trước, lúc chưa dung nạp pháp lực vào.

"Chuyện này là thế nào?" Fisra sốt ruột tự hỏi, cậu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, tuy chúng biến mất trong vô hình nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngất ngây đó vẫn còn quanh quẩn ở đây.

Một lúc sau, khung cảnh mờ ảo của vũ trụ rộng lớn vô ngần khi trước đã trở về với Fisra, giống như chưa có chuyện gì phát sinh một dạng. Đồng thời, tiếng gọi của Gawer cũng vọng vào hư không, truyền đến tai của cậu: "Mọi thứ đã xong rồi, giờ cháu rời khỏi đó được rồi."

Cái gì! Đã xong rồi? Nhưng chẳng phải nó vừa biến mất ấy sao, pháp lực của mình… Fisra ngây người trong chốc lát, cậu không hiểu vì lý do gì mà pháp lực tại nơi đây lại biến mất một cách kỳ lạ như thế.

Nhưng nghĩ đến cha của Mira vừa gọi cậu đi ra, vì không muốn để cho ông chờ lâu nên Fisra không chần chừ liền làm theo. Cậu lẩm bẩm trong miệng hai câu gì đó, quả cầu ánh sáng đại diện cho ý thức của Fisra cũng dần dần mờ nhạt, ngay sau đó lập tức biến mất khỏi không gian tinh thần.

Sau khi đưa ý thức trở lại với cơ thể, dù vẫn đang nhắm mắt nhưng Fisra vẫn cảm thấy cả người thư thái và dễ chịu như cái lúc mới bắt đầu thức tỉnh pháp lực, không khá hơn lúc đó bao nhiêu.

Fisra chậm rãi mở ra đôi mắt, nhìn thấy Gawer đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt khác thường, cậu liền nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Nó khác thường ở chỗ ánh mắt của ông đã có vẻ ôn hòa hơn, trên môi treo một nụ cười chứa đầy thân thiện mà không phải là nét mặt nghiêm nghị như vừa rồi.

Điều này làm cho Fisra hơi khó hiểu, nhưng cậu không đi hỏi trực tiếp mà lựa chọn im lặng.

"Cháu có gì muốn hỏi ta sao?" Gawer gỡ xuống hai tay áo vừa được ông sắn lên, nhìn về phía thiếu niên, thấy vẻ mặt ngờ ngợ của cậu, ông mỉm cười và hỏi một cách ôn hòa.

Lúc này Fisra mới tỉnh táo lại, nghe được câu hỏi từ Gawer, cậu cũng không tỏ ra bộ dạng thất thố mà chỉ bình tĩnh đáp lại một cách từ tốn: "Cháu có chuyện không hiểu lắm, mong được ngài giải thích."

"Ừ, nói đi." Gawer gật đầu.

"Không gian tinh thần của ngài có hình dạng như thế nào ạ?" Fisra nhẹ giọng hỏi, cậu có ý định muốn xác nhận xem bản thân và người ở đây có gì khác biệt.

Nghe được câu hỏi của cậu, Gawer ngẫm nghĩ trong giây lát rồi mới nói: "Không gian tinh thần của ta sao? Ừm… nó là một không gian trông rất đẹp mắt, khắp nơi đều có rất nhiều ánh sáng lấp lánh đủ loại màu sắc, đặc biệt là… nó rộng vô cùng vô tận, không thể nhìn thấy được giới hạn của nó trong tầm mắt. Cháu cũng thấy nó qua linh thức rồi nên ta cũng không giải thích nhiều làm gì?"

Nghe theo miêu tả của Gawer thì đó là hình dáng của vũ trụ trong nhận thức của Fisra, lúc này cậu mới yên tâm. Gặp được chỗ không hiểu, Fisra lại hỏi tiếp: "Linh thức mà ngài vừa nói… có phải là ý thức tồn tại dưới dạng một vật nào đó biết bay hay không ạ? Như là quả cầu phát sáng chẳng hạn."

"Đúng vậy." Gawer gật đầu.

"Ai cũng có linh thức đúng không ạ?"

"Không, chỉ những người nào là ma pháp sư mới có linh thức, còn võ khí sư thì không. Vì linh thức là dạng linh hồn của thần thức hiển hóa mà thành, khi thần thức không còn, linh thức sẽ biến mất, mà linh hồn không có, linh thức cũng sẽ tan thành mây khói. Vậy nên thiếu một trong hai yếu tố sẽ không thể hình thành linh thức."

Fisra im lặng lắng nghe, cậu cũng hiểu được kha khá chi tiết trong đó. Chỉ là có vài chỗ không hiểu, cậu bèn hỏi: "Thần thức ở đây là gì ạ?"

Thấy vẻ mặt của cậu như có trăm điều để suy nghĩ, Gawer cười nói: "Ta nghĩ cháu còn quá sớm để hỏi đến những vấn đề khó tiếp cận như thế này, nếu cháu đã muốn tìm hiểu nó đến vậy thì ta sẽ tạo cơ hội cho cháu được tiếp cận gần hơn với nó. Cháu có muốn không?"

Nghe thế, Fisra có chút vui mừng. Theo như cậu nghĩ thì hai từ tạo cơ hội ở đây mà đối phương nói đến có thể hiểu là giúp đỡ, nếu người ta đã nguyện ý giúp thì cậu tất nhiên phải đồng ý rồi, sao phải từ chối đâu? Nhìn vào sắc mặt với thái độ của Gawer, Fisra chắc chắn rằng ông không rảnh để lừa dối hay đối với cậu nảy sinh ra ý nghĩ thù địch. Nếu đối phương có ý muốn hại người thì đã không giúp cậu nhiều đến vậy, nên Fisra tuyệt đối tin tưởng người đàn ông này.

Để hiểu rõ hơn về cái cách tạo cơ hội của Gawer, Fisra cũng không đồng ý ngay mà ung dung hỏi: "Không biết ngài định giúp cháu như thế nào ạ?" Chỉ thấy sự nghiêm túc hiện ra trên nét mặt của cậu, vẻ non nớt giờ đây đã biến mất, thay vào đó là sự trầm ổn và điềm đạm đến lạ thường. Nhìn cậu lúc này chẳng khác gì tính cách người trưởng thành trong thân xác của một cậu thiếu niên cả.

Gawer âm thầm giật mình, trong ánh mắt lóe qua một tia ngạc nhiên, ông cũng đã ngờ tới việc Fisra sẽ không đồng ý ngay và đưa ra câu hỏi, vì trước đó đã được chứng kiến tính cách cẩn thân và tỉ mỉ của cậu nên không có gì lạ lắm.

Cái mà ông ngạc nhiên chính là thái độ ung dung, cách nói chuyện từ tốn không hợp theo thói thường của những đứa trẻ ở độ tuổi như Fisra.

Bình thường như Gawer thường thấy, toàn bộ những đứa trẻ sống trong gia tộc hoàng gia cao quý rất ít được gièn rũa trong việc kiềm chế cảm xúc và cách bộc lộ suy nghĩ sao cho ổn thỏa nhất, khiến cho chúng từ đó sinh ra lòng tự cao mà xem thường người khác.

Còn đối với những đứa trẻ thường dân sống trong cảnh nhà gỗ cửa rơm, đa số đều mặc cảm và tự ti về xuất thân của chúng. Vì điều đó mà chúng hay bị người trong quý tộc xem thường, nên không có nổi một người ung dung tự tại như cậu thiếu niên đang ngồi trước mắt ông hiện giờ. Gawer cực kỳ ưa thích tính tình trầm ổn của cậu.

"Cháu đã từng học qua ma pháp chưa?" Gawer đưa tay lên vuốt râu, nói.

"Thật sự thì cháu không nhớ mình đã học hay chưa…" Fisra làm bộ gãi đầu.

"Hàiii… không thể tin được là cháu nhớ mỗi tên của mình thôi đấy. Vậy cháu tính làm gì nếu không có ta nhận nuôi đây?" Khẽ vuốt cái trán, Gawer có chút cạn lời.

Nghe được câu hỏi của ông, Fisra chần chừ trong giây lát, cái tay theo thói quen tự đưa lên sờ qua sờ lại cái cằm, trông cậu như có trăm điều suy nghĩ, lúc này mới đáp: "Cháu cũng không rõ cho lắm, nhưng… ít nhất cháu sẽ không nằm chờ chết. Mà khả năng ngài nói nó hoàn toàn không xảy ra, nên cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, vì ngài đã nhận nuôi cháu rồi."

Thấy Fisra nói như vậy, Gawer gật đầu đồng ý với ý kiến của cậu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng và nói: "Ba tháng sau, học viện Hoàng Gia tại vương đô sẽ mở ra một lần tuyển sinh. Vì cháu đã mất đi rất nhiều kiến thức trong quá khứ, nên ta sẽ đề nghị cho cháu học ở đó, được chứ?"

Nghe vậy, Fisra âm thầm suy nghĩ: sao kịch bản này nghe có chút quen quen nhỉ? Nếu cậu nhớ không nhầm, đa số bộ tiểu thuyết mà cậu thường đọc sẽ có nam chính bắt đầu cắp sách đi học ở mấy cái trường như là học viện ma pháp thì phải. Mà trong khi đấy, thằng nhân vật chính sở hữu thực lực bá đạo và mạnh bỏ mẹ. Fisra cũng không hiểu sao tác giả còn cho chúng nó đi đến trường để làm gì? Mà hễ cứ đi đến đâu là kéo cừu hận từ đám phản diện đến đó.

Đơn giản như cái việc nam chính bị một thằng nhân vật ất ơ khinh thường, xong cũng nhịn không được mà cho nó ăn hành tới tấp, rồi nó mới cay vì bị mất mặt, đến lúc nó chạy về lôi cả họ hàng ra để dằn mặt thì lại có phim để xem. Hay nam chính đến học viện để săn gái chẳng hạn, cuối cùng lại vô tình thả thính trúng một đứa đã có hôn ước với thằng khác, rồi xong… vài tập sau theo như cậu nhớ thì sẽ đến đoạn bi kịch kích tình chắc luôn. Fisra chỉ nghe thôi mà đã đoán trước được rất nhiều diễn biến sẽ xảy ra rồi.

Cậu tự nhủ ở trong lòng: chẳng lẽ muốn mình đi theo diễn biến cốt truyện trong đa số bộ tiểu thuyết hay sao? Ài… giờ mình cũng không còn lựa chọn nào khác, đến lúc đó thì tính sau vậy.

Nếu Fisra từ chối lời đề nghị này của Gawer thì cũng không hay cho lắm, vì cậu biết bản thân hiện tại đã có cái mác nhân vật chính, cho nên không chết được dưới tay nhân vật phụ đâu mà cậu phải lo nghĩ nhiều.

Mà Fisra còn muốn thực hiện ba cái nguyện vọng dời ơi đất hỡi kia của cậu nữa. Cái gì mà trở thành kẻ mạnh nhất, xong lấy được nhiều vợ, rồi có cuộc sống đầy ý nghĩa… chả phải Gawer đang tạo cơ hội cho cậu thực hiện mong muốn của bản thân đấy sao?

"Cháu sẽ nghe lời của ngài, đa số các kiến thức trong quá khứ cháu đã mất hết nên phải học lại từ đầu là đúng. Vậy nên cháu muốn đi đến học viện Hoàng Gia để học ma pháp, nhờ ngài giúp đỡ ạ." Fisra chậm rãi nói, ánh mắt như sao sáng của cậu nhìn chăm chăm về phía Gawer, thật lâu không rời.

"Được rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn đó nữa, đây là ý muốn của ta nên cháu không việc gì phải bận tâm cả. Ta muốn hỏi ý kiến của cháu trước để chuẩn bị mà thôi." Gawer lắc đầu, cười nhẹ một tiếng rồi nói.

Fisra nghe vậy liền yên tâm mà thở phào một hơi, bất chợt nghĩ đến gã đàn ông có nồng nặc mùi rượu kia, cậu mới hỏi: "Ngài có biết người đàn ông tên Shirva, ngồi dưới gốc cây kia không?"

"Ta có biết, cháu muốn tìm hiểu về ông ta sao?" Gawer hơi ngạc nhiên.

Fisra gật đầu, nói: "Vâng."

"Vậy ta hỏi cháu. Lần đầu tiên gặp ông ấy thì cháu có suy nghĩ như thế nào?" Gawer mỉm cười, hỏi.

Fisra không suy nghĩ nhiều mà nói một cách từ tốn: "Cháu cũng không biết nữa… nếu cháu thấy ông ta đáng thương thì cũng không đúng, mà thấy đáng ghét thì cũng không phải."

"Sao cháu lại nói vậy?"

"Vì cháu không biết ông ta là người như thế nào cả. Vậy nên cháu mới không đánh giá người ta qua vẻ bề ngoại, mà chỉ nhìn vào nội tâm của người đó. Nhưng sau khi gặp mặt ông ta trực tiếp, thấy được nội tâm của ông ta qua ánh mắt, cháu mới thấy người này thật sự đáng thương…" Fisra nhớ lại cái thời khắc kỳ diệu cách đây vài giờ trước.

Khi cậu nhìn vào đôi mắt chứa đầy vẻ tang thương đã bị ăn mòn theo năm tháng, lúc đấy là lúc cậu thình lình thấy được hình ảnh kỳ lạ kia.

Mặc dù hình ảnh hơi mờ nhạt nhưng Fisra có thể trông thấy được tại đó có một thanh niên người đầy vết sẹo bước đi trong máu, bóng lưng của gã trông rất cô độc và lẻ loi, còn không ít vết thương xuất hiện trên thân của gã, máu cũng từ những vết thương đó chảy ra không ngừng.

Nhìn đến khung cảnh như vậy đủ khiến cho Fisra cảm thấy thương tâm, không hiểu vì sao hình ảnh dừng lại ngay sau khi cậu tránh khỏi ánh mắt của Shirva, điều này cậu không rõ nhưng cũng không dám đi hỏi.

Gawer tán thành với cách suy nghĩ của Fisra, ông mỉm cười rồi nói: "Sớm hay muộn rồi cháu cũng sẽ tiếp xúc với ông ta mà thôi, nên ta không cần phải giải thích làm gì nhiều." Trầm ngầm một lúc, ông quay đầu nhìn về một món đồ vật đang treo trên tường, nằm phía trên cái cửa ngoài ban công của căn phòng. Fisra cũng theo ánh mắt của Gawer mà nhìn theo, lúc này cậu mới phát hiện ra có một cái đồng hồ màu xanh thạch nhũ treo tại đó, trông nó không khác gì cái ở dưới tầng một của ngôi biệt thự.

Quan trọng hơn, suy nghĩ thật kỹ sau khi quan sát thì cậu mới để ý một chi tiết: cái đồng hồ này có hình dạng không khác gì đồng hồ cổ mà người giàu sống ở địa cầu thường treo trong nhà, mặt đồng hồ cũng có ba cái kim chỉ. Kim giây, kim phút và kim giờ. Mà số trên đó được thay bằng chữ số La Mã. Hiện tại kim giờ đang chỉ về hướng của chữ IX, còn kim phút chỉ VI, điều đó có nghĩa là thời gian lúc này khoảng hai mươi mốt giờ ba mươi phút.

Theo như Fisra đoán là vậy, cậu cũng không biết tại sao người ở thế giới này lại có một cái đồng hồ nguyên bản của người địa cầu.

Chỉ có hai suy đoán xuất hiện trong đầu cậu lúc này: thứ nhất, có người cũng chuyển sinh giống như mình. Thứ hai, chỉ là trùng hợp mà thôi… Fisra thiên về ý thứ hai hơn, vì đến cả vật dụng như cái ghế và chén trà trong ngôi biệt thự này đều không khác gì đồ vật của người địa cầu cả.

"Hiện tại cũng khá muộn, ta sẽ làm nốt cho cháu một công đoạn cuối cùng để còn đi nghỉ ngơi." Gawer quay đầu nhìn Fisra rồi nói.

"Công đoạn gì ạ?" Fisra không hiểu hỏi.

"Thức tỉnh hệ ma pháp."