Chương 25: Cảm xúc của Fisra, nỗi lòng thầm kín của thiếu nữ

Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 25: Cảm xúc của Fisra, nỗi lòng thầm kín của thiếu nữ

Chương 25: Cảm xúc của Fisra, nỗi lòng thầm kín của thiếu nữ

Fisra đứng đợi dưới tầng một tầm mười phút, thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang từ cầu thang tầng hai đi xuống, phía sau cô còn có một hầu nữ đi theo.

Fisra lập tức nhận ra hai người này, không ai chính là Mira và hầu nữ Lili. Chỉ là… vẻ ngoài của Mira trong buổi tối ngày hôm nay, đối với Fisra mà nói là quá đẹp.

Đẹp đến nỗi ánh mắt của cậu có chút khác thường ngay khi vừa trông thấy cô từ xa, giống như ẩn chứa một vẻ ngơ ngẩn và mê man ở trong đó.

Fisra chưa bao giờ tự nhận mình là người đàn ông chính trực, cũng chưa từng nghĩ mình là tên háo sắc. Nhưng lúc này, không hiểu sao cậu lại cảm thấy động tình bởi thiếu nữ trước mắt.

Mira mặc trên người một chiếc váy dài màu trắng ngà. Ở phần trên, trước sau đều kín như bưng, chỉ để lộ ra cái cổ trắng mịn như tuyết. Phía sau, mái tóc dài đen mượt được buộc thành đuôi ngựa, để hở ra phần gáy trắng ngần.

Từ phần vai đi xuống hai bàn tay nhỏ không có một mảnh vải che đậy, khiến cho hai cánh tay thon dài của thiếu nữ được phô bày ra bên ngoài, nếu được cánh tay này cọ vào người thì khá khoai khoái.

Phần thân và hông váy ôm sát vào người, làm hiển hiện ra thân hình thon thả và mềm mại như lụa của cô nàng. Quyến rũ nhất phải nhắc đến cặp ngực đang rung rung trong mỗi lần di chuyển, trông vô cùng sống động.

Mỗi bước chân tinh tế mà cô cất lên, đều làm cho cặp đùi no đủ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải mỏng, trông cực kỳ động lòng người. Không thể không nói, vẻ đẹp của Mira thiên về ôn nhu và dịu dàng khá nhiều, rất khó để khiến cho những chàng trai khác không để ý đến. Thế nên Fisra mê mẩn chính là điều đương nhiên, chìm đắm cũng là điều dễ hiểu, không thể trách được.

Lúc này, ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau, bất giác khiến cho bầu không khí có chút mất tự nhiên.

Nhìn vào đôi mắt hai mí, to đẹp của Mira. Lần thứ hai được một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm khiến cho Fisra không biết phải làm sao, vô cùng lúng túng, cậu tránh đi ánh mắt của cô ngay sau đó, rồi giả vờ huýt sáo bằng vẻ tự nhiên, như không biết chuyện gì xảy ra.

Mira thấy thế thì nở một nụ cười duyên dáng, hai má hơi hồng, bước chân của cô dần tăng tốc khi hướng thẳng về phía Fisra, cùng với tiếng guốc va xuống mặt sàn. Vài giây sau, Mira đi đến phía sau Fisra, sau khi ra hiệu cho Lili rời đi, cô mới nhẹ giọng nói: "Em gọi chị có việc gì sao, Fisra?"

"Dạ, vâng…" Fisra vội vàng quay lại, khi nhìn thấy Mira đang đứng sát ở đằng sau, cũng để ý đến khoảng cách của hai người lúc này chỉ vỏn vẹn chưa đến nửa mét. Cậu giật mình lui lại hai bước, rồi nói với vẻ lúng túng: "em muốn đi ra ngoài mua một ít đồ, khổ nỗi là em không biết đường nên muốn nhờ chị dẫn đi ạ. Làm phiền chị."

"Chỉ vậy thôi? Không phải là đi dạo hay sao?" Mira thấy vẻ lúng túng của Fisra, thì khẽ cười một tiếng duyên dáng. Cô cảm thấy bộ dạng của cậu hiện tại có chút đáng yêu theo một cách nào đó, mà không phải đáng ghét như buổi chiều nay. Chính Mira cũng không tin vào mắt mình, một người dễ thương như cậu lại ẩn giấu một mặt nóng nảy với cứng đầu như vậy.

"Hơ… vâng, chỉ vậy thôi ạ." Nhìn đôi mắt long lanh đang chớp chớp của Mira, Fisra đáp với vẻ gượng gạo.

"Vậy thì đi thôi, để chị dẫn đường cho."

"Vâng." Fisra để cô đi đầu tiên rồi mới bước theo phía sau, trong lòng cậu hơi có suy nghĩ vẩn vơ về Mira. Cả hai cùng rời khỏi căn biệt thự, trước khi đi qua chỗ gốc cây mà Shirva đang nằm, họ đều không quên chào hỏi thầy một câu, sau đó liền rời đi.

Hai người rời đi chưa bao xa thì ở dưới gốc cây to lớn kia, Shirva cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, nhìn chăm chú bóng lưng xinh đẹp của Mira, ông mới nói: "Hai cái đứa nhóc này… hàiiii, sẽ có một đoạn khó khăn trong cuộc đời của hai đứa đấy, học trò ngốc của ta ạ."

Lời nói của Shirva chính là ám chỉ đến cô học trò của mình. Bởi vì ông biết cô đã bắt đầu nảy sinh cảm tình với Fisra. Dù không rõ lý do, nhưng ông chắc chắn rằng, nguyên nhân dẫn đến chính là vẻ bề ngoài của cậu gây ra, cuối cùng mới là thiên phú độc nhất vô nhị kia. Nhưng Shirva nào có biết được, cô đâu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của Fisra. Bản thân Mira có tình cảm với cậu chỉ với một lý do duy nhất mà thôi.

Ai bảo Fisra là người trong định mệnh của cô đâu? Dù chỉ là lời tiên đoán, nhưng chẳng phải đã đúng một nửa rồi ấy sao? Biết đâu điều đó là sự thật. Một người có thể hi sinh và làm tất cả vì mình, tại sao lại không thể khiến cho một thiếu nữ ngây thơ động tình? Người con gái nào mà chẳng ước mơ có một người con trai vì mình mà làm hết tất cả. Đó mới là thứ khiến cho Mira si mê nhiều đến vậy.

Nếu không cô cũng chẳng cần phải mỗi ngày theo dõi cậu qua khung cửa sổ, tiếp xúc với cậu nhiều như vậy, thậm chí… còn tự tay thay quần áo và vệ sinh thân thể cho cậu nữa. Nhưng điều này vẫn chỉ có mình Mira giữ ở trong lòng mà thôi, cô không đủ tự tin để nói ra với Fisra, vì cô sợ…
Cậu sẽ từ chối.


oOo


Không bao lâu, Fisra và Mira rời khỏi khuôn viên. Đến lúc này, một cánh cổng to lớn dần hiện lên trong tầm mắt của hai người. Cánh cổng này cao bốn mét, bề ngang rộng tám mét, với chất liệu vàng bóng như thế kia, Fisra đoán nó được rèn từ vàng.

Do khắp nơi được treo Quang Thạch nên có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ vào buổi tối. Mà ở đó có hai người thanh niên, họ đứng nghiêm trang canh giữ ở mỗi bên cánh cổng.

Fisra thấy trang phục những người này mặc hơi quen quen, trông khá giống với cảnh phục trong phim "Cướp Biển Vùng" gì đó mà cậu từng xem trên truyền hình ti-vi.

Họ đều mặc bộ quần áo dài được may từ vải dày, có cùng tông màu xanh khá mát. Chỉ khác ở chiếc áo có màu xanh đậm hơn, cùng với năm cái khuy to đùng bên trái được ghim vào phần áo bên phải. Vạt áo đằng sau dài quá hông, vót nhọn và xuống thẳng tắp, phần áo ở hai bên và trước hông thì được sơ vin trong chiếc quần dài màu xanh da trời. Fisra thấy lạ là họ không cầm vũ khí nào để canh gác, chỉ đơn giản như việc đứng thẳng như đi chào cờ ấy.

Khi Mira và Fisra gần đi tới chỗ cánh cổng, thì hai người mặc cảnh phục kia liền đồng thanh hô: "Chào tiểu thư! Chào tiểu thư!"

Mira mỉm cười gật nhẹ đầu, còn Fisra thì hơi giật mình bởi tiếng quát của họ, trong lòng thầm nghĩ: cần gì phải khoa trương như thế?

Cánh cổng bằng vàng to lớn, lập tức được hai người lính đứng ở mỗi bên kéo vào, hai bên cánh cổng vì thế mà bị tách ra theo phía bên trong.

Fisra bước theo Mira chuẩn bị đi qua cánh cổng, thì cô đột ngột khựng lại, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, cậu ấy sẽ là con nuôi của cha tôi."

Hai người lính đứng canh nghe vậy, da mặt run lên, lập tức đứng ưỡn ngực, nghiêm trang nói: "Chào thiếu gia! Chào thiếu gia!"

Mira nghe vậy thì hài lòng. Còn Fisra hơi ngạc nhiên một chút, cảm thấy không quen khi được người lớn hơn chào lại, cũng thấy trong ánh mắt của hai người này là thái độ miễn cưỡng, không phục. Nghĩ đến bản thân từng gặp qua không ít loại người như vậy ở địa cầu, nên cậu lắc đầu nói: "Hai người không cần phải làm như vậy nữa đâu, về sau cũng là như thế đi."

Mira ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, sau đó mới đưa ánh mắt hướng hai người kia nhìn lại. Hai người lính kia thấy thế thì sững sờ, biết là thái độ của bản thân không đúng, một người trong đó vội vàng nói: "Thưa thiếu gia! Chúng tôi không dám ạ, mong cậu bỏ qua cho thái độ vô lễ của chúng tôi vừa rồi." Nói xong, thái độ của hai người lập tức chuyển biến thành nghiêm túc.

Họ không dám đắc tội với con cháu của những gia tộc quyền quý như Athens, nhất là thiếu nữ đang đứng trước mắt họ là con gái của một vị Công tước có quyền hành gần lớn nhất của Vương quốc, kiêm chức vụ Đại tướng, thống lĩnh hàng nghìn binh lính dưới trướng. Một người lính xuất thân bần hèn như họ, chỉ như con kiến nhỏ nếu đứng trước mắt những người như thế.

Fisra chỉ gật đầu một cái, rồi quay lại nói với Mira: "Chúng ta đi tiếp thôi chị."

"Ừ." Không tiếp tục để ý hai người lính, Mira xoay người, dẫn Fisra đi tiếp con đường sáng choang bởi Quang Thạch ở phía trước.

Thấy hai người đã đi xa, hai người lính kia mới thở phào một hơi, một người trong đó nói: "May mắn là tiểu thư không trách gì chúng ta, mà kể ra tên nhóc kia có số vận tốt thật. Được nhận làm con nuôi trong một gia tộc lớn như vậy cơ mà." Người còn lại thì gật đầu với vẻ đồng tình, ban đầu họ có thái độ không phục trước thiếu niên đó cũng là vì chuyện này.

Trở lại với vị trí của Fisra và Mira, lúc này cậu mới nói ra thắc mắc ở trong đầu: "Hai người kia là ai vậy?"

"Họ thuộc một đơn vị trong quân đội của một vị tướng dưới trướng cha chị. Nhiệm vụ của hai người đó là canh gác trước cổng, đề phòng có kẻ xâm nhập mà thôi."

"Họ là người bình thường sao?"

"Không, quân đội dưới trướng cha đều là những Ma Pháp Sư đã được đào tạo qua, mà hai người kia chính là Ma Pháp Sư đạt đến cảnh giới cao cấp đấy."

Nghe cô nói vậy, Fisra gật đầu. Ban đầu cậu cũng biết địa vị của Gawer rất lớn, nhưng không ngờ ông lại nắm thêm cả quyền chỉ huy quân đội.

Một địa vị như thế đối với Fisra mà nói sẽ giúp ích cho bản thân cực kỳ lớn, cậu quyết định sẽ lấy lòng người này vì một tương lai cho mình.

"Mà lần sau em nên tập học theo phong thái của một thiếu gia đi, như vậy sẽ tốt hơn đó." Gặp Mira vừa bước đi vừa quay lại nhìn mình, Fisra chỉ cười gượng một cái rồi thôi.

Mira đã quen với thái độ khiêm nhường của cậu nên cũng chẳng nói gì nhiều, cô lại xoay người đi tiếp. Động tác xoay người vô cùng uyển chuyển, vừa hay lướt qua mắt Fisra, khiến cho cậu muốn nhìn thêm dáng người mềm mại đó thật lâu.

Lúc này, trên con đường mà cả hai đang đi rất vắng bóng người. Hai bên lối đi có khá nhiều cột đá dựng lên, trên mỗi đỉnh cột đều được gắn một viên Quang Thạch to bằng năm nắm tay người trưởng thành, chính chúng là thứ đang chiếu sáng nơi này. Từ đầu đến cuối lối đi đều có thảm cỏ xanh ngát được trải ra bên ven đường, xa xa là hàng cây cao cao mọc lên chen chúc, trông như một cánh rừng bách thảo. Fisra thấy cảnh vật buổi ở đây rất yên tĩnh.

Nhưng không vì thế mà nó nhàm chán, bởi Mira cứ liên tục mở lời trong cuộc nói chuyện, đa phần là kể rất nhiều chi tiết về đất nước hiện tại, nơi mà cậu đã đặt chân đến sau khi chuyển sinh.

Vương quốc Lianner, một đất nước có bề dày lịch sự hơn sáu trăm năm qua mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Nhưng không phải tự nhiên mà nó đứng sừng sững và tồn tại lâu như vậy.

Đằng sau nó là các thế lực lớn mạnh, vững chắc chống đỡ lấy mọi gánh nặng của cả Vương quốc, đồng thời cũng nắm mọi quyền thống trị. Phải kể đến mười gia tộc lớn đứng đầu: Athens, Hefltila, Paraz, Noun, Kassad, Vesert, Morder, Gasgol, Villort và cuối cùng là gia tộc mạnh nhất, đang nắm giữ ngai vàng hiện tại, chính là hoàng tộc Lianner.

Đằng sau đó cũng có các gia tộc nhỏ khác góp sức vào công cuộc gây dựng nên Vương quốc.

Mười gia tộc lớn đều có một nơi riêng biệt để cai trị. Trong đó, hoàng tộc Lianner nắm quyền cai quản kinh đô, còn được xưng với cái tên là Vương Đô. Các gia tộc còn lại chia nhau nắm giữ, cai quản chín thành lớn nằm xung quanh Vương Đô. Fisra cũng được biết nơi mà cậu đang ở bây giờ, chính là một tòa thành do gia tộc Athens cai quản, Thành Athens.

Không chỉ có một mình gia đình Mira là mỗi gia tộc Athens không đâu. Do diện tích của tòa thành quá lớn, nên gia tộc mới phải chia thành vài nhánh ở mỗi vùng, để dễ dàng kiểm soát hơn mà không gặp sai sót gì. Mira tự nhận mình là dòng chính của gia tộc Athens, điều này làm cho Fisra cũng không ngạc nhiên lắm. Vì cậu nghĩ đến cha cô - Gawer đảm nhiệm chức vị lớn như Công tước, nên không khó để đoán ông có địa vị khá cao trong gia tộc.

Đi không được bao lâu, trong lúc nghe Mira nói, thính giác của Fisra vô tình bắt được vài âm thanh nho nhỏ phát ra ở một phía nào đó. Chính nó đã đánh bay đi suy nghĩ của cậu lúc này, mới khiến cho cậu để ý đến. Dù chỉ thoáng qua, nhưng cậu có thể phân tích rõ đó là âm thanh trầm đục của tiếng trống, với âm thanh ồm ồm của tiếng kèn cất lên.

"Nơi đó là…" Khi cậu đặt sự chú ý về phía trước, cách đó khá xa, thì thấy có rất nhiều tia sáng rực rỡ hiện ra trên con đường rộng rãi, cùng với đó là những bóng hình li ti đang di chuyển qua lại.

Nghe được nửa lời của Fisra, biết là cậu đang chú ý đến cái gì, Mira nhẹ giọng nói: "Đó là đường chính của Thành Athens, chắc hẳn giờ này lại có rạp xiếc đi qua diễn rong nên mới tấp nập như vậy đây."

"Rạp xiếc?" Fisra cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi lại.

Mira thấy cậu có vẻ quan tâm đến điều này, mới nói: "Ừ, em có muốn đi xem không?"

"Có." Fisra gật đầu, cậu không nghĩ thế giới này cũng giống địa cầu, cùng tồn tại cái gọi là rạp xiếc, nên có hơi tò mò.

Không hiểu sao trong thâm tâm cậu hiện tại cảm thấy khá hồi hộp và mong mỏi, muốn được nhìn tận mắt các diễn viên rạp xiếc đó có phải là những chú hề hay không. Còn có, trông người dân ở đây sẽ ra sao? Khung cảnh sẽ như thế nào? Liệu có thể nhìn thấy những thứ quen thuộc mà cậu từng được xem, khi còn bé không? Đó chính là những điều khiến cậu thấp thỏm như bây giờ.

"Vậy đi thôi, còn chần chừ gì nữa." Mira cất bước đi tiếp, cố tình để lại thiếu niên có vẻ mặt thất thần về một chuyện nào đó.

"Ấy." Thấy cô đi trước, Fisra liền vội vàng đuổi theo.

Hai người rất nhanh đã đi ra đến đường cái. Rốt cuộc, Fisra cũng được nghe thấy âm thanh náo nhiệt kia rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiếng huyên náo, ầm ĩ cùng với tiếng trống kèn của rạp xiếc khiến cho cậu choáng váng trong vài giây.

Khi định thần lại, trước mắt cậu đã toàn là cảnh vật vô cùng sống động và chân thật, cảm giác giống như được trở về Khu Phố Cổ Hà Nội vậy. Đường chính tấp nập người người qua lại, trong đó có đủ loại người, từ già đến trẻ, cho tới nam nữ. Nếu để ý qua thì sẽ thấy có khá nhiều Thú Nhân tộc xuất hiện trong đám đông, còn có một ít Tiên tộc lẫn tại trong đó.

Trang phục của từng người trông khá đơn giản. Đàn ông, thiếu niên thì mặc trên người bộ quần áo dài tay, vạt áo thừa được sơ vin vào trong ống quần, dưới chân họ thường đi một đôi ủng da trông hơi cũ, hoặc là giày vải.

Còn đàn bà, thiếu nữ thì bọc trên mình những chiếc váy dài tinh tế, có phần thân áo ôm người. Cặp chân của các nàng bị che đi bởi phần chân váy, giống như cố ý không muốn để đôi mắt của các đấng mày râu hay những chàng trai khác nhìn chằm chằm. Bàn chân nhỏ của những người phụ nữ, thiếu nữ mang đôi guốc khá thấp.

Rất dễ nhận thấy, đa số họ đều dùng cùng một loại vải thô để may mặc, phần ít còn lại thì giống như Mira, được sử dụng vải lụa, mịn và trông khá mát mẻ.

Từng chiếc lồng đèn đơn, chùm được treo ở mọi ngõ ngách, phía trên lối đi, hoặc gắn ở trước cửa của mỗi ngôi nhà nhỏ mọc thành hàng bên ven đường. Vẻ rực rỡ, sặc sỡ của ánh đèn khi kết hợp với dòng người rộn rã ở nơi đây đã làm nổi bật lên vẻ nhộn nhịp của một khu phố cổ. Quả thật, đây chính là một hài hòa vô cùng tự nhiên, khiến cho một người đứng bên ngoài như Fisra, phải đặt cả tâm trí của mình chìm đắm và hòa làm một với đám đông.

"Suýt nữa thì quên mất! Đi thôi, Fisra."

"Chị dẫn em đi xem rạp xiếc à?"

"Không, thứ đó để sau đi. Hiện tại chị sẽ dẫn em đi mua quần áo để mặc, ai bảo em đi chơi với chị mà mặc cái bộ ở nhà đó đâu?"
Mira bất ngờ nắm lấy bàn tay của Fisra, ngay lập tức cậu bị cô kéo đi trong sự hoảng hốt, cùng với một ít tuyệt vọng.