Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 76: Xung đột

Chương 76: Xung đột

Hai bên đường yên tĩnh, không ai dám lên tiếng. Trình thiếu gia sắc mặt khó coi từ trên ngựa liếc xuống, nhìn thấy phía dưới là một đám nhóc thì sắc mặt càng khó coi.

Hắn là ai? Hắn là thiếu gia của Trình gia, một gia tộc giàu có nhất nhì trong vùng, đến Quận chủ còn phải để cho phụ thân hắn mấy phần mặt mũi. Vậy mà lũ ranh con láo toét này dám chặn đường hắn.

"Đánh!" Trình thiếu gia hung ác ra lệnh.

Mấy tên nô tài vâng một tiếng, sau đó hướng tới mấy đứa nhóc định ra tay. Mấy đứa nhóc sợ hãi che chở lấy nhau, chúng cũng là lần đầu tiên thấy người hung ác như vậy.

Người dân xung quanh run rẩy không ai dám lên tiếng can ngăn, kể cả nữ tử ôm đứa bé mà Đại Hải Cẩu vừa cứu trong ngực cũng lùi mấy bước, không muốn dính đến bọn họ.

Trong mắt những người này, mấy đứa nhóc thế nào cũng bị đánh thừa sống thiếu chết. Đây cũng không phải lần đầu Trình thiếu gia đánh người. Hắn không phân lớn nhỏ, chỉ cần phạm tới hắn thì hắn lập tức cho người ra tay. Bởi vì hắn ỷ phụ thân hắn có quan hệ tốt với Quận chủ, mà Quận chủ này có một người huynh đệ là Dạ tộc. Cho nên từ trước đến nay hắn vẫn luôn phách lối như vậy, mà cũng không ai dám đàm tiếu.

Mắt thấy đám nô tài đã muốn ra tay, Tịch Chiêu siết chặt nắm đấm, kiên nhẫn lên tiếng.

"Chỉ là tai nạn mà thôi, các ngươi cũng không có tổn hại gì, sao phải động tay động chân."

Mấy tên nô tài hừ mũi, không để ý Tịch Chiêu mà tiếp tục giơ tay nhấc chân.

Không khí xung quanh Tịch Chiêu trở nên lạnh lẽo, nó tiện tay cầm một cây dù ở gian hàng bên cạnh, bẻ cán làm côn lạnh lùng giơ côn đập vào mạn sườn một tên nô tài.

"Thật muốn ỷ mạnh hiếp yếu sao?" Tịch Chiêu chậm rãi nói, tay không nhàn rỗi vung côn đập vào đầu tên thứ hai xông tới.

"Láo xược! Bây đâu, đánh gãy tay chân nó cho ta." Nô tài thân cận của Trình thiếu gia vẫn đứng đó hô hào.

Tịch Chiêu cũng không có biểu cảm gì, bao nhiêu tên xông đến, nó đánh bấy nhiêu tên. Toàn bộ nô tài của Trình thiếu gia chỉ trong vài chiêu đều nằm rạp dưới đất rên la đau đớn. Trình thiếu gia ngồi trên ngựa nhìn thấy nô tài của mình to lớn vạm vỡ lại bị một thằng nhóc hơn mười tuổi đánh kêu trời gọi đất thì phát hoảng.

Tịch Chiêu phủi phủi côn trên tay, bình tĩnh nói.

"Còn muốn đánh hay là không? Đám nô tài ngu xuẩn này đã không được rồi, hay ngươi tự mình tới đây đi."

Trình thiếu gia ngồi trên ngựa hốt nhiên không dám tiếp tục, hắn hừ lạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ ra lệnh cho đám nô tài.

"Đi!"

Đám nô tài lập tức loạng choạng đứng dậy, cun cút theo Trình thiếu gia rời đi. Những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán xôn xao. Đại khái bọn họ cũng không dám hả hê khi thấy Trình thiếu gia bị mất mặt. Mà bọn họ cho rằng mấy đứa nhóc này sau đó cũng sẽ không yên thân.

Bởi vì tên Trình thiếu gia này cũng là một kẻ thù dai nhỏ mọn, có thù tất báo. Hôm nay ngươi đánh mặt hắn, ngày mai hắn cho người đến lấy đầu ngươi. Đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì.

Tịch Chiêu nhìn theo đoàn người đi xa mới vứt côn trong tay đi. Nó quay lại nhìn mấy đứa nhóc sau lưng, thấy chúng không sao mới thở ra.

"Đi thôi, trở về chỗ trưởng thôn."

Nói rồi liếc nữ tử ôm đứa bé gọi là Hoa nhi một chút. Cũng không có nhiều cảm xúc. Nó chỉ cảm thấy sau này không nên làm việc tốt vô điều kiện như vậy, không có lợi mà còn thêm nhiều hại.

Nốt nhạc nhỏ này nó chẳng thèm để trong lòng, nhưng mà Trình thiếu gia bên kia thì không. Hắn đi xa xa vẫn quay đầu nhìn lại một chút, ánh mắt âm trầm..

Hai tháng này Trình thiếu gia đều ăn không ngon ngủ không yên. Từ lúc sinh ra tới bây giờ hắn chưa từng bẽ mặt như thế bao giờ. Lại còn bị một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch làm bẽ mặt.

Hắn đã phái ra nhiều nô tài đi tìm kiếm tung tích của đám nhóc đó, nhất định phải trừng phạt một phen mới hả cơn giận, lấy lại mặt mũi. Nhưng mà tìm hai tháng rồi vẫn chưa có tin tức, kiên nhẫn của Trình thiếu gia bị mài sắp sạch sẽ rồi.

Hắn dự định, nếu qua một đoạn thời gian nữa mà tìm không thấy hắn sẽ đi tìm phụ thân cáo trạng. Tuy là rất mất mặt, nhưng mà nếu không xả được cơn giận này hắn nuốt không trôi. Nhưng mà phụ thân hắn đang ở chỗ vị Dạ tộc nọ, nơi đó còn đang chiến loạn không ngừng, biết khi nào lão nhân gia ngài trở lại đây.

Một ngày này Trình thiếu gia vẫn đang ngồi ôm mỹ nhân nghe đàn xem hát như thường lệ. Tâm trạng hắn không tốt, nhưng giải trí vẫn phải cần. Chợt bên ngoài có tiếng thông tri.

"Thiếu gia, lão gia trở về rồi! Bây giờ đã đến đầu trấn."

Trình thiếu gia nghe vậy thì vội vàng cho tất cả lui đi, bản thân chỉnh trang bề ngoài một chút rồi nhấc chân đi đón phụ thân trở về. Hắn tự nhủ, nghĩ cái gì thì cái nấy tới, quá linh.

Trình thiếu gia vừa ra cửa đứng thì thấy xe ngựa của phụ thân hắn đã dừng trước mặt hắn. Trình thiếu gia đợi phụ thân mình bước xuống mới khom người chào.

"Phụ thân, ngài đi đường vất vả rồi."

Trình lão gia gật đầu hài lòng nhìn nhi tử, sau đó cùng hắn đi vào bên trong.

Đợi Trình lão gia an vị ngồi xuống, Trình thiếu gia mới xum xoe bên cạnh trót trà mời nước. Trình lão gia há lại không hiểu nhi tử mình. Lão nhấp chén trà, sau đó chầm chậm nói.

"Gây chuyện rồi đúng không?"

Nghe vậy Trình thiếu gia lập tức giả vờ đáng thương.

"Phụ thân, người nói vậy là oan cho con quá. Lần này là con bị người ta làm bẽ mặt."

"Như thế nào là bẽ mặt?" Trình lão gia chỉ nhìn chén trà, không nhìn Trình thiếu gia. Nhi tử hắn đức độ thế nào người phụ thân như hắn hiểu rõ nhất.

Trình thiếu gia nghe vậy hí hửng kể lại toàn bộ quá trình hôm nọ, tất nhiên là dặm thêm mắm đổ thêm muối, kể thành nồi cám gia súc đặc quánh. Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Trình lão gia vẫn y nguyên bảo trì sắc mặt đăm chiêu.

Một lát sau Trình lão gia mới lên tiếng.

"Ngươi nói nô tài nhà chúng ta bị một đứa trẻ mười mấy tuổi đánh không ngóc đầu tên nổi?"

"Đúng vậy phụ thân." Trình thiếu gia căm giận nhớ lại tràng cảnh hôm đó, nô tài của mình nằm dưới đất kêu la, còn tên nhóc kia thì bình tĩnh đứng nhìn.

"Ngươi nói một chút, đứa trẻ ấy trông ra sao?" Trình lão gia dường như suy nghĩ rất sâu.

"Nó trông rất bình thường không có gì đặc biệt. Điểm khác người là mái tóc màu bạch kim, lại đeo mặt nạ kì lạ." Trình thiếu gia ngẫm nghĩ nhớ lại hình dáng Tịch Chiêu. Hắn nhận ra dường như hình ảnh đứa nhóc này rất mơ hồ, hắn không thể nhớ chi tiết, chỉ có thể nêu tổng quan.

Trình lão gia nghe xong lại lâm vào trầm mặc. Vị Dạ tộc bên kia nói, trên cao tầng đang bí mật tìm kiếm một đứa trẻ, dặn dò lão chú ý một chút. Nghe miêu tả về đứa trẻ này, Trình lão gia cảm giác rất giống mô tả về đứa trẻ mà cao tầng Dạ tộc đang tìm kiếm.

Mặc kệ, chưa biết có phải hay không, trước tiên cứ đem về đây đã. Sau đó tìm cách xác nhận đây có phải đứa trẻ cần tìm hay không. Sai không nói, nếu đúng thì xem như lập công lớn rồi. Trình gia sẽ lại thăng tiến thêm một bước.

Nghĩ là làm, Trình lão gia đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói với Trình thiếu gia.

"Ngươi mau đi tìm đứa trẻ đó về đây bằng mọi giá cho ta. Mang theo Dư Hoài mà đi." Trình lão gia ném ra một cái lệnh bài bằng bạc. Trên lệnh bài khảm một chữ Trình bằng vàng.

Trình thiếu gia nghe vậy, dù không biết suy nghĩ của Trình lão gia, hắn vẫn vô cùng hưng phấn nhận lấy lệnh bài, đứng dậy đi ra ngoài. Lần này xem như sắp được xả giận rồi.