Chương 78: Dự cảm xấu

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 78: Dự cảm xấu

Chương 78: Dự cảm xấu

Hơn một tháng sau đó cả nhà Tô Nhị không hề ra khỏi cửa nửa bước. Bọn họ sợ phải nhìn thấy ánh mắt tang thương của thôn dân, cũng sợ thôn dân vì đau lòng mà trở nên oán ghét bọn họ một nhà đầy đủ. Chỉ có Tịch Chiêu là luôn ra khỏi cửa.

Tịch Chiêu nhiều ngày nay luôn cảm thấy khí vận có chút nặng nề không yên, lại cảm giác thấy trong cơ thể mình có gì đó đang thúc giục. Cho nên sau giờ cơm trưa nó thường ra khỏi nhà, leo lên một vách đá hướng mặt nhìn bờ biển suy tư.

Rời nhà đi sắp hai năm, Tịch Chiêu cũng bắt đầu nhớ nhà, lại gặp nhiều diễn tiến kì lạ khiến nó càng muốn về nhà hơn. Nếu có người nhà ở đây, chẳng hạn như Lâm các chủ và sư phụ, hẳn là có thể giải đáp thắc mắc trong lòng.

Tịch Chiêu nhìn những cánh chim xa xa phía chân trời, trong lòng bất chợt vô cùng xao động. Giống như có chuyện gì đó cực kì không may xảy ra, nhưng nó lại không suy diễn được là chuyện gì.

Tối hôm đó, huynh trưởng của Tô Nhị là Tô Đại từ thành trấn phía Bắc quay về thăm hỏi. Nguyên nhân là Tô Đại nhiều năm trước đã dọn ra khỏi thôn, đi đến thành trấn lớn làm ăn buôn bán có chút của để dành. Nghe tin đệ đệ vừa gặp nạn thoát chết thì vội trở về thăm.

Trong lúc ăn cơm, Tô Đại vừa ăn cơm uống rượu, vừa vui vẻ kể cho mọi người nghe một vài chuyện bát quái trên thành trấn. Nói một hồi lại nói đến chiến trường ba phe kia.

"Các ngươi không biết đâu, ta nghe bọn họ nói chiến trận gần nhất Dạ quân tự mình lĩnh quân. Một thân diễn hóa Thần Lực, đem hai phe kia đánh lui về, tiếp nhận một tòa thành trấn."

Mọi người mở to mắt, há to miệng nghe Tô Đại văng nước bọt kể chuyện. Tịch Chiêu ở một bên không nghe vào một chữ. Nó đã dừng lại ở đoạn Dạ quân tự mình lãnh quân rồi.

Sao nó lại quên mất, ở nơi này ngoài Hồ Vô Thương là thân thuộc với nó, chẳng phải có có một vị thúc thúc Minh Viễn đây sao? Tịch Chiêu âm thầm vui vẻ trong lòng, giả vờ như không có gì lên tiếng cắt lời Tô Đại.

"Đại thúc, thúc biết Tổ Địa ở đâu không?"

Tô Đại đang say sưa kể bị cắt ngang thì không vui nói.

"Tất nhiên là biết. Đứa nhóc như ngươi sao không lễ phép chút nào, người lớn nói chuyện cũng dám chen ngang?"

Tịch Chiêu không có quan tâm Tô Đại cảm thấy thế nào, lúc này nó chỉ muốn đạt được mục đích.

"Thúc có thể đưa ta đến đó không? À không, như thế quá phiền. Thúc vẽ cho ta một cái bản đồ cũng được."

"Ngươi…"

Tô Đại kém chút là phát hỏa. Phải nói là huynh đệ nhà này không hổ là huynh đệ. Bình thường tính tình rất được. Nhưng lúc uống chút rượu vào tính tình lập tức kém đi rõ rệt. Trông thấy Tô Đại chuẩn bị động tay chân, Tô Nhị lập tức chen ngang.

"A Chiêu, ngươi đến Tổ Địa làm gì?"

Câu hỏi này lập tức đưa tới ánh mắt người khác nhìn Tịch Chiêu, mà Tô Đại cũng quên ra tay. Tô Nhị âm thầm thở phào. Nếu cản không kịp đại ca nhất định ăn đòn của thằng nhóc này. Tịch Chiêu bày ra gương mặt thản nhiên nói.

"Ta đi tìm thúc thúc."

"Thì ra ngươi vẫn còn người thân à?" Tô Nhị ngạc nhiên nói.

"Ta cũng không nói ta là trẻ mồ côi không nơi nương tựa." Tịch Chiêu nhàn nhạt trả lời. Nó còn có mẫu thân, có thúc thúc, có gia gia bà bà, có thái gia gia, có thái tổ mẫu. Chẳng qua hai người sau mẫu thân nó còn không có ngó ngàng tới.

Tất cả mọi người triệt để im lặng.

Tô Nhị trong lòng mắng to, nếu có nơi để về sao ngươi cứ ở lì nhà ta? Nhưng nghĩ tới dù gì người ta cũng cứu mình một mạng, cho nên Tô Nhị nuốt xuống ai oán vô tội nói.

"Nếu đã vậy đại ca, huynh xem đưa hắn đến thành trấn, lại vẽ cho hắn cái bản đồ để hắn trở về Tổ địa đi."

"Ngươi một đứa trẻ đi một mình được sao?" Tô Đại nghi ngờ hỏi lại.

Tô Nhị nghe vậy không đợi Tịch Chiêu trả lời đã bất giác lên tiếng.

"Đã đến từ Tổ địa, huynh còn coi hắn là người bình thường sao?"

Tô Đại nghe vậy cũng hơi chút giật mình. Đến từ Tổ địa, không phải Dạ tộc, thì cũng là Dạ Nhân. Há có thế là người bình thường được sao? Dù chỉ là đứa bé, khẳng định so với bọn họ càng mạnh mẽ hơn.

"Được rồi, mọi người đừng nghĩ nhiều quá." Tịch Chiêu lên tiếng. "Cứ vậy mà làm thôi."

Tô Nhị và Tô Đại không nói nữa, tập trung ăn cơm.

Tô Nhị tẩu ở một bên lấy làm lạ. Tính tình Tô Nhị nàng là người rõ ràng nhất, trước kia không giáp mặt với A Chiêu thì thôi đi, ngày hôm nay lại đối với A Chiêu tựa hồ có chút cung kính, nói gì nghe nấy. Còn đứa nhỏ A Chiêu này bình thường ít nói, luôn bày ra bộ mặt tươi cười ngọt ngào, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có dáng dấp phong phạm bề trên. Nghĩ mãi mà không hiểu, nàng cũng không dám hỏi ra miệng, đành im lặng tiếp tục ăn cơm.

Chỉ còn lại Tô Hàm Nhã ngồi đó, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng là ánh mắt buồn bã cúi đầu.

Tịch Chiêu liếc thấy gương mặt nàng cúi xuống, cũng không có biểu hiện gì, vẫn bình thản ăn cơm.

Sáng hôm sau Tịch Chiêu khăn gói theo Tô Đại lên đường. Tô Hàm Ngư vẫn đứng cúi đầu không nói gì, thấy vậy Tịch Chiêu kéo nàng tránh sang một chỗ, nhẹ giọng hỏi.

"Muội có gì muốn nói với ta ư?"

Tô Hàm Ngư thoáng run rẩy, sau đó mở miệng nói, cũng không hề ngẩn đầu lên.

"Huynh thực sự phải đi sao?"

"Ừ, cần thiết phải đi rồi."

Tô Hàm Ngư lại rơi vào im lặng. Tịch Chiêu đưa tay nâng mặt nàng, nhìn thấy hai mắt Tô Hàm Ngư đã ngập nước, môi cắn chặt vì sợ phát ra tiếng thút thít.

Trong lòng Tịch Chiêu bỗng chốc cảm thấy có gì đó hơi nhói, nhưng cảm giác nhanh chóng lướt qua không để lại dấu vết. Nó ôm lấy cô bé, nhẹ giọng nói.

"Ta có chuyện cần làm, nhất định phải đi. Xong chuyện ta nhất định sẽ trở về thăm muội."

"Thật…thật sao?" Tô Hàm Ngư nghẹn ngào hỏi.

"Là thật." Tịch Chiêu cười, lấy ra một mảnh vỏ sò được xỏ dây, nói với nàng. "Giữ lấy cái này, có chuyện gì nguy hiểm thì bóp nát nó. Ta sẽ lập tức trở về."

Tô Hàm Ngư nhận vỏ sò đeo lên cổ, lại quệt nước mắt, cười mà như mếu.

"Huynh nhất định phải trở lại đó."

"Nhất định."

Tịch Chiêu quay bước định đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, nó quay lại đưa cho Tô Hàm Ngư một cái túi nhỏ.

"Đây là mấy khối nguyên thạch. Đem chia cho bọn Đại Hải Cẩu. Nói với chúng nếu có chuyện gì xảy ra, trước tiên dùng nguyên thạch chống đỡ, chờ ta trở về. Hiểu không?"

Tô Hàm Ngư gật đầu, nhận lấy túi nguyên thạch, đứng tại chỗ nhìn Tịch Chiêu rời đi.

Tịch Chiêu cũng không quay đầu lại nhìn nữa, nó có cảm giác nếu còn quay đầu thì nó sẽ không thể rời khỏi đây.