Chương 79: Không còn ai (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 79: Không còn ai (1)

Chương 79: Không còn ai (1)

Tô Đại và Tịch Chiêu ngồi xe ngựa ra khỏi thôn, hướng về thành trấn phía Bắc mà đi. Dọc đường Tô Bắc không quá nhiều lời, hắn yên lặng đánh xe, thỉnh thoảng mới hỏi Tịch Chiêu có nhu cầu gì hay không.

Đối với Tô Bắc và những Nhân tộc khác ở Thương Dạ Địa, những người ở Tổ địa đều không phải người bình thường. Bọn họ là Dạ tộc cao cao tại thượng khó lòng với tới. Suy nghĩ này đã ăn sâu vào tiềm thức của họ từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Khác với Huyễn Linh Địa, Linh tộc không muốn can dự quá sâu vào nội bộ Nhân tộc, để họ tự do muốn làm cái gì thì làm. Ở Thương Dạ Địa này, Dạ tộc chính là tầng lớp thống trị, là nhóm người nắm giữ quyền lực cao nhất.

Chính vì bọn họ cao cao tại thượng như vậy, nên dù ở Huyễn Linh Địa có thể dễ dàng bắt gặp Linh Nhân, nhưng ở Thương Dạ Địa thì muốn tìm Dạ Nhân như mò kim đáy bể. Dạ tộc sẽ không liếc nửa con mắt nhìn xuống để pha tạp huyết thống của chính mình.

Tịch Chiêu không biết những điều này, nó chỉ ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài, trong lòng bất an không thôi.

Sau ba ngày đường, rốt cuộc cũng đến được thành trấn phía Bắc. Tịch Chiêu không chờ đợi, lập tức từ biệt Tô Đại, theo một thương đội hướng về phía Tổ Địa mà đi.

Dọc đường bọn họ thường xuyên gặp nạn dân và thổ phỉ cướp phá. Tịch Chiêu cũng không thể trơ mắt nhìn, đối với nạn dân một cước đá bay, đối với thổ phỉ một quyền đánh chết. Cứ như vậy mất thêm mười ngày đường, cuối cùng Tịch Chiêu cùng thương đội đến một cái trấn nhỏ bên ngoài Tổ địa.

Từ trong trấn nhỏ, Tịch Chiêu đã nhìn thấy phía xa là từng ngọn sơn phong lơ lửng trên không trung, nó nheo nheo mắt suy tính. Nếu đi đến đó hô lớn tìm Dạ quân chắc chắn nó sẽ bị nọc ra đánh tơi tả, có thể không đến nỗi tơi tả, nhưng mà động tĩnh quá lớn. Còn động thủ lẻn vào thì nó không đủ khả năng. Cuối cùng nó cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm chút dấu hiệu.

Tịch Chiêu đi đến một quán trà vắng vẻ dưới gốc cây ven đường, gọi một bình trà, lại thêm một cái bánh bao. Nhân lúc chủ quán không để ý, Tịch Chiêu bạo phát khí tức hướng về phía Dạ Thương Sơn, sau đó lập tức thu lại. Nó không dám duy trì quá lâu, sợ dẫn động tới những người khác.

Làm xong hết thảy, Tịch Chiêu ngồi gặm bánh bao chờ đợi.

Nhưng nửa ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Minh Viễn, Tịch Chiêu có chút sốt ruột. Không lẽ Viễn thúc không ở Tổ địa sao? Hay là thúc ấy không cảm nhận được ta? Có nên bạo phát thêm một lần?

Đang miên man suy nghĩ, Tịch Chiêu nghe thấy sau lưng có một giọng nói quen thuộc.

"Tiểu tử thúi, ngươi đang tìm ta sao?"

Tịch Chiêu quay đầu nhìn lại, trông thấy một nam tử vận áo bào trắng, tay cầm chiếc phiến đang mỉm cười nhìn mình. Tịch Chiêu hai mắt sáng lên, hưng phấn há miệng định kêu lên, lại bị nam tử dùng chiếc phiến gõ lên đầu một cái.

"Chớ có hô to gọi nhỏ."

Nói rồi nam tử ý vị nhìn mặt nạ trên mặt Tịch Chiêu một chút, sau đó nắm lấy vai nó, biết mất ngay tại chỗ.

Đến khi cả hai xuất hiện trở lại, thì đã ở trong một căn phòng xa lạ. Tịch Chiêu không khách khí chạy đến ngồi lên mộc ỷ rót trà uống. Vừa uống vừa nói.

"Viễn thúc, thúc làm gì mà lâu vậy? Ta chờ nửa ngày thúc mới đến."

Minh Viễn cười mắng.

"Tiểu tử thúi, thời gian qua ngươi đi đâu để bọn ta tìm khắp nơi. Hôm nay làm sao lại dám xuất hiện kêu gọi ta?"

Tịch Chiêu gãi gãi đầu, làm ra vẻ ngây ngô nói.

"Ta chỉ muốn đi ra ngoài xem nhân gian khói lửa thế nào. Chẳng ngờ một đường đi lâu đến như vậy…"

"Ngươi đã xem nhân gian khói lửa đủ chưa?" Minh Viễn liếc mắt nói.

Tịch Chiêu cũng cười hắc hắc, sau đó kể cho Minh Viễn nghe hành trình của mình từ lúc chạy khỏi phủ Linh chủ.

Minh Viễn lẳng lặng ngồi nghe mà không nói gì. Đợi đến khi Tịch Chiêu hoàn thành câu chuyện, Minh Viễn mới chầm chậm nói.

"Vậy rốt cuộc Tô Nhị không có hề hấn gì là được rồi. Vì sao ngươi còn muốn đến đây tìm ta?"

"Lẽ ra là vậy." Tịch Chiêu chống cằm đăm chiêu nói, "Nhưng mà bỗng dưng trong lòng có dự cảm không đúng lắm. Giống như có đại sự phát sinh. Lại giống như ta bỏ lỡ cái gì."

"Có lẽ thực sự là có chuyện đã phát sinh." Minh Viễn đưa mắt nhìn xa xa nói.

"Thúc nói vậy là ý gì?" Tịch Chiêu nhạy cảm phát hiện Minh Viễn có chút ẩn ý gì đó trong lời nói.

Minh Viễn ý vị thâm sâu nhìn Tịch Chiêu như có điều suy nghĩ. Nhưng Minh Viễn chưa kịp nói gì, Tịch Chiêu đã hốt hoảng kêu lên.

"Không tốt! Xảy ra chuyện rồi."

"Làm sao?" Minh Viễn chột dạ nhìn Tịch Chiêu hỏi dò.

Thế nhưng Tịch Chiêu không nhìn thấy phản ứng của Minh Viễn, nó hướng mắt nhìn về phía xa, cắn răng nói.

"Thôn chài xảy ra chuyện rồi. Viễn thúc, từ đây trở về thôn chài đường nào nhanh nhất?"

"Ta làm sao biết thôn chài ngươi nói là chỗ nào? Thương Dạ Địa có trăm nghìn cái thôn chài." Minh Viễn nhíu mày nhìn Tịch Chiêu nói.

"Ta có phương vị của thôn chài."

Nói rồi Tịch Chiêu xòe tay, từ lòng bàn tay bắt đầu sáng lên một ngôi sao mười cánh, kế tiếp là vô số kí hiệu phức tạp hiển hiện, cuối cùng là một vòng tròn lớn bao quanh tất cả hình thành một trận đồ không gian.

Dưới lực thôi động của Tịch Chiêu, trận đồ không gian liên tục xoay chuyển, sau đó nó nhanh chóng dừng lại, thể hiện một cái phương vị.

Minh Viễn chăm chú nhìn phương vị, trong đầu lại suy nghĩ, ở gần mình như vậy mà mình không cảm ứng được, thằng nhóc này trên người đem theo bảo bối của phụ thân hắn chăng?

Tịch Nhiên thấy Minh Viễn chỉ nhìn mà không nói gì thì nóng ruột hỏi.

"Viễn thúc, thúc có biết đường nhanh nhất không?"

Lúc này Minh Viễn mới hồi thần, nhàn nhạt nói.

"Biết. Ta mang ngươi đi. Trên đường đi có thể nói rõ hơn một chút cái mà ngươi gọi là "xảy ra chuyện" là gì không?"

"Được, vừa đi vừa nói." Tịch Chiêu vội vàng gật đầu đồng ý. Nó cảm ứng thấy ngày càng nhiều linh thạch lưu lại thôn chài bị phá nát. Điều này chứng tỏ mấy đứa nhóc gặp nguy hiểm rồi.

Minh Viễn từ trong túi ném ra một cái thuyền giấy, thuyền giấy bay lên không trung phóng to thành một cái tọa hành. Hai người vội vàng nhảy lên thuyền giấy, vội vã rời đi.

Mất hai ngày chạy hết tốc lực, hai người mới trở về tới thôn chài, mà Minh Viễn qua lời kể của Tịch Chiêu cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.

Trước mặt hai người không phải là thôn chài, mà là một vùng tiêu điều tan tác. Nhà cửa cháy rụi, cây cối ngã đổ, thuyền bè vỡ tan. Đâu có còn nhìn thấy xác người nằm rải rác.

Tịch Chiêu đỏ mắt nhảy xuống khỏi tọa hành, nó lao đến nhà Tô Nhị xem, chỉ thấy bên trong Tô Nhị đang ôm lấy Tô Nhị tẩu che chở, hơi thở không còn. Tịch Chiêu tìm xung quanh nhà cũng không thấy Tô Hàm Ngư. Nó vội vã chạy qua những ngôi nhà khác kiểm tra, nhưng không một ai còn sống sót. Cuối cùng nó tìm thấy Đại Hải Cẩu đang suy yếu hấp hối trong cái hốc giếng cạn cuối thôn.

Đại Hải Cẩu cũng tính là may mắn, nếu không nhờ con chó nhỏ mà nó nuôi ở bên miệng giếng sủa thì Tịch Chiêu cũng không nghĩ có người còn bên trong.

Minh Viễn giúp Tịch Chiêu xách Đại Hải Cẩu từ trong giếng ra, lại giúp nó trị nội thương bên trong. Nhưng mà Tịch Chiêu không đợi Đại Hải Cẩu ổn định đã vội vỗ tỉnh nó.

"Đại Hải Cẩu, Đại Cẩu, mau tỉnh dậy!!!"