Chương 82: Hình như ngươi quên một chuyện

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 82: Hình như ngươi quên một chuyện

Chương 82: Hình như ngươi quên một chuyện

Trình lão gia từ bên trong bước ra, nhìn đám nô bộc nằm rên la dưới đất, trước cửa có một nam tử và hai đứa trẻ đang đứng nhìn thì nhíu mày. Quan trọng nhất, đứa trẻ đeo mặt nạ kia còn đang cầm gậy gỗ, hẳn là người đã đánh đám nô bộc. Trong đầu Trình lão gia suy nghĩ chuyển cực nhanh, chỉ chốc lát sau, lão mở miệng nói với ba người Tịch Chiêu.

"Có chuyện gì mời vào trong đàm đạo."

Trình thiếu gia nghe vậy thì gào lên.

"Phụ thân, nhưng nó…"

"Câm miệng." Trình lão gia ngắt lời nhi tử. "Ngươi làm mất mặt Trình phủ chưa đủ sao?"

Nghe lời này, Trình thiếu gia mới nhìn xung quanh, trông thấy dân chúng đang tụ tập càng lúc càng đông để hóng chuyện. Nghĩ tới vừa rồi mình bày ra vẻ sợ hãi trước tên nhãi con, Trình thiếu gia vừa thẹn vừa giận, quát lên.

"Còn không mau cút cho ta? Tin ta cho người đánh chết các ngươi không?"

Dân chúng xung quanh nghe vậy thì sợ hãi tản đi, nhưng không quên xì xào bàn tán. Trình lão gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt liếc nhi tử một cái, sau đó sai nô bộc mời Tịch Chiêu, Minh Viễn và Đại Hải Cẩu vào trong.

Đại Hải Cẩu đi cạnh Minh Viễn khẽ hỏi.

"Thúc thúc, tại sao hắn lại mời chúng ta vào phủ?"

Minh Viễn liếc nhìn Đại Hải Cẩu một chút, sau đó cười nói.

"Hắn là một tên cáo già. Ngươi nhìn nô bộc của hắn ai ai cũng lực lưỡng, lại bị một đứa nhóc đánh kêu rên thảm thiết, lão chắc chắn đã nhận ra Chiêu nhi không phải người thường, khả năng cao là Dạ tộc. Hắn mời chúng ta vào đây, giảng hòa được thì giảng hòa, nịnh nọt được thì nịnh nọt. Nếu không được thì…"

Minh Viễn đưa ánh mắt nhìn Dư Hoài đi bên cạnh, cười nói.

"Giết người diệt khẩu."

Dư Hoài ánh mắt lấp lóe nhìn Minh Viễn không nói gì, chỉ có Đại Hải Cẩu bỗng thấy sống lưng mình lạnh lẽo.

Trong đại sảnh, không khí trầm xuống cực điểm.

Phút trước Trình lão gia còn hỏi Tịch Chiêu vì sao đánh người, phút sau đã nghe người ta nói đến đòi nợ máu vì nhi tử "ngoan" nhà mình đốt giết toàn bộ thôn dân nhà người ta. Lão cũng không phải thiện nam tín nữ, đốt giết một đám Nhân tộc lão cũng không để tâm, nhưng mà đứa trẻ đứng trước mặt lão đây tám chín phần mười là đứa trẻ trên cao tầng đang tìm kiếm kia.

Vì sao là tám chín phần mười á?

Tuy rằng đứa trẻ này đeo mặt nạ, khí tức cũng không rõ ràng, nhưng thần thái không tầm thường. Còn nhỏ như vậy nhưng một người đánh mười mấy nô bộc lực lưỡng thì không thể nào là Nhân tộc bình thường. Một thôn chài nhỏ ven biển càng không thể dưỡng ra người phi phàm như vậy, cho nên tám chín phần mười mà người mà lão đang tranh công tìm kiếm.

Có điều Trình lão gia chú ý nam tử đi theo Tịch Chiêu có gì đó rất thần bí, có lẽ nào đứa trẻ này tránh được tai mắt Dạ tộc là nhờ người này chăng? Bây giờ thế cục Thương Dạ Địa có phần rắc rối, Dạ tộc Tổ địa một phương, Dạ tộc Đoạn Cửu một phương, lại thêm kẻ ngoại lai từ Huyễn Linh Địa cũng cát cứ một phương. Lão nghe nói thành trì rơi vào tay Huyễn Linh Địa khổ không kể xiết, tra tấn cướp bóc không việc xấu nào không làm.

Trình lão gia đảo mắt suy nghĩ mông lung, cuối cùng hắng giọng nói.

"Có lẽ đây chỉ là khuyển tử hiểu lầm ý tứ của ta mà thôi."

"Hiểu lầm?" Tịch Chiêu cười nói, "Hơn trăm mạng người, ngươi nói hiểu lầm thì là hiểu lầm à? Ta bây giờ bóp chết nhi tử của ngươi sau đó nói hiểu lầm có được không?"

"Thực sự chỉ là hiểu lầm." Trình lão gia gượng cười thầm nghĩ, ăn nói sắc bén như vậy, giống như từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành đại nhân vật. Không thể đắc tội được.

"Vậy ngươi nói xem ta phải hiểu thế nào mới đúng?" Tịch Chiêu rũ mắt nói.

Trình lão gia trừng mắt nhìn Trình thiếu gia một cái, sau đó thở dài nói.

"Vốn dĩ ta chỉ vì được người nhờ cậy, muốn tìm một đứa trẻ. Ta chỉ muốn sai khuyển tử đến mời ngươi về phủ xác nhận xem có phải người cần tìm hay không. Không ngờ tới khuyển tử hiểu lầm…"

"Nói hay lắm." Tịch Chiêu thờ ơ nói. "Là người ngươi muốn tìm thì tính là hiểu lầm. Không phải người ngươi muốn tìm thì là gì? Chuyện cỏn con? Ngươi nói xem."

Trình lão gia cứng họng. Bây giờ nói gì cũng không được, nhi tử nhà mình thực sự đồ cả thôn người ta đến đứa trẻ cũng không tha. Lúc này Trình thiếu gia đứng một bên đón lấy ánh mắt sắc lạnh của phụ thân thì toàn thân run rẩy. Trong đầu hắn chợt hiển linh quang, thế nên hắn lập tức quỳ xuống kêu lên.

"Phụ thân, nhi tử biết lỗi. Thực ra hôm đó nhi tử cũng chỉ muốn rung cây dọa khỉ một chút, không ngờ…"

Trình lão gia thấy nhi tử nhà mình hành động, hiểu rằng hắn đang chữa sai, nhưng nhi tử hắn là cái dạng gì hắn còn không biết sao. Chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què.

Nhưng mà quỳ cũng quỳ rồi, lời cũng đã nói một nửa, lão đành tiếp lời hắn.

"Không ngờ thế nào?"

Trình thiếu gia hít một hơi, thẳng tay chỉ về phía Dư Hoài mà nói rành mạch.

"Dư Hoài thực sự ra tay giết người, còn phóng hỏa đốt thôn. Nhi tử đã ngăn lại nhưng không được. Chính là Dư Hoài tự mình hành động."

Trình thiếu gia dứt lời, cả đại sảnh một lần nữa rơi vào im lặng.

Trình lão gia trong lòng thiên ngôn vạn ngữ mắng nhi tử nhà mình. Đúng là muốn chữa lợn lành thành lợn què, lợn què thành lợn chết. Dư Hoài không phải là cái bia ngươi muốn đem ra đỡ là đem.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dư Hoài, mà bản thân Dư Hoài sau phút ngạc nhiên thì thu lại tất cả tâm tình. Hắn cũng không quá bất ngờ về hành động của Trình thiếu gia. Tựa như đã quen.

Minh Viễn đưa ánh mắt thích thú nhìn Dư Hoài, dường như đang chờ đợi phản ứng của hắn. Một hồi lâu cũng không thấy Dư Hoài có động tác gì tiếp theo, Minh Viễn thu hồi tầm mắt, kín đáo nở nụ cười.

Đại Hải Cẩu vốn muốn nói gì đó, lại bị Minh Viễn lắc đầu ra hiệu.

Trình lão gia vẫn là người đầu tiên phá tan im lặng. Lúc này, giọng lão có gì đó khác với vừa rồi.

"Dù sao như lão phu nói, đó chẳng qua cũng là hiểu lầm. Tiểu bằng hữu, ta xem ra ngươi cũng không phải Nhân tộc, hà tất phải vì một cái thôn nhỏ mà xung đột với Trình gia?"

"A?" Tịch Chiêu nhìn Trình lão gia, không hiểu vì sao lão nói những lời này.

Thấy Tịch Chiêu mờ mịt nhìn mình, Trình lão gia lại nói.

"Trình gia ta lăn lộn ở Thương Dạ Địa này mấy đời, cũng không phải là quả hồng mềm để ai muốn nắn thì nắn, muốn bóp thì bóp. Dư Hoài hắn cũng không phải là Nhân tộc, hắn thuần huyết Dạ tộc. Dù cho hắn có đốt phá mấy cái thôn đi nữa cũng không là gì. Chuyện này cứ thế cho qua đi, xem như ta nợ ngươi một ân tình."

"Ồ." Tịch Chiêu lúc này hiểu rõ, ồ lên một tiếng, ý vị thâm tường nhìn Trình lão gia.

Trình lão gia tất nhiên hiểu ánh mắt này của Tịch Chiêu là không muốn bỏ qua, đành đưa ra con bài cuối cùng.

"Nếu ngươi cũng không đồng ý, vậy thì ta sẽ mời đại nhân vật ở cao tầng Dạ tộc đến thụ lý việc này. Có điều, nếu như phía trên không truy cứu việc này, ngươi cũng đừng nghĩ làm khó ta. Ta cũng xem như không nợ ngươi điều gì."

Tịch Chiêu bỗng thấy buồn cười. Lão già này có phải đầu óc cũng hỏng mất như nhi tử của lão không?

Nhưng lúc này Trình lão gia lại ra hiệu cho Dư Hoài. Dư Hoài nhận lệnh bước lên phía trước, bộc phát nguyên lực nhằm chèn ép Tịch Chiêu.

Trình lão gia cho rằng Tịch Chiêu có lợi hại thế nào cũng chỉ là đứa trẻ, không thể đấu lại người trưởng thành như Dư Hoài. Trong mắt hắn, Đại Hải Cẩu là phế vật, Minh Viễn tuy thần bí, nhưng khí tức không mạnh bao nhiêu, lại có thể chỉ là hộ vệ theo hầu. Lão tuy cũng chỉ là Nhân tộc, nhưng nhiều năm rèn luyện và tiếp xúc với Dạ tộc, lão ít nhiều cảm nhận được một người có khí tức mạnh hay yếu.

Tịch Chiêu thu ý cười, nghiêm túc nói.

"Trình lão gia, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ mời đến đại nhân vật từ Dạ tộc Tổ địa, hay là Dạ tộc Đoạn Cửu?"

Trình lão gia cho rằng Tịch Chiêu bị dọa sợ, cười nói.

"Tất nhiên là Tổ địa."

Tịch Chiêu lúc này không nói gì nữa, ngồi xuống ghế nghiêng đầu nhìn Minh Viễn. Con dân của thúc, thúc làm chủ đi.

Minh Viễn nhìn ra ẩn ý của Tịch Chiêu, lắc đầu cười khổ. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, luôn thích sai sử hắn làm việc.

"Trình lão, ngươi từ đầu đến giờ hình như quên một chuyện." Minh Viễn không nhanh không chậm nói.