Chương 83: Hắn có thể là biểu ca của ta

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 83: Hắn có thể là biểu ca của ta

Chương 83: Hắn có thể là biểu ca của ta

Trình lão gia đang đắc ý vì nghĩ mình dọa được Tịch Chiêu thì nghe Minh Viễn thốt lên một câu như vậy. Lão không hiểu chủ tớ hai người này đang diễn cái gì.

"Quên?" Trình lão gia không hiểu hỏi lại. "Ta quên cái gì?"

Minh Viễn gõ ngón tay lên bàn trà, nhẹ nói.

"Quên mất còn ta ở đây. Trình lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là hầu cận của tên nhóc này ư?"

Trình lão gia im lặng nhíu mày. Chẳng lẽ đoán sai rồi?
Suy nghĩ vừa xoay chuyển, Trình lão gia lập tức liếc mắt nhìn Dư Hoài, sát ý nổi lên.

Dư Hoài nhận lệnh, đột ngột lao đến chỗ Minh Viễn, tay trái huy kiếm chém tới. Mà dưới chân Minh Viễn cũng xuất hiện dày đặc dây leo quấn lấy chân hắn.

Minh Viễn nhếch môi, bàn tay cũng xòe ra, nhẹ giọng hô.

"Kiếm, đến đây!"

Không gian chớp mắt bị rạch một khoảng, từ bên trong bay ra một thanh kiếm toàn thân bàng bạc tỏa sương lạnh. Minh Viễn cũng không do dự, lập tức bắt lấy thanh kiếm chống đỡ một đòn của Dư Hoài. Hai kiếm chạm vào nhau, dư ba chấn động cả không gian. Minh Viễn lại thuận thế vung một đấm mang theo kình lực thẳng hướng đan điền của hắn.

Tròng mắt Dư Hoài co lại, hắn lập tức lùi về sau, trước mặt hắn cấp tốc mọc lên một thân cây to chắn đòn. Mà Minh Viễn cũng mượn nhờ cơ hội này chặt đi dây theo quấn chân, đạp đất xông tới, mũi kiếm thẳng hướng Dư Hoài.

Dư Hoài thân thủ nhanh nhẹn tránh được công kích. Mũi kiếm của Minh Viễn rơi vào kệ tủ phía sau, toàn bộ đồ đạc bị vỡ nát.

Trong lúc hai người so chiêu, phụ tử Trình gia chậm chạp lui về phía sau muốn tránh. Bọn hắn nhìn thấy Minh Viễn dường như mạnh không kém Dư Hoài, cho nên muốn tìm đường thoát thân.

Phía bên kia Tịch Chiêu đem Đại Hải Cẩu trốn về phía nơi an toàn trong góc xong thì nhìn thấy cử động của Trình lão gia. Nó nhíu mày, lặng lẽ áp sát hai người họ.

"Các ngươi định đi đâu?"

Phụ tử Trình gia giật mình nhìn lại, thấy Tịch Chiêu đứng sau mình tự bao giờ, mà giờ phút này bọn họ cũng nhận thấy bản thân không thể cử động được nữa, ngay cả nói cũng không nói được.

Ngay lúc này, Minh Viễn và Dư Hoài đã đánh nát đại sảnh Trình gia, bụi bay mù mịt, mảnh vỡ khắp nơi. Tịch Chiêu ngáp một cái, chậm rãi nói.

"Viễn thúc, thúc chơi đùa đủ chưa? Một tên Mộc tố cấp sáu mà thôi, thúc đánh lâu như vậy là có ý gì? Mặt mũi Dạ quân để đâu?"

Câu nói này của Tịch Chiêu làm phụ tử Trình gia chấn động. Mà hai người đang giao đấu bên kia cũng dừng tay. Ngay cả Đại Hải Cẩu trong góc cũng khẽ run lên.

Dạ quân? Nói đùa gì vậy? Là nói người trước mắt là Dạ quân hay vẫn chỉ là thủ hạ của Dạ quân?
Minh Viễn cười mắng.

"Tiểu tử, bổn quân thăm dò hắn có bao nhiêu sâu bao nhiêu cạn không được sao?"

"Cần thiết sao?" Tịch Chiêu không để ý nói.

Lúc này thân phận của Minh Viễn cơ hồ đã sáng tỏ, nhưng dù Trình gia không tin thì cũng không làm gì được nữa. Chớp mắt một cái, Minh Viễn đã đứng sau lưng Dư Hoài, chỉ dùng một bàn tay chế trụ hắn.

"Cần thiết." Minh Viễn dò xét thể nội Dư Hoài nói. "Kẻ này rất có thể là biểu ca của ta."

A?
Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Tịch Chiêu, Minh Viễn trở về bộ dáng lười nhác nói tiếp.

"Đi thôi, trở về nói cho ngươi biết. Đừng có giết phụ tử nọ vội, có một nơi rất thích hợp với bọn hắn."

Tịch Chiêu cũng hiểu rõ không cần thiết phải ở lại đây nữa, nó có nhiều việc cần phải làm. Nhưng lúc Tịch Chiêu dợm bước định đi thì Minh Viễn đã kéo nó lại.

"Thúc làm gì?" Tịch Chiêu không hiểu hỏi lại.

"Chúng ta ngay tại đây xuất phát." Minh Viễn lấy trong túi ra một cuộn giấy nói.

"Đi đâu?"

"Phía bên kia!"

Minh Viễn cười, tay vung cuộn giấy lên cao. Cuộn giấy bay lên không trung thì tự động trải ra, dưới chân tất cả mọi người bao quát phụ tử Trình gia, Dư Hoài và Đại Hải Cẩu xuất hiện truyền tống trận. Đợi ánh sáng từ truyền tống trận sáng rực rỡ nhất, một khác kia tất cả mọi người biến mất trong ánh sáng, cuộn giấy trên không trung cũng hóa thành bụi phiêu tán trong không trung.

Khi người hầu của Trình phủ chạy được đến nơi thì chỉ còn lại đống hoang tàn..

Không biết qua bao lâu, Tịch Chiêu mới giật mình mở mắt, phát hiện mình đã không còn đứng ở Trình phủ mà là một nơi vô cùng quen thuộc. Nó bật thốt lên.

"Thiên Cơ Các?"

Một giọng nói cũng quen thuộc truyền vào tai nó.

"Thiếu chủ, ta cứ tưởng ngươi quên mất lối về rồi, cũng đem tòa Thiên Cơ Các này quên luôn rồi."

Cả người Tịch Chiêu run rẩy một cái, nó chậm chạp quay lại nhìn theo hướng giọng nói phát ra, cười giả lả.

"Lâm các chủ…"

Mộ Tư Lâm nhìn Tịch Chiêu, lại nhìn thấy sau lưng nó thêm mấy bóng người thì thầm thở dài. Vừa trước đó hắn đang chuẩn bị đại sự thì cảm giác được Minh Viễn có liên lạc nên mới vội vàng trở về Thiên Cơ Các. Vừa về đến nơi thì thấy truyền tống trận được mở ra. Kết quả là thấy thiếu Linh chủ nhà mình mang theo mấy người về tới.

Mà bên kia đám người bị mang theo có ba người đã sớm ngất xỉu vì không chịu được áp lực của truyền tống trận.

Dư Hoài mặc dù bị phong ấn nhưng vẫn cảm giác được xung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện nơi này linh khí nồng đậm hơn bình thường rất nhiều lần. Chẳng lẽ bọn hắn bị đưa về Tổ địa rồi sao?

Minh Viễn thấy Mộ Tư Lâm sắc mặt không tốt thì lên tiếng hỏi thăm.

"Tư Lâm, ngươi ổn chứ? Chuyện đó…"

"Ta ổn." Mộ Tư Lâm ngắt lời Minh Viễn, mệt mỏi xoa thái dương. "Mọi chuyện cũng sắp xong rồi. Ngược lại ta hỏi ngươi mới đúng, Dạ quân đại nhân, ngươi mang thiếu Linh chủ trở về làm gì? Chẳng phải ta đã nói không cần thiết sao?"

Lời này của Mộ Tư Lâm làm cho Dư Hoài phía sau thêm hãi hùng. Chuyện Minh Viễn thực sự là Dạ quân hắn lờ mờ đoán được, tuy có chút khó tin nhưng không phải là không có khả năng. Nhưng thiếu Linh chủ là cái quái gì? Chẳng phải là người kế thừa Linh tộc ở Huyễn Linh Địa sao? Là kẻ đó đúng không? Tại sao Dạ quân lại đi cùng với thiếu Linh chủ, lại còn vô cùng thân thiết?

Trong đầu Dư Hoài ngập tràn suy nghĩ và sợ hãi. Mọi chuyện cho tới bây giờ đã vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn. Ban đầu chỉ là cùng tên nhãi Trình thiếu gia đi tìm người, tiện tay hủy một cái thôn chài. Bây giờ lộ ra người nọ không tầm thường, có khi còn chiêu phải họa sát thân.

Dư Hoài âm thầm rơi mồ hôi lạnh.

Minh Viễn cười nói Mộ Tư Lâm.

"Ta không nhẫn tâm. Năm đó ta cũng vì một bước chậm trễ mà không nhìn mặt mẫu thân lần cuối. Cho nên cũng không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ này theo vết xe đổ của ta."

"Nhưng…"

Một Tư Lâm chưa kịp nói gì, Tịch Chiêu đã chen lời.

"Khoan đã, hai người nói gì? Vết xe đổ gì chứ?"

Mộ Tư Lâm lại thở dài một hơi, liếc Minh Viễn nói.

"Chuyện dài dòng, ta sẽ giải thích cho ngươi sau. Trước tiên giải quyết bốn kẻ kia đi đã."

Ba người quay lại nhìn về phía Dư Hoài cùng ba người đang ngất xỉu đằng kia, Minh Viễn và Tịch Chiêu đồng loạt thở dài.

"Thật là nhiều việc cần làm." Tịch Chiêu lắc đầu nói. "Trước tiên là từ người này, tên là Dư Hoài phải không? Viễn thúc muốn gì ở hắn?"

"Nói đến cái này, phải kể tới chuyện xưa thật xưa."

Minh Viễn xòe quạt che nửa mặt ra vẻ thần bí, lại bị Mộ Tư Lâm ở bên cạnh vỗ vai một cái.

"Nói trọng điểm."

"Được được, nói trọng điểm. Hắn có thể là biểu ca của ta."